Nhân Vật Phản Diện Tìm Đường Chết

Chương 13: Khai Mạc (1)



Bạch Nhất Dạ nghĩ, nhất định phải tìm thời cơ để bỏ trốn, y có lẽ tạm thời không thể ra khỏi cấm địa này.

Ngồi mân mê thanh kiếm lưỡi đen, nam nhân nghe thấy tiếng người thanh niên nói:

"Khi nào ngươi mới thả ta ra, ta phải về kịp trước sáng mai..."

Y ngẩng đầu, nghĩ một lúc, đáp:

"Ngươi muốn tham gia Đại Hội Tiên Võ Giới?"

Bạch Nhất Dạ tay chân cứng đờ, như không nghĩ đến người sống nơi hẻo lánh này cũng biết đến Đại Hội Tiên Võ Giới, nhưng thời cổ đại làm gì có wifi hay điện thoại. Chẳng lẽ là bồ câu đưa thư? Hắn hỏi:

"Ngươi bằng cách nào biết được?"

Trong cái thời tiết se lạnh ban đêm, nơi đây lại càng lạnh lẽo hơn bội phần. Tì nữ cúi đầu liên tục ra vào đốt lò sưởi bên cạnh người chủ nhân ngạo nghễ, ấm áp vô cùng. Cũng chỉ sợ lỡ xảy ra sơ sót, họ liền bị đem cho yêu quái uống máu ăn thịt.

Thấy Bạch Nhất Dạ ngồi cùng Bạch Khuyển dưới chân lạnh đến run bần bật, khuôn mặt nhỏ tái xanh, y nói:

"Bạch Khuyển, đem hắn lên đây sưởi ấm một chút."

Sau, lại nói: "Bổn toạ là Thiên Hệ, chủ nhân của ma cung này. Tuy nơi đây chỉ là nơi trú chân tạm bợ của ta nhưng những chuyện giang hồ bé như con kiến kia chẳng lẽ ta không biết?"

Bạch Nhất Dạ nghe nói xong mặt liền đần thối. Cũng không biết là đang nghĩ cái gì?

"Con người, ngươi có tên gọi không?"

"Bạch Nhất Dạ- Đệ tử Thành Đường Tông." Hắn hoàn hồn, đáp.

Xem ra người nam nhân tên Thiên Hệ này cũng không có xấu.

"Sư tôn ta nói, tiên ma không đội trời chung, không phải ta là kẻ thù của ngươi hay sao?"

Thiên Hệ ngón tay thon dài lật xem cái quyển sách gì đó, ngừng động tác hỏi: "Sư tôn? Sư tôn ngươi là ai?"

Qua một hồi, xoa xoa bàn tay cho bớt lạnh, Bạch Nhất Dạ nhìn y: "Tống Vu Hàn chân nhân a."

Nghe thấy cái tên quen thuộc từ cái người thiếu niên khuôn mặt hồng hào do cái nóng của lò sưởi, Thiên Hệ thoáng chốc trợn tròn mắt, sau lại bật cười: "Tống Vu...Hàn. Ha, thế gian đúng là nhỏ bé!"

?

Bạch Nhất Dạ không hiểu ý người này muốn nói gì, hai tay dừng động tác đang vuốt ve cái bộ lông suôn mượt của Bạch Khuyển, hắn gằn giọng đe doạ: "Ngươi không thả ta, sư phụ ta nhất định đi tìm, lúc ấy người thấy ngươi, sẽ đánh ngươi tan xác!"

Thiên Hệ chậc lưỡi, nhìn tên nhóc như mèo con đang giơ móng vuốt của mình ra mà nói: "Ha, mạnh miệng thật. Được rồi, ta đem ngươi trả cho hắn."

Bạch Nhất Dạ hắn không biết có phải là gặp may hay không, lòng đầy nghi ngờ.

Ơ, hắn dễ dàng thả mình ra vậy sao?

"Sao? Không muốn?" Y nhìn hắn cười cười, mi mắt cũng híp lại.

Muốn! Hắn nếu nói không muốn, chính là hắn điên rồi.

Bạch Nhất Dạ đã ở ma cung này được vài canh giờ, thầm nghĩ nếu đi quá lâu chắc hẳn mọi người sẽ đi tìm. Nghĩ đến việc sắp được thả về, liền vui vui vẻ vẻ mà cười, giống hệt một tên ngốc.

...----------------...

Thành Đường Tông sáng sớm, một vị tiên nhân nọ sốt ruột đến mức lật tung cả tông môn vì không biết đệ tử nhà mình đang ở nơi nào.

Đi dọc hết biệt viện, cũng không thấy người đâu.

Tống Vu Hàn nghĩ tới một chỗ, là nơi Bạch Nhất Dạ thường nằm ngậm cỏ, ngủ trưa.

Đến lúc tới được đó, người Tống Vu Hàn gặp lại là Túc Hàn Tinh, y cũng đang đi tìm Bạch Nhất Dạ, cái tên nhóc đã mất tăm từ tối hôm qua. Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lộ rõ sự ngượng nghịu cùng cứng nhắc.

"..."

Đột nhiên, từ xa nghe thấy tiếng trống vọng lại.

"Tùng...tùng...tùng!!!"

Ba hồi trống vang lên, báo hiệu đã đến lúc diễn ra Đại Hội, nó phá vỡ bầu không khí im lặng. Túc Hàn Tinh liền mở lời trước: "Sư thúc, người cứ đi chuẩn bị cho Đại Hội, ta sẽ đi tìm Bạch Nhất Dạ thay người."

Tống Vu Hàn nghe thấy thế, mày khẽ chau lại, sau lại nghĩ đến việc được giao trước mắt bèn để lại một chữ "Được." rồi đi mất.