Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 10



Tô Lương không phải kẻ ngốc.

Cậu rất nhanh đã hiểu, biệt viện này đã có chủ, chính nhờ ý tốt của chủ nhân biệt viện này mà cậu mới có thể tránh thoát đám Alpha kia của Lục gia quấy rầy.

Cậu bé Tô Lương khi ấy luôn tràn ngập lòng biết ơn với chủ nhân biệt viện.

Đó là một người cực kỳ cực kỳ tốt, mặc dù chưa từng xuất hiện trước mặt Tô Lương, nhưng Tô Lương vẫn có thể cảm nhận được đối phương rất dịu dàng. (vl dịu dàng =))))

Nói ví dụ như sau khi thời tiết lạnh hơn, khi một vài Alpha vẫn đang cố tình kiếm chuyện với Tô Lương, nhưng khu vườn hoang vắng này đã không còn thích hợp để một đứa trẻ như Tô Lương ở lâu nữa.

Rồi bỗng một ngày, Tô Lương thấy ở góc vườn đã xuất hiện một nhà ấm trồng hoa nho nhỏ.

Cành và lá đã chết bao phủ nhà ấm trồng hoa đã được dọn sạch, và khóa điện tử của nhà ấm còn nhấp nháy màu đỏ, điều này chứng tỏ khóa điện tử đã được khởi động lại.

Tô Lương nhìn cửa nhà ấm trồng hoa, do dự một chút, mới chần chờ ấn tay lên.

“Lạch cạch.”

Đúng như cậu mong đợi, nhà ấm trồng hoa đã cho phép cậu tiến vào.

Sau khi bước vào, Tô Lương mới biết nhà ấm này đặc biệt cực kỳ. Nhìn từ bên ngoài, cả nhà ấm lẫn khu vườn trông vô cùng đổ nát, nhưng sau khi bước vào lại thấy bên trong hoàn toàn sạch sẽ và ngăn nắp hơn rất nhiều so với bên ngoài.

Gọi là nhà ấm trồng hoa, nhưng thực tế ở đây không có thực vật gì cả. Tường và sàn được làm từ chất liệu đặc biệt màu trắng mà Tô Lương không biết, nhìn đẹp đẽ không tì vết, có thể so sánh với phòng giải phẫu trong bệnh viện tư nhân của Lục gia.

Trong phòng hầu như không có đồ đạc gì, chỉ có một chiếc ghế tựa bằng thép lạnh ở giữa, và một chiếc hộp kim loại cao bằng nửa người bên cạnh - đó là một robot y tế bán tự động.

Nơi đây yên tĩnh, vắng vẻ, không có hơi người.

Cũng giống như khu vườn bên ngoài, đều lộ ra một hơi thở lạnh lẽo, băng giá.

……Nhưng, đối với Tô Lương, nơi đây thật ấm áp.

Sau đó, một khoảng thời gian rất dài, Tô Lương đều lén tới nhà ấm trồng hoa này.

Cậu ngồi trong này làm bài tập, đọc sách, thậm chí là ngồi thừ người ra.

Đương nhiên, cậu vẫn luôn rất cẩn thận, chưa từng đụng tới ghế thép cùng người máy y tế ở trong phòng ấm, khi rời khỏi, cậu còn dọn dẹp cẩn thận nơi mình ngồi.

Từ một trực giác đặc biệt nào đó, Tô Lương cảm thấy chủ nhân biệt viện có lẽ sẽ không thích người khác để lại dấu vết quá mạnh trong lãnh thổ của mình.

Tô Lương từng nghĩ có lẽ mình sẽ không bao giờ có thể gặp mặt chủ nhân nơi đây.

Bởi dù là khu vườn hay nhà ấm trồng hoa cũng vẫn luôn lộ ra cảm giác cự tuyệt người ngoài.

Nhưng bỗng một ngày, Tô Lương trông thấy người đó.

Khi ấy Tô Lương đang đau khổ loay hoay với bài tập môn cơ giáp trong góc phòng thì bỗng nghe thấy một luồng âm thanh ù ù vang lên.

Cậu ngạc nhiên quay đầu lại, rôi thấy một cánh cửa bí mật xuất hiện ở nơi cậu vẫn luôn cho là một bức tường trắng.

Hình bóng một người đàn ông bước vào.

Tô Lương kinh ngạc nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong phòng.

Đó là một người đàn ông cực kỳ cao lớn, trên người mang một luồng hơi thở sắc bén lạnh lùng rất kỳ lạ. Anh rất đẹp trai, nhưng nếu người thường nhìn thấy có lẽ rất khó để nhận ra vẻ đẹp trai của anh ấy, bởi vì khí chất của anh rất đặc biệt - giống như một loài dã thú cực kỳ đáng sợ, hoặc một vũ khí bất khả chiến bại trên chiến trường.

Túc sát.

Lạnh băng.

Như không có hơi người.

Mấy từ đó cứ hiện lên trong đầu Tô Lương, cậu chưa từng thấy Alpha như vậy bao giờ, cứ như chỉ cần nhìn anh là sẽ bị hơi thở như kim châm kia đâm vào.

Một mái tóc dài đen nhánh tùy tiện buộc lại sau đầu người thanh niên. Các đầu của bím tóc được bao phủ bởi các ống cơ màu trắng bạc, trên đó còn lóe lên những chùm sáng màu đỏ mà cậu không rõ tác dụng.

Trên thực tế, không chỉ có bím tóc mà phần lớn cơ thể của người thanh niên được gắn với bộ giáp cơ khí lạnh lẽo. Thậm chí còn có một nửa họng súng năng lượng plasma trên vai anh ta vẫn chưa thu về hẳn, trên cánh tay cũng đang tích tích chảy xuống một thứ dịch nhầy màu vàng xanh trông rất đáng ngờ.

Tất nhiên hết thảy những thứ này đều không đáng để ý.

Thứ đáng nói chính là miệng vết thương của anh ấy kìa.

Một vết chém dài hẹp cắt từ vai trái đến tận bụng người đàn ông, như thể nó sắp xẻ đôi anh ra vậy. Ngay cả khi có áo giáp chặn lại thì máu đỏ tươi vẫn chảy ra.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Tô Lương sẽ không bao giờ tưởng tượng được có người có thể thoải mái cử động sau khi bị thương nặng như vậy, thậm chí vẻ mặt anh cũng không hề thay đổi.

“Anh……”

Tô Lương bật dậy, sách vở trên đầu gối cậu rơi vãi khắp sàn.

Người đàn ông đột ngột xuất hiện trong phòng chỉ khẽ liếc nhìn Tô Lương đang bối rối, vẻ mặt anh vẫn lãnh đạm khác thường, hoàn toàn coi Tô Lương như không khí, sau đó anh ta thu lại ánh mắt lãnh đạm ấy rồi đi thẳng về phía chiếc ghế thép ở giữa phòng ấm trồng hoa.

Bộ giáp bọc bên ngoài bị tổn hại nặng kia đang rơi lả tả xuống sàn theo từng bước chân anh.

Khi người đàn ông nằm trên ghế tựa, phần lớn cơ thể anh đã lộ ra ngoài.

Mỗi một cơ bắp trên người đều rắn chắc vô cùng, nhưng cơ thể càng hoàn mỹ rắn chắc thì miệng vết thương kia có vẻ càng đáng sợ.

Robot y tế bán tự động đã tự khởi động ngay khi người đàn ông nằm trên ghế thép. Chiếc hộp ban đầu hình vuông được mở ra và các cánh tay y tế giống như chân nhện đồng loạt di chuyển về phía người đàn ông. Tia laser chiếu thẳng vào vết thương hở trên người anh, một luồng khói xanh bốc lên, trong không khí có mùi thịt cháy thật kinh khủng.

Tô Lương chỉ vô tình nhìn thoáng qua đã sợ đến mức đầu óc trống rỗng, cả người mềm nhũn ra.

Nhưng là người bị thương, từ đầu đến cuối người đàn ông ấy dường như vô cùng bình tĩnh, giống như người suýt chút nữa rơi cả nội tạng ra ngoài không phải là anh vậy.

Mãi cho đến khi một số cánh tay y tế cẩn thận lôi ra vài viên pha lê dường như đã hoàn toàn trống rỗng từ sau gáy người đàn ông rồi ném chúng vào tấm thép, người đàn ông mới phát ra một âm thanh kêu rên cực kỳ trầm thấp.

Mùi máu tanh nồng nặc dường như được nhuộm bằng một thứ mùi thơm ngọt ngào và béo ngậy lạ lùng, nhưng khi ngửi kỹ thì chỉ thấy mùi ẩm ướt và ngọt ngào xộc vào mũi.

Tay chân Tô Lương lạnh ngắt, cậu không thể động đậy, hệt như một chú nai hoang ban đêm bị ánh đèn pha chiếu vào.

Thái độ của người kia thực sự quá mức thờ ơ, khiến cậu không biết phải phản ứng ra sao nữa.

Cậu chỉ có thể nhìn hình xăm số trên cánh tay đầy máu của anh mà đoán có lẽ anh là người của quân đội Lục gia.

Anh rể đã từng nói, về cơ bản, những Alpha đứng đầu của Lục gia đều là những chiến sĩ cơ giáp tinh anh, những người luôn đứng trên tuyến đầu chiến đấu với đám Canaan.

“……Họ đều là những thành viên trong đội quân “Độc Xà” trực tiếp nghe lệnh gia chủ. Em chỉ là một đứa nhỏ còn chưa biết gì, về lý thuyết thì hẳn sẽ không đụng mặt những đại nhân vật như bọn họ, nhưng nếu chẳng may thực sự gặp, vậy em phải tránh thật xa. Những người đó…..đã ở trên chiến trường quá lâu nên tính cách đều tương đối kỳ lạ và lạnh lùng, tốt nhất em đừng chọc vào họ nha.”

Khi anh rể nhắc tới đội quân “Độc Xà” kia, thái độ của anh cực kỳ mâu thuẫn, Tô Lương có thể cảm giác được thực ra anh rể rất tôn kính họ, nhưng trong tôn kính lại kèm cả nỗi sợ hãi khó lòng che giấu được.

Mà hiện tại, khi một chiến binh “Độc Xà” đột ngột xuất hiện trước mặt Tô Lương, rốt cuộc cậu cũng hiểu vì sao thái độ mỗi khi anh rể nhắc tới Alpha Lục gia lại mâu thuẫn như vậy rồi.

Bởi vì một chiến binh “Độc Xà” chân chính nhìn giống y như một vũ khí hình người mà không phải người sống.

Ngay lúc tay chân Tô Lương còn đang nhũn ra không biết phải làm sao, chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn người đàn ông cả người đầy máu kia đang tự chữa trị thì bỗng thấy thân người anh lung lay.

Tô Lương nghe thấy vài tiếng kim loại cọ xát, cậu vô thức nhìn theo hướng phát ra âm thanh, mới nhận ra dường như có điều gì đó không ổn trong quá trình điều trị ở phía người đàn ông kia - cánh tay điều trị của người máy y tế đang cố gắng nắm lấy một ống kim dày muốn vào đâm sau gáy anh.

Nhưng chiến binh “Độc Xà” kia dường như hoàn toàn không giống với người thường, khung kim loại dữ tợn lạnh băng kia bao trùm gáy anh, cánh tay kim loại kia chỉ uổng phí sức lực mà thôi, ống tiêm kim loại cứ liên tục cọ xát nhưng không thể đâm vào gáy anh.

Tô Lương cũng không biết thứ chất lỏng trong ống tiêm kia có tác dụng gì, nhưng cậu đoán có lẽ là một loại thuốc gì đó vô cùng quan trọng, bởi vì chỉ dừng lại có vài chục giây ngắn ngủi, người đàn ông với cơ thể gần như bị chém thành hai nửa kia cũng chưa hề phản ứng nhưng sắc mặt anh nhìn bằng mắt thường cũng trở nên trắng bệch rất nhanh.

Thậm chí ngay cả cơ thể anh cũng lay động.

“Qua đây.”

Tô Lương đột nhiên nghe thấy một giọng nói khàn khàn lạnh lùng.

“Hả? Anh nói tôi sao?”

Tô Lương sửng sốt một chút mới phát hiện người đàn ông kia đang nói mình.

“Phải, là cậu.”

“Độc Xà” lạnh nhạt đáp lời.

Tô Lương nơm nớp lại gần đối phương.

Kỳ thực nói theo một góc độ nào đó, dù đối phương có là chiến binh của “Độc Xà” thì hành động của anh cũng rất đáng nghi. Bị thương nặng như vậy nhưng anh lại chạy tới một biệt viện bỏ hoang dùng robot chữa trị mà lại không đến bệnh viện tư nhân của Lục gia. Nhưng khi đối mặt với người này, Tô Lương bỗng thấy mình không thể hoài nghi nổi, đương nhiên, cậu cũng càng không thể phản kháng.

Thậm chí……

Cậu còn cảm thấy thực kỳ lạ vì bản thân bỗng lo lắng vô cùng khi thấy sắc mặt và thương thế của đối phương.

Tô Lương rất nhanh đã đến bên cạnh anh.

Mùi máu càng lúc càng nồng, hun đến mức Tô Lương váng đầu hoa mắt.

Nhưng ngược lại, người đàn ông kia vẫn chẳng có biểu hiện gì.

Tô Lương cực kỳ nghi ngờ đối phương chính là một loại Slime, bộ dáng lúc nào cũng lãnh đạm chẳng có chút cảm xúc nào.

Ngay lúc Tô Lương nghĩ như vậy, "Độc Xà" đột nhiên nghiêng người về phía trước, dường như anh đánh hơi được cái gì, chóp mũi xẹt qua một bên cổ Tô Lương.

Tô Lương sợ tới mức rùng mình một cái, vừa định lùi về phía sau, liền nghe thấy người đàn ông nói nhỏ: "Ngươi không phân hóa sao?"

“Tôi, tôi không……”

Tô Lương lắp bắp trả lời.

“Tốt lắm.”

Người đàn ông bình tĩnh nói.

Sau đó anh ta xoay người sang ngang, bình tĩnh quay lưng lại trước mặt Tô Lương.

Ngoài mấy thanh kim loại đáng sợ kia, trên lưng người đàn ông còn có một con rắn…..

Đó là một hình xăm hình con rắn rất đáng sợ, giống y như thật, dường như có thể lao ra bất cứ lúc nào.

Tô Lương sợ tới mức thở nặng, gần như đồng thời, cơ thể người đàn ông kia cũng run lên.

Cơ bắp anh căng chặt, mà con rắn kia hình như cũng đang chậm rãi chuyển động.

“Dùng hai tay ấn vào đốt sống thứ 7, dùng ngón tay cái ấn vào phần kim loại ở hai bên rồi tiêm thuốc vào khe hở”.

Người đàn ông rõ ràng đang ra lệnh cho Tô Lương.

“Cái, cái gì?”

Sau đó, Tô Lương mới hết sốc vì hình xăm của đối phương, nhưng ngay tức khắc cậu đã giật mình nhìn anh.

Cậu có thể thấy rất rõ ràng, khung kim loại này hoàn toàn đã ghim vào cơ thể người đàn ông.

Và bây giờ cậu phải tiêm vào khe hở của khung kim loại phức tạp như vậy sao?

“Tôi tôi tôi không được đào tạo về y tế,” Tô Lương gần như sắp khóc tới nơi, “Khung kim loại này đã nối vào cột sống cùng các dây thần kinh của anh, nếu tôi làm sai, anh sẽ bị liệt……”

“Tiêm đi, ngay bây giờ.”

“Độc Xà” không thèm để ý Tô Lương đang kháng cự, chỉ lặp lại mệnh lệnh của mình.

……

Ngay cả chính Tô Lương khi ấy cũng không hiểu cậu lấy đâu ra can đảm mà tiêm thuốc cho chiến binh “Độc Xà” này.

Cậu chỉ cảm thấy may mắn có lẽ mình không phạm sai lầm gì quá nghiêm trọng, bởi cuối cùng đối phương cũng đứng dậy được mà rời khỏi nhà ấm trồng hoa.

Chỉ để lại một mùi máu tanh nồng.

Mãi đến khi người kia chuẩn bị rời đi, Tô Lương mới chợt nhận ra, có lẽ anh ta chính là chủ nhân biệt viện vẫn ngầm giúp đỡ mình.

“Tôi, tôi tên là Tô Lương!”

Tô Lương thu hết can đảm, nhỏ giọng nói sau lưng người đàn ông ấy.

“Cảm ơn anh đã cho tôi quyền hạn vào đây……anh đã cứu tôi.”

Người đàn ông cao lớn đang quay lưng về phía Tô Lương chợt dừng một chút, nhưng cũng không thèm nhìn lại.

“Ờ.”

Vẫn giọng nói lạnh như băng không chút cảm xúc ấy, anh chỉ thờ ơ đáp lại, sau đó từng bước đi vào bóng đêm sau cánh cửa bí mật, không hề quay lại nhìn Tô Lương.

Từ đầu đến cuối, Tô Lương cũng vẫn không biết anh trai đẹp trai nhưng vẻ mặt cực kỳ tối tăm đó tên là gì.

Sau đó, tuy cậu vẫn tới nhà ấm trồng hoa nhưng chẳng bao giờ trông thấy đối phương nữa.

Rồi không lâu sau, chẳng hiểu vì sao những Alpha ác liệt luôn quấy rầy Tô Lương kia bỗng nhiên bị lưu đày đến những hành tinh xa xôi.

Lục gia cũng không còn bất kỳ lời đồn ác ý nào nhằm vào chị em Tô Noãn nữa.

Khi đó, chiến tranh giữa Liên minh Địa cầu và người Canaan cuối cùng cũng đến hồi kết, Lục gia gia chủ Lục Thái Phàn dùng sức của một người tàn sát biệt đội tinh anh cuối cùng của người Canaan, cuối cùng Liên minh Địa cầu đã vẻ vang chiến thẳng. Nhưng nghe nói cũng vì trận chiến ấy mà Lục Thái Phàn đã bị thương nặng, toàn thể chiến binh “Độc Xà” đã lui vào bóng tối, không xuất hiện trước mặt người khác nữa.

Toàn thể Lục gia cũng vì Lục Thái Phàn trọng thương mà trở nên “an tĩnh” vô cùng, sau đó Tô Lương cùng Tô Noãn cuối cùng cũng miễn cưỡng thích nghi với cuộc sống ở Lục gia.

Kể từ đó, Tô Lương cũng không phải chạy vào khu vườn đổ nát kia để chạy trốn đám Alpha cứ quấy rầy mình nữa, nhưng ngẫu nhiên cậu sẽ tới đó đi dạo.

Thỉnh thoảng, trong những giấc mộng giữa đêm, cậu cũng sẽ nghĩ tới chủ nhân nơi đó.

Ánh mắt của người đó là một sự im lặng chết chóc, như thể anh ta có thể từ bỏ chính bản thân mình và rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào.

Có phải vì chiến tranh không?

Người Canaan đã bị đánh bại, liệu thương thế của người đó đã phục hồi chưa?

Hơn nữa sau này hẳn anh ấy sẽ không bị thương nặng như vậy nữa phải không? Không đúng, lẽ ra anh ấy nên sửa lại robot y tế và lập chương trình đặc biệt cho cái khung kim loại kia……

Những ý nghĩ hỗn loạn nhanh chóng lóe lên trong tâm trí nhỏ bé của Tô Lương.

Tất nhiên, tất cả những suy nghĩ mềm mại lại hơi trẻ con này cũng đã dần dần phai nhạt theo thời gian.

Dần dần, Tô Lương cũng không còn tới biệt viện đó nữa, cũng rất ít khi nhớ tới mình đã từng gặp chiến binh “Độc Xà” kia.

Mãi cho đến hôm nay.

……

“Hả?”

Trở lại hiện thực, Tô Lương ngáp một cái rồi mở bừng mắt ra.

Cậu kinh ngạc nhìn quanh rồi mới nhận ra ngày hôm qua mình nhớ lại quá khứ rồi vô tình ngủ say trong nhà ấm trồng hoa.

“Thôi chết!”

Tô Lương lập tức nhảy dựng lên.

Nếu Tô Noãn phát hiện cậu không có trong phòng, có lẽ chị ấy sẽ lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, lo lắng này nọ.

Tô Lương hoang mang vô cung, cậu vội vàng đẩy cửa phòng ấm, có chút gấp gáp bước ra ngoài.

Chính vì nỗi hoảng sợ này mà cậu hoàn toàn không nhận ra các triệu chứng dị ứng tin tức tố trên cơ thể cậu đã hoàn toàn biến mất mà không cần dùng thuốc.

Hơn nữa, cậu cũng sẽ không biết ngay sau khi mình rời đi, cánh cửa bí mật đã nhiều năm không mở lại bị đẩy ra.

Một người đàn ông lảo đảo bước vào phòng ấm trồng hoa.