Nhân Vật Phản Diện Tìm Đường Chết

Chương 26: Đó Là Sóng Gió Mà Ta Nói



Ta đã làm ra loại chuyện gì thế này?

Bạch Nhất Dạ vừa nghĩ vừa từng bước khập khiễng đi đến bên người Thạch Tố Ân, hắn cắn môi dưới nhẹ nhàng rút kiếm từ cơ thể nàng ra.

Từ bên trong đan điền Thạch Tố Ân, một luồng ma khí màu đen đột nhiên tràn ra một cách ồ ạt, tạo thành một bóng đen hình dạng con người nhưng lại cũng giống như ma quỷ, âm thanh ghê sợ méo mó phát lên:

"Khó khăn lắm mới tìm được thân xác tốt như thế! Lại bị nhà ngươi phá đám, đáng chế–"

Nó chưa dứt lời, Bạch Nhất Dạ không khỏi kinh ngạc khi bóng đen trước mắt bỗng nhiên tan biến giữa tiết trời sập tối. Sau đó hắn liền thấy Thạch Tố Ân chậm rãi mở mắt, máu nơi khoé miệng vẫn không ngừng rỉ ra, nàng khó khăn nói:

"...Mau đưa Tinh Tinh đi, ta... không sao cả."

Bạch Nhất Dạ trầm mặc cau mày, nước mắt nóng hổi chảy ra từ bên trong hốc mắt, nhìn người nữ nhân sau khi nói câu nói ấy, một hơi tàn còn sót lại cũng vụt tắt, lúc này, Thạch Tố Ân đã hoàn toàn không còn chút sự sống. Hắn cổ họng nghẹn ứ:

"Tẩu tẩu, ta xin lỗi..."

Phải mất một lúc sau Bạch Nhất Dạ mới bớt thất thần, hắn hít một hơi thật sâu, hết nhìn Thạch Tố Ân rồi nhìn tới Túc Hàn Tinh. Trên tay vẫn cầm Huyền Hạc Kiếm dính đầy máu, Bạch Nhất Dạ đi về phía Túc Hàn Tinh, định dùng sức đỡ y đứng dậy. Khoảnh khắc hắn cúi người, tay cũng chỉ vừa mới gần chạm đến y, Bạch Nhất Dạ liền bị một chưởng đánh bay ra xa, lưng đập vào cái cây to gần đó.

Đau đớn đột nhiên truyền đến, Bạch Nhất Dạ hít một ngụm khí mở to mắt nhìn người nam nhân từ đằng xa. Hắn lòng lộp bộp một tiếng, trầm mặc nhìn người nam nhân cúi người ôm lấy thi thể Thạch Tố Ân, rồi bắt đầu khóc rống lên thảm thiết.

"Bạch - Nhất - Dạ, ngươi! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt Lưu Sắt dừng nơi đan điền của Thạch Tố Ân, rồi chợt nhận ra đó vốn là vết thương được gây nên bởi Huyền Hạc Kiếm, y tâm liền lạnh đi vài phần.

Còn về chuyện làm sao Lưu Sắt có thể biết mà đến đây, chính là lúc y đang bận rộn với đống sổ sách... Ngực trái thoáng chốc nảy lên một cách đau đớn, ly trà đặt trên mặt bàn không ai đả động tới cũng đột ngột bể tan thành từng mảnh. Thầm nghĩ đã có chuyện chẳng lành, Lưu Sắt vội vã chạy ra ngoài, liền thấy được một màn thương tâm trước mắt. Bạch Nhất Dạ là tiểu sư đệ mà hắn hết mực yêu thương, lại là kẻ ra tay sát hại người nữ nhân mà bản thân y đã trao hết thảy tâm can, cùng nhau thề nguyện suốt kiếp.

Bạch Nhất Dạ trong lòng đắng chát, miệng mấp máy giống như là định giải thích, lại giống như không thể nói ra thành lời. Sự thật vĩnh viễn không thể chối cãi, giờ có nói gì, thì cũng chẳng thể có một ai có thể tin hắn. Mà ngay từ ban đầu, người giết chết Thạch Tố Ân chính xác là hắn! Bạch Nhất Dạ bị suy nghĩ phiền loạn làm đầu óc đau như búa bổ, dùng thân cây làm điểm tựa đứng thẳng dậy, hắn liền chập chững từng bước đi tới chỗ Lưu Sắt.

"Sư huynh...là ta."

!?

"Tại sao...?'' Lưu Sắt không tin nổi vào tai mình, hắn cứ thế thừa nhận mình đã giết nàng?

Bạch Nhất Dạ nghĩ nghĩ, nhớ đến cái bóng đen quỷ dị ban nãy, liền giải thích: "Tẩu tẩu vốn đã bị kẻ khác chiếm lấy thân xác, ta chỉ muốn–"

Không đợi hắn nói hết, Lưu Sắt lạnh nhạt bật ra tiếng cười:

''Ha...Vậy sao? Ta hiện tại lại thấy, chính bản thân ngươi mới là người bị chiếm thân xác!!"

Lưu Sắt đường đường là cường giả giới tu chân, mây đen kịt trên bầu trời như tâm trạng của y hiện tại từ đâu ùn ùn kéo đến, cỗ linh lực khổng lồ toả ra tứ phía, xuất phát điểm từ đằng sau núi gọn ghẽ lan tràn nuốt trọn Thành Đường Tông. Từ các Phong, chúng đệ tử ai nấy đều nhận ra sự bất thường này. Tống Vân Phong chưởng môn ra lệnh, kể từ bây giờ bất kì đệ tử nào cũng không được phép bước chân ra sau núi, bởi với thứ linh lực mạnh như thế này, dù là ai đi nữa thì một khi tiếp xúc vẫn sẽ bị áp lực đè nén đến ngạt thở.

Khi Tống Vu Hàn, Tống Vân Phong và Triệu Cao kịp chạy tới, liền thấy Lưu Sắt ánh mắt hận ý hướng Bạch Nhất Dạ mà nhìn chăm chăm. Bạch Nhất Dạ hiện tại chỉ có thể chịu thua trước uy áp của Lưu Sắt, nửa quỳ ngồi trên mặt đất.

Triệu Cao không chần chừ, lập tức chạy đến chữa thương cho Túc Hàn Tinh, ngay lúc nhìn thấy y, Triệu Cao chân mày liền nhăn lại, thầm mắng hai chữ 'chết tiệt'. Y bị thương nặng quá, nếu ta chậm chân một chút thì không biết chừng đứa nhỏ này đã chết.

"Lưu Sắt! Đủ rồi!" Tống Vân Phong mạnh mẽ dùng linh lực áp chế Lưu Sắt đang mất kiểm soát, giúp y bình tĩnh trở lại.

''...Tố Ân là do hắn giết." Y nhờ có Tống Vân Phong, uy áp cũng đột nhiên thu hồi, cúi đầu nói.

Cả ba đều ngẩn người, nhìn qua Bạch Nhất Dạ đã triệt để quẫn bách, liền thấy hắn thì thầm trong miệng mấy lời khó hiểu:

"Thật là muốn trở về...mọi chuyện đâu phải như thế này."

Cuộc sống tốt đẹp mà hắn mơ tưởng đến, trong nháy mắt đã hoàn toàn sụp đổ. Đáng lẽ ra, Bạch Nhất Dạ hắn phải thận trọng hơn mới phải. Vì sao lại dễ dàng quên đi chuyện bản thân chính là người xuyên sách, quên đi bản thân ngay từ ban đầu chính là một nhân vật phản diện. Sự ích kỉ của hắn là thứ đã phá hủy tất cả...

Những người có mặt tại đây, không ai hiểu lời nói của Bạch Nhất Dạ rốt cuộc mang hàm ý gì, vì thế trong lòng mỗi người liền tự động nghĩ theo một nghĩa khác nhau.

Tống Vu Hàn nhìn gương mặt trắng bệt dính đầy máu tươi của Bạch Nhất Dạ, thấy y phục của hắn cũng đã bị nhuốm đỏ từ bao giờ.

"Sư tôn...nàng vốn đã bị người khác chiếm lấy thân xác. Ta chỉ vô tình..."

Tống Vu Hàn chau mày tiến gần, y thoáng đau lòng, hạ giọng nói:

"Được rồi, về thôi...Ngươi cần được trị thương."

Chưởng môn quan sát tình hình hiện tại, trong lòng cũng đã hiểu rõ phần nào. Đem Thạch Tố Ân cùng Túc Hàn Tinh rời đi, sau đó y ném cho Tống Vu Hàn một ánh mắt.

Tống Vu Hàn sắc mặt dần dần trầm xuống, mày càng lúc càng nhíu chặt. Y cầm bàn tay đang nắm chặt Huyền Hạc Kiếm của Bạch Nhất Dạ, đoạt lấy thanh trường kiếm, bỏ nó vào trong vỏ. Sẵn lôi ra trong tay áo một chiếc khăn lụa thêu hạc, Tống Vu Hàn nắm lấy bàn tay của hắn, nhẹ tay lau sạch đi mấy vết máu.

Triệu Cao kêu Lưu Sắt quay trở về Thành Đường Tông, hai chân bước đi nhưng lại cảm thấy nặng trĩu tựa như bị buộc chặt vào tảng đá. Tâm y vỡ vụn, một bên là nương tử đầu ấp chăn gối, một bên là sư đệ thân cận...Thật không biết phải làm sao mới phải...