Sống Lại Thành Đại Ma Đầu

Chương 27: KỸ NAM DUNG LIỄU LIỄU



Ngoài mặt Nghiêm Dung lẩn tránh Khuất Tử Dạ nhưng y vẫn theo sắp xếp ban đầu đến bảo hộ hắn trong buổi kết liên minh, hay lúc y không thể che giấu sự bất an trên gương mặt khi hắn phải đích thân đến Tàn Cốt Động tra xét tình hình. Những việc đó đều chứng minh Nghiêm Dung chưa một khắc nào hết quan tâm đến hắn.

Chỉ có điều Khuất Tử Dạ mãi vẫn không thể hiểu, sau khi hắn bình an từ Tàn Cốt Động trở về thì y lập tức trở lại như trước kia, không khác gì bọt biển biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Sau khoảng thời gian hồi phục, Khuất Tử Dạ vì không muốn Phó Thành cứ mãi đắm chìm trong ký ức đau buồn nên đã ra lệnh cho Phí Đình sau khi giúp y kiểm tra vết thương thì hãy thường xuyên nán lại trò chuyện để tâm trạng y trở nên tốt hơn. Không nghĩ đến từ lúc đó trở đi, Phí Đình như gặp được ý trung nhân mà đeo bám không rời, những lúc rảnh rỗi đều chạy đến hậu viện gọi Phó Thành ca ca, hoàn toàn không giữ lại chút thể diện nào. Quá quắt hơn là cả Nghiêm Dung cũng bị nàng lôi kéo ngày đêm ở lại hậu viện!

Khuất Tử Dạ cố tình dành ra ít thời gian đến thăm hỏi Phó Thành, nhưng từ xa hắn trông thấy Nghiêm Dung không biết đã ở đó từ lúc nào, y tự nhiên nói cười, hoàn toàn khác xa bộ dạng ngờ ngại khi ở cạnh hắn.

Khuất Tử Dạ không hiểu bản thân làm sao thấy khó chịu, xoay người rời đi.

Mấy ngày sau đó cả việc luyện công cũng bị trì trệ, mỗi đêm hắn đều mơ thấy ác mộng, cơ thể bị hàn khí đeo bám lạnh như băng ngàn năm, không thể nào yên giấc.

Hắn mơ màng trong không gian kỳ lạ, lại là sao trời ánh tím đầy rẫy trên bầu trời tăm tối. Trước mắt hắn dần dần rõ hơn, vẫn là căn phòng đó, vẫn là Nghiêm Dung... Nhưng không tài nào chạm được.

Sắc mặt Nghiêm Dung quá mức tiều tụy, y cố gắng nhoài người về phía trước uống lấy muỗng canh do một nữ nhân đưa đến.

Nữ nhân sở hữu gương mặt quyến rũ lộ phân nửa bờ ngực căng tròn xăm hình hắc hồ điệp ra ngoài lớp y phục mỏng manh, nàng yểu điệu lên tiếng: "Ta chỉ là thấy ngươi quá đáng thương nên mới nổi lên một chút lòng thương cảm thôi, ngươi đừng dùng ánh mắt cảm kích nhìn ta chằm chằm như vậy, thật muốn đòi mạng ta nha."

"Ngươi đấy..." Nữ nhân xinh đẹp đem chén thuốc đặt trở về khay, lại nói: "Ngươi nên ngoan ngoãn nghe theo lời dì Lan thì hơn, ở cái nơi quái quỷ như Tuyết Nguyệt Lâu sẽ không ai cứu ngươi thoát khỏi cái nghề dơ bẩn này, ngươi có muốn tự kết liễu đời mình như những lần trước đây cũng vô dụng, dì Lan sẽ không để cái cây hái ra vàng như ngươi thoát khỏi lòng bàn tay ả ta. Cho dù phải đàm phán hay vật lộn với Diêm Vương bao nhiêu lần, ả nhất định cũng phải kéo ngươi trở về cho bằng được."

"Tiện tì Uyển Uyển nhà ngươi lười biếng ở đây huyên thiên, muốn chết lắm rồi phải không?" Giọng nói chanh chua của nữ nhân quá tuổi vang đến trước, sau đó bóng dáng cài năm bông hoa hải đường to tướng trên đầu liền bước vào phòng.

Nữ nhân xinh đẹp tên Uyển Uyển kia nhận lấy cái liếc xéo đầy gai nhọn của tú bà khiến gương mặt nàng bỗng chốc tái xanh, nàng lập tức thu mình lại nép người vào một góc.

Tú bà chống hông đi đến bên cạnh giường bệnh Nghiêm Dung, ả hất hàm chế giễu: "Cứ tưởng lợi hại thế nào, đường đường là một tên nam nhân sức dài vai rộng cứ cách vài hôm lại đổ bệnh. Đừng tưởng lão nương không biết ngươi đang trốn việc, ở đây chả có tên quan lão gia nào cả, giả vờ yếu đuối cho ai xem hả?"

"Dì Lan bớt giận, Liễu Liễu trông ốm yếu như vậy không giống đang lừa người... A!"

Uyển Uyển kêu lên một tiếng, lùi về sau ôm lấy gương mặt bị tát đến sưng đỏ.

"Lão nương còn chưa nói đến tiện tì nhà ngươi!"

Tú bà rút ra khăn mùi soa lau chùi kỹ càng từng đốt ngón tay, đanh đá hét vào mặt nàng: "Không mau cút đi thu dọn đồ đạc ngay cho ta, ngày mai sẽ được bán lên kinh thành gả cho lão phú thương giàu có rồi, còn dám cả gan lo chuyện bao đồng?"

Uyển Uyển nghe xong rất kinh ngạc, lão phú thương đó đã có mấy đời vợ đều đột ngột chết thảm, nàng xui xẻo lọt vào mắt lão ta. Nhưng tình nhân của nàng đã hứa sẽ nhanh chóng đến chuộc nàng đi, nàng còn trẻ như vậy không muốn gả cho một lão già lọm khọm, nàng sợ hãi quỳ bộp xuống đất.

"Ta xin người mà dì Lan, ta không muốn gả đến kinh thành. Sớm muộn gì Hứa công tử cũng sẽ đến chuộc ta đi, người đã nhận một phần ngân lượng của chàng rồi, người không được nuốt lời!"

"Nực cười, chỉ một chút ngân lượng ít ỏi mà muốn lão nương đợi?"

Tú bà chỉnh lại lọn tóc rối loạn trước ngực áo, nói thêm: "Ngươi xem, bao nhiêu kẻ giàu có không yêu lại yêu ngay cái tên bán thuốc nghèo kiết xác, không biết phải đợi mấy kiếp hắn mới có thể đem đủ tiền đến chuộc ngươi đi. Giờ thì hay rồi, ngân lượng của lão phú thương ta đã lỡ tay nhận mất. Ngươi không muốn gả, cũng phải gả!"

Tú bà nhìn ra bên ngoài hét lớn, hai tên thuộc hạ lập tức đi vào.

"Nhốt tiện tì này lại, đợi sáng mai kiệu hoa đến, cho dù có trói cũng phải trói lại đưa lên kiệu cho ta!"

Nghiêm Dung trông thấy gương mặt Uyển Uyển giàn giụa nước mắt, nàng bất lực bị áp chế đưa đi.

Người đến người đi của Tuyết Nguyệt Lâu đều phụ thuộc vào tay tú bà, không chỉ Uyển Uyển, cả bản thân y cũng không ngoại lệ.



Tú bà hất lọn tóc ra phía sau đầu, sau đó nhìn Nghiêm Dung, nói: "Còn ngươi, mau đi tắm rửa thay y phục chỉnh tề, lát nữa hầu hạ quan lão gia."

Nghiêm Dung có chút sững sờ, mấp máy bờ môi trắng bệch: "Nhưng sức khỏe của ta hôm nay không tốt, dì Lan có thể cho ta nghỉ vài ngày không?"

"Nghỉ vài ngày quá ít, hay để lão nương cho ngươi nghỉ bệnh vài tháng luôn ha?" Tú bà hừ lạnh một tiếng: "Không khỏe cũng phải tiếp, chẳng ai lại chê ngân lượng quá nhiều cả."

"Nhưng ta rất đau, chỗ đó..." Đầu Nghiêm Dung hơi cúi xuống: "Chỗ đó còn bị thương... bọn quan khách đều rất thô bạo, họ căn bản không xem ta là con người..."

"Cho dù bọn chúng chỉ xem ngươi là thú, ngươi cũng phải hầu hạ!"

Tú bà trợn mắt hét vào mặt Nghiêm Dung, dùng đầu ngón trỏ đè lên vị trí trước ngực trái y, lời nói đầy dụ hoặc: "Nhớ cho rõ, ngươi đừng quên lời hẹn ba năm với lão nương, muốn rời khỏi đây gặp lại người trong mộng thì phải nghe theo sắp xếp của lão nương, đã nghe rõ chưa?"

Trái tim Nghiêm Dung chợt đập mạnh, cuối cùng cắn chặt răng không nói thêm gì nữa.

"Trong phòng rõ ràng có gương, sao không tự soi xem bản thân là cái dạng kinh tởm gì? Đã là kỹ nam còn ôm mộng gặp lại người trong lòng, không nghĩ đến sẽ dọa người ta sợ chết khiếp hay sao?" Tú bà vừa nói vừa xoay người rời đi.

Những lời ả lẩm bẩm, Nghiêm Dung đều nghe thấy rõ ràng.

Đầu Khuất Tử Dạ như bị bổ đôi, đôi chân vô lực khụy gối xuống sàn.

Từng lời nói cử chỉ đều rất chân thật...

Đến tột cùng, đây là cảm giác gì?

Khuất Tử Dạ cảm nhận lồng ngực càng lúc càng nặng nề, cả cơ thể như bị băng thạch xâm nhập khiến hắn không tài nào cử động. Băng thạch từ từ ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, kết tinh thành từng bông tuyết nhỏ, tuy đẹp đẽ nhưng không ngừng đâm loạn trong lồng ngực hắn.

Trong lúc hắn đau đớn tột độ khi bị khối băng thạch vô hình nuốt chửng, đột nhiên một luồng khí ấm áp không biết từ nơi nào truyền đến như cơn gió mùa hạ xoa dịu từng ngóc ngách thống khổ trong lòng hắn, từng luồng khí lưu thông khắp mạch máu, dịu dàng xoa dịu trái tim hắn.

Khuất Tử Dạ mơ màng tỉnh giấc, gương mặt lo lắng thấm đầy mồ hôi của Nghiêm Dung bao phủ toàn bộ quang cảnh trong mắt hắn.

Nhận thấy người đối diện đã khôi phục lại trạng thái bình thường, Nghiêm Dung vội vàng buông ra đôi tay vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay đối phương, y bối rối nhìn sang nơi khác: "Tôn chủ đừng hiểu lầm, Chu quản sự đã nghỉ ngơi, thuộc hạ chỉ tình cờ đi ngang qua, trùng hợp nhận thấy trong phòng có hàn khí nên mới tự ý xông vào."

Mỗi ngày Nghiêm Dung đều cố tình kiểm tra xung quanh đại điện vài lần phòng trường hợp hàn khí trên người Khuất Tử Dạ chuyển biến xấu.

Không muốn để lời nói dối của mình bị phát hiện, Nghiêm Dung vội vàng rời đi nhưng cổ tay lại bị một vòng tay khác giữ lại.

"Đêm nay ngươi ở lại cùng ta đi."

Biểu cảm trên gương mặt Khuất Tử Dạ không giống ra lệnh, ngược lại như đang cầu xin điều gì đó.

Nghiêm Dung ngây người một lát mới lấy lại tinh thần, y nói: "Người đã biết ta có tình cảm với người, người còn muốn trêu đùa ta sao?"

Khi thấy Nghiêm Dung mỗi ngày đều đến hậu viện trò chuyện thân thiết cùng Phó Thành, trong lòng Khuất Tử Dạ sẽ bất giác dâng lên một cảm giác khó chịu không tên. Hắn thật sự rất muốn chạy đến cướp người trở về, nhưng hắn không thể, càng không hiểu tại sao bản thân lại có những suy nghĩ ấu trĩ đó.

"Ta chỉ là muốn kiểm tra bản thân." Bàn tay nắm lấy cổ tay Nghiêm Dung vẫn không buông, hắn hạ giọng: "Ngươi có bằng lòng giúp ta không?"

Nhìn vào đôi mắt lưu ly ẩn chứa đầy tâm sự đó, Nghiêm Dung không cách nào từ chối.

...

Khuất Tử Dạ nằm nghiêng người, một tay duỗi ra để đỉnh đầu Nghiêm Dung tựa vào, tay còn lại vòng qua ôm trọn lấy cơ thể y vào lòng, hắn chậm rãi cảm nhận cảm xúc kỳ lạ trong cơ thể cùng nhịp tim đang đập loạn xạ như muốn từ trong đó bổ nhào ra ngoài của người trong lòng.



Vành tai Nghiêm Dung dần nóng lên, y cúi đầu dựa vào lồng ngực Khuất Tử Dạ, cánh tay cố tình đặt phía trước ngực giữ khoảng cách để người đối diện không cảm nhận được quá rõ ràng về sự bối rối cùng phấn khích trong lòng y.

Khuất Tử Dạ im lặng một câu cũng không nói, hắn cứ như vậy ôm Nghiêm Dung đến tận nửa đêm.

Cho dù hơi thở phía trên đỉnh đầu rất đều đặn nhưng Nghiêm Dung biết rõ, người bên cạnh mình vẫn còn đang thức. Y khẽ trở mình, lúc này người kia đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí ám muội giữa hai người.

"Ngươi muốn rời khỏi ta sao?"

Nghiêm Dung chưa kịp trả lời, Khuất Tử Dạ lại hỏi: "Không phải ngươi nói thích ta sao?"

Cảm nhận được tâm trạng hôm nay của người bên cạnh quá mức kỳ lạ, Nghiêm Dung vội vàng bật người ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

"Vậy là không còn thích nữa?" Khuất Tử Dạ ủ rũ nói.

"Tôn chủ, người thấy khó chịu chỗ nào sao?"

Không nhận được câu trả lời thỏa đáng ngược lại Khuất Tử Dạ có chút thất vọng, hắn không nói gì thêm, đôi mắt khép hờ lại.

Nghiêm Dung cảm thấy khó hiểu nhưng khi trông thấy người đối diện như vậy khiến lòng y bất an, đành thành thật trả lời.

"Trước đây, hiện tại và mãi về sau này, trong mắt ta chỉ có người. Tình cảm của ta có thiên địa làm chứng, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi!"

Nghe được lời này, Khuất Tử Dạ dường như hài lòng kéo Nghiêm Dung trở về lồng ngực mình, dịu dàng nói: "Vậy thì được rồi, coi như đêm nay ta cho ngươi lợi dụng."

Nghiêm Dung mở mắt tròn xoe nhìn hắn, y muốn phản bác rồi lại thôi, dù sao hắn nói cũng không phải không có đạo lý.

Khuất Tử Dạ vẫn luôn thắc mắc về những giấc mộng kỳ lạ kia, hắn lưỡng lự rất lâu, cuối cùng quyết định hỏi rõ sự việc: "Khi ngươi còn ở Tuyết Nguyệt Lâu, nơi đó có người nào tên là Uyển Uyển không?"

"Uyển Uyển sao?" Nghiêm Dung suy nghĩ một lát, vẫn chưa thể nhớ ra.

"Ngươi nhớ kỹ lại xem, người đó dường như lớn hơn ngươi vài tuổi, gương mặt khá xinh đẹp, vị trí trước ngực áo còn xăm hình hắc hồ điệp vô cùng đặc biệt."

Nghiêm Dung không rõ tại sao Khuất Tử Dạ hỏi y những điều này, nhưng khi nghe hắn diễn tả cụ thể về người đó, lúc này y chợt nhớ ra, lập tức gật đầu: "Đúng là có người như vậy, nàng là kỹ nữ nổi tiếng nhất nhì Tuyết Nguyệt Lâu, những tạp dịch bình thường như ta rất ít khi được tiếp xúc qua."

Khuất Tử Dạ cau mày, vầng trán tối sầm lại.

Người này tồn tại, đồng nghĩa với việc những gì hắn thấy trong mỗi giấc mơ đều là sự thật.

Đây chính là thời điểm Nghiêm Dung bị ép trở thành kỹ nam Dung Liễu Liễu...

"Sắc mặt Tôn chủ không được tốt, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Thu lại cảm xúc bất an trên gương mặt, Khuất Tử Dạ lắc đầu: "Không có gì, ta thấy hơi buồn ngủ thôi."

Đưa vòng tay ấm áp siết chặt lấy Nghiêm Dung, Khuất Tử Dạ cúi đầu vùi mặt mình vào đỉnh đầu của y.

Nghiêm Dung dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng y cảm nhận rõ ràng hai vai Khuất Tử Dạ khẽ run lên, y theo bản năng vòng tay mình ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ về lên lưng hắn.

Hai lồng ngực áp sát vào nhau, hai người cứ như vậy ôm chầm lấy nhau, không gian khẽ im bặt.