Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa

Chương 52



Chương 52:

Họa qua trang sau Kỷ Nhan lại mang theo tóc giả, tóc thật dài màu nâu quăn tôn thêm gương mặt nàng càng thêm thanh tú, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ trọng bệnh. .

"Trước đó nói cẩn thận, " tôi nghiêm nghị nhìn Kỷ Nhan đang bề bộn quay về tấm gương tự yêu mình nói, "Chỉ cần ngươi cảm thấy không thoải mái, chúng ta phải lập tức trở về, ta xem vừa nãy ta lúc tiến vào, bác sĩ nhìn ta một bộ muốn ăn thịt người nhìn ta, vừa nhìn liền không phải dễ trêu."

"Ngươi dáng vẻ xông tới, là ai nhìn cũng phải sợ sệt, như người liều mạng như thế, " Kỷ Nhan buồn cười nhìn tôi, "Hiện tại còn mặt khác nhân gia." ( ý nói là nói ngược lại người khác trong khi đó là mình).

Tôi nghĩ muốn làm thì dáng vẻ của mình, cũng không tiện nở nụ cười, lại nghĩ đến Kỷ Nhan đã kí thỏa thuận, lần này có thể đúng là một lần cuối cùng tôi cùng nàng đi ra ngoài. . . Hẹn hò, trong lòng mơ hồ lấp lấy đau. .

Kỷ Nhan nhìn ra tôi không vui, nặn nặn mặt tôi, nhẹ giọng nói, "Sau này vẫn còn cơ hội. . . Ta bảo đảm. Đây mới là nguyện vọng thứ nhất, ta còn có một cả cây nguyện vọng chưa có thực hiện đây." .

Tôi liếc nàng một cái, "Đi Bắc Cực loại nguyện vọng này ngài vẫn là giữ lại tự mình thực hiện đi thôi, cô nãi nãi không cùng ngươi đi!"

Kỷ Nhan cười to, kéo tôi ra cửa. .

Tôi hiện tại đều vẫn nhớ, ngày đó thời tiết cũng tốt như vậy, phảng phất ở trong trí nhớ, Bắc Kinh xưa nay sẽ không có thời tiết sáng sủa như vậy, bầu trời trong suốt màu biển, ánh mặt trời vàng chói che đầy trời đầy đất. .

Kỷ Nhan thân thể rất suy yếu, đi lập tức phải dừng lại nghỉ ngơi một chút, Bắc Kinh đầu mùa xuân còn rất lạnh, trên trán của nàng lại không ngừng mà đổ mồ hôi, nhưng nàng vẫn cười, nụ cười so với trên mặt trời ở đỉnh đầu còn muốn thấu triệt đẹp đẽ hơn. Những trò chơi mạo hiểm kia tôi không cho nàng chơi, nàng cũng vui vẻ ha ha ngoan ngoãn nghe lời, bám lan can xem người khác chơi mà cũng ngây ngốc cười đến hài lòng, lôi kéo tôi theo đám người chơi thuyền hải tặc đồng thời oa oa kêu to. .

Đồ ăn ở sân chơi rất phong phú, Kỷ Nhan hiện tại đã không thể ăn đồ cứng, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, bản thân lại còn giàu nứt đố đổ vách kêu một bàn sủi cảo tôm xíu mại xâu thịt dê nóng hổi, sau đó nàng như muốn ăn đòn nâng mỗi một đĩa đặt ở trước mặt ngửi xong vừa nghe liền giao cho tôi, cười xấu xa nhìn tôi gian nan đem những thứ đồ này hướng về trong miệng nhét, cầm lấy camera không ngừng mà chụp dáng vẻ ăn uống của tôi. .

Ăn xong, náo loạn đến giữa trưa thể lực Kỷ Nhan bắt đầu tiêu hao, chúng tôi an vị trên băng ghế ở sân chơi cầm camera chụp ảnh, chụp mệt mỏi Kỷ Nhan liền đem tôi nhốt vào trong ngực, đồng thời chụp một bức ảnh, đồng thời cười ha ha. .

Nếu như thời gian có thể ngưng lại ở mỗi một khắc, không bằng liền ngưng lại ở hiện tại thôi, không cần trôi tiếp về phía trước nữa, không cần phát sinh chuyện sau đó nữa, thì tốt bao nhiêu. Nhưng thời gian. . . Như thế nào sẽ ngưng lại. .

Sau khi cười xong, tôi quay đầu nhìn về phía Kỷ Nhan, chợt phát hiện trong mắt nàng có thứ gì óng ánh sáng tựa như chớp, tôi không nói gì, chỉ là đem nàng ôm chặt, mặt tôi nhẹ nhàng dán vào gò má của nàng, mềm mại, lạnh lẽo, "Kỷ Nhan. . . Ngươi đừng sợ..." Tôi nhẹ nhàng ở bên tai nàng nói.

Trong ngực Kỷ Nhan thân thể cứng một chút, lập tức thanh tĩnh lại, chà xát mặt tôi, nhận lời tôi nói, "Được."

Trời mùa đông đều là tối sớm, mới bốn giờ chiều, giói đã càng thổi càng lạnh lẽo. Kỷ Nhan sắc mặt càng ngày càng kém, nhưng vẫn cứ không chịu về bệnh viện, tìm hết muôn vàn lý do, đến cuối cùng, nàng hầu như là dùng ngữ khí khẩn cầu nói với tôi: "Liền ở lại chờ một lúc. . . Hiểu Hiểu tốt, chúng ta lại chờ một lúc. . . Ta, ta bảo đảm, Thái Dương (mặt trời) hạ sơn, chúng ta trở về bệnh viện. . ." .

Tôi thở dài, ở trong lòng Kỷ Nhan, hầu như là tòa kiến trúc e ngại kia đâu đâu cũng trắng như tuyết. Nhìn Kỷ Nhan không hề có một chút nào thần khí nào vừa nãy, trong lòng tôi cũng không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ nói, "Cái kia. . . Ta gọi điện thoại cho bệnh viện, ngày hôm nay sẽ đưa ngươi về nhà ở đi. . ."

Vì vậy tôi ở dưới mắt bức thiết của nàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, đầu bên kia điện thoại đánh túi bụi, rốt cục không phụ sự mong đợi của mọi người ở trong mưa bom bão đạn sống lại. Đứng dậy muốn đỡ Kỷ Nhan lên xe mới phát hiện, nàng bước tiến suy yếu, hiển nhiên thể lực đã đến cực hạn. Mà chúng tôi ngày hôm nay lượng vận động vẫn chưa tới một nửa bình thường, Kỷ Nhan đi chưa tới đã lập tức thở dốc liên tục, tôi âm thầm hoảng sợ, nhưng không lộ ra vẻ gì dìu nàng ở rìa đường, chạy đến xa xa bắt xe trở về, tài xế đại thúc lòng tốt cùng tôi đồng thời đem Kỷ Nhan nâng lên xe. .

"Muốn ta không sợ, nhưng làm sao tự mình lại sợ sệt như vậy?" Đến nhà Kỷ Nhan, dìu nàng nằm xuống, Kỷ Nhan buồn cười sờ sờ mặt tôi.

"Ta. . . Ta nào có..." Tôi thử tránh né con mắt của nàng, lại phát hiện lúc Kỷ Nhan nhìn kỹ, mọi cử động của tôi đều không chỗ che thân. .

"Ngươi từng trồng hoa chưa?" Kỷ Nhan cười cười, không có tiếp tục đề cập câu nói kia. .

"Ân, trước đây tỷ tỷ có trồng qua, nhà chúng ta trồng Mạt Lỵ, còn có chim quyên, còn có đại cây hoa mào gà ~" nghĩ đến vào lúc ấy sân thượng trong nhà xanh um tươi tốt đều là bay mùi hoa, tâm tình của tôi cũng không khỏi tốt lên. .

Kỷ Nhan nhìn tôi, ý cười cũng đậm lên, xoa bóp mặt tôi, nói: "Hoa đến mùa sẽ héo tàn, người cũng giống như vậy, nhân sinh một đời, cây cỏ sống một mùa thu, cũng không có cái gì đáng sợ." .

Lỗ mũi của tôi có chút tê tê, có chút tức giận nàng tỉ dụ như vậy, thật giống tính mạng của nàng mà tự nàng cũng hoàn toàn không thèm để ý."Nhưng là hoa năm thứ hai còn có thể nở, ngươi không bằng nói cho ta, ta năm thứ hai còn làm sao gặp lại ngươi!" .

"Đứa ngốc, " Kỷ Nhan nhẹ nhàng đem tôi ôm lấy, "Không phải còn có hoa sao, xinh đẹp như vậy, thời kỳ của hoa so với ta dài rất nhiều rất nhiều. . . Bồi tiếp ngươi mãi cho đến già." .

"Kỷ Nhan..." Ánh mắt tôi nóng nóng, đau trướng lên, tôi lôi kéo ống tay áo Kỷ Nhan, cảm giác trên mặt của mình ẩm ướt cùng nóng một mảnh, "Kỷ Nhan, ta yêu ngươi. . ." .

"Ta cũng yêu ngươi nha, tiểu nha đầu." Kỷ Nhan nụ cười ấm áp, giống như là thuỷ triều kéo tới, tôi càng nhìn càng sửng sốt.

"Thời điểm ta đi cùng với ngươi, sẽ thường thường nói nhầm, làm sai, ngươi vẫn đều là cười ta, nhưng trong lòng ta đặc biệt hài lòng, mỗi lần nhìn thấy ngươi, cái sợi sức lực cao hứng, trong lòng thật giống như có đóa hoa đang nở, có thể đẹp đẽ. . ." Tôi nói năng lộn xộn biểu đạt, trong lòng như bồn chồn như thế bùm bùm, hoàn toàn không bị khống chế, "Ta không biết đây là chuyện gì xảy ra, ta yêu tỷ tỷ, vẫn yêu tỷ tỷ, tỷ tỷ cực kỳ tốt, nhưng ta đối với tỷ tỷ không có. . . Cảm giác trong lòng có thể khai ra chuyện bí mật... Đây là chuyện gì xảy ra nha..."

Kỷ Nhan nhẹ nhàng ôm tôi, vỗ lưng tôi, thấp giọng nói: "Nhưng ta cũng không có được bình tĩnh ấm áp như vậy, ngày tháng thiên trường địa cửu a. . . Tiểu nha đầu, chúng ta cũng không thể quá tham lam. . . Ta còn sót lại một ít thời gian, đều dùng đến tiếp ngươi, có được hay không?"

"Những kia. . . Không đủ." Tôi bực mình nói. .

"Cái kia. . . Nếu như có kiếp sau, cũng cho ngươi. Kiếp sau. . . Chúng ta sẽ gặp mặt rất sớm rất sớm... Sau đó liền không xa rời nhau..." Kỷ Nhan nhắm mắt lại, nói chuyện cũng bắt đầu mơ mơ màng màng, hiển nhiên đã uể oải đến cực điểm. .

Tôi nhẹ nhàng giúp nàng đắp chăn, lấy tóc giả xuống, ngủ ở bên cạnh nàng, con mắt cũng không nháy mắt nhìn nàng, trong lòng khổ sở, rồi lại bất ngờ viên mãn. .

0<