Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 25: Thuồng luồng



Bên kia pháp trận, trước mắt Thiên Tuệ là một cái động, ánh sáng tỏa ra từ những khối đá với nhiều hình thái, lồi có, lõm có, hình con gà, con cóc, viên pha lê... Còn có những khối đá như chảy ra từ tứ phía với các tông màu sậm khác nhau.

“Đẹp quá.” Thiên Tuệ hướng đôi mắt nhìn quanh mà cảm thán, dù cho có tìm khắp ma giới cũng không có nơi nào sánh bằng được vẻ kỳ ảo mà nơi đây mang lại cho cô. Từ “đẹp” cũng không thể nào lột tả hết được sự xa hoa, mĩ lệ này.

Thiên Tuệ thấy Minh Hoa đang đứng nép mình vào tảng đá phía trước, cô nhanh chóng chạy lại đó, cô vỗ vai Minh Hoa: “Này, ngươi làm cái gì mà lấp ló thế?”

Nghe thấy giọng nói vang lên đột xuất bên mình, Minh Hoa hoảng hồn quay lại, thấy Thiên Tuệ ở đằng sau, cô vội bịch miệng Thiên Tuệ, khẽ quát: “Nói nhỏ thôi, ngươi muốn chết lắm rồi hả?”

“Rốt cuộc thì có chuyện...” Minh Hoa cắt ngang câu hỏi của cô, kéo tay Thiên Tuệ qua bên người mình, rồi cô chỉ hướng ra phía sau hòn đá: “Nhìn đi.”

Thiên Tuệ nhìn theo hướng chỉ của Minh Hoa, cô suýt chút nữa la lên nhưng Minh Hoa kịp che miệng cô lại, thứ cô nhìn đến là một con quái vật có thân hình vô cùng to lớn khổng lồ, toàn thân đen tuyền, trên mình chi chít vảy rắn, cái đầu hai sừng nhọn giống với đầu rồng, cao hơn sáu thước.

Mình nó đang nằm đã cao khoảng hơn năm trượng, đuôi cùng thân nó rất dài gần như không thấy điểm cuối, cổ rất dài. Khác với rồng, đặc biệt nó chỉ có hai chi trước, nó chỉ mới nhắm mắt ngủ mà đã toát ra hơi thở khát máu dày đặc khiến hai cô lạnh thấu xương thế rồi, thật không thể tưởng tượng được khi nó tỉnh giấc sẽ ra sao nữa.

“Thuồng luồng... Đó chắc chắn là con thuồng luồng được miêu tả giống trong sách, ta không lầm đâu.” Thiên Tuệ thều thào với vẻ mặt chắc chắn, nghiêm trọng không che dấu nổi sự sợ hãi.

Minh Hoa cũng kinh ngạc, hoài nghi mở miệng: “Không thể nào, con quái vật này là nó sao, nhưng mà phụ thân ta bảo bọn chúng đã bị huyết tẩy toàn bộ rồi mà?”

Thuồng luồng được xem là một chi của Long tộc, là chi đông đảo nhất với hơn một nửa nhân số ở Long tộc nhưng lại ở nhân giới. Sách viết đã từng có một con thuồng luồng may mắn tu luyện đạt được tu vi khủng khiếp, mở ra linh trí trực tiếp tiến hóa rồng, mở ra sức mạnh sánh ngang với cả bảy vị đứng đầu Tiên - Ma, đột phá tiên môn làm loạn tiên giới, tự xưng Giao Vương.

Nó giúp đỡ cho tộc nhân của mình thăng tiến tu vi đến kinh người, nó chỉ huy toàn tộc khiêu chiến với cả hai giới, vì có quan hệ với Long tộc và là tộc đông nhất tiên giới nên Long Vương buộc ở thế trung lập, không tham chiến nên trận chiến trải qua hàng trăm năm bất phân thắng bại, tử thương vô số.

Từng vị từng vị thủ lĩnh ngã xuống trong chiến trận nhưng vẫn không thể nào cản được Giao Vương đang hoành hành tàn phá hai giới.

Giai đoạn cuối chiến tranh gần như cường giả hai giới đều suy yếu trước sức mạnh của lũ thuồng luồng. Đột nhiên bọn chúng quay sang tấn công Long tộc. Lúc này Long Vương mới biết rằng mình đã phạm phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.

Ông không thể ngồi yên nữa, ra lệnh cho toàn bộ đội quân Long tộc tham chiến nhằm cứu vãn tình thế nhưng đã quá trễ, lũ thuồng luồng bằng cách nào đó cứ liên tiếp hấp thu lực lượng của những chiến binh mà chúng đánh bại nên ngày càng mạnh hơn, sự viện trợ của Long tộc bây giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Thế trận đã gần như tuyệt vọng ấy thì xảy ra biến hóa, hoàng tử út của Tinh Linh tộc xuất hiện, ngài dùng một sức mạnh hoàn toàn mới chưa ai từng biết đến giết chết Giao Vương. Điều đó đã thắp sáng lên hi vọng đã vụt tắt của liên quân hai giới cũng như đập tan dã tâm của tộc Thuồng Luồng.

Sau khi có lại thế chủ động, liên quân hai giới bắt đầu phản công càn quét toàn bộ lũ thuồng luồng. Bọn thuồng luồng mất đi kẻ lãnh đạo đã có dấu hiệu rối loạn thì làm sao có thể là đối thủ của liên quân được. Nhưng lực lượng bọn chúng đã hấp thu không phải là vô ích, có vài kẻ cố gắng chống cự, vài kẻ dưới trướng Giao Vương mở đường máu tháo chạy.

Tàn dư của tộc nhanh chóng trốn chạy khỏi hai giới, về lại nhân gian, vì để tránh tình trạng tương tự xảy ra nên tiên giới luôn phái người xuống nhân giới tuần tra, qua hàng nghìn năm trải qua nhiều trận càn quét hầu như chúng không còn tồn tại nữa.

Sau trận đại chiến ấy vị hoàng tử kia biến mất không để lại dấu vết, những cuốn sách cổ ghi chép không hề có tư liệu gì về vị ấy cũng như sức mạnh kỳ lạ kia, đó cũng là điều cấm kỵ mà các trưởng lão hai giới không cho phép lưu truyền hậu thế.

Nên đôi lúc xuất hiện những lời suy diễn khác nhau về sự tích này. Có thể vị hoàng tử kia lạm dụng sức mạnh đe dọa hai giới như Giao Vương, hay như vị đó nhờ hấp thu máu cường giả trở nên mạnh hơn... Không ai biết đâu là thật cả, chỉ có những kẻ trong thời đại đó biết đến mà thôi.

Quang trọng rằng nếu có ai bắt gặp thuồng luồng, một là phải giết được nó ngay, hai là chạy thật nhanh càng tốt. Hai điều này đã trở thành luật bất thành văn của hai giới lúc bấy giờ.

...

Nó ngủ yên nhưng cỗ ác khí chết chóc cổ xưa đã chém giết qua vô số sinh linh trên người nó toát ra khiến Minh Hoa và Thiên Tuệ phải e dè, cả mùi tanh tưởi xung quanh đó cũng khiến Thiên Tuệ muốn nôn mửa.

Nhưng thứ trên đỉnh đá mà nó đang canh giữ mới khiến người ta chú ý, chính thứ đó đã chiếu sáng khắp cả cái động này khỏi sự u tối, là một hòn thạch có màu đen tro, xung quanh hòn thạch có các hình vẽ con hạc cổ xưa. Hắc thạch ấy khiến Minh Hoa nhìn vào có cảm giác quen thuộc, trong đầu cô như có mấy tiếng mời gọi reo lên.

“Chúng ta buộc phải tìm cái pháp trận kia để ra khỏi đây thôi, không có thời gian suy nghĩ về cái này đâu, trong sách chỉ ghi chú nếu gặp thuồng luồng phải chạy khỏi đó nhanh hết sức thôi, thực lực chúng rất mạnh.”

Thiên Tuệ trong lòng đã không kìm được bình tĩnh nữa nhưng trên mặt vẫn ra vẻ rất trấn định, cũng đúng, nhìn vào thứ tồn tại khủng khiếp như thế với tuổi của các cô mà nói tâm trí còn bình tĩnh được như vậy đã là quá tốt rồi.

“Ngươi nói có lý, đi thôi.” Ánh mắt Minh Hoa vẫn lưu luyến nhìn quả trứng, cô không hiểu được khi nhìn vào đó thì trong tiềm thức của mình đang mách bảo cô phải giải thoát hòn thạch ấy nhưng Thiên Tuệ kéo tay cô phía sau khiến cô không kịp suy nghĩ nhiều.

Hai người bước lại nơi mà pháp trận vừa mất đi, họ chia ra tìm kiếm một hồi nhưng không có kết quả, pháp trận ấy cứ như chưa từng tồn tại. Minh Hoa vừa tìm kiếm nhưng đồng thời ánh mắt của cô luôn liếc nhìn về hướng của hắc thạch ấy, cảm xúc muốn làm gì đó cho nó càng ngày càng mãnh liệt.

Thiên Tuệ sau một hồi tìm kiếm thì thở dốc, khóc than ai oán: “Không được rồi, không được rồi, chúng ta sẽ bị nhốt lại rồi làm mồi cho con quái vật mất thôi...”

Minh Hoa như vô ý mà nói lên suy nghĩ của mình: “Ta cảm thấy rằng... Hơ... Hắc thạch kia có thể là thứ giúp chúng ta có thể ra khỏi nơi đây được đó.”

Thiên Tuệ nhìn cô với ánh mắt chế giễu, khinh thường chỉ số thông minh của cô, mở miệng với vẻ chỉ tiếc không rèn sắt thành thép: “Trong đầu ngươi chứa thứ gì vậy, có thấy cái thứ đang nằm cạnh cái cục đá ấy không, còn chúng ta là hai bữa ăn vô cùng ngon lành đấy.”

“Gừ... Gừ... Gừ...” Vừa dứt lời, tiếng gầm gừ trong miệng con quái vật phát ra khiến cả hai kinh hãi.

Bữa ăn ngon lành Thiên Tuệ: …

Minh Hoa:...

Minh Hoa nhìn cô với ánh mắt ai oán nhưng rồi cô nhanh chóng nấp xuống phía sau tảng đá cùng Thiên Tuệ.