Sau Lễ Đính Hôn Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 19



Edit+beta: LQNN203

Lâm Sâm gọi một vài món ăn mà Lâm Âm thích ăn, bảo cô ăn lót bụng trước rồi nói.

Lâm Âm nóng lòng muốn biết sự thật, cắn vài miếng rồi đặt đũa xuống: "Nói cho em biết đi anh cả."

"Anh cũng mới biết thằng nhóc hồi đó hóa ra là Tạ Trình," Lâm Sâm xắn cổ tay áo sơ mi, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, thấp giọng nói: "Sói con đúng là sói con, từ nhỏ đã xấu xa, hăm he cây củ cải của người khác."

Lâm Âm hai mắt tò mò nhìn Lâm Sâm, chờ anh nói tiếp.

Nhớ lại quá khứ, Lâm Sâm nhìn Lâm Âm: "Lần đó anh đã ném giày múa của em, em, anh và anh hai em đã cãi nhau một trận lớn, em chạy ra khỏi nhà, đến tối mới trở về. Ngày đầu tiên anh đi công tác, để anh hai em trông coi em, không để em chạy lung tung, một cô gái mười lăm tuổi mới lớn, ở bên ngoài nguy hiểm biết bao."


"Anh hai em lúc đó đang theo đuổi một bạn nữ cùng lớp, bị sắc đẹp mê hoặc đến lú lẫn, ném em ở nhà còn mình thì chạy ra ngoài hẹn hò, lúc anh tức tốc trở về Uyển Thành thì nhận được tin em bị tai nạn xe."

Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Lâm Sâm đến nay vẫn còn sợ.

Anh nhận được cuộc gọi và chạy đến hiện trường vụ tai nạn ô tô thì thấy em gái nằm trên đường bê bết máu, hoàn toàn bất động. Anh cảm thấy máu khắp người đông lại, tay chân lạnh ngắt.

Anh không thể tưởng tượng mình sẽ làm gì nếu cô em gái nhỏ thực sự có chuyện.

Khi xe cấp cứu đến, Lâm Âm được đưa đến bệnh viện để sơ cứu, đồ đạc được anh cất giữ.

Trong lúc chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu, điện thoại di động của Lâm Âm vang lên, là một dãy số không có tên, anh tức giận cúp máy, ngay sau đó bên kia gọi thêm vài lần nữa, đều bị anh cúp máy.


Cuối cùng tin nhắn được gửi tới "Em có thích anh một chút nào không?", "Anh chỉ cần từ em một lời giải thích."

Anh nhìn tin nhắn của Lâm Âm, có một tin nhắn được gửi trước đó, "Em đến đâu rồi?"

Lúc này anh mới hiểu ra, Lâm Âm vì sao lại xuất hiện ở con đường mà ngày thường cô căn bản sẽ không đi, còn xảy ra tai nạn xe, dưới cơn tức giận anh đã đem số điện thoại kia kéo vào danh sách đen, xóa bỏ tin nhắn.

Lâm Sâm nói: "Nó gửi tin nhắn kiểu đó cho em, anh còn tưởng em bị đứa con trai xấu nào ở bên ngoài lừa, trộm yêu sớm."

Lâm Sâm nhìn Lâm Âm: "Cũng may là vụ tai nạn xe không thương tổn đến nội tạng và các cơ quan quan trọng. Tất cả đều là vết thương rỉ máu, nên thoạt nhìn mới khiến người ta sợ hãi."

"Em nằm viện hai tuần, sau khi xuất viện đã đi đến con phố đó, đợi một lúc không chờ người đến liền về nhà, sau này không hề nhắc đến nữa." Lâm Sâm nói, "Anh đã đánh anh hai em một trận, trừ tiền tiêu vặt của nó một năm, chuyện này cứ như vậy kết thúc."


Lâm Âm nhướng mi, ở trong lòng xâu chuỗi một chút, sự thật đã vỡ lẽ bảy bảy tám tám phần.

Nói một cách đơn giản, cô cãi nhau với người nhà, bỏ nhà đi tình cờ gặp Tạ Trình và coi anh như một người bạn, có lẽ là một người bạn. Sau khi ở bên anh một thời gian ngắn được hai ngày, vô tình mất liên lạc rồi biến mất.

Cái gọi là tình yêu sét đánh, yêu đến long trời lở đất, tất cả đều là thứ không tồn tại, ít nhất là không có trong mắt cô.

Sau khi ăn xong, Lâm Sâm đứng dậy nói: "Đi thu dọn đồ đạc trong khách sạn về nhà với anh, mỗi ngày ở trong khách sạn còn ra thể thống gì."

Lâm Âm sẽ không nhân nhượng trừ khi Lâm Sâm và Lâm Du đồng ý để cô tiếp tục múa trong đoàn múa.

Rõ ràng không cần nói chuyện này, nói đến chuyện này lại ồn ào.

Lâm Sâm đưa Lâm Âm về khách sạn, trên đường đi hai người không nói lời nào, chỉ có Lâm Sâm thỉnh thoảng nói một hai lời bảo cô dọn về nhà sớm.
Lâm Âm mím môi không trả lời, tương lai cô muốn tìm một người chồng, nhất định phải tìm được người thực sự ủng hộ cô múa.

Lâm Âm trở lại khách sạn, gọi điện cho Tạ Trình, muốn hẹn anh gặp mặt làm rõ hiểu lầm giữa họ.

Tạ Trình đi ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong, bên hông quấn chiếc khăn tắm màu trắng, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm khăn lông lau bừa tóc, tay kia cầm điện thoại trên đầu giường lên.

Liếc thấy dòng chữ "Túi khóc nhỏ" sáng lên trên màn hình, anh bước đến bên cửa sổ, dựa vào cửa sổ, ngón tay cái dừng lên nút trả lời, nhưng anh không bấm.

Điện thoại đổ chuông 56 giây sẽ tự động cúp máy, Tạ Trình liếc nhìn thời gian, đã đổ chuông được 48 giây, đợi đến giây thứ 55 cũng không muộn.

Ba chữ "Túi khóc nhỏ" liên tục nhấp nháy, đến giây thứ 50 thì tiếng chuông tắt ngúm.
Tạ Trình: "..."

Người đàn ông nhìn màn hình điện thoại tối sầm, ánh mắt cũng tối sầm lại, một lát sau ném điện thoại lên bệ cửa sổ, lấy ra một điếu thuốc, nghiêng đầu châm.

Chuông điện thoại lại vang lên, anh nhấc máy, giọng nói lười biếng khàn khàn: "Vừa rồi anh đang tắm, không nhìn thấy."

Giọng người phụ nữ phát ra từ ống nghe: "Tối thứ sáu tuần này anh có rảnh không, tôi muốn mời anh một bữa cơm."

Tạ Trình: "Anh xem qua đã, sẽ trả lời em sau."

Lâm Âm: "Lần trước tôi có nghe trợ lý Vương nói anh rất bận. Nếu thật sự không có thời gian, tôi có thể đến công ty tìm anh, không thì nói trong điện thoại cũng được."

Tạ Trình lập tức nói: "Gặp mặt nói đi, tối thứ sáu bảy giờ anh đến đoàn múa đón em."

Lâm Âm: "Được."

Lâm Âm tiếp tục đi làm, rất nhanh đã đến thứ sáu.
Hơn năm giờ tối, Lâm Âm cùng đồng nghiệp đi biểu diễn ở bên ngoài trở về, cô gái ở quầy lễ tân gọi cô lại: "Lâm Âm, có người tìm cô, đã đợi cả ngày rồi."

Lâm Âm dừng lại hỏi: "Ai vậy?"

Cô gái ở quầy lễ tân liếc nhìn về hướng phòng tiếp khách ở tầng một: "Là một cậu bé sáu bảy tuổi, nói cô là chị của nó, vẫn luôn hỏi khi nào chị về, mười phút là chạy tới hỏi một lần, tôi sợ làm chậm buổi biểu diễn của cô nên không gọi cho cô."

Một cậu bé sáu bảy tuổi? Lâm Âm không có một người em trai như vậy, thậm chí cô còn nghĩ đến những người họ hàng xa tít quăng tám sào cũng không tới, xác thực không có.

Gần đây cũng thật kỳ lạ, một người đàn ông nhảy ra nói cô là người yêu bạch nguyệt quang của anh, bây giờ lại nhảy ra một người em trai không thể giải thích được, khăng khăng rằng cô là chị gái của mình.
"Thằng bé nói nó là em trai thất lạc nhiều năm của cô," cô gái ở quầy lễ tân nhìn Lâm Âm, "Thành thật mà nói, hai người trông không giống nhau."

"Đúng rồi, không nghe nói cô có em trai, chắc là nhận nhầm người rồi."

Lâm Âm đang mang một chiếc túi trên vai, trong đó có quần áo và đạo cụ múa, khá nặng, nhưng đột nhiên vai cô lại nhẹ đi, chiếc túi bị Chu Phán Phán cầm mất, nhìn dáng vẻ là muốn giúp cô mang cất.

Lâm Âm muốn chạy nhanh đến xem người em trai đã xa cách nhiều năm của cô, không nói gì thêm, cô cảm ơn Chu Phán Phán rồi xoay người bước tới phòng tiếp khách.

Cánh cửa phòng tiếp khách khép hờ, qua khe cửa, Lâm Âm nhìn thấy một cậu bé gầy gò đang ngồi trên ghế, hai chân cách mặt đất, buồn chán đung đưa, đồng thời nhìn lên đồng hồ trên tường, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn không chớp, vì sợ bỏ lỡ từng giây, trong miệng không ngừng nói: "Dì nhỏ, rốt cuộc khi nào chị cháu mới về?"
Lâm Âm tin chắc mình không quen đứa trẻ này.

Cô nhìn người phụ nữ bên cạnh, gọi là dì nhỏ, chợt nhớ ra người phụ nữ này cô đã gặp cách đây không lâu.

Thời gian trước, cô nhận thù lao năm trăm vạn từ Tạ Trình khi múa bài "Trang Khương", sau khi trừ thuế và chi phí của đoàn, cô nhận được tổng cộng hơn một trăm vạn. Cô đã mời đồng nghiệp đi ăn tối và mua một sợi dây chuyền cho Ôn Thiến làm quà tặng, còn dư rất nhiều tiền.

Cô không thiếu tiền, hơn nữa nhà họ Cố lúc đó cũng chưa đả kích nhà họ Lâm nên cô không có khái niệm tiết kiệm tiền bạc gì cả. Vừa tình cờ xem trên mạng xã hội thông tin một cậu bé 7 tuổi bị người cha say rượu đánh cả người toàn là máu, đang hấp hối, cần một khoản tiền để cứu.

Sau khi xác minh thông tin, Lâm Âm đã lấy thù lao của mình đi quyên góp. Cậu bé đã được cấp cứu kịp thời, cứu thoát khỏi tay tử thần.
Lâm Âm đã đến bệnh viện để gặp cậu bé một lần, mang cho cậu rất nhiều quần áo và đồ chơi, đồng thời động viên cậu dưỡng thương cho tốt.

Lúc đó, cậu bé vẫn đang nằm trong bệnh viện, tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng toàn thân chi chít những vết thương do đánh đập, phần lớn cơ thể được quấn băng vô trùng, chỉ hở miệng mũi mang theo vẻ đề phòng cùng đôi mắt đầy sợ hãi.

Cậu bé tên Bối Bối, bối trong bảo bối.

Cô chỉ nhìn thấy cậu bé quấn đầy băng, nhất thời không nhận ra.

Lâm Âm gõ nhẹ cửa, đứa nhỏ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, nhảy xuống ghế, xoay người chạy về phía Lâm Âm, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt to sáng lấp lánh: "Chị!"

Lâm Âm xoa nhẹ đầu Bối Bối, ngồi xổm xuống kiểm tra cơ thể của cậu, thấy cậu khôi phục rất tốt cô mới yên tâm, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: "Chờ lâu rồi đúng không."
Dì nhỏ của Bối Bối xấu hổ nói: "Quấy rầy cô rồi cô Lâm, vết thương của thằng bé đã lành, tôi định dẫn nó về quê, ngày mai lên xe lửa, hôm nay nó nhất quyết đòi đến gặp cô, nếu không không chịu về."

Lâm Âm nặc danh quyên góp, dì nhỏ của Bối Bối đã xem video cô múa trên mạng, sau đó tìm đến đoàn múa.

Lâm Âm: "Không sao đâu."

"Mọi người ăn tối chưa, tôi đưa mọi người đi ăn."

Dì nhỏ của Bối Bối là người thành thật, bà không muốn Lâm Âm tiêu thêm tiền nữa nên vội vàng nói đã ăn rồi.

Lâm Âm gọi đồ ăn mang đi cho ba người: "Tôi dùng phiếu giảm giá, đồ ăn mang đi rất rẻ. Vừa lúc tôi chưa ăn tối, mọi người ăn cùng với tôi rồi đi."

Nói đến đây Lâm Âm mới nhớ, có phải cô đã quên chuyện gì không.

Suy nghĩ một hồi, cô mới nhớ ra mình đã hẹn Tạ Trình ăn tối tối nay, xem ra tối nay cô phải ăn hai bữa rồi.
Đồ ăn mang đi rất nhanh được giao tới, bao gồm thực đơn lập sẵn cho trẻ em, bánh pizza, khoai tây chiên, gà rán và Coca mà trẻ em thích ăn.

Lâm Âm muốn giữ dáng, bữa tối của Tạ Trình đang chờ phía sau nên cô không ăn nhiều, cô ngồi một bên nhìn Bối Bối ăn rồi đưa khăn giấy cho cậu.

Sau khi cắn vài miếng, Bối Bối không muốn ăn nữa, cứ dán chặt lấy Lâm Âm, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo cô, ngay từ đầu vẫn chưa chịu buông ra.

Ăn tối xong, dì nhỏ của Bối Bối đi tới nắm tay Bối Bối, rất mất sức mới dứt tay cậu ra khỏi quần áo của Lâm Âm, nói với cậu rằng trời đã khuya, chị phải về nhà đánh răng đi ngủ.

Bối Bối đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, khóc đến mức thở không ra hơi: "Dì nhỏ tự đi đi ạ, cháu không muốn rời khỏi Uyển Thành, sau này cháu muốn ở cùng chị cháu."
Lâm Âm cúi xuống, lấy khăn giấy lau nước mắt cho Bối Bối, nhẹ nhàng nói: "Sau này Bối Bối có thể đến học ở các trường đại học ở Uyển Thành. Ở Uyển Thành có rất nhiều trường đại học tốt, lúc đó chị sẽ đến nhà ga đón em nhé?"

Bối Bối ôm lấy chân Lâm Âm không chịu buông ra, khóc như thể sinh ly tử biệt: "Em muốn ở bên chị gái, hu hu hu, em muốn ở bên chị gái."

"Chị gái cũng thích em, xem em như em trai của mình đúng không? Nếu không chị sẽ không trả tiền điều trị cho em rồi còn cho em quần áo và đồ chơi nữa."

Có người đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này, khịt mũi: "Đứa nhỏ này, tuổi còn nhỏ đã có dã tâm lớn như vậy, còn biết nhận người giàu là chị ruột của mình, như vậy mới có thể sống tốt."

Bối Bối càng khóc càng dữ dội, hung tợn liếc nhìn người đàn ông: "Cháu không phải!" Cậu không phải vì quần áo đẹp và đồ chơi đắt tiền.
"Dì nhỏ, đêm qua cháu nằm mơ thấy mẹ. Mẹ nói đây là chị gái của cháu, là chị gái ruột, thật đấy ạ, mẹ cháu thật sự nói như vậy!"

Người qua đường chưa đi xa, nghe thấy lời nói, khinh thường lắc đầu: "Nói dối tự nhiên."

Bối Bối hét lên một tiếng xuyên thấu, khóc đến mức toàn thân run rẩy: "Cháu không nói dối!"

Lâm Âm ngồi xổm xuống vỗ nhẹ vào lưng Bối Bối dỗ dành: "Chị biết em không nói dối, sau này em có thể gọi điện thoại cho chị, chị cũng sẽ viết thư cho em, được không?"

Dì nhỏ của Bối Bối ngượng ngùng nói với Lâm Âm: "Mẹ thằng bé mất khi nó còn rất nhỏ, bố nó chỉ cần uống rượu là đánh thằng bé đến chết mới thôi, không ai đau không ai yêu, thấy cô Lâm đối xử tốt với nó nó liền muốn cố hết sức để giữ cô."

Bối Bối khóc lóc bị dì nhỏ đưa đi, cậu thực sự muốn ở lại mãi mãi bên cạnh chị gái.
Cậu chưa bao giờ thấy một người tốt và dịu dàng như vậy, chị tốt với cậu như vậy, nhất định là chị gái ruột của cậu, sau này cậu nhất định phải quay lại lấy máu nhận người thân với chị.

Lâm Âm đứng ở cửa đoàn múa, nhìn xe taxi lái đi.

Sau giờ tan làm, Lưu Hiểu Thanh đi tới, thở dài: "Thằng nhóc vừa rồi chính là Bối Bối lúc trước lên hotsearch phải không. Bị người bố súc sinh của nó đánh thành như vậy, thật đáng thương."

"Tôi còn nhớ lúc thấy tin tức, tai phải của thằng bé bị bố mình vặn muốn rớt ra."

Lâm Âm không đành lòng nói: "Cũng may đưa đến bác sĩ kịp thời, chữa trị được."

Một đồng nghiệp thấy như vậy, nói: "Sao lại có một người như vậy, đến cả con ruột của mình cũng suýt chút nữa đánh chết."

"Đó căn bản không phải người, nói là súc sinh còn sỉ nhục cả súc sinh."
"Đó là bạo lực gia đình, là một tội ác!"

"May mắn súc sinh đã bị bắt, quyền nuôi dưỡng cũng bị tước đoạt. Dì nhỏ của thằng bé nhìn qua là người không tồi, sau này nó sẽ khá lên thôi."

Lưu Hiểu Thanh vỗ vai Lâm Âm: "Hôm nay tôi lái xe đi làm, tôi đưa cô về nhé?"

Lâm Âm: "Không cần đâu, tôi có hẹn với bạn ăn tối."

Lưu Hiểu Thanh cười: "Có phải Tạ tổng không?"

Lâm Âm gật đầu.

Lưu Hiểu Thanh nhìn Lâm Âm, nói: "Cô định mặc bộ đồ này đi hẹn hò à?"

Hôm nay có nhiệm vụ biểu diễn, Lâm Âm chọn một bộ quần áo thể thao màu trắng, tiện cởi ra để thay trang phục biểu diễn, cũng không trang điểm mà để mặt mộc, tóc được buộc thẳng.

Dù nhìn thế nào đi nữa cũng không giống một buổi hẹn hò, giống như một buổi đi dạo bình thường sau bữa tối.

Lưu Hiểu Thanh dường như nhìn thấu điều gì đó: "Cô và Tạ tổng đã phát triển đến mức có thể gặp nhau mà không cần trang điểm sao? Mối quan hệ của hai người tiến triển quá nhanh!"
Lâm Âm nói: "Không phải hẹn hò, nói chút chuyện thôi."

Ngay khi họ đang nói chuyện, một chiếc Rolls-Royce màu đen đậu ở lối vào của đoàn múa với dãy số xe kiêu ngạo trên biển số.

Cửa xe được mở ra từ bên trong, người đàn ông bước xuống với một bó hoa hồng lớn.

Anh thường mặc vest và đi giày da, như thể anh đang tham gia các cuộc đàm phán kinh doanh mọi lúc.

Lúc này, anh mặc một chiếc áo khoác màu đen để mở, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo lười biếng mở ra để lộ xương quai xanh sắc nét, vừa xuống xe đã thu hút ánh mắt mọi người.

Những người khác đều đang nhìn anh, anh chỉ nhìn cô.

Lưu Hiểu Thanh chạm vào cánh tay Lâm Âm, thì thầm với cô: "Cô nói đây không phải là một buổi hẹn hò?"

"Tôi chưa bao giờ thấy Tạ tổng mặc áo khoác, có vẻ như anh ấy đã mất thời gian suy nghĩ về cách ăn mặc, còn có mái tóc của anh ấy hẳn đã được tạo kiểu trước khi đến đây. Đồng hồ cũng mới, được phối đặc biệt với áo khoác. Cả bộ quần áo này không thể bỏ ra trong năm hay sáu tiếng đồng hồ lựa ra đâu."
"Hoa hồng đó to quá, trông to hơn nhiều so với bó hoa bách hợp mà Cố tổng đã tặng cô lần trước. Cuộc thi giữa những người đàn ông thực sự không có lúc nào là nói hết được."

Sau khi Lưu Hiểu Thanh rời đi, Lâm Âm lên xe của Tạ Trình: "Hôm nay anh không bận việc sao?" Đúng là bộ đồ không thể chọn ra trong năm sáu tiếng được.

Tạ Trình cầm vô lăng: "Cũng tạm, mới từ công ty đến."

Lâm Âm quay đầu nhìn Tạ Trình, dung mạo của người đàn ông rất xuất sắc, sống mũi cao, đôi môi hoàn mỹ và đường viền quai hàm sắc nét. Khi nói chuyện yết hầu nhô lên trượt lên xuống một chút, thật gợi cảm và quyến rũ. Vai rộng eo thon và đôi chân dài hơi mở ra khi lái xe.

Lâm Âm dọc theo đường đi cũng không nói thêm gì nữa, nghĩ cách lúc ăn cơm phải nói với anh thế nào, cô không mất trí nhớ, nhưng cô hoàn toàn không nhớ anh là ai.
Lâm Âm khẽ hít mũi, hình như anh xịt nước hoa, cam quýt pha lẫn tuyết tùng, sạch sẽ và sảng khoái.

Lâm Âm khẽ nhíu mày, lần này còn khó hơn, làm người ta ăn mặc lộng lẫy như đi hẹn hò mà lát nữa lại một mực phủ nhận, lão đại người ta không cho nổ nhà hàng trong cơn tức giận mới là lạ.

Ngay sau khi đến nhà hàng, Tạ Trình đưa thực đơn cho Lâm Âm: "Anh xin lỗi, anh chưa biết em thích ăn gì."

Ngụ ý là từ nay về sau, anh sẽ ghi nhớ tất cả sở thích của cô, là một người yêu đủ tiêu chuẩn.

Máy lạnh trong nhà hàng được bật thấp, sợ cô bị lạnh, anh cởϊ áσ khoác ngoài, đắp lên bụng và chân cho cô.

Lâm Âm không quen ở gần một người đàn ông như vậy, nhất là khi anh cúi xuống che áo cho cô, hơi thở của hai người gần như hòa quyện vào nhau khiến mặt cô nóng bừng.

Lâm Âm trong tiềm thức ngả về phía sau.
Ý thức được sự mất tự nhiên của cô, anh dừng một chút, sau đó nhếch môi dưới, đôi mắt đào hoa cong lên, mang theo sự dịu dàng và nhẫn nại vô hạn, không có bóng dáng của một ác ma tàn nhẫn lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng như đang dỗ dành bạn gái: "Không sao, anh sẽ giúp em nhớ lại."

Lâm Âm nhìn người đàn ông đối diện đang nhìn chằm chằm vào mắt cô, qua đôi mắt như muốn nhìn thấu trái tim cô, ánh mắt sáng quắc, không rời.

Lâm Âm nhớ lại khi đoàn múa tuyển chọn cho "Trang Khương", Lưu Hiểu Thanh nói Tạ tổng, người đang ngồi trên ghế giám khảo, ánh mắt anh trông giống như muốn lột sạch quần áo của người ta, khiến toàn thân người ta cảm thấy tê liệt.

Lâm Âm cũng cảm thấy như vậy vào lúc này, như thể giây tiếp theo họ sẽ ôn lại chuyện cũ, triền miên lâm li mà lăn trên giường.
Cô kịp thời rời mắt khỏi ánh mắt anh, cầm lấy cốc nước trên bàn uống một hớp, bình tĩnh lại, lấy điện thoại di động ra, bấm vào ảnh chụp bệnh án tai nạn xe hơi bảy năm trước: "Anh có muốn không xem cái này trước không?"

Tạ Trình nhìn qua: "Cái gì?"

Lâm Âm phóng to kết quả kiểm tra não đưa cho Tạ Trình: "Tôi không mất trí nhớ gì cả."