Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 43: Hạng Mao



Edit | 4702i.

Cái vẫy tay đó trông rất thân thiện. Tân Tú nghĩ tu sĩ nơi này quả là nhiệt tình hiếu khách y như dân tình vậy, nàng nhảy xuống nóc nhà, lôi La đạo sĩ từ phòng sau ra ngoài, tính ra quảng trường gặp người kia.

Nhưng La đạo sĩ lại cực kỳ bất an, lão ta thì thào: “Ngươi đã nói tới Hạng Mao rồi sẽ thả ta đi đúng không?”

Tân Tú mỉm cười: “Đúng thế, nhưng mà đã tìm thấy đâu nhỉ.” Lòng nàng lại nghĩ, từ lúc đến đây La đạo sĩ yên tĩnh lạ thường, thậm chí còn không mở lời mà giả bộ làm một con la thật.

Hẳn La đạo sĩ biết đây là đâu, nơi này quả thực rất gần với Hạng Mao? Hoặc trực tiếp hơn, Quỷ Sư kia chính là người của Hạng Mao?

Này có thể lắm chứ.

Tân Tú giật tai La đạo sĩ: “Ngươi không thành thật, đã đến Hạng Mao rồi cũng không nhắc ta, chẳng lẽ định trơ mắt nhìn ta đi ngang qua Hạng Mao à?”

La đạo sĩ không ngờ nàng phản ứng nhanh đến vậy, lão bối rối đáp: “Sao lại thế được, ta còn mong ngươi mau mau tới Hạng Mao rồi thả ta ra cơ mà… Ngươi thấy rồi đấy, dù sao ta biết gì ngươi đã học được hết rồi, giờ ta cũng vô tác dụng với ngươi thôi, hay bây giờ ngươi thả ta ra đi.”

Lão nói một hồi lại tỏ ra đáng thương, “Quãng thời gian vừa qua chúng ta hòa hợp như thế, hiện tại ta đã không còn ác ý gì với ngươi nữa rồi, ta chỉ muốn có được một chỗ yên thân thôi, hơn nữa cũng không bao giờ làm chuyện xấu không bao giờ hại người khác nữa, nể nang tình cảm nhiều ngày qua ngươi tha cho lão phu đi.”

Tân Tú: “Tướng mạo đại thúc trung niên của ngươi còn chưa đủ để xưng lão phu đâu, ngươi không nằm trong phạm vi kính già yêu trẻ của ta, hơn nữa ngươi nói cứ như kiểu giữa hai ta có gì ấy, ta với người chỉ là quan hệ người và la thuần túy thôi.”

La đạo sĩ thầm mắng một tiếng, ranh con này không tính thả lão! Giờ lão đã chắc mẩm hai người họ mỗi người đều có âm mưu riêng, hứa hẹn ngày xưa đi tong rồi, mà con ranh Tân Tú còn không biết xấu hổ hơn cả lão!

Trong khi một người một la đang giằng kéo đấu sức, con đường yên tĩnh bỗng tuôn ra ào ào những cái bóng trắng, bóng người im ắng dồn lại bao vây bọn họ.

Tân Tú thấy Quỷ Sư đeo mặt nạ quỷ nọ rảo bước đi tới bèn cười: “Còn tự thân tới đón ta nữa, khách khí quá, ta đang định đi gặp đạo hữu.”

Quỷ Sư lại không để ý tới nàng, hắn chỉ thẳng vào La đạo sĩ, mà La đạo sĩ không biết đã trốn ra sau Tân Tú tự lúc nào.

"Lữ Thăng, ngươi còn dám tới đây."

Tân Tú: Ồ hô thẳng tên thật của La đạo sĩ, hóa ra là người quen cũ thật.

Nghe giọng Quỷ Sư, có lẽ họ có thù với nhau, Tân Tú dịch sang bên một bước định khiến La đạo sĩ lộ mặt. Nhưng nàng vừa bước một bước Quỷ Sư đã quát nàng: “Ngươi và Lữ Thăng cùng một giuộc?”

Tân Tú: "Ta không..."

La đạo sĩ đột nhiên gào to: “Nàng cùng hội với ta, nếu ngươi bắt ta thì nàng ta sẽ tới cứu ta!”

Quỷ Sư: “Nếu là cùng hội cùng thuyền thì bắt hết đi!” Hắn hành động còn nhanh hơn cả nói, mới nói xong, bóng trắng đã nhanh chóng bao vây Tân Tú và La đạo sĩ.

Cái người này sao nóng tính thế nhỉ, nói chưa xong đã ra tay rồi. Tân Tú đang định phản kháng thì nghe thấy La đạo sĩ nói: “Hắn là người của Hạng Mao, giờ sẽ dẫn bọn ta tới đấy, chẳng phải ngươi muốn tới Hạng Mao à.”

Tân Tú khựng lại, nàng hạ cánh tay xuống.

“Ngươi nói có lý lắm.” Bị bắt tới Hạng Mao với tự nàng tìm được Hạng Mao nói ra nói vào cũng giống nhau thôi, tệ lắm thì tới lúc đó nàng nói cho cấp trên của vị Quỷ Sư này biết nàng tới để truyền tin là được.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, Quỷ Sư này thực sự muốn dẫn nàng tới Hạng Mao mà không phải chỗ khác.

“Ngươi nói thật cho ta biết, đây là chỗ khỉ nào hả?” Tân Tú níu lấy La đạo sĩ, chỉ vào từng chiếc quan tài dựng đứng nửa bị vùi dưới đất, rồi thì xác người trong quan tài, nơi này quả thực là rừng quan tài, nhìn mà bạt vía.

Quỷ Sư thúc giục đám trăng trắng bồng bềnh nọ bắt họ xong, cả quãng đường đi không nói lấy một lời, sau đó ném thẳng họ vào đây rồi phất tay áo rời đi, thậm chí khinh thường không thèm để ý đến hai người họ.

Khác hoàn toàn với tưởng tượng bị bắt xong sẽ bị hội thẩm tam đường* thật hoành tráng của Tân Tú, đây rõ ràng là cách xử lý rác thải.

(*) Tam đường bao gồm: Hình Bộ, Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài.

“Haiz, sao cứ phải tổn thương lẫn nhau như thế nhỉ.” La đạo sĩ dường như đã bất chấp tất cả, lão nằm xuống đất, “Đây đúng là Hạng Mao.”

Tân Tú: “Ta cảm giác sau câu này của ngươi, hẳn phải có cụm “thế nhưng” nữa.”

La đạo sĩ: “... Thế nhưng, nơi này là rừng Du Thi của Hạng Mao, là chỗ bọn họ luyện chế và cất giữ thi thể. Rừng Du Thi chỉ có vào mà không có ra, chúng ta bị ném vào đây, theo chúng, thì đã là thi thể rồi.”

Tân Tú bị lão lừa một lần cũng không giận lắm, nàng dắt dây cương của lão, hứng khởi hỏi: “Pháp thuật ngươi biết đều liên quan tới quỷ quái thi thể, Hạng Mao dường như cũng tu hành theo cách đấy, mới rồi tên Quỷ Sư kia có vẻ rất coi khinh người, vừa ra tay đã ném thẳng ngươi vào chỗ này rồi, chắc trước kia ngươi cũng là đệ tử Hạng Mao nhưng lại phản bội họ hả?”

“Hừ,” Giọng La đạo sĩ chua lòm, lão tỏ ra mỉa mai, “Ta đây nào có tư cách trở thành đệ tử Hạng Mao của chúng, chúng tự xưng là tiên thần, tất cả đệ tử Quỷ Sư đều do Quỷ Mẫu tự mình lựa chọn nuôi nấng, tư chất của ta bình thường, tướng mạo bình thường lại lớn tuổi, sao lọt được mắt xanh đám thần tiên đấy.”

Tân Tú đã hiểu: “Hóa ra là xưa kia ngươi muốn vào Hạng Mao nhưng bị người ta vô tình từ chối, cho nên người học lỏm pháp thuật của người ta, thành ra Quỷ Sư mới nhìn ngươi với cái vẻ mặt đấy.” Cứ như nhìn mấy con chuột ti tiện vậy.

La đạo sĩ: "..."

Cũng đã bị Tân Tú đoán trúng gần hết rồi, lão chẳng giấu diếm gì nữa mà ngóc đầu lên: “Chúng khinh thường ta, hừ, chẳng phải còn bị ta trộm mất sách quỷ thuật, bị ta học hết pháp thuật à! Chúng đâu có gì đặc biệt hơn người, ta không được ai dạy dỗ cũng học thành tài, nếu ta có cơ hội nhất định sẽ mạnh hơn chúng.”

Tân Tú gật đầu, ra vậy, “Ngươi học lỏm pháp thuật của người ta, bị người ta phát hiện, chắc còn bị người ta rượt đến tè ra quần mới phải cuống quýt chạy trốn, trốn tới tận một ngôi thành nhỏ xa xôi.”

La đạo sĩ cường điệu: "Là ta chủ động tránh chúng, sao ta có thể tự chui đầu vào lưới được.”

Tân Tú: “Lạ thật, chẳng phải pháp thuật được học tập tự do à?” Dẫu ở Thục Lăng hay xuống núi gặp Ô Ngọc thì mọi người đều tùy tiện dạy pháp thuật cho người khác cả.

La đạo sĩ ghen tị cả với nàng, “Riêng về pháp thuật ai cũng quý phần mình, sao tùy ý cho người ta học tập được, ta lại không may như ngươi.”

Tân Tú không khách khí xoa cái đầu la của lão: “Đến giờ ngươi còn chưa bị đánh chết đã là may lắm rồi.”

“Xong, đã hiểu tường tận rồi nên ta đi đây.” Tân Tú nhìn những cỗ quan tài nọ, cười hì hì lấy dù trừ tà của mình ra: “Mặc dù thứ đó nhìn lợi hại nhưng ta có linh khí sư phụ cho để hộ thân. Còn ngươi ấy à, tự cầu may đi.”

Quan tài xung quanh hai người vang lên tiếng đập ầm ầm, thi thể bên trong lần lượt mở mắt bò khỏi quan tài gỗ. Đây là những con Du Thi bị hấp dẫn bởi sinh khí của họ. Thứ như Du Thi, theo truyện cổ Trung Quốc chắc là cương thi, mà theo thiết lập thời hiện đại, thì là zombie.

Tóm lại, bị cắn sẽ trở thành đồng loại của chúng.

Đám Du Thi này còn có điểm đặc sắc là hành động nhanh nhẹn gọn ghẽ, lực sát thương tăng gấp mấy lần.

La đạo sĩ thấy nàng định đi thì vội vàng bật dậy hô: “Chờ đã, ngươi tự đi một mình ư? Mặc kệ lão phu hả?! Chí ít biến lão phu về lại hình người đã, chứ không với bộ dạng này lão phu sẽ bị Du Thi nơi này nuốt sống mất!”

Tân Tú lườm lão, mỉm cười mà thực không phải thế: “Mới rồi ngài cố tình hại ta, hại ta bị ném vào cái chỗ chết tiệt này, bây giờ còn có mặt mũi muốn ta cứu à? Bye bye ngài nha, tự cầu may đi.”

Trợn tròn mắt nhìn Tân Tú giơ dù trừ tà nhảy qua đám Du Thi đang cựa quậy, rời xa khỏi rừng quan tài, vẻ mặt của La đạo sĩ từ cực độ phẫn nộ trở thành nụ cười gian tà láu cá, vẻ mặt này áp lên mặt con la trông không khỏi hơi lạ lùng.

“A, ranh con, dù ngươi có dù trừ tà cũng chẳng ra được nơi này, chờ bị nhốt đến chết ở đây đi! Mà lại đây là Quỷ Sư của Hạng Mao giết ngươi, không phải ta giết, coi như về sau sư phụ lợi hại nào đó của ngươi tới kiếm chuyện cũng không liên quan tới ta.”

Về phần lão, ha ha, không ai biết lão từng thoát khỏi rừng Du Thi này ra ngoài, giờ lão cũng có thể thoát được lần thứ hai, lúc trước lão thập tử nhất sinh, chịu khổ ở đây nhiều như thế cũng đâu phải phí công.

Khi đó, lúc còn trong thành trông thấy Quỷ Sư lão đã bắt đầu nghĩ tới chuyện đào thoát khỏi Quỷ Sư và Tân Tú, chúng đều khinh thường lão, bởi vậy cũng bất giác xem nhẹ lão, lão có thể lợi dụng điểm này.

La đạo sĩ biết rõ Quỷ Sư nọ căn bản không thèm sử dụng quá nhiều thủ đoạn với lão, khả năng lớn nhất là ném thẳng lão vào rừng Du Thi. Còn Tân Tú chắc chắn sẽ không ra tay giết mình, con ranh này hãy còn chút ngây thơ, nhưng nếu lão lừa nàng Tân Tú sẽ không đi tiếp với lão nữa, rất có khả năng nàng sẽ bỏ lão lại một mình, vậy là lão đã đạt được mục đích

Tất cả mọi chuyện đều xảy ra hệt như lão đã dự tính, La đạo sĩ tự thấy mình liệu sự như thần, tính toán không chút sơ sót nên cực kỳ đắc ý.

Lão thực chẳng mấy sợ sệt Du Thi nơi này, chúng mới bò từ dưới đất lên, tạm thời lực sát thương vẫn chưa mạnh lắm, mà lại lão biết chỗ an toàn tại rừng Du Thi, chờ lão nghỉ một đêm ở nơi nào đó xong ban ngày mới quay lại, lúc ấy Du Thi đã trở về quan tài là lão có thể lần theo con đường lúc trước mình tìm được rời khỏi nơi này.

Lão vừa tìm đường vừa nghêu ngao hát, lại còn là bài Tân Tú hay ngâm nga.

“Mặc ngươi hôm qua đắc ý mà làm gì, hôm nay người đắc ý là ta.”

La đạo sĩ tìm tới chiếc quan tài đá khảm trên vách núi, chen vào khe hở, chờ một đêm trong này. Thoát khỏi một đêm Du Thi lang thang khắp chốn thì ban ngày an toàn hơn nhiều, lão thuận lợi đi theo con đường mình đã nhớ, tìm được chỗ pháp trận bị hỏng trong rừng Du Thi để chui ra.

La đạo sĩ nhìn ba hòn núi lớn của Hạng Mao ngay trước mặt mình quả thực đã nghĩ đến chuyện cười to ba tiếng, nhưng lão cũng sợ sẽ kinh động đến lũ Quỷ Sư bên vách núi, thế là chỉ hạ giọng cười hai tiếng.

"Ha ha."

La đạo sĩ: "..." Này hình như không phải tiếng cười của ta.

La đạo sĩ hơi đờ đẫn ngoảnh đầu lại, nhìn thấy gương mặt thân thương của Tân Tú.

Nàng hãy còn đang lắc lắc chiếc dù trên tay, Tân Tú nở nụ cười của người thắng: “Ta biết ngay La đạo sĩ chắc chắn còn chiêu chưa xài tới mà, quả nhiên đúng thế, đi theo ngươi là ta có thể thuận lợi rời khỏi rừng Du Thi chết chóc, không hổ là kẻ có thể trộm được thuật pháp khỏi Hạng Mao, lợi hại lợi hại, quả là mở rộng tầm mắt."

Nàng đi tới, lại cầm lấy dây cương trên cổ lão, “Ta còn phải học ngươi nhiều lắm.”

La đạo sĩ ngơ ngác nhìn nàng, đột ngột thấy xót xa tột độ, suýt nữa thì bật khóc thành tiếng.

Tân Tú: “Khóc cái gì, bị ta bắt còn tốt hơn bị nhóm Quỷ Sư bắt chứ.”

… Vậy mà, chẳng hiểu sao La đạo sĩ lại có cảm giác được an ủi.

“Nào, ngươi nói xem, nếu chúng ta muốn lẻn vào Hạng Mao thì phải làm thế nào?” Tân Tú hỏi.

La đạo sĩ: “Sao ngươi lại muốn lẻn vào trong?” Không phải ngươi tới để truyền tin ư, trước đó chưa kịp nói nên mới bị vậy, giờ cứ đi thẳng vào Hạng Mao nói là được mà?

Tân Tú: “Bị người ta bắt một lần làm ta thấy, truyền tin thì phải đích thân tới đại bản doanh của người ta chứ, lười biếng đi đường tắt là không được.”

La đạo sĩ thầm nghĩ, ngươi rõ là mang thù còn gì, đã thế còn muốn gây sự. Thế nhưng Tân Tú gây sự với Hạng Mao nên lại làm lão thấy khá là chờ mong.

Lời tác giả:

Tú: Lải lơ lải lơ, đến đây tổn thương lẫn nhau đi.