Nhân Vật Phản Diện Tìm Đường Chết

Chương 43: Thân Thuộc



Ma cung hoang vắng, Thiên Hệ cùng với Hoằng Đạo chăm chú nhìn vào quả cầu trong suốt mấy phút đồng hồ.

Thiên Hệ sửng sốt, nhìn tới nhìn lui vài cái:

"Đó là Dạ Dạ?"

Hoằng Đạo mắt chữ A mồm chữ O lắp bắp:

"N-Người đó...là ta nhìn nhầm sao Ma chủ?"

Thiên Hệ đang mơ hồ, nghĩ tới cái gì đó lại đột nhiên cười lên vui vẻ:

"Tuyệt! Chúng ta liền tới góp vui đi."

Nhìn Bạch chủ ở đó, quả thực sát khí đã hừng hực một mảnh. Hoằng Đạo y nhìn thấy thôi trong lòng cũng đã đủ thấy sợ, đoán không chừng y mà đến 'góp vui', liệu có khi nào chết mà cũng không hay không? Chớp mắt một cái liền thấy bản thân đang chầu trời...

Hoằng Đạo ôm cái chân gãy đã được nẹp lại cứng đờ, quỳ rạp xuống: "Ma chủ, ta kinh hãi!"

Thiên Hệ ánh mắt liền lộ ra tia chán ghét, đi ngang còn đá y một cái:

"Ta tự mình đi, tên nhát cáy."

...----------------...

Lúc Bạch Nhất Dạ bước ra ngoài, còn vô tình không hẹn mà gặp được Túc Hàn Tinh.

Nhìn thấy hắn, Túc Hàn Tinh liền cau mày, thầm nghĩ quái thật, hắn hôm nay bị làm sao vậy?

Còn chưa kịp hỏi điều gì, Túc Hàn Tinh thấy Bạch Nhất Dạ liền quay đầu nhìn y một cách đáng sợ, trong khoảnh khắc miệng hắn còn đang niệm chú gì đó. Một sợi dây thừng đen từ thân Huyền Hạc Kiếm bò ra, như một con rắn uốn éo thân mình, đem Túc Hàn Tinh cùng Tống Vu Hàn đang đuổi tới trói lại.

Túc Hàn Tinh không kịp phòng bị, bị ép chặt với lưng của Tống Vu Hàn, liền hướng Bạch Nhất Dạ kêu một tiếng.

"Này!"

Tống Vu Hàn: "..."

Bạch Nhất Dạ hắn không có quan tâm đến, vừa đi miệng vừa huýt sáo, lúc này có vài đệ tử ngạc nhiên nhìn tới, nhưng chỉ vừa mới chạm mắt, lại sợ sệt giả ngu mà cúi đầu hết một lượt.

Hắn trong lòng có suy tính, Tiểu Dạ sống một cuộc đời thực tốt, được mọi người xem trọng như thế, ngươi đúng là một kẻ không tầm thường.

Như vậy lại hay, được chết dưới tay người mình xem trọng...nghĩ đến thôi cũng đủ sảng khoái!

Hắn trầm tư, lại cười nói ra thành tiếng: "Kiếm Thần a Kiếm Thần, ngươi có ở đời nào, mối thù này ta vẫn phải trả cho bằng được."

Đi một hồi, phía trước lại tình cờ xuất hiện bóng dáng đó, kẻ mà Bạch Nhất Dạ trong nguyên tác căm hận đến thấu xương. Biểu cảm gương mặt thoáng cứng đờ, hắn cắn chặt hai hàm răng.

Một lúc sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, liền bắt ép bản thân nở ra một nụ cười thật tươi:

"A sư huynh!"

Người kia nghe giọng nói quen thuộc cất lên, quay đầu lại, cũng thật lòng mà cười với hắn:

"Tiểu Dạ, đệ sao lại ra đây rồi?"

Bạch Nhất Dạ: "Sư huynh, ta đã khoẻ hơn rất nhiều."

Lưu Sắt: "Vậy sao, nữ nhi của ta rất nhớ đệ."

!!

Y đời này, vậy mà đã có nữ nhi? Cái vùng đất này từ bao giờ lại yên bình như thế, thật lạ lẫm.

Lưu Sắt mà hắn biết, khoảng thời gian này đã rời khỏi Thành Đường Tông, trở thành một kẻ cường đại có thể một tay diệt Tam Giới. Bản thân hắn cũng liền chết dưới kiếm của y...

"Nếu đệ đã ổn, chúng ta liền tới gặp nàng đi." Lưu Sắt khi nhắc đến nữ hài tử của mình, ánh mắt liền mềm hoá.

Thấy Bạch Nhất Dạ gật đầu, y xoay người, toan định dẫn đường cho hắn.

Thế nhưng, nụ cười sáng lạng của Bạch Nhất Dạ bỗng tắt hẳn, nhìn bóng lưng to lớn người nọ, hắn lại nhớ đến cái cảnh tượng lúc bản thân rớt xuống Vực Sâu vạn trượng. Thứ cuối cùng hắn nhìn thấy, chính là bóng lưng lạnh lùng này.

Bạch Nhất Dạ nhẹ nhàng rút kiếm, không để Lưu Sắt kịp phát hiện, hắn liền một kiếm đâm xuyên qua người y.

Người nọ lúc cảm giác đau đớn ập tới, cứng đờ quay đầu nhìn Bạch Nhất Dạ không chút lay động trước mắt:

"Đệ...sao lại?"

Bạch Nhất Dạ rút kiếm ra, máu theo đó chảy ra cùng, hắn cảm thán:

"A~thật sự không có chút phòng bị nào thật nhỉ?

Đại sư huynh, ngươi sống cũng đủ lâu rồi. Cho nên, hãy chết đi."

Hắn vừa dứt lời, Lưu Sắt liền khụy xuống, khoé miệng rỉ ra một chút máu đỏ.

Tống Vu Hàn từ xa dùng linh lực lên Bạch Nhất Dạ, hắn liền bị hất bay ra xa vài bước, y lớn tiếng:

"BẠCH NHẤT DẠ!"

Túc Hàn Tinh cũng chạy đến đỡ Lưu Sắt dậy, đập vào mắt là một vết thương không ngừng rỉ máu: "Lưu sư huynh!

Lại quay đầu nhìn Bạch Nhất Dạ, y nhíu mày nói:

"Ngươi điên rồi sao?"

Hai mắt mở lớn, liền thấy Bạch Nhất Dạ cầm kiếm lấy đà lao tới, để lại một làn khói bụi mịt mù. Túc Hàn Tinh nhanh nhẹn triệu hồi kiếm, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, Bạch Nhất Dạ đã xuất hiện trước mặt, động tác triệu hồi cũng ngừng hẳn lại, hắn chĩa kiếm vào người Túc Hàn Tinh, lạnh lẽo nói:

"Nói một câu nữa, ta liền giết ngươi."

"Túc Hàn Tinh! Đó không phải Tiểu Dạ! Mau–"

!!!

Tống Vu Hàn cầm kiếm cảnh giác đi tới, liền bị một thân hồng y từ đâu xuất hiện một chưởng đem hắn đánh bay xa mấy mét.

Tống Vu Hàn: "..."

Thiên Hệ đáp xuống, cười cợt:

"Ô hô hô, thật mãn nhãn. Tại hạ nghìn năm mới được chứng kiến một lần a.

Dạ Dạ, ngươi có phải thay đổi ý định, muốn quay về bên ta rồi đúng không?"

Nói xong, Thiên Hệ liền ôm ôm Bạch Nhất Dạ, ánh mắt đầy ý vị mà nhìn hắn.

Bạch Nhất Dạ hạ kiếm liếc y. Ha, tên này? Không phải là kẻ ở Ma Giới cùng ta đánh đánh giết giết mấy năm trời sao. Hiện tại đối với thân xác này lại có mối quan hệ như vậy?

Hắn nhanh chóng thích ứng, không biến sắc để y ôm đáp:

"Đúng vậy a."

Xử lí xong đám nhãi nhép này, kẻ chết tiếp theo chính là ngươi!