Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 50: Giết thẳng vào rừng rậm



"Là công thành nỗ! Khốn kiếp...!"

Cao lão đầu khàn giọng gầm lên, sau một khắc trên tay đã xuất hiện một ngọn lửa nhàn nhạt, hung hăng xuất quyền ném ra!

Khống hỏa lực!

"Bành...!"

Sau khi va chạm, từ trên mũi tên đen bóng và khổng lồ như Hắc Long kia lập tức bắn những đốm lửa tung tóe khắp nơi!

Nhưng mũi tên đó vẫn không hề dừng lại mà tiếp tục bắn về phía trước!

Sau quyền đầu tiên, Cao lão đầu lại tiếp tục rống giận và liên tục đánh ra mười tám quyền một lúc. Mỗi một quyền đều bao hàm trình độ khống hỏa lực kỳ dị, hung hãn đánh tới tấp vào mũi tên công thành!

Lão giống như là đang dùng chùy luyện thép vậy, không ngừng đánh lên mũi tên khổng lồ kia. Nhưng cũng có thể nói ngược lại, mũi tên kia chính là chùy và đang không ngừng đánh lên nắm tay của Cao lão đầu.

Kình khí vần vũ trong không trung, càn quét ra khắp bốn phía. Trong không gian tối đen tựa như có mấy ngàn ống pháo hoa đồng thời bắn ra rực rỡ!

Vụn gỗ nát bấy rơi lả tả quanh thân, Cao lão đầu mỗi lần đánh ra một quyền liền hét lớn một tiếng, mười tám quyền là mười tám lần thanh âm hò hét của lão vang vọng khắp nơi. Mũi tên bắn ra từ Công thành nỗ vốn dài đến ba trượng thì giờ đây chỉ còn lại một trượng ngắn.

Cao lão đầu chấn động thân hình, liên tục lui về sau mấy bước, nặng nề đụng lưng vào thành xe ngựa! Đổi lại, Công thành nỗ trước mặt lão rốt cục cũng cạn đà bay, nặng nề rơi trên mặt đất.

Cao lão đầu bộ ngực cấp tốc phập phồng thở dốc, ánh mắt hung hăng nhìn vào rừng rậm. Một khắc sau đó mới phụt một tiếng, phun ra một búng máu đỏ tươi. Ngụm máu đỏ tươi vừa phun ra, gương mặt hắn cũng trở nên đỏ bừng trong chốc lát rồi biến mất, hô hấp cũng chợt điều hòa trở lại.

Hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới đối phương lại đặt Công thành nỗ ở tại nơi đây. Vì bất ngờ không đề phòng nên cho dù có tu vi Đao tông thì hắn cũng phải thụ thương khi ngạnh kháng với Công thành nỗ.

Công thành nỗ là vũ khí đặc chế của là quân đội, chuyên sử dụng để phá cửa thành, có kích thước dài hơn ba trượng! Nó được chế tác từ Hắc Thiết mộc thụ, mũi tên được bọc bởi những tấm thép lá bén nhọn. Bình thường chúng được ngâm trong bể dầu nhằm bảo quản, chỉ có đến khi công thành mới được mang ra sử dụng.

Để bắn được Công thành nỗ này, cần phải có ít nhất một trăm tên tráng hán có võ lực đồng thời tề tâm hợp lực kéo căng dây cung, lúc đó mới có mới có khả năng bắn ra một mũi tên quyết định thắng bại!

Công thành nỗ có uy lực khổng lồ, không gì không phá được. Một khi đã dùng đến Công thành nỗ thì coi như thành trì đã cầm chắc bị tàn phá.

Sau một màn yên tĩnh, từ sâu trong rừng rậm có một tràng tiếng vỗ tay vang lên, kèm theo đó là thanh âm tán thưởng: "Không hổ là Liệt Hỏa Đao tông, quả nhiên là cao thủ. Một kích của Công thành nỗ có thể phá vỡ cửa thành, thế nhưng lại bị một mình ngươi đánh rớt. Bội phục! Bội phục!"

Cao lão đầu con ngươi co rụt lại, trầm giọng nói: "Các ngươi là ai?"

Một người trong đó băng lãnh hừ lạnh một tiếng, nói: "Lời đồn đãi Liệt Hỏa Đao tông Cao Vị Thành đã thối lui khỏi giang hồ, không nghĩ tới lại là giả dối. Đường đường là Đao tông thế nhưng lại đi làm hộ vệ cho người khác, chấp nhật kiếp sống nhàn hạ của loài chó cảnh, thật là làm cho người ta hâm mộ không thôi! Cao Vị Thành, đao của ngươi đâu?"

Cao lão đầu thân thể chấn động, đột nhiên vươn người tới trước. Thân hình hắn vốn đang hơi còng xuống bất chợt trở nên cao ngất, ánh mắt đại phóng tinh quang, lạnh lùng nói:

"Ngươi nếu đã biết ta là Cao Vị Thành, chắc hẳn cũng không phải là hạng vô danh. Cút ra đây cho ta xem thử!"

Một câu "cút ra đây cho ta xem thử' được lão rống lớn, tiếng rống như muốn rung chuyển cả khu rừng.

Người nọ không hề nhúc nhích chút nào, vẫn đứng thẳng đó, thờ ơ nói: "
Cao Vị Thành, ngươi hiện tại nếu mang theo Đỗ Thế Tình quay trở về thì chúng ta sẽ tuyệt không truy kích! Ngược lại, hôm nay chính là ngày chết của Liệt Hỏa Đao tông nhà ngươi!"

Cao lão đầu ngửa mặt lên trời cười dài: "
Khẩu khí thật lớn, Cao mỗ hôm nay liền muốn xem thử các ngươi làm cách nào giữ chân lão phu!"

Một Hắc y nhân khác cười nhạo: "
Liệt Hỏa Đao tông? Nổi tiếng lắm sao?"

Hắn đột nhiên hét lớn: "
Mọi người cùng nhau tiến lên, sáu người cuốn lấy Cao Vị Thành, hai người còn lại lập tức giết chết Đỗ Thế Tình!"

Tám người đều dạ ran, rồi đồng loạt tuốt đao kiếm ra khỏi vỏ, đồng thời vọt lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cao lão đầu đã sớm nhìn ra mấy người này công phu chưa chắc đã cao, nhưng lại khá đồng đều, hẳn đều là tu vi Vũ Sư. Mặc dù tu vi từng người còn kém bản thân lão một một bước dài nhưng giờ đây đồng loạt xung phong như vậy, đã tạo nên một tràng cảnh chẳng khác nào thiên quân vạn mã đồng thời tham chiến!

"Các ngươi là quân đội của Thiết Vân quốc?"

Nhận thấy khí thế của đối phương thảm thiết và hùng tráng như vậy, ngay cả những võ giả cấp độ tu vi cao hơn cũng không thể tạo ra, Cao lão đầu đột nhiên linh cơ chớp động, lớn tiếng quát hỏi.

Đối phương cũng không thèm đáp lời. Sáu chuôi đao trong nháy mắt đã đồng thời thét gào chém xuống.

Cao lão đầu hét lớn một tiếng: "Bảo vệ xe ngựa!" Đồng thời cổ tay nhanh chóng vung ra, một thanh đại đao đỏ sậm đột nhiên xuất hiện, vẽ thành một màn đao ảnh dày đặc như mưa, chẳng qua trong màn mưa đó là vô số chớp lửa phiêu tán chung quanh.

"
Choang… Choang… Choang…"

Thanh âm binh khí va chạm lẫn nhau vang lên không dứt, bảy người trong nháy mắt đã chém giết đến mức thiên hôn địa ám. Hai người khác cũng chẳng thèm quan tâm đến chiến cuộc bên này mà đồng thời cầm kiếm vọt tới bên cạnh xe ngựa.

Nếu như không có gì gấp gáp, Cao lão đầu nắm chắc sẽ đem tám người này giết dần từng tên, nhưng nếu muốn nhất cử giết chết toàn bộ thì hắn lại không cách nào làm được.

Huống chi, dưới một kích của Công thành nỗ, lão đã bị nội thương nghiêm trọng nên lại càng lực bất tòng tâm!

Giờ phút này sáu người đối phương cuốn lấy bản thân lão, tám tên hộ vệ đi theo căn bản ngăn không nổi hai người còn lại, Cao lão đầu liền không khỏi có chút khẩn trương trong lòng!

-------

Thời điểm Công thành nỗ bá đạo bắn ra, Sở Dương đã vô thanh vô tức xông vào rừng!

Hắn tựa như một con ác lang cô độc đang trở về thảo nguyên hoang mạc, trở về với địa bàn của mình.

Sau khi đâm ra một kiếm kia, hắn liền lập tức bị quay cuồng bắn ngược trở lại, mượn một búng máu tươi nơi cửa miệng để giải tỏa bớt cơn chấn động của nội phủ. Ngay sau đó lập tức hai chân đạp mạnh, mượn sương mù trên mặt đất che chở toàn thân, thân hình dán chặt xuống đất, chỉ quanh co vài vòng đã giấu mình sau một cây đại thụ. Cuối cùng là di động thân hình một cách quỷ dị, từ dưới đất leo lên tàng cây, mượn cành lá che chở bản thân rồi liên tiếp bắn mình qua mười mấy cây đại thụ và mất hút trong rừng.

Cả quá trình diễn ra lưu loát tựa như luồng gió len lỏi trong rừng, thân hình Sở Dương uyển chuyển đến mức đến cành lá cũng không hề lay động.

Coi như là thích khách cao cấp nhất mà giờ phút này có trông thấy hành động của Sở Dương thì cũng trợn trừng rớt cả hai tròng mắt ra ngoài.

Đây là con đường tốt nhất mà Sở Dương đã sớm lựa chọn. Hắn thậm chí đã vạch sẵn con đường này từ rất lâu trước khi bị tập kích. Thói quen của hắn chính là bất luận nghỉ ngơi ở địa phương nào thì cũng đều chọn trước con đường lui cho mình, chọn trước lộ tuyến tiến công kẻ địch. Chỗ đứng của hắn chính là ranh giới của hai lộ tuyến này. Tiến có thể công, lui có thể bảo vệ toàn mạng!

Mai phục như vậy tất nhiên là phải có đảm lượng rất lớn mới làm nổi. Chỉ cần nhìn một trận mưa tên lúc trước cũng có thể biết bị động phòng ngự không phải là biện pháp hay. Địch nhân cho dù hao tổn thì cũng đủ sức kéo theo mình cùng chết.

Chỉ có chủ động xuất kích mới hóa giải được tình thế nguy hiểm.

Đỗ Thế Tình không thể chết được!

Đỗ Thế Tình tại nơi này có Cao lão đầu thủ hộ, tối thiểu trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có việc gì. Sở Dương không hề lo lắng cho hắn chút nào, cho nên sau khi đâm ra một kiếm mấu chốt kia liền lập tức quyết định hành động kế tiếp của mình.

Giết thẳng vào rừng rậm!

Kẻ trong rừng sâu kia mới đúng là nguồn cơn của việc bị chặn giết lần này!