Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 42



Alpha điên cuồng ấy ôm chặt Tô Lương, anh có vẻ vô cùng hưng phấn, tin tức tố trên người nùng liệt mà bá đạo. Lúc anh tới gần, sau gáy Tô Lương cũng bắt đầu nóng lên, giống như tin tức tố vẫn ẩn giấu trong thân thể cậu đang hô ứng với Alpha trước mặt.

“Ngọt…..”

Nghe thấy những lời thì thầm tràn ra từ cổ họng của người đàn ông, Tô Lương chỉ cảm thấy trong cơ thể mình như có từng đợt sóng kỳ lạ đang gợn lên.

Cậu yếu ớt vùng vẫy một hồi, nhưng thay vì thoát ra được, cậu lại bị cắn nhẹ vào dái tai.

“Ưm…..”

Tô Lương rên lên một tiếng.

Tình hình có vẻ càng không ổn rồi, cậu nghĩ, tuy lần trước tinh thần lực của Tị tiên sinh cũng cuồng bạo, nhưng người đàn ông trong Ma Hầu La Già lúc ấy cũng không tới mức giống như…..dã thú như người đàn ông đang ôm cậu hiện tại.

Tô Lương quả thực không biết phải hình dung Tị tiên sinh hiện tại như thế nào.

Cảm nhận được đầu lưỡi nóng bỏng của Alpha đang dần chuyển đến cổ mình, tay chân Tô Lương mềm nhũn ra.

Người đàn ông điên cuồng trong cơ giáp khi ấy khiến Tô Lương cảm thấy vô cùng đáng sợ, nhưng Tị tiên sinh giờ phút này lại khiến cậu không thể chống đỡ nổi.

Ý thức đã bị điện quang cùng thuốc hoàn toàn dập tắt, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất – hiện tại Lục Thái Phàn càng giống một dã thú thị huyết nguy hiểm, anh đã trở thành kẻ cực kỳ “bản năng”, đây là kết luận của Tô Lương sau khi bị Lục Thái Phàn hôn liếm một hồi.

Tô Lương hoàn toàn không thể kháng cự.

Cậu bị ấn chặt vào góc thang máy, người đàn ông liều mạng ngửi ngửi những vết răng sau gáy cậu, như thể anh đang cố gắng xác định dấu vết mình đã để lại trên cơ thể thiếu niên nhiều ngày trước.

Răng nanh đánh dấu tạo thành vài vệt đỏ trên vai Tô Lương, tin tức tố dạng lỏng tiết ra từ chiếc răng đánh dấu khiến Tô Lương cảm thấy cả vai và cổ đều ướt. Tô Lương bị Lục Thái Phàn bị gặm đến mức muốn thở không nổi, toàn thân trên dưới đều không thể dùng sức, ngay cả cảm giác đau mỏi kỳ quái từ nơi sâu nhất trong thân thể cũng không ngừng tăng lên, trong thoáng chốc, Tô Lương còn cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn, chẳng thà cứ để Lục Thái Phàn cắn mình đi.

Ngay khi nghĩ như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy cơ thể Alpha đang nằm trên người mình đột nhiên căng chặt.

Dưới ánh đèn khẩn cấp màu xanh lục, con ngươi đen kịt của Xà chủ lúc này như động vật hoang dã đang lóe u quang. Người đàn ông nắm vai Tô Lương, gắt gao ôm cậu vào ngực, sau đó giơ tay xé toạc cánh cửa dày như xé một tờ giấy trắng. Ngay sau đó, anh ôm Tô Lương đi từng bước về phía hành lang bên ngoài thang máy.

Vốn dĩ bên ngoài hành lang có đèn khẩn cấp, nhưng vì lý do nào đó, toàn bộ hệ thống đèn chiếu sáng hiện tại đã tắt.

Không gian vô cùng tối tăm, Tô Lương không thấy gì cả. Xung quanh một mảnh yên tĩnh.

Với tố chất thân thể của Tô Lương, cậu hoàn toàn không thể nhận ra bất cứ dấu vết gì thuộc về tiểu đội Độc xà hay những người khác, nhưng cậu có thể cảm nhận được động tác của Lục Thái Phàn, tỷ như giờ khắc này, Tô Lương thấy Lục Thái Phàn hơi quay đầu, sau đó hướng tới nơi nào đó giơ tay lên.

Thình thịch—

Nhịp tim Tô Lương đột nhiên trở nên gấp gáp.

Beta trẻ tuổi không biết Xà chủ đang phát cuồng muốn làm gì, nhưng bản năng nói cho cậu biết, hẳn một việc gì đó vô cùng tồi tệ sắp xảy ra.

“Đừng!”

Ngay bản thân Tô Lương cũng không nhận ra, cậu đã đột nhiên ôm lấy người đàn ông và hét lên.

Điều mà Tô Lương không ngờ là hành động hoàn toàn vô thức này đã khiến động tác của Lục Thái Phàn dừng lại ngay lập tức.

“Đừng……?”

Người đàn ông khàn giọng lặp lại lời nói của Tô Lương, rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng Tô Lương cảm thấy khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của người đàn ông lúc này chắc sẽ tràn đầy khó hiểu.

“Anh đừng làm vậy.”

Tô Lương lẩm bẩm, dù chính cậu cũng không biết mình đang muốn ngăn Lục Thái Phàn làm gì.

“……”

Trong im lặng, Tô Lương cảm thấy có thứ gì đó cực kỳ dày và lạnh xẹt qua mắt cá chân của mình, đó chính là con rắn tinh thần lực đang co rút lại từ trong bóng tối.

“Cảm ơn.”

Tô Lương ngập ngừng nói.

Đáp lại cậu là cú cắn nhẹ vào vai mình của Lục Thái Phàn — Alpha đang phát cuồng dường như cũng không nghĩ lấy một tầng ngầm u ám và tăm tối như vậy làm nơi hoàn thành "chuyện đó", vì vậy anh chỉ có thể thông qua phương thức đó để giảm bớt sự khao khát khó nhịn nổi.

Tinh thần lực và tin tức tố xung quanh Tô Lương dường như cũng nhu hòa hơn chút.

……Có vẻ như tâm trạng anh ấy đang rất tốt.

Trong đầu Tô Lương bỗng nảy ra một ý tưởng kỳ quái.

Beta trẻ tuổi bắt đầu thở dồn dập.

Tô Lương cảm thấy mình nhất định là điên rồi, thật ra lúc này hơi thở trên người Lục Thái Phàn vẫn cực kỳ đáng sợ, ngay cả một Beta như cậu cũng có thể cảm nhận được sự cuồng bạo và khát máu ẩn chứa trong tinh thần lực của đối phương.

Nhưng những gì vừa xảy ra khiến Tô Lương cảm nhận được một chút dịu dàng quen thuộc của một người đàn ông mạnh mẽ từ sự điên cuồng của Lục Thái Phàn.

Tuy nhiên, rõ ràng là trong hoàn cảnh hiện tại, không thể giao tiếp với Xà chủ theo cách thức thông thường được.

Tô Lương ngập ngừng nhích người tới gần Lục Thái Phàn hơn, sau đó cậu nuốt một ngụm nước bọt, cố chống lại cơn sợ hãi rồi đỏ mặt, vươn tay câu lấy cổ người đàn ông.

"Chúng ta có thể ra khỏi đây được không, em không muốn ở lại đây..."

Tô Lương nhẹ giọng nói.

Thực ra lúc ở trong Ma Hầu La Già, Tô Lương đã dùng chiêu này rồi. Chẳng qua lúc ấy cậu thấy Lục Thái Phàn thả lỏng vì những lời dịu dàng của mình, liền…..

Tô Lương nhắm mắt lại, cố gắng không nhớ lại cảnh tượng đó.

Không biết Tị tiên sinh có còn nhớ bài học lúc đó không? Nếu anh ấy nhớ, hẳn rất nhanh thôi mình sẽ bị vặn gãy cổ, Tô Lương không nhịn được nghĩ.

Trong bóng đêm, Xà chủ ý thức hỗn độn đang nhìn thiếu niên vẻ mặt sợ hãi trong ngực mình, tạm dừng vài giây ngắn ngủi, Lục Thái Phàn cúi người, mang theo một nỗi tức giận nho nhỏ nhẹ nhàng cắn lên môi Tô Lương, để lại một dấu răng nhàn nhạt.

“Đau……”

Tô Lương co rúm người lại.

Cơ thể cậu lập tức nhẹ bẫng, Lục Thái Phàn ôm cậu rẽ sang hướng khác.

Mãi cho đến khi đi được một đoạn rất xa, Tô Lương mới nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của vài khẩu súng đáp xuống nơi bọn họ vừa ở.

Tô Lương cũng không biết bằng cách nào mà Lục Thái Phàn dưới tình huống thần trí không tỉnh táo mà vẫn có thể vô cùng thoải mái xé nát vô số bẫy rập, sau đó tìm được chính xác con đường giữa những lối đi vô cùng phức tạp từ thang máy.

Cậu cũng không biết người đàn ông này muốn đưa cậu đi đâu, việc duy nhất cậu có thể làm là cố gắng thả lỏng, dùng hết khả năng mà dán chặt lấy anh thêm một chút.

Sau đó, cứ mỗi khi cảm thấy có chiến binh Độc xà hoặc người khác đến gần, cậu sẽ đúng lúc ôm lấy cái cổ đang căng chặt của Alpha, rồi vụng về dùng những phương pháp không có gì mới lạ, nhẹ nhàng cầu xin đối phương buông tha cho những người đó.

Cậu không biết những người đó là Độc xà mà mình quen biết hay chỉ là nhân viên bình thường trong Xà quật, nhưng cậu biết rõ rằng một khi Lục Thái Phàn động thủ, vậy thì những người ẩn mình trong bóng tối kia nhất định sẽ thương vong nặng nề

Mà sau khi Tị tiên sinh của cậu tỉnh táo lại, nhất định anh ấy cũng sẽ rất hối hận….

“Anh đừng làm vậy…..”

“Tị tiên sinh, hãy ôm chặt lấy em, đừng buông ra.”

“Chúng ta tránh xa bọn họ đi được không? Em ghét tiếng súng, đánh nhau rất ồn, em sợ lắm.”

“Em chỉ muốn anh ôm chặt em, không muốn anh đánh nhau với họ đâu…..”

“Tị tiên sinh, anh thật tốt.”

……

Thật sự giống như một công pháp nào đó mà không thầy tự thông, những lời mà bình thường cậu chỉ nghĩ tới thôi đã đau hết cả đầu, những câu làm nũng vô cùng xấu hổ, vậy mà trên quãng đường tối đen này cậu lại có thể thốt ra không chút do dự.

Thật ra Tô Lương cũng không nghĩ rằng nếu người đàn ông đang trong cơn điên cuồng kia lại thực sự hiểu những gì mình nói, vậy thì lẽ ra anh ta đã trở lại bình thường từ lâu rồi mới đúng.

Nhưng mỗi khi cậu thẹn thùng đỏ mặt và cầu xin người đàn ông như vậy, anh sẽ luôn cúi đầu sững sờ, hôn nhẹ hoặc cắn nhẹ lên mặt hoặc vai của cậu, sau đó, giống như cậu muốn, anh quay lưng bước về hướng không có người.

Sau khi xé nát một loạt cửa sắt, tháo dỡ một loạt trang bị phòng vệ tinh thần lực, Tô Lương ngây ngốc, tùy ý để Lục Thái Phàn ôm cậu ra khỏi phòng tuyến cuối cùng của nhà giam.

Rồi bằng một cách nào đó, người đàn ông trần trụi nửa thân trên ấy đã phá bỏ cánh cửa sắt cuối cùng rồi bước ra ngoài.

Tô Lương cuộn tròn trong ngực Lục Thái Phàn, tầm mắt cậu hơi mờ đi vì ánh mặt trời đột nhiên chiếu rọi. Cuối cùng cậu cũng cảm nhận được bầu không khí trong lành, có hương cỏ cây, có làn gió nhẹ…..

Nhưng việc này không hề khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm, thay vào đó, cậu càng lo lắng hơn, bởi không biết điều gì đang chờ đợi mình tiếp theo.

Và rất nhanh cậu đã biết đáp án.

Chờ đợi cậu chính là vô số chiến binh Độc xà mặc áo giáp, hơi thở cực lạnh cùng tuyến phòng ngự đã thiết lập xong.

Ánh nắng chói chang từ trên trời chiếu xuống, chiếu sáng cả những họng súng tối đen đang chờ xung trận, vòng tròn màu xanh lam mờ nhạt của khẩu pháo Plasma trong quá trình nạp đạn, lá chắn ion và những cơ giáp đã sẵn sàng tấn công.

Sau khi cánh cửa sắt cuối cùng ầm ầm rơi xuống, Lục Thái Phàn xuất hiện, tất cả số vũ khí đó đều nhắm vào người đàn ông âm trầm tái nhợt kia.

……

Không một âm thanh nào.

Không khí nặng nề đến mức khiến mọi người suy sụp.

Bị tinh thần lực mênh mông đánh úp, vốn tất cả những người đang chờ khai hỏa liền cứng còng tại chỗ chỉ trong nháy mắt.

Vẻ mặt Lục Thái Phàn vô cảm liếc nhìn những chiến binh Độc xà cùng số vũ khí đó, trong mắt vẫn là gió lốc hỗn độn như cũ, con rắn tinh thần lực có thể hủy diệt mọi thứ dễ như trở bàn tay đang không ngừng rục rịch.

[Tiêu diệt mọi chướng ngại đang cản đường ta.....]

Một ý niệm bạo ngược lướt qua dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Nhưng vừa định động thủ, một ý niệm mơ hồ khác đã ngăn động tác của anh lại.

[Em không thích anh làm như vậy.]

Âm thanh làm nũng yêu kiều mềm mại như thể ngậm vào miệng là sẽ tan thành nước ấy không ngừng hiện lên trong đầu Lục Thái Phàn.

Suốt con đường đi lên từ lòng đất đen tối, vô số lời cầu xin và những ngăn cản của thiếu niên đã gieo rắc một ý thức nào đó vào biển tinh thần đang điên cuồng của anh.

Đừng động thủ với những người này.

Nếu không, em ấy sẽ không vui.

……

Lục Thái Phàn rũ mắt, nhìn thẳng vào thiếu niên đang cực kỳ bất an trong ngực mình.

Dục vọng mãnh liệt đã kéo căng cơ thể Alpha đến cực điểm.

Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Vài phút sau, một cơ giáp đen tuyền dữ tợn từ trên trời bay xuống, xuất hiện như một Ma thần trước cổng ngục giam.

"Điều này là không thể--"

“Hả, có chuyện gì thế này?!”

“Đây là Ma Hầu La Già phải không? Quản gia đã xâm nhập vào hệ thống rồi gọi nó tới hỗ trợ à?”

“Không thể nào, tên robot thiểu năng kia sao có thể xâm nhập được vào Ma Hầu La Già? Nó chính là cơ giáp của lão đại!”

“Tên nào giải thích hộ cái? Sao bảo tinh thần lực của lão đại đã sụp đổ hoàn toàn rồi mà, vậy Ma Hầu La Già làm sao mà tới được? Thứ này yêu cầu độ ổn định tinh thần lực gấp ba lần cơ giáp của tôi đó?!”

“Thế tóm lại giờ lão đại điên hay không điên vậy? Nói chắc chắn tí đi được không hả, huynh đệ chúng ta nhũn hết chân rồi đây này.”

“Nếu lão đại không điên, vậy chúng ta còn…..”

“Tôi xem chút, hình như lão đại không điên đâu, cậu xem kìa, anh ấy vẫn còn mặc quần….”

……

Kênh riêng của nhóm Độc xà nháy mắt đã nổ tung vì sự xuất hiện của cơ giáp đen kia.

Vốn đội chuyên chúc phòng vệ của Xà quật đang khẩn trương đến phát cuồng, nhưng vừa thấy Ma Hầu La Già xuất hiện trước mắt mình, cả đám liền ngây ra.

Cơ giáp càng cường đại thì càng yêu cầu tinh thần lực cao.

Mà dựa theo lẽ thường, nếu Lục Thái Phàn đã hoàn toàn điên loạn, lẽ ra anh không thể triệu hồi Ma Hầu La Già từ khoảng cách xa như vậy mới đúng, dù sao lệnh triệu hoán này cũng yêu cầu tinh thần vô cùng tập trung, ý niệm vô cùng thuần túy.

Một người đã phát cuồng sao có thể làm được việc này chứ?!

Nhưng tinh thần lực thuộc về Alpha đỉnh cấp kia vẫn đang vô cùng khủng bố mà áp chế tất cả bọn họ.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mà đúng lúc này, cửa khoang của Ma Hầu La Già bỗng bật mở.

Các thành viên Xà quật đang vô cùng bối rối cùng khiếp sợ kia chỉ biết trơ mắt nhìn thủ lĩnh của mình để trần nửa thân trên, sau đó thật cẩn thận ôm thiếu niên nhỏ yếu đang sợ hãi vào ngực rồi tiến vào trong cơ giáp.

Tiếng cọ xát của kim loại trơn nhẵn vang lên.

Cửa khoang điều khiển của Ma Hầu La Già nhanh chóng khép kín.

……

Một trận gió lớn thổi qua khiến cây cối rung động.

Không khí như đông đặc lại.

Tinh thần lực tàn bạo mà điên cuồng đã rút đi, nhưng tất cả Độc xà vẫn đang chìm trong yên tĩnh tuyệt đối.

Sau mặt nạ tác chiến, vẻ mặt các chiến binh đều vô cùng phức tạp.

Một lúc lâu sau, trên kênh riêng, có người cực kỳ yếu ớt hỏi nhỏ.

“Giờ chúng ta có cần phải tấn công Ma Hầu La Già nữa không? Tôi nhớ cậu Beta kia hình như còn chưa hoàn toàn phân hóa đâu, nhưng mà cậu ấy thành niên rồi…..lão đại rốt cuộc có tính là phạm pháp không thế?”