Sống Lại Thành Đại Ma Đầu

Chương 21: NHÀ CỦA CHÚNG TA



"Tiểu thiếp mới của sơn chủ nghe bảo rất xinh đẹp, bao nhiêu rồi nhỉ?"

"Vừa đúng năm mươi."

Một gã khác trong bàn tiệc chen vào: "Tên đần nhà ngươi bị thối não à? Là thứ hai mươi hai thôi."

"Vớ vẩn, hôn lễ đều do chính tay ta chuẩn bị, làm sao có thể sai được?"

"Những kẻ đã chết ngươi tính làm chó gì!"

Gã đầu to nhất trong đám vừa quát xong thì đứng dậy đưa ngón trỏ che lên trước miệng, suỵt một tiếng, cả đám liền chụm đầu vào nhau lắng tai nghe.

"Đừng trách ta không nhắc nhở, khi gặp mặt tân nương, các ngươi nếu muốn giữ mạng thì không được kinh ngạc đến mức hét toáng lên."

"Thì làm sao? Hả?!" Một tên lảng tai vọt miệng nói lớn.

Gã đầu to lập tức tát lên đầu hắn, ý bảo im lặng, sau đó nhỏ giọng nói tiếp: "Khi mở kiệu hoa ra ta cũng rất kinh ngạc, tiểu thiếp mới này vậy mà là một tên nam nhân. Trước nay sơn chủ nào có sở thích kỳ quặc này, ta thấy ông ta chính là già rồi sinh tật, muốn thử cảm giác mới mẻ."

Cả đám mặt trắng mặt xanh nhìn nhau, một gã chột bên mắt vừa húp xong ngụm tiết canh thì đập bát xuống bàn, cười ha hả: "Kệ mẹ, có lỗ đều như nhau!"

Câu nói vừa dứt, bọn sơn tặc hiện diện tại bàn tiệc giữa trung tâm lập tức cười phá lên, ầm ĩ cả vùng trời.

Nghiêm Dung ngồi yên trong phòng không thể cử động, những lời nói thô bỉ bên ngoài vọng vào không làm cho y để tâm dù chỉ một chút.

Một lát qua đi có người đẩy cửa bước vào, tiến tới giật phăng khăn trùm đỏ trên đầu Nghiêm Dung, lúc này hiện ra trước mắt y là một tên đàn ông to lớn với dáng người đồ sộ, trên gương mặt nhơ nhuốc có vết sẹo lồi kéo dài từ giữa trán đến tận má trái khiến gã trông càng dữ tợn.

Nếu không phải Nghiêm Dung đã uống phế dược, tạm thời không thể vận dụng công lực thì từ sớm y đã ra tay lấy mạng tên đàn ông trước mặt này khi gã nhận ra người trong kiệu là nam nhân và dùng lời lẽ cợt nhả đối với y.

Gã sơn chủ từng phát ngốc khi nhìn thấy vẻ đẹp người ngồi trong kiệu nhưng không ngờ ở khoảng cách gần, vẻ đẹp đó càng khiến gã không thể nào kiềm chế, gã vuốt ve chùm râu lấp đầy nửa khuôn miệng, giọng cười đầy nham nhở vang lên: "Ha ha, quả nhiên là mỹ nhân!"

Trong lòng Nghiêm Dung thầm xác định tin tức y bị bắt đi sẽ rất nhanh đến tai Khuất Tử Dạ. Để tránh liên minh bất thành với Tàn Cốt Động, dù muốn hay không hắn cũng sẽ cho người đến đưa y thoát khỏi nơi này, vì y chính là điều kiện trao đổi duy nhất.

Gã sơn chủ cởi xong áo ngoài thì đi đến chạm tay lên hỉ phục người đối diện, lúc này Nghiêm Dung vội vàng lên tiếng.

"Khoan đã!"

Nghiêm Dung biết hiện tại điều mình cần làm chính là kéo dài thời gian đợi người chi viện, y nhẹ giọng nói: "Ngài trước hết giải huyệt đạo cho ta."

"Không thể, ngươi bỏ chạy thì lão tử phải làm sao?"

"Ta không biết võ công, làm sao có thể thoát khỏi kẻ công phu đầy mình như ngài?"

Nghiêm Dung dừng một lát, lại nói: "Ta càng không có ý định bỏ chạy."

Gã sơn chủ ngẫm nghĩ một lúc lâu, đúng là từ lúc cướp được người trong kiệu thì bộ dạng của y không giống người biết võ công. Dù sao đây là đêm tân hôn, ân ái với một người như cái xác thì cùng kẻ tự nguyện vẫn thích thú hơn nhiều. Gã vô tư đưa tay giải trừ huyệt đạo.

Nghiêm Dung thở hắt một hơi, xem ra tên này tuy to lớn mạnh khỏe nhưng không khó đối phó.

Trông thấy gã trườn người về phía mình, Nghiêm Dung liền đưa tay ấn nhẹ lên ngực gã, như có như không đẩy gã ra xa: "Đây là đêm tân hôn của chúng ta nhưng hôm nay ngài vừa chém vừa giết vận động cả ngày, chi bằng... ngài đi tắm rửa trước, ta sẽ ở đây đợi ngài."

"Mỹ nhân thật biết nói đùa, ta đi rồi ngươi sẽ tìm cách bỏ trốn, đúng chứ?"

Nghiêm Dung khẽ cười: "Bên ngoài thuộc hạ của ngài nhiều như vậy, ta có muốn cũng không thể trốn. Sơn chủ ngài rất lợi hại, chỉ vài chiêu đã đánh bại hết mấy tên đưa kiệu hoa, chẳng lẽ bây giờ lại không tin tưởng bản thân, một kẻ tầm thường như ta cũng sợ không thể giữ nổi?"

Chạm đến thể diện là một điều gì đó rất to lớn, gã sơn chủ đương nhiên không muốn nhận bản thân thấp kém, gã đưa tay sờ sờ mũi suy nghĩ hồi lâu, bất đắc dĩ nói: "Ngoan ngoãn ở yên đây đợi lão tử quay lại, nếu ngươi giở trò thì đừng trách lão tử không nể nang cái gương mặt xinh đẹp này của ngươi."

Thấy kẻ rắc rối quay người rời đi, tâm trí Nghiêm Dung mới bắt đầu thả lỏng.

Nghiêm Dung yên lặng nhẩm từng phút từng giây, phút chốc cảm thấy hối hận.

Nếu sớm biết kết cục sẽ phải rời xa Khuất Tử Dạ thì từ đầu y nên thổ lộ tâm tình, cho dù hắn có chán ghét cực độ nhưng ít ra y vẫn được một lần thành thật với tình cảm chính mình, tiếc rằng sau này không còn cơ hội đó nữa.

Qua một khoảng thời gian, thứ Nghiêm Dung đợi được không phải chi viện mà là tiếng bước chân nặng nề của gã đàn ông vừa rời khỏi.

Nghiêm Dung lập tức chạy đến khoá cánh cửa lại, cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn, cố gắng cầm cự sau cánh cửa gỗ.

"Mẹ kiếp, dám lừa lão tử, còn không mau mở cửa!"

Gã sơn chủ bị cánh cửa ngăn cản liền nhận ra người bên trong thật sự đang giở trò, gã tức giận quát, liên tục đạp cửa.

Đến khi cánh cửa bị đạp tung ra, trước mắt gã đã là căn phòng trống rỗng, trong lúc lơ là tìm kiếm thì một con dao từ phía sau lưng đột ngột đâm về phía gã.

Gã đau đớn kêu lên, xoay người nắm lấy cổ tay người vừa tấn công.

"Lão tử muốn giữ ngươi lại bên cạnh nhưng xem ra ngươi tự tìm đường chết, nhất định muốn thấy máu!"



Nghiêm Dung không nói gì, tăng thêm lực từ cổ tay đâm về phía trước.

Gã nghiến răng nghiến lợi bẻ lấy cổ tay y khiến cây dao trên tay cũng rơi xuống đất. Gã mạnh bạo quật ngã y xuống giường, bóp chặt lấy cổ.

"Đêm nay lão tử làm ngươi đến chết!" Gã một tay khống chế, tay còn lại xé hỉ phục trên người Nghiêm Dung.

Ngay lúc này, một cơn gió kỳ lạ bay đến hất tung mọi thứ trong căn phòng.

Gã sơn chủ xoay người lại quan sát thì bị một thân ảnh màu đen bay thẳng vào giữ chặt lấy yết hầu, mạnh bạo ném gã xuống sàn nhà nằm bất tỉnh.

"Nghiêm Dung, ngươi có sao không?"

Khuất Tử Dạ chạy đến bên cạnh xem xét. Đặt vào mắt hắn là một thân hỉ phục đỏ rực, trán điểm giọt chu sa, mắt hạc ửng đỏ mịt mờ nhìn hắn, dáng vẻ thế này lần đầu tiên hắn trông thấy.

Khiến hắn không khỏi ngẩn ngơ.

Như lạc vào ảo cảnh, thật đẹp...

Hắn vội lắc đầu đánh tan mớ suy nghĩ hỗn độn rồi nhanh chóng đỡ Nghiêm Dung ngồi dậy, cởi ra ngoại bào khoác lên người y che chắn cơ thể.

Từ lúc trông thấy người đến là Khuất Tử Dạ, Nghiêm Dung liền biến thành một pho tượng đá, xúc động không nói nên lời. Giống như trước đây khi gặp hắn ở Tuyết Nguyệt Lâu, chính là không thể ngờ đến kiếp này còn có thể lần nữa gặp lại nhau.

"Ngươi ổn chứ? Có phải gã đã làm gì ngươi?"

Khuất Tử Dạ nhìn vào đôi mắt hạc đối diện, bao nhiêu ủy khuất đều có thể nhìn thấu, hắn sợ đã xảy ra chuyện không hay liền lo lắng kiểm tra xung quanh người y.

"Không... không có." Vành mắt Nghiêm Dung chợt đỏ lửng, người mà y lúc nào cũng mong nhớ cuối cùng đã ở ngay trước mắt, y nhẹ lắc đầu: "Thuộc hạ không bị làm sao."

"Không sao là tốt, chúng ta về nhà."

"Về nhà?"

"Đúng vậy, nhà của chúng ta."

Nhà của chúng ta?

Không để Nghiêm Dung tiếp tục bàng hoàng, Khuất Tử Dạ lại nói: "Về Đỉnh Phong Hoa, nơi kia không cần đi nữa."

Nghiêm Dung hết sức kinh ngạc nhìn nam nhân đối diện, nơi đó từ lúc nào lại có thể dùng bốn chữ "nhà của chúng ta" để hình dung? Y chắc chắn bản thân không nghe lầm, hắn rõ ràng đã nói như vậy.

Nghiêm Dung sợ rằng trong khoảng thời gian y vắng mặt, giữa Đỉnh Phong Hoa và Tàn Cốt Động đã xảy ra chuyện không hay, vội hỏi: "Nhưng mà Tôn chủ, còn chuyện liên minh với Tàn Cốt..."

"Ta tự biết sắp xếp."

Nghiêm Dung vẫn muốn hỏi thêm nhưng đôi mắt vô tình lướt qua cơ thể Khuất Tử Dạ, chân mày y chợt nhíu lại, lo lắng nắm lấy tay hắn: "Tôn chủ, tay của người?"

Từ Đỉnh Phong Hoa một đường ngự kiếm đến đây, Khuất Tử Dạ phải tìm kiếm rất nhiều nơi mới thấy được khoảng trời đốt đèn sáng rực, hắn sốt ruột đến mức mang theo cánh tay đóng băng mà không hề hay biết.

"Ta không sao." Hắn muốn thu tay trở về nhưng Nghiêm Dung nắm chặt không buông, đôi mắt đau lòng nhìn hắn chằm chằm.

"Người vì cứu ta mà bản thân mình cũng không quan tâm đến."

Khuất Tử Dạ bị câu nói này đánh đến ngây người, vừa rồi trong đầu hắn thật sự chỉ nghĩ đến một mình Nghiêm Dung.

"Sau này người đừng như vậy nữa."

Nghiêm Dung đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, hiện tại những điều thành thật trong lòng đều muốn nói rõ, y cúi đầu, giọng nói nhỏ dần: "Nếu người có mệnh hệ gì, thuộc hạ không thể nào sống tiếp."

Khuất Tử Dạ không hiểu mình bị làm sao, khi nghe những lời này, trái tim hắn như hẫng đi một nhịp.

"Tôn chủ."

"Ta ở đây!"

"Thuộc hạ có một số chuyện, từ lâu vẫn luôn muốn nói với người."

"Ngươi cứ nói." Khuất Tử Dạ có chút hiếu kỳ.

"Thật ra ta luôn..."

Nghiêm Dung ngước mắt nhìn lên, đôi đồng tử nhu hòa của y bất chợt thu hẹp lại, gương mặt căng thẳng như nhìn xuyên qua cơ thể người trước mặt.

Khuất Tử Dạ đang băn khoăn vì những câu nói kỳ lạ hôm nay của đối phương thì lồng ngực bị bàn tay Nghiêm Dung đánh mạnh vào, khiến hắn mất thăng bằng lảo đảo sang một bên.

Một tiếng "xoẹt" vang lên trong phòng, đến khi hắn nhìn lại đã thấy trên vai Nghiêm Dung ghim chặt một lưỡi kiếm.

Khuất Tử Dạ lúc này mới nhận ra, lập tức ra chưởng đánh gã sơn chủ không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào cùng trường kiếm trên tay bay thẳng ra ngoài, người gã ta không chạm đất bị làn khói đen bao trùm lấy.



Khuất Tử Dạ đỡ lấy Nghiêm Dung, nhìn thấy vệt máu trên vai y không ngừng tuôn ra, đôi mắt lưu ly chợt sầm lại, hiện lên sát ý ngút trời.

Khuất Tử Dạ đưa tay lên không trung vẽ một đường ngoằn ngoèo cùng loạt kí tự kỳ lạ, khi dừng tay lại, những đường vẽ lập tức phát sáng đánh thẳng về phía lồng ngực gã sơn chủ đang bị treo lơ lửng. Làn khói màu đen nhận được xúc tác như những con trùng độc loay hoay chạy vào thất khứu khiến gã sơn chủ trợn trắng mắt, đầu lưỡi bị thắt lại, đau đớn rên rỉ không thành tiếng.

Khuất Tử Dạ quay lại, chăm chú xem xét vết thương trên người Nghiêm Dung, truyền linh lực giúp y giảm bớt đau đớn.

"Tôn chủ đừng lo, chỉ là vết thương nhỏ thôi..."

Nghiêm Dung nhìn về phía gã sơn chủ vẫn đang quằn quại trong không trung, tò mò hỏi: "Vậy còn gã?"

"Đừng nhìn."

Khuất Tử Dạ áp tay mình lên gáy Nghiêm Dung, kéo y nhìn vào chính mình, sau đó hắn xé vạt áo, dùng một tay giúp y buộc lại vết thương, hắn nói: "Ngươi không cần liều mình đỡ chiêu kiếm đó thay ta, bọn chúng chỉ là những tên sơn tặc tầm thường thì làm sao có thể làm hại được ta, ngược lại là ngươi..."

Nhớ đến chuyện tốt mà mình đã làm, Khuất Tử Dạ không khỏi hổ thẹn, hắn thở dài: "Ngươi đã uống phế dược, trong thời gian ngắn không khác gì người bình thường, lỡ như xảy ra nguy hiểm..."

Nghiêm Dung mỉm cười nhìn Khuất Tử Dạ, cho dù y phải liều cả mạng mình cũng không muốn hắn chịu bất kỳ thương tổn nào dù chỉ là một vết trầy xước. Những việc y làm không phải trách nhiệm của thị vệ cận thân đối với chủ nhân, mà đó là bản năng xuất phát từ trái tim y.

"Người cũng như vậy mà còn nói thuộc hạ." Nghiêm Dung lần nữa nắm lấy tay hắn, giọng đầy trách cứ.

"Không giống nhau, khi trở về ta sẽ kêu lão Chu..."

Lời còn chưa nói hết, Khuất Tử Dạ đã thấy Nghiêm Dung cẩn thận xoa xoa tay hắn, bờ môi đặt sát bàn tay lạnh băng rồi phà từng hơi thở ấm áp vào đó, ân cần từng chút một.

Trong đêm hôm nay, hắn đã vượt quá số lần ngẩn ngơ...

Nghiêm Dung không thể dùng linh lực giúp Khuất Tử Dạ giải trừ hàn khí như thường ngày vẫn làm, hiện tại y chỉ có thể dùng cách này xoa dịu đi sự khó chịu cùng bất lực trong hắn.

Khuất Tử Dạ cảm thấy bản thân đã làm ra chuyện tày trời nhưng Nghiêm Dung một chút cũng không oán hận, ngược lại quan tâm hắn nhiều như vậy. Dù thấy hành động của y có chút ngốc nghếch nhưng hắn không nỡ phụ lòng tốt của y, không đành lòng rút tay trở về, hắn chỉ biết chăm chú nhìn người trước mặt đang dùng mọi sự dịu dàng chăm sóc hắn. Chỉ có điều hắn không ngờ tới băng lạnh lại bắt đầu tản đi, bàn tay lạnh cóng dần dần cảm nhận độ ấm như được truyền linh lực vào, cả cơ thể ấm áp đến lạ thường.

Khuất Tử Dạ chưa kịp nhìn thấu vấn đề thì Nghiêm Dung đã mệt mỏi đến mức loạng choạng ngã vào người hắn, hắn lập tức ôm lấy cơ thể suy nhược đó vào lòng.

Nghiêm Dung có chút kinh ngạc, muốn gượng người dậy nhưng Khuất Tử Dạ đã nhanh chóng bồng y lên, giọng nói hắn lành lạnh: "Đừng cử động, ta đưa ngươi về nhà."

Hắn cầm lấy hai tay đang thả lỏng của Nghiêm Dung vòng qua cổ mình, ra lệnh: "Giữ chặt!"

Gió nhè nhẹ thổi qua nhưng Nghiêm Dung lại không hề thấy lạnh, y theo bản năng giữ hắn thật chặt, cố tình ghi nhớ thật kỹ khoảnh khắc hiếm hoi này.

Trong lúc đó, Nghiêm Dung nghe thấy tiếng "răng rắc" kì lạ phát ra từ phía gã sơn chủ nên lén lút quay đầu nhìn lại. Đặt vào mắt y là một cơ thể cường tráng đang dần bị ăn mòn, máu và mủ từ thất khứu chảy ra như thủy triều, trong chớp mắt chỉ còn lại bộ xương đen gãy vỡ từng đoạn, rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

Đám sơn tặc nằm quằn quại bên ngoài vừa thấy Khuất Tử Dạ bồng người đi ra, chúng liền hoảng sợ ôm lấy tay chân bị gãy vỡ bò về hướng ngược lại, không ai dám đụng đến vị khách không mời mà đến này.

Nhân lúc không ai kiểm soát, các tiểu thiếp bị sơn chủ cưỡng ép bắt về đồng loạt lục tung ngân khố, gom hết trang sức vàng bạc quý hiếm tháo chạy khỏi địa ngục trần gian.

Khuất Tử Dạ thuận tay dắt một con ngựa trong đàn được cột bên ngoài rồi cẩn thận đặt Nghiêm Dung lên, sau đó xoay người hướng về đám sơn tặc, lòng bàn tay hắn dần tích tụ nguồn linh lực hắc ám.

Bọn sơn tặc thấy bản thân sắp mất mạng đến nơi liền dập đầu cầu xin: "Đại nhân tha mạng! Xin đại nhân tha mạng!"

Bàn tay cuồn cuộn linh lực giơ lên cao lại bị một bàn tay khác vội vàng giữ chặt.

"Tôn chủ hãy tha mạng cho họ."

"Dám động đến người của ta, đáng chết!"

Nghiêm Dung biết Khuất Tử Dạ rất coi trọng thể diện, đụng đến người trên Đỉnh Phong Hoa chính là không nể mặt Dạ Tôn hắn. Nhưng y không muốn hắn càng lún càng sâu, rơi vào hỏa ngục không thể quay đầu.

"Do thay đổi lộ trình, họ vốn dĩ không biết kiệu hoa từ Đỉnh Phong Hoa đến..."

Nhìn thấy bọn chúng kẻ bị thương, kẻ thì tàn phế, Nghiêm Dung lại nói: "Họ đã thành ra như vậy, sau này không thể lấy sức mạnh làm hại người khác được nữa. Chi bằng cho họ cơ hội sửa đổi, dùng nửa đời còn lại chuộc lỗi cho những việc xấu xa đã gây ra."

"Đám tiểu nhân này xém chút làm hại ngươi, ngươi còn cầu xin cho chúng?"

"Thuộc hạ không phải cầu xin cho chúng, chỉ là tay người đã dính quá nhiều máu, buông tha cho họ, xem như buông tha chính mình."

Ánh mắt bạo ngược của Khuất Tử Dạ có phần dịu lại, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi liền dứt khoát rút tay mình khỏi lòng bàn tay Nghiêm Dung, bước thẳng về phía bọn sơn tặc.

Nghiêm Dung cảm thấy tình thế đã không thể nào cứu vãn, bàn tay căng thẳng bất giác siết chặt dây cương.

"Bổn tôn không buông tha bất kỳ ai, lần này là nể mặt ngươi."

Bàn tay cuồn cuộn sát khí phút chốc biến thành ngọn lửa diệt thiên xông tới, trước mắt bùng lên ngọn lửa lớn, cả sơn trại bị nhấn chìm trong khói lửa.

Nghiêm Dung mỉm cười như trút được gánh nặng, y hiểu rõ mặc dù Tôn chủ đã đồng ý tha mạng cho chúng nhưng không thể để lại địa bàn để chúng tiếp tục làm càn.

Khuất Tử Dạ phóng người lên ngựa, vòng tay qua người Nghiêm Dung cầm lấy dây cương, sau đó lập tức cưỡi ngựa rời đi.