Sống Lại Thành Đại Ma Đầu

Chương 18: THẤT HỨA



"Trảm Phong, chủ nhân của ngươi không cần ta nữa..."

Thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng Nghiêm Dung vẫn luôn miệng nói những lời rỗng tuếch không rõ đầu đuôi, đôi mắt hạc không còn tiêu cự cũng chưa từng rời khỏi thanh dao găm đang cầm trên tay.

Đến khi ngoài cửa có tiếng động mới đánh bay những suy nghĩ hỗn tạp đang hiện diện trong đầu, Nghiêm Dung vội vàng giấu thanh dao găm vào trong tay áo, khi y quay người lại thì trước mắt đã xuất hiện một thân hình quen thuộc đang chắn cả lối ra vào.

Tôn chủ...

Nghiêm Dung mơ hồ nhìn nam nhân mình ngày đêm mong nhớ nay lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, làm cho trái tim vốn dĩ đã cằn cỗi theo ngày tháng của y phút chốc tìm thấy bờ biển rộng, tự tạo cho mình một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Trông thấy người trước mặt cứ mãi đứng yên tại vị trí, Khuất Tử Dạ lên tiếng: "Không hoan nghênh ta đến?"

Lúc này Nghiêm Dung mới hoàn hồn, vội nép người vào một bên nhường ra vị trí để người kia tiến vào.

"Thuộc hạ không có ý đó, thuộc hạ chỉ là có chút, có chút..."

"Không cần giải thích!"

Khuất Tử Dạ thẳng thừng cắt ngang lời nói của Nghiêm Dung, hắn thản nhiên bước vào phòng nhìn xung quanh một lượt, đến khi đôi mắt lưu ly vô tình chạm phải mắt hạc của đối phương, thâm tâm Khuất Tử Dạ liền nổi lên một trận co giật.

Nghiêm Dung từ đầu luôn lẳng lặng dõi theo Khuất Tử Dạ, khi hắn trông thấy đôi mắt hạc đỏ lửng chất chứa nhiều tâm sự của đối phương luôn nhìn mình chăm chăm, hắn không tự chủ được nhớ đến gương mặt đầy nước mắt dưới thân hắn trong đêm yến tiệc. Hắn chợt chột dạ ho khan một tiếng, sau đó xoay người ngồi xuống chiếc ghế được đặt trong góc phòng.

Nghiêm Dung không nhận ra ánh mắt hiện tại của mình có biết bao nhiêu là thâm tình, y khẽ gọi: "Tôn chủ..."

Nghiêm Dung có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với người trước mặt, muốn nói rằng y nhớ hắn, ngày đêm đều mong nhớ hắn...

Nhưng hàng ngàn hàng vạn câu thương nhớ chỉ có thể thốt thành hai chữ thành kính "Tôn chủ". Nghiêm Dung cảm thấy bản thân thật thất bại khi những lời thành thật cũng không đủ tư cách để bày tỏ với người trong lòng.

Khuất Tử Dạ rót một tách trà đưa đến trước miệng, hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo của nước trà cùng hương vị nhạt nhẽo đã lâu không thay mới liền đặt tách trà xuống bàn, vào thẳng vấn đề chính.

"Nghe nói ngươi đã hồi phục hoàn toàn, vậy ngày mai hãy chuẩn bị hành trang lên đường đến Tàn Cốt Động."

Nghiêm Dung tuy ngạc nhiên song ánh mắt lại hiện lên tia sáng, như sợ đối phương sẽ nhanh chóng đổi ý mà vội vàng đáp lời: "Vâng, thuộc hạ sẽ chuẩn bị chu toàn cùng Tôn chủ lên đường!"

Không để người kia kịp thời mừng rỡ, Khuất Tử Dạ lạnh nhạt nói thêm: "Một mình ngươi đi."

Nghiêm Dung không hiểu, sự vui mừng trên gương mặt phút chốc sượng lại.

Khuất Tử Dạ không muốn trực tiếp đối diện biểu cảm của người trước mặt, hắn cố tình nhìn ra phong cảnh đầy tuyết phía sau khung cửa sổ, như có như không nói: "Phó Thành muốn cùng bổn tôn kết liên minh, điều kiện trao đổi duy nhất chính là gả ngươi cho hộ pháp Phó Ngân của Tàn Cốt Động."

Sự vô tình thể hiện rõ trong lời nói.



"Ngươi, có ý kiến gì không?"

Sắc mặt Nghiêm Dung lập tức tối sầm lại, cơ thể nặng nề như bị rút cạn sinh lực, y thất thần lùi về sau vài bước.

Tôn chủ, người chủ động đến tìm ta chính là để đẩy ta ra thật xa sao?

Nghiêm Dung chua xót lắc đầu, mọi thứ trở nên trầm lặng đến đáng sợ.

Bàn tay trống trải của Khuất Tử Dạ tìm điểm tựa vờn quanh vành tách trà. Qua khoảng thời gian nhất định vẫn chưa nghe được câu trả lời, hắn có chút tò mò nghiêng người dò xét.

Tầm nhìn không rộng, Khuất Tử Dạ chỉ trông thấy hai bàn tay Nghiêm Dung đang siết lại, vì muốn kiềm chế từng trận run rẩy mà bấu chặt vào nhau, móng tay đâm sâu vào da thịt.

Khuất Tử Dạ không hiểu tại sao trái tim mình chợt hẫng đi một nhịp, ngón tay thon dài vờn quanh vành tách cũng chợt khựng lại.

Hắn không muốn ngẩng đầu xem sắc mặt người kia hiện tại như thế nào, là bi thương hay thống hận?

Hắn không muốn biết, hắn sợ bản thân sẽ dao động.

Trước mắt Nghiêm Dung bị vùng tăm tối bao phủ, cả khóc, cả kêu gào, hay oán trách dường như cũng không có tư cách. Thời khắc này, câu nói y đã khắc sâu vào tâm khảm lại liên tục vang lên trong đầu như đang trêu đùa số mệnh bạc bẽo của y.

Người đó từng nói: "Ta nhất định sẽ để ngươi bên cạnh bảo hộ ngươi một đời bình an, trở thành nơi cho ngươi nương tựa."

Nghiêm Dung im lặng một lúc lâu, trái tim bị cứa đến rỉ máu.

Là người, thất hứa rồi...

Đến khi Khuất Tử Dạ không còn kiên nhẫn được nữa thì Nghiêm Dung đột ngột cúi người hành lễ thật sâu, y vẫn giữ thái độ bình tĩnh, giọng nói không nhanh không chậm vang lên.

"Mạng của thuộc hạ là do Tôn chủ chuộc về, thuộc hạ từ lâu đã là người của Tôn chủ. Chỉ cần người ra lệnh, thuộc hạ nhất định một lòng nghe theo, tuyệt đối không cự tuyệt!"

Chân mày Khuất Tử Dạ khẽ nhíu lại. Rõ ràng đây chính là đáp án hắn muốn nhưng tại sao hắn lại khó chịu như vậy?

Khuất Tử Dạ không nói gì thêm, chỉ gật đầu liền lập tức rời khỏi.

Nếu đã không thể trở lại như ban đầu, chi bằng chấm dứt mọi chuyện tại đây!

...

Hôm sau đến rất nhanh, Khuất Tử Dạ chưa từng rời khỏi đại điện Dạ Hằng, chuyện hôn sự đều do chính tay Chu quản sự một mình đứng ra sắp xếp.



Kiệu hoa Tàn Cốt Động khua chiêng gióng trống mà đến, long trọng đến mức người dân tò mò không biết cô nương nhà ai có phúc phần gả cho gia tộc giàu có nào đó.

Khuất Tử Dạ đưa cho Chu Tân một viên dược, dặn dò lão nhất định phải tận mắt nhìn thấy Nghiêm Dung dùng xong thì mới được rời đi.

Một tháng này, mọi thứ trên Đỉnh Phong Hoa đều xáo trộn, tuy mọi người không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng Chu Tân ngày đêm bên cạnh hầu hạ, lão không phải kẻ hồ đồ mà không thông suốt.

Lão cầm viên dược trên tay, sầu não lắc đầu.

Có những lời mãi về sau này lão cũng không bao giờ dám nói ra, cho dù nơi này thay thế bao nhiêu đời Tôn chủ thì người đứng trên cao vẫn luôn là kẻ tàn nhẫn vô tình!

Tuy quý mến Nghiêm Dung nhưng Chu Tân không thể làm trái lệnh, lão đưa viên dược đến, cố tình nhắc nhở hai chữ "Có hại!". Ngược lại Nghiêm Dung chỉ mỉm cười nhìn lão, sau đó không nói gì đã trực tiếp dùng dược.

Chu Tân đối với hai người này không cách nào lý giải, cái lưng cong cong uể oải rời đi.

...

Hỉ phục đỏ rực lay động nhẹ nhàng trong làn gió, tà áo phía sau kéo dài cả bậc hành lang, phát quan bằng vàng lấp lánh đội trên đỉnh đầu.

Phí Đình vì muốn che đi gương mặt tiều tụy của Nghiêm Dung nên cố tình thoa thêm một ít phấn son, đặc biệt điểm giọt chu sa trên trán khiến y so với thường ngày đã xinh đẹp, nay càng tuyệt sắc khuynh thành.

Chỉ là đôi mắt, vẫn không thể che giấu được tâm tư đau buồn của chủ sở hữu.

Phí Đình thầm trách nam nhân cùng nam nhân thì có làm sao? Họ cũng là con người, họ vốn dĩ có quyền lựa chọn tình yêu cho chính mình, chỉ có điều Nghiêm Dung không được như thế... Y đã đem lòng yêu người không yêu mình, một kẻ cứng đầu luôn đi vào khuôn khổ thà chọn con đường cô độc nhất cũng nhất quyết không muốn nhìn sâu vào trái tim mình và xem nó thật sự đang muốn điều gì?

Việc để Nghiêm Dung ở lại chịu sự giày vò từ Khuất Tử Dạ thì Phí Đình thà rằng mỗi ngày không được gặp nhau, nàng cũng muốn Nghiêm Dung có thể rời khỏi nơi đau thương này và tìm cho mình một nơi yên bình để bắt đầu lại cuộc sống mới.

Phí Đình vén lên rèm kiệu hoa, mong chờ nhìn người trước mặt.

Nghiêm Dung lúc này đứng bất động tại vị trí, như người thất thần nhìn chằm chằm cửa kiệu mãi không chịu bước vào. Thật lâu sau mới quay người lại, đôi mắt hạc không biết từ lúc nào đã lóng lánh ánh nước.

Nghiêm Dung tiếc nuối nhìn khung cảnh trên Đỉnh Phong Hoa, cố gắng khắc sâu từng nhánh cây ngọn cỏ vào trong tâm trí, nơi khiến y có khoảng thời gian vui vẻ nhất, nơi tồn tại bóng dáng nam nhân y yêu thương nhất.

Từ nay về sau, phải buông bỏ tất cả mọi thứ.

Khung cảnh xa xăm, hàng ngàn bậc thang tiếp nối con đường dài vô tận, y cố tình chờ đợi thật lâu nhưng không đợi được bóng dáng người muốn tìm. Lần từ biệt cuối cùng này, hắn thật sự một chút cũng không muốn nhìn thấy y?

Trái tim này chỉ vì người mà tồn tại, cũng chỉ vì người mà giằng xé tâm can...

Giọt nước mắt ngoan cường nằm trong hốc mắt cuối cùng rơi ra ngoài, Nghiêm Dung không để người khác kịp thời phát hiện lập tức xoay người bước vào kiệu hoa.

Màn rèm đỏ buông xuống, che đi gương mặt xinh đẹp đầy thê lương của người trong kiệu.