Nhân Vật Phản Diện Tìm Đường Chết

Chương 10: Gấp Gáp



Thời gian trôi nhanh như thổi, từ lúc Bạch Nhất Dạ bước chân vào tông môn đến nay cũng đã hơn năm năm.

Hắn ngày ngày luyện kiếm, cùng Túc Hàn Tinh chơi đùa, phấn đấu để trở nên cường đại, thoát khỏi số mệnh tương lai đang chờ đó chính là...cái chết.

Tống Vu Hàn sau khi nhận người đệ tử là hắn vẫn liên tục bế quan tu luyện, vậy nên người dạy cho Bạch Nhất Dạ tất cả thuật pháp, cùng cách thức tu hành cũng chỉ có mình Lưu Sắt.

Vì lẽ đó, mối quan hệ thường ngày của ba người phi thường tốt.

Khoảng thời gian năm năm vừa đủ để một đứa trẻ trở nên cứng rắn hơn.

Bạch Nhất Dạ lúc này vừa tròn mười bốn tuổi, đã cao đến tận ngực vị đại sư huynh của mình. Túc Hàn Tinh tuy cùng tuổi thế nhưng lại thấp hơn hắn cả một gang tay, vì thế mà Nhất Dạ hắn ăn hay ngủ cũng lôi chuyện này ra nói, chọc ghẹo Túc Hàn Tinh dần trở thành thú vui mỗi ngày của hắn.

Nói đến Lưu Sắt, trong những năm vừa qua, y cùng chưởng môn Tống Vân Phong ngày đêm gấp rút chuẩn bị cho Đại Hội Tiên Võ Giới, bởi sự kiện lần này quy mô không nhỏ, càng phải đau đầu suy nghĩ về việc nên trao món bảo vật nào từ mật thất Vọng Ô cho người chiến thắng.

Lưu Sắt vì công việc chất núi do sư tôn mình dặn dò, trưởng thành đến mức sắp biến thành một lão già. Tuy nhiên, thân thể y ngày càng to lớn và vững chắc đến lạ, vẫn luôn là hình mẫu nam nhân lí tưởng trong mắt các sư huynh muội, già trẻ gái trai đều yêu thích, chưa bao giờ hết nhiệt.

Lại nói, vài tuần nữa chính là thời điểm Đại Hội Tiên Võ Giới chính thức khai mạc.

Tống Vu Hàn chân nhân dù muốn hay không cũng phải xuất quan, để còn cổ vũ tinh thần cho hai đệ tử của mình chứ!

Các môn phái lớn nhỏ của giới tu chân thời gian này vẫn đang gấp rút chuẩn bị cho Đại Hội, dù nói gì đi nữa bảo vật của Vọng Ô thật sự đáng giá. Không những vậy, mà người dành chiến thắng còn có được danh tiếng xa gần, không phải đối với họ là rất hời hay sao?

Ánh mặt trời ấm áp đầu Hạ len lỏi, chiếu thẳng lên người Bạch Nhất Dạ đang nằm vắt tay lên trán trên nền đất, chung quanh là cỏ cây cùng vài tiếng chim chóc kêu ríu rít.

"Tính nằm ở đây mãi à, Bạch Bạch?"

Giọng nói của Túc Hàn Tinh vang lên trên cành cây nọ.

Miệng ngậm một cọng cỏ dại, cả thân thể đều ngồi treo trên ngọn cây mà đung đưa, không thấy người đang nằm dưới đất trả lời, y tiếp tục nói:

"Tranh thủ ngủ đi thôi, sư phụ ngươi sắp xuất quan rồi, sắp tới thời gian để ngủ cũng không có đâu."

Bạch Nhất Dạ mắt vẫn nhắm nghiền, lười biếng đáp:

"Im lặng dùm đi tên lùn."

Chậc!

Túc Hàn Tinh như đã quá quen thuộc với thái độ này của Bạch Nhất Dạ, chậc lưỡi một cái rồi nhảy xuống khỏi cái cây, vừa quay người bỏ đi vừa nói: "Rồi rồi, ta đi đây!"

Sau khi Túc Hàn Tinh rời đi, mọi thứ lại trở nên im lặng.

Khoảng độ nửa canh giờ, trong lúc Bạch Nhất Dạ gần như đã ngủ thiếp đi, thì từ đằng xa một người nam nhân đi tới, mắt chăm chú nhìn Bạch Nhất Dạ.

Người nọ cũng không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn thật lâu, y bắt đầu cúi người, hơi thở ấm áp phả bên tai, đột nhiên thanh âm trầm thấp bỗng phát lên: "Nhất Dạ, ta xuất quan rồi, không ra đón ta sao?"

Bạch Nhất Dạ nghe thấy tiếng nói, giật mình mở to mắt.

Trước mặt xuất hiện gương mặt quen thuộc của Tống Vu Hàn, hắn vô thức thả lỏng cơ mặt. Nhưng không phải khoảng cách này quá gần rồi sao? Bạch Nhất Dạ khẩn trương đứng thẳng dậy, ngạc nhiên nói:

"Người về sớm hơn dự tính, sư tôn..."

Tống Vu Hàn nhìn thấy vẻ mặt của Nhất Dạ, cười nhẹ đáp: "Sao? Không vui khi gặp lại ta à?"

"Không có, sư tôn...ta rất vui!" Bạch Nhất Dạ vừa cười vừa ép mình nói ra những lời này cũng tự cảm thấy thật rùng mình.

"Lại bị thương rồi?" Y hơi hơi hít khí, không kìm được ánh mắt mà dừng nơi cần cổ trắng nõn của Bạch Nhất Dạ, nơi đó xuất hiện một vết xước mới còn ửng đỏ, trông nổi bật vô cùng.

Nhất Dạ hắn chột dạ, cũng không thể nói hắn đánh nhau với Túc Hàn Tinh mà bị thương, liền lấy Lưu Sắt làm bia đỡ đạn: "Trong lúc luyện kiếm với đại sư huynh..."

Tống Vu Hàn ngập ngừng một lúc, từ trong ống tay áo lấy ra một lọ dược liệu, y nắm lấy tay Bạch Nhất Dạ rồi đặt chiếc lọ vào lòng bàn tay hắn: "Dùng để bôi ngoài da."

Y rút cánh tay lại, nói với Bạch Nhất Dạ: "Từ ngày mai đến chỗ của ta, ta giúp ngươi tu luyện."

Bạch Nhất Dạ hắn sửng sốt, không nghĩ tới lời của tên lùn ban nãy hoá ra là thật! Hắn vội vàng đáp lại: "Vâng, sư tôn!"

Hắn liếc nhìn cái lọ trong tay, lại nói: "Đa tạ người, sư tôn...về dược liệu."

Nét mặt Tống Vu Hàn thả lỏng, đôi mắt cảm nhận được một chút ấm áp, cũng không còn lạnh lẽo như lúc ban đầu. Bạch Nhất Dạ lấy đó mà vui sướng, ngại ngùng cười với sư tôn hắn một cái.

Hiện tại hắn là đang làm cái gì? Cái gì mà "ngại ngùng" với cả "vui sướng", đều điên hết rồi!!