Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân)

Chương 6



Chappp 6 :

Có sự xuất hiện của nam chính rồi.

Truyện : Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Nam : Viêm Dạ Phong

Nữ : Đông Phương Nhược Hàn.

------------

Chapp 6 :

-  Tử Hàm, Huynh sao lại quen biết với những hạng người như thế này?

Cô tỏ vẻ trách móc nhìn cậu.

Cậu chưa kịp trả lời đã nhanh chóng bị Vân Thư cướp lời.

- Đông Phương bất.....Hàn gì đó, Cô nghĩ mình là ai ?

- Ta là Nhược Hàn.

Cô thản nhiên trả lời, một cách điềm tĩnh.

- Cô nghĩ mình ở thời đại nào mà Huynh, ta ở đây?

- Ta ở thời đại này. Tại đây. Cô cũng kêu huynh ấy bằng anh đấy thôi.

- Cô....

Ả định nói gì nhưng lại nín chặt im bặt.

Cùng lúc đó dĩa thức ăn cũng được mang lên, Ả nhanh chóng lấy một dĩa cá to đầy rau xanh vây quanh hất vào mặt cô để xả giận thay vì nuốt cục tức lại .

Con cá phi thẳng vào khuôn mặt không hề đề phòng.

Và...

Nó đã yên vị trên khuôn mặt cô, rồi lại rớt xuống và chạm vào bộ váy mà cô rất thích.

Tình huống bất ngờ khiến ai cũng hoảng hốt, ngay lập tức hàng chục cái điện thoại từ trongra ngoài nhà hàng đều lìa lịa chụp lấy khoảnh khắc.

Tôn Tử Hàm Ngay lập tức lấy khăn ra, rồi lau khuôn mặt đang bị lớp dầu mỡ dính đầy.

Ả càng tức giận.

- Nhược Hàn, Không sao chứ ?

Cậu nhẹ nhàng hỏi cô.

Nhược Hàn quẹt  chiếc khăn trên khuôn mặt, rồi gạt sang bên, nhắm thẳng đôi mắt phượng hoàng không chút kiêng nể vào Ả.

- To gan, Xem ta trị nhà ngươi.

Câu nói vừa dứt Cô cũng cầm lấy hai dĩa thức ăn đang trên khay của người phục vụ vẫn trong tình thế hốt hoảng.

Rồi liên tục phi thẳng liên tiếp hai dĩa vào người Ả.

Trước sự ngỡ ngàng củatất cả mọi người.

Và trong đó có Anh- Tôn Tử Hàm.

- Dám hỗn xược với ta này.

Cô không có ý định tha, nhưng lại bị một bàn tay Giữ lại.

- Đủ rồi, Nhược Hàn.

Cô cũng dừng.

- À...

Vân thư hét lên một cách tức giận.

- Cô dám...

- Cô dám..

Ả rít lên không thành tiếng.

Nhưng nhận lại là khuôn mặt bình thản vẫn đang chọc tức ả của cô.

- Tôn Tử Hàm. anh lại để một đứa con gái đầu đường xó chợ đối xử như thế này với em ?

Ả nhìn cậu rít lên.

- Vân Thư, Lẽ ra cô không nên làm vậy trước.

Cậu lại bênh Cô. Vân Thư đã tức tối nay càng tức hơn.

Khuôn mặt ả còn tệ hơn cô .

- cô chủ, cô chủ sao lại ra nông nỗi này.

Một tên mặc vest đen chạy vào hốt hoảng.

Không đoán cũng biết đó là vệ sĩ của Ả.

Hắn đưa khăn cho ả.

Nhưng lại bị gạt ra.

Ả khó chịu nhìn bộ váy khắp cả người đều là một lớp mỡ dơ bẩn.

Đường đường là thiên kim của một công ty lớn mà lại phải chịu nỗi nhục này.

Nghĩ vậy thôi đã đủ làm ả không cam lòng.

Ả tức tối hơn khi cậu lại quan tâm cô gái kia như vậy mà còn đối xử nhẹ nhàng.

Trước giờ cậu không hề như vậy.

- Tôn Tử Hàm, Anh đến xem mặt em lại dẫn theo một đứa con gái khác, hơn nữa lại là đứa bị thần kinh, Anh không thấy xấu hổ sao ?

Ả tuôn ra câu không tiếc thể diện.

- Cô cũng đã xem mặt tôi rồi. Vậy chúng tôi đi trước.

Dứt lời, cậu đưa Nhược Hàn rời khỏi.

Từ phía sau ả vẫn rít Lên.

- Tôn Tử Hàm, Anh nhớ lấy ngày hôm nay.

---------------

Ở một góc khác.

- Kia chẳng phải là Chủ tịch Tôn Thị sao ?

Một người mặc vest đen trạc 45 tuổi vừa chỉnh lại  cặp kính trắng cận vừa nhìn và nói.

- Sao lại đi cùng người phụ nữ kia mà bỏ rơi Thiên kim của Vân gia ? trông không được ổn.

Ông chăm chú nhìn rồi tuôn ra lời soi mói.

- Đường Tổng lại có hứng thú với mấy chuyện như vậy ?

Một chàng trai đang chăm chú nhìn bản hợp đồng mà không hề để Ý tới xung quanh đã xảy ra chuyện gì.

Đôi mắt hổ phách lóe lên tia ôn nhu, không hề biểu hiện một cảm xúc gì.

Một chút cũng không.

Mà chỉ chăm chú cầm bảng hợp đồng.

Đôi khi lại nhíu mày lên tỏ vẻ khó hiểu, hàng chân mày xanh mướt , với mái tóc đen được hất ngược  lên sau đã tôn lên vẻ đẹp man lỳ vừa cool ngầu đó.

Đôi môi không hề chuyển động mà chỉ nhếch lên một đường cong nhẹ.

Một khuôn mặt như vẽ đã hiện ra, khuôn mặt chẳng khác nào như tranh vẽ.

Chiếc áo sơ mi đen mỏng đã làm lộ ra Đôi vai rộng rắn chắc , Nhìn vào tư thế ngồi cũng biết chiều cao lý tưởng tới mức nào.

- Viêm Tổng. thấy như thế nào ?

Người đàn ông kia lại lên tiếng. Cùng với khuôn mặt như bắt được báu vật.

- Đường Tổng, Xin ngài hãy yên lặng.

Tên thư kí đang đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, trên tay là chiếc vest đen của cậu.

Cậu không thích ồn ào lúc đang làm bất cứ việc gì.

- Không tệ.

Giọng nói không mấy thiện cảm lên tiếng, đôi mắt màu hổ phách tỏ vẻ hài lòng đặt bản hợp đồng lên bàn, rồi nhấc lên tách trà nóng đang còn nghi ngút.

Cậu chỉ là không muốn thấy không phải là không biết.

- Ý cậu là sẽ ký hợp đồng với chúng tôi sao ?

Đường tổng vẻ mặt vui vẻ như không ngậm được miệng .

- Có thể. Như cũ 8/2 .

Cậu đưa ra con số chắc chắn, rồi lại uống một ngụm trà. Đường tổng kia đã nhăn nhó khuôn mặt.

- Lần này, Viêm tổng nhẹ tay chút được không ? Hãy nể tình lâu năm mà 6/4 được không ?

Cậu không nói gì, chỉ nhếch môi cười nhẹ.

- Đường Tổng, Ông tưởng Viêm tổng không biết  hợp đồng trước ông đã bỏ  bao nhiêu vào trong túi. Chỉ là Viêm Tổng niệm tình xưa nay. Giờ ông lại còn đòi.

Thư  ký cạnh cậu lên tiếng thay .

- Đường Tổng. Cách làm việc của tôi.chắc Ông rõ.

Cậu lãnh đạm nói, đưa hai tay chống cằm nhìn ông.

Người đàn ông kia bắt đầu run sợ.

- Được. Được. Viêm tổng nói như thế nào thì như vậy.

Nhanh chóng quay ngoắt 360 độ. Cùng với sự sợ hãi.

Không cần Cậu phải nói, thư kí kia đã đưa bút cho cậu,

không cần phải suy nghĩ nhiều cậu nhanh chóng ký hợp đồng , rồi đứng dậy.

- Đường Tổng, sắp tới vất vả rồi.

Đôi môi mỉm cười nhẹ, đôi mắt hổ phách đã mãn nguyện không còn khiến người khác phải sợ nhưng lại đầy sự lạnh lẽo.

Khoác lên áo vest . Cậu cũng đi ra ngoài.

- Viêm Tổng , ngày mai ta có cuộc họp với Tôn Thị.

Cậu không trả lời nhưng tên thư ký kia cũng đã quá quen thuộc nên cũng không nói gì nhiều. chỉ lẳng lặng theo sau.