Sống Lại Thành Đại Ma Đầu

Chương 30: VỌNG SƠN (1)



Xác chết nằm rải rác từ bên ngoài đến tận sâu bên trong Vọng Sơn, tất cả đều là những kẻ có tạp niệm đến tranh giành bí kíp thần công đến mức không may thiệt mạng.

Khi mọi người đi theo nơi phát ra tiếng binh khí va chạm dữ dội thì trông thấy Phó Ngân cùng Tống Chi Dương đang tranh chấp một mất một còn.

Phó Ngân linh hoạt phóng ra ám khí từ trong tay áo thoát khỏi công kích trí mạng từ Tống Chi Dương. Sau đó Phó Ngân mất thăng bằng, lảo đảo đáp xuống mặt đất.

"Một kẻ ngông cuồng phải nhờ đến thế lực bên ngoài mới có thể ngồi lên chức vị Động chủ lại dám phỗng tay trên của ta! Phó Ngân, ngươi có bao nhiêu cái mạng để hối lỗi đây?!"

Mặc kệ Tống Chi Dương đang tức giận mắng chửi, Phó Ngân vẫn thản nhiên cầm lấy bí kíp thần công vừa cướp được từ tay đối phương nhét vào trong tay áo, vui vẻ nói: "Đừng nói khó nghe như vậy, thứ ngươi muốn, ta đương nhiên cũng muốn!"

Nếu đánh tay đôi, Phó Ngân thừa biết bản thân không phải đối thủ của Tống Chi Dương, cho dù đã lấy được bí kíp thần công nhưng chưa chắc có thể thoát khỏi lòng bàn tay của gã.

Phó Ngân liếc mắt trông thấy người kéo đến Vọng Sơn đông đến mức chắn kín cả lối ra vào, hắn chợt sáng suốt điều gì đó, khẽ nhếch môi cười, quay người hướng về phía đám người chính đạo vừa chạy đến, cố tình ra vẻ đạo mạo nói: "Hôm nay tâm trạng của ta khá tốt, muốn cho các ngươi mở mang một vài bí mật."

Phó Ngân chỉ tay về phía Tống Chi Dương, lớn tiếng nói: "Chưởng môn Minh Huyền Môn Tống Chi Dương, kẻ đứng đầu Ngũ đại môn phái mà các ngươi luôn sùng bái kia thực chất chính là Sát Vô Tâm, Môn chủ Ẩn Sát Môn!"

Nhân lúc mọi người đang hoảng loạn, Phó Ngân nhanh chóng lùi về sau vài bước, cố tình kéo căng thẳng lên đến đỉnh điểm.

"Kể cả việc thảm sát Khuất Liệt Gia Trang hai năm về trước cũng do Sát Vô Tâm chủ mưu, đứng sau thâu tóm toàn bộ sự việc!"

Khi đến Vọng Sơn, bộ mặt thật của Tống Chi Dương giả mạo đã được mọi người xác nhận. Nhưng lúc đầu họ vẫn còn nghi vấn về thân phận thật của gã là ai lại có thể trà trộn vào Ngũ đại môn phái một cách dễ dàng, còn có bản lĩnh một tay che trời điều khiển tà đạo trong lòng bàn tay.

Hiện tại đã có thể nhìn thấu tất cả sự tình!

Mọi người tức giận đến cao độ, toàn bộ vũ khí đều chĩa thẳng về phía Tống Chi Dương. Vị đại đệ tử kia của Minh Huyền Môn vô cùng bức xúc, hắn hét lớn: "Nghiêm Mãnh! Sát Vô Tâm! Ngươi đã giấu Tống chưởng môn của bọn ta nơi nào?!"

Phó Ngân nhướng mày khó hiểu, không ngờ Sát Vô Tâm mà hắn từng tiếp xúc lại có nhiều bộ mặt như vậy, đến cả hắn cũng hoàn toàn không nhận ra.

Trong lúc mọi sự chú ý đều dồn lên người Tống Chi Dương, Phó Ngân nhân cơ hội này lẻn vào trong đám đông.

Nhận được cái khẽ gật đầu từ xa của Khuất Tử Dạ, Nghiêm Dung cũng lập tức rời đi một cách kín đáo, lặng lẽ bám theo sau Phó Ngân.

Nhưng trên đường bỏ trốn, cánh tay của Phó Ngân bị ai đó bất ngờ nắm lấy, kéo cả cơ thể hắn vào trong hang động chật hẹp chứa đầy ngõ ngách. Phó Ngân muốn mở miệng mắng chửi thì người kia liền giơ ngón trỏ lên trước miệng hắn, suỵt một tiếng.

Từ lúc ở Đỉnh Phong Hoa, khi Tống Chi Dương nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo như đã nắm rõ bố cục trong tay của Khuất Tử Dạ cùng sự phản bội từ phía Lôi Bích Chân, gã biết rõ thân phận thật sự của mình đã bị bại lộ, gã chỉ còn cách tìm cách rời khỏi nhưng không ngờ bọn chúng lại nhanh chóng đến tận Vọng Sơn đòi nợ như vậy.



Tống Chi Dương bật cười, đưa tay gỡ bỏ lớp mặt nạ da người đã đeo suốt hai năm qua.

Khuôn mặt thật phía sau lớp mặt nạ quả nhiên là gia chủ Nghiêm gia Nghiêm Mãnh, nhưng gương mặt của gã lại quá già so với số tuổi vốn có, nếu phải so sánh gã cùng với Tịnh Hàm Tư thì e rằng không mấy khác biệt.

Gỡ bỏ toàn bộ lớp ngụy trang bên ngoài, Tống Chi Dương của hiện tại không khác gì một ông già lụ khụ, tóc bạc trắng xóa, da dẻ đầy đốm đồi mồi nhăn nhíu đến khó coi.

"Tử Dạ à..."

Tống Chi Dương ho hai tiếng, giọng nói ồ ồ như bị thứ gì đó kìm lại, khó nghe vô cùng: "Không phải ngươi nghĩ rằng Nghiêm thúc sẽ vì một quyển bí kíp không rõ tung tích mà chọn cách ngu xuẩn nhất, trong một đêm diệt sạch Khuất Liệt Gia Trang nhà ngươi chứ?"

"Ngoài thứ đó, ta không nghĩ ra còn nguyên nhân nào khác." Khuất Tử Dạ từ lúc đến Vọng Sơn luôn im lặng, lần đầu tiên lên tiếng.

"Đó chỉ là một trong những nguyên nhân, ta vốn dĩ nên có một mối tình đẹp..."

Tống Chi Dương nhìn vào khoảng không trung trên cao, trong đôi mắt đầy nếp nhăn đó hiện lên vẻ hoài niệm, nhưng chỉ một thoáng sau đôi mắt đó lại chứa đầy giận dữ, trừng mắt đỏ nhìn Khuất Tử Dạ.

"Nhưng vì phụ thân ngươi! Vì sự tồn tại không nên có của phụ thân ngươi mà khiến ta mất hết tất cả!"

Khi còn là thiếu niên, Sát Vô Tâm thường đi ngao du khắp nơi để nắm bắt tình hình các môn phái nhằm phụng sự cho kế hoạch diệt trừ chính đạo, thống nhất tu chân giới.

Vào một ngày nọ, Sát Vô Tâm tình cờ trông thấy một vị tiên nữ từ núi tiên đi đến, nàng dịu dàng nở ra nụ cười như hoa với hắn, từ khoảnh khắc đó trái tim hắn đã trao hết cho nàng, ngày đêm đều mộng tưởng có thể cùng nàng vẽ lên giai thoại.

Rõ ràng người đầu tiên nàng gặp được khi xuất sơn là Sát Vô Tâm hắn, vậy mà nàng lại đem lòng yêu say đắm vị gia chủ trẻ tuổi của Khuất Liệt Gia Trang - Khuất Phương, cùng hắn ta gắn bó không rời nửa bước.

Không thể níu kéo được một chút tình cảm nào từ Mạn Phi Phi khiến trái tim Sát Vô Tâm gần như chết lặng. Hắn chỉ đành ôm lấy mối tình khắc cốt ghi tâm trở về Ẩn Sát Môn, nhiều năm lặng lẽ dõi theo từng bước chân nàng, không cam lòng khi biết nàng sắp thành thân, lại đau đớn tột cùng khi nhận được tin tức nàng không còn trên cõi đời này nữa.

Thời gian sau đó, Sát Vô Tâm biết được sự xuất hiện của tâm pháp ma công có liên quan đến Khuất Liệt Gia Trang nên hắn đã tìm cách quay trở lại, tạo ra thân phận thương gia đem Nghiêm gia vốn dĩ không tồn tại từ ngoại ô xa xôi chuyển vào, dần dần tạo nên danh tiếng và gia nhập chính đạo, dùng tiền tài địa vị âm thầm lôi kéo Thanh Vân Sơn làm việc cho hắn.

Sau đó Sát Vô Tâm với thân phận Nghiêm Mãnh dùng mọi cách tiếp cận Khuất Phương, trở thành bằng hữu tương giao nhiều năm. Cho dù Sát Vô Tâm đã che giấu thân phận rất tốt nhưng vẫn để Khuất Phương nhận thấy điểm bất thường.

Sát Vô Tâm sống với thân phận Nghiêm Mãnh không thể nói quá vẻ vang nhưng đủ để nhiều người phải kính nể. Vì thế Khuất Phương biết rằng muốn điều tra thân phận của gã thì phải hành sự thận trọng nhiều hơn, mỗi bước đi đều phải tính toán từng li từng tí.

Cả hai nhìn thấu tâm tư đối phương nên dần không còn qua lại, đối với nhau đều bằng mặt không bằng lòng.

Sát Vô Tâm hay tin Khuất Phương âm thầm hẹn gặp kẻ đứng đầu Ngũ đại môn phái là Tống Chi Dương. Gã lo ngại Khuất Phương đã thu thập được chứng cứ của mình nên chỉ còn cách dùng hạ sách đối phó, thiêu rụi toàn bộ Khuất Liệt Gia Trang nhằm che đậy sự thật, đồng thời tìm kiếm tâm pháp ma công.



Không ngờ đêm hôm đó Tống Chi Dương lại đích thân đến Khuất Liệt Gia Trang, âm thầm trị thương cho Khuất Phương khiến công lực hao tổn nặng nề. Cho dù Khuất Phương cùng Tống Chi Dương có công lực thâm hậu nhưng suy cho cùng họ đang là những kẻ suy yếu, không tài nào chống đỡ được ám toán cùng lúc từ Sát Vô Tâm, Cố Hàn và Bốc Lâm liên thủ.

Thân phận của Tống Chi Dương trong Ngũ đại môn phái quá mức cao quý nên Sát Vô Tâm liền nảy ra chủ ý thay thế hắn, thực hiện âm mưu thâu tóm khiến chính đạo đi lệch lại quỹ đạo ban đầu, tự cắn xé lẫn nhau. Sau đó Sát Vô Tâm cho người xoá sạch toàn bộ vết tích về Nghiêm gia cùng gia chủ Nghiêm Mãnh.

"Mặc dù đứng trên địa vị cao ngất này nhưng ta cảm thấy quá ngán ngẩm khi mỗi ngày đều phải đối mặt với đám người chính đạo không khác gì lũ chuột nhắt các ngươi. Từ sớm ta đã muốn chấm dứt cuộc sống giả tạo này, từ bây giờ hãy gọi ta là Sát Vô Tâm!"

Sát Vô Tâm với trạng thái thỏa mãn kể lại tường tận sự việc mà không chút e ngại, như đối với gã tất cả những người trước mắt không khác gì ruồi nhặng, hoàn toàn không xứng để gã đặt vào trong mắt.

Ngũ đại môn phái đã không thể kiên nhẫn được nữa, mọi người hợp lực tấn công về phía Sát Vô Tâm.

Trong lúc này, sơn động đột nhiên rung chuyển dữ dội khiến gạch đá trên cao không ngừng rơi xuống. Mọi người đều mất thăng bằng ngã nhào vào nhau.

Riêng Sát Vô Tâm đứng trên bục cao vẫn luôn miệng cười lớn, bộ dáng xem náo nhiệt cực kỳ thích thú.

Đây mới là dáng vẻ Sát Vô Tâm nên có!

Vị đại đệ tử của Minh Huyền Môn liều mạng xông lên, dùng trường kiếm trên tay đâm thẳng về phía Sát Vô Tâm, một lòng muốn trả thù cho vị chưởng môn bạc mệnh của mình.

Sát Vô Tâm không chút cử động nhìn chằm chằm về phía kẻ đang tấn công mình, đôi môi gã vẫn cười không ngừng nghỉ.

Đến khi mũi kiếm tiến đến gần hơn thì bất ngờ có một nữ nhân từ vách đá hẹp phi thân ra ngoài, dùng dao găm cản lại chiêu kiếm chỉ còn cách vị trí trước ngực trái Sát Vô Tâm một đốt ngón tay, nàng dịch chuyển đánh một chưởng lên vai tên đại đệ tử liều mạng kia khiến hắn ngã nhào xuống mặt đất.

Nữ nhân đó chính là Diệp Y Ninh, nàng khẩn trương xoay người nói với Sát Vô Tâm: "Thuộc hạ đã khởi động cơ quan, Vọng Sơn rất nhanh sẽ bị sụp đổ. Chủ nhân, mau theo thuộc hạ rời khỏi!"

Sát Vô Tâm chuyên chú tận hưởng khoảnh khắc chính đạo điêu đứng tháo chạy, có chút không đành lòng rời đi.

Sát Vô Tâm từng cố luyện cấm thuật mà tẩu hỏa nhập ma dẫn đến hình dáng và tính cách đều trở nên dị biệt. Mỗi lần gã cải trang thành Tống Chi Dương đều phải dùng rất nhiều dược liệu để duy trì tinh thần tỉnh táo, nhưng sự việc bại lộ thân phận hôm nay dường như đã tạo nên một đả kích không nhỏ khiến dược liệu mất hết tác dụng trước dự kiến.

Diệp Y Ninh cảm thấy không ổn, nàng cố tình lặp lại: "Không rời khỏi thì không còn kịp nữa, chủ nhân!"

Lúc này Sát Vô Tâm mới xoay người nhìn nữ nhân liên tục thúc giục phía sau mình.

"Chủ nhân, phía này!"

Sát Vô Tâm thở dài, theo Diệp Y Ninh rời khỏi.