Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 34



Trong phòng âm nhạc, Liêu Dật Vân nhận được tin nhắn của Tạ Nhuế nói Lâu Xuân Vũ mời mọi người đi ăn tiệc lớn, ánh mắt liền sáng lên. Nàng cầm đàn Violon bảo bối của nàng thu vào trong hộp đàn, đeo lên lưng, chuẩn bị rời đi trước thời gian.

"Tiểu Vân, ngươi muốn chạy trốn sao? Đã nói sẽ cùng nhau luyện đến thiên hoang địa lão*." Học tỷ của nàng đưa tay muốn giữ chặt lấy cánh tay của nàng.

(*Đề cập đến một khoảng thời gian rất dài)

Bước chân Liêu Dật Vân linh hoạt, từ bên cạnh học tỷ chạy đi, "Hôm nay có việc, bạn cùng phòng của ta hiếm khi mời ăn cơm ta không thể bỏ qua."

"Được rồi được rồi, ngươi đi đi, một mình ta lặng yên luyện tập." Học tỷ nhịn không được mà phất tay, làm cho nàng nhanh cút đi.

"Ta đã gọi bạn trai của ngươi, hắn đang trên đường tới, sẽ mang theo trà sữa cùng cơm chiều tới tìm ngươi." Liêu Dật Vân đưa cho nàng xem tin nhắn vừa nhắn cho bạn trai của nàng.


"Hắn ngay cả cầm phổ của ta đều xem không hiểu, ta kéo đàn cho trâu nghe sao?" Học tỷ chỉ là ngoài miệng ghét bỏ, khóe miệng cong lên lại để lộ sự vui vẻ trong lòng nàng.

Liêu Dật Vân nói tạm biệt với học tỷ, đi chiếc xe đạp nàng vừa mua, tiến đến nơi đã hẹn.

Đợi đến khi nàng đến nơi hẹn, đồ ăn đã được đưa lên đủ, trong tiểu ghế lô còn giữ lại một chỗ trống cho nàng.

"Hôm nay xảy ra chuyện tốt gì vậy, là sinh nhật của ai? Hay là ngày kỷ niệm gì?" Liêu Dật Vân ngồi xuống, nhìn ba người đã ngồi xuống trước nàng, ba người kia đều thật vui vẻ, nàng cảm giác mình giống như đã bỏ lỡ cái gì.

"Để ta nói! Lâu Xuân Vũ Lâu đồng học củac húng ta, hôm nay bày quầy bán hàng, bán hết tất cả lưỡi vịt! Tất cả a! Nàng lời 500 được đồng, sau đó nói muốn mời chúng ta ăn cơm." Tạ Nhuế giải thích cho Liêu Dật Vân.


"Lợi hại như vậy!" Liêu Dật Vân nhìn về phía Lâu Xuân Vũ, thay nàng cảm thấy cao hứng. Lúc trước nghe Lâu Xuân Vũ nói muốn lấy đồ ăn vặt đi bán, nàng còn có chút lo lắng, đồ ăn vặt mắc như vậy, nếu như là nàng, trước khi mua nàng đều phải cân nhắc, có thể sẽ không dễ bán như vậy, nhưng mà không nghĩ tới mới trải qua một ngày, Lâu Xuân Vũ liền đã bán hết phần lưỡi vịt này.

Ngón tay Tề Nhã Nhã chỉ về phía mình, ra vẻ sâu lắng nói: "Ở đây, có một người phát huy rất lớn công dụng, là ai, hy sinh nhan sắc, vì nàng kéo tới dòng người, là ai, dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc người qua đường, để người qua đường không thể chờ đợi được mà muốn mua hàng, là ai, dựa vào khuôn mặt của bản thân..."

"Là ngươi, là ngươi, chính là ngươi." Tạ Nhuế rót đầy ly cocacola trước mặt nàng, "Ngươi uống nhiều một chút. Đừng khách khí. Ngươi là công thần càng vất vả công lao càng lớn."


Lâu Xuân Vũ nói: "Ta kính ngươi một ly. Cũng kính mọi người một ly." Nàng đứng lên, cầm ly lên, "Hôm nay phi thường vui vẻ, không chỉ bởi vì kiếm được tiền, càng là bởi vì có mọi người ở đây, cảm ơn mọi người đã giúp ta."

Tề Nhã Nhã ôm lấy bờ vai Lâu Xuân Vũ, nâng chén phát biểu: "Lâu đồng học, chúng ta coi trọng ngươi, ngươi khẳng định có thể đưa chúng ta đến với một cuộc sống sung túc. Cạn cạn."

Nói xong, bốn ly cocacola va vào nhau, Tề Nhã Nhã trước ngửa đầu uống cạn, rõ ràng là uống cocacola, lại dâng lên cảm giác uống rượu.

Ăn uống no đủ, Tề Nhã Nhã đề nghị đi hát KTV, trên tay nàng có hơn một nghìn đồng tiền, luôn cảm thấy có chút ít kích động, hận không thể lập tức tiêu hết.

Đề nghị của Tề Nhã Nhã nhận được sự ủng hộ của hai người khác, trong bốn người có ba người muốn đi KTV, Lâu Xuân Vũ cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Phần lớn khách hàng của KTV bên cạnh trường học đều là đệ tử, giá không cao. Nhà của Tạ Nhuế ở ngay phụ cận trường học, gần đó có một KTV mới mở còn có phiếu thành viên, giá cho đệ tử một ghế lô chỉ cần sáu mươi tám đồng cho bốn giờ, còn tặng một mâm trái cây.

Các nàng đi vào KTV, Tề Nhã Nhã là chuyên gia hát k tiểu, những ca khúc này đều không thể làm khó được nàng. Nàng thuần thục chọn ca khúc, chỉ thấy các ca khúc lần lượt hiện lên, lướt qua một list rất dài rất dài.

"Tề Nhã Nhã, ngươi dừng tay, ca khúc đều bị ngươi chọn hết rồi, chừa một chút cho ta."

"Không không không, ta nhất định phải chiếm lấy vị trí chủ lực của mình, để các ngươi có thể thưởng thức giọng hát ưu tú của ta, các ngươi khẳng định không biết, mẹ của ta từ nhỏ đã có một mục tiêu, chính là bồi dưỡng ta trở thành ngôi sao ca nhạc." Tề Nhã Nhã không có nửa điểm ngượng ngùng mà bắt đầu nói về quá khứ huy hoàng của mình, cái gì mà mặc tiểu váy đi ca hát cho lãnh đạo, trong nhà chi tiền cho nàng chụp ảnh chân dung, chụp 500 bản, đi đưa khắp nơi, tòa soạn báo tổ chức giải thi đấu tiểu ca sĩ nàng còn từng nhận được giải thưởng.
Tạ Nhuế đem bài hát Thanh Tàng cao nguyên đưa vào vị trí đầu tiên trong danh sách phát, "Ta đến hát, bài hát này ngoại trừ ta, không ai có thể thách thức."

Tề Nhã Nhã nói: "Ta không tin, microphone là của ta, ta sẽ không giao cho bất luận kẻ nào, muốn lấy microphone của ta, liền phải dẫm lên người ta!"

Liêu Dật Vân ngồi trên ghế sofa vừa ăn dưa hấu trên mâm trái cây, vừa nhìn hai người làm trò.

"Xuân Vũ, ngươi cũng hát một bài. Ngươi biết ca hát đi."

"Ta không bếit." Lâu Xuân Vũ rất khẳng định mà nói, nàng nói bản thân hát không dễ nghe, không biết hát, cũng không phải nàng khiêm tốn, mà là sự thật.

Huống chi, nàng còn chưa nghe qua những người khác hát, nàng chỉ muốn làm người lắng nghe.

Liêu Dật Vân vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, "Đến đây ngồi đi, đừng cùng bọn họ tranh đoạt, hai người kia muốn hát như thế nào, chúng ta liền cho cổ vũ cho các nàng."
Lâu Xuân Vũ ngồi xuống bên cạnh Liêu Dật Vân.

Ca khúc đầu tiên của Tề Nhã Nhã bị Tạ Nhuế xoa đi, sau đó lại bị Tề Nhã Nhã xóa lại, đổi thành người yêu tri tâm.

Tạ Nhuế nhìn thấy màn hình mở ra khung cảnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, lập tức kinh sợ, "Tề Nhã Nhã ngươi có lầm hay không, bài hát này tục đến mức ta thật sự là hát không được a."

"Không quản, hát đi, ngươi không hát chứng tỏ ngươi hát không hay." Tề Nhã Nhã không quên khiêu khích nàng.

Tề Nhã Nhã hát giọng nam, Tạ Nhuế hát giọng nữ, cùng song ca bài Người yêu tri tâm.

Mở đầu hát thật hảo hảo, kết quả càng về sau Tề Nhã Nhã bắt đầu kỳ quái, một ca khúc hát đến cuối cùng nhịp điệu đều loạn đến rối tinh rối mù.

Tạ Nhuế bão tố cao âm, Tề Nhã Nhã hát ca khúc được yêu thích, Liêu Dật Vân thì lựa chọn một ca khúc tiếng Nhật, khiến cho Tề Nhã Nhã kêu to nhìn không ra một thanh niên mày rậm mắt to như ngươi thế nhưng lại yêu thích phim hoạt hình Nhật Bản.
Đến phiên Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ cũng hát một ca khúc cũ,《 lá cây 》của Hoàng Yến Lân.

Khi nàng hát trong phòng rất an tĩnh, hát xong Tề Nhã Nhã vỗ tay đầu tiên, Lâu Xuân Vũ hậu tri hậu giác nhận ra mình hát quá bi thương, đem bầu không khí làm hỏng mất, có chút xấu hổ.

Tề Nhã Nhã nói: "Tình cảm rất đúng, 100%, nghe ngươi hát xong ta đều muốn khóc."

Lâu Xuân Vũ đứng lên, nói: "Ta đi ra ngoài một chút."

Đẩy cửa phòng hát ra, Lâu Xuân Vũ đi ra bên ngoài, nàng đi dọc theo hành lang quẹo trái quẹo phải tìm kiếm phòng vệ sinh.

Đợi nàng vừa đi, Tạ Nhuế áp vào bên tai Liêu Dật Vân, nhẹ nói: "Ngươi vừa rồi không khóc sao, ta đều sắp bị nàng hát làm cho bật khóc."

"Tâm tình của ngươi thật dễ bị xúc động. Ta vẫn ổn."

Hai người vừa quay đầu nhìn thấy một bên là ca khúc của Châu Kiệt Luân trên màn hình, một bên là Tề Nhã Nhã đang lắc lư thân thể, Liêu Dật Vân nói: "Thật sự hoàn toàn là hai người trái ngược."
Ở trong phòng kín tràn đầy những thanh âm ồn ào, nàng không có chú ý tới mình có hai cuộc gọi nhỡ, nàng vừa nhìn là Tống Tây Tử gọi tới, sợ Tống Tây Tử là có chuyện tìm mình, liền gọi lại.

Sau khi gọi được, Lâu Xuân Vũ nói: "Xin lỗi, vừa rồi ta không có nhìn đến điện thoại, không có tiếp điện thoại của ngươi, xin hỏi có chuyện gì không?"

"Ta tìm ngươi là muốn hỏi ngươi vài điều, hỏi ngươi có còn bán lưỡi vịt hay không. Bất quá không sao, lần sau ta sẽ tìm ngươi mua. Ngươi bên kia ồn quá, là ở KTV sao?" Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ ý thức được xung quanh có chút huyên náo, nàng đi đến một góc an tĩnh, nàng sợ Tống Tây Tử hiểu lầm nàng đi chơi cùng người khác, nàng vội giải thích: "Ân ân, đúng vậy, là phòng chúng ta cùng nhau đến đây ca hát, ta đi cùng các nàng."
"KTV ở đâu?"

"Ở Hảo Nhạc."

"Oh oh oh, cách chỗ ta ở rất gần, thiết bị ở nơi đó rất tốt."

"Ân. Thiết bị đúng là rất tốt."

Bầu không khí trở nên có chút kỳ quái.

"Vậy ngươi hảo hảo hát." Chờ sau khi Tống Tây Tử cúp điện thoại, trong phòng đã trầm mặc một lát, Tống Tây Tử đối với điện thoại trong tay lớn tiếng bật cười, vừa rồi nàng nghĩ nếu như Lâu Xuân Vũ nói hoan nghênh nàng đến, nàng liền có ý nghĩ muốn đến tham gia náo nhiệt một chút, dù sao hôm nay nàng cũng không có chuyện gì làm, một mình xem tivi phi thường nhàm chán, kết quả Lâu Xuân Vũ thế nhưng... Không nghĩ muốn mời nàng!

Tống Tây Tử chẳng những không có bởi vậy mà sinh khí, nàng còn cảm thấy rất mới lạ, bởi vì người xưa nay có duyên bằng hữu rất tốt như nàng, lần đầu tiên bị người cự tuyệt.
Thì ra trong nội tâm Lâu Xuân Vũ, nàng liền cũng không được xem là một bằng hữu có thể cùng đi KTV sao? Cho nên chỉ có nàng cho rằng mình cùng Lâu Xuân Vũ là hảo tỷ muội sao?

"Xuân Vũ Xuân Vũ, ngươi như thế nào lại đi lâu như vậy, bỏ lỡ hai bài hát của ta. Nhanh, phạt ngươi cùng ta hợp xướng một bài." Tề Nhã Nhã lôi kéo bờ vai Lâu Xuân Vũ vừa mới vào cửa mà kéo nàng tới bên cạnh.

"Ngươi sao lại đi lâu như vậy, ta còn cho rằng ngươi lạc đường." Tạ Nhuế hỏi.

"Là nhận một cuộc điện thoại."

Tạ Nhuế cực kỳ hiếu kỳ, điện thoại của ai lại gọi lâu như vậy, "Ai?"

"Là Tống Tây Tử, nàng hỏi lưỡi vịt có còn hay không."

"Oh. Không có gì khác sao?"

Cái khác? Sau đó nàng nói nàng ở phụ cận có tính là chuyện gì khác hay không? Ở phụ cận? A! Lâu Xuân Vũ nghĩ đến vừa rồi bản thân nói cái gì, còn có cái gì mà bản thân chưa nói, nếu như là bằng hữu bình thường, không phải là có thể gọi nàng đến hát cùng sao, vậy những lời kia của bản thân tính là cái gì, Tống Tây Tử có thể cho là mình không chào đón nàng hay không?
Tiếng hát trong phòng dừng lại, Tề Nhã Nhã cầm microphone, đứng yên bất động, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Lâu Xuân Vũ, "Ngươi nói ai? Tống Tây Tử gọi điện thoại cho ngươi, hỏi ngươi lưỡi vịt còn hay không?"

"Ân."

"Vậy ngươi có mời nàng đến hát cùng hay không?" Tề Nhã Nhã vọt tới trước mặt Lâu Xuân Vũ, bắt lấy cánh tay của nàng mà lay động.

"Mời nàng đến hát?" Trong nháy mắt, Lâu Xuân Vũ suy nghĩ rất nhiều thứ, mà nàng rốt cuộc đã nhận ra bản thân đã làm sai điều gì.

Tề Nhã Nhã tức giận đến muốn biến thành cá nóc động thủ đoạt lấy điện thoại của nàng, "Mau mau mau gọi điện thoại mời Tống Tây Tử tới đây."

Lâu Xuân Vũ nắm chặt điện thoại, nếu như lúc trước nàng là vô thức không mời Tống Tây Tử tới đây, như vậy lúc này nàng là không muốn mời Tống Tây Tử tới đây.
Hoặc là nói nàng muốn giữ lại phần hữu tình thân mật giữa nàng cùng Tống Tây Tử, không muốn chia sẻ cùng người khác.

"Đừng nháo đừng nháo." Liêu Dật Vân nhìn hai người vì một chuyện mà náo loạn, lập tức ngăn trở.

Tề Nhã Nhã nói: "Tống Tây Tử chỉ là hỏi một chút, không nói là muốn tới a."

Lúc này Lâu Xuân Vũ không nói gì.

"Có thể gọi điện thoại mời nàng một chút a, Xuân Vũ mời nàng không được, ta đến mời nàng, nàng có thể tới a."

Lâu Xuân Vũ cầm thật chặt điện thoại của mình, nàng rất muốn phản bác Tề Nhã Nhã, nhưng mà nàng nói không nên lời.

Ý niệm của Tề Nhã Nhã bị hai người khác đè xuống, hai người kia cũng không biết hiện tại Tống Tây Tử đang làm cái gì, lại đang suy nghĩ cái gì, các nàng khuyên bảo Tề Nhã Nhã không nên quấy rầy người ta.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:

Ký giả 1818 Hoàng Kim Nhãn phỏng vấn

Tống Tây Tử: Ta đã nói nhà của ta cách đó vô cùng gần, người bình thường đều sẽ nói 'ah vậy ngươi có thời gian không, tới đây cùng ca hát a', kết quả ngươi biết Lâu Xuân Vũ nàng làm rồi cái gì rồi đấy, nàng rõ ràng không có mời ta đến cùng ca hát, ta thật nhàm chán, ta là người không có bằng hữu.

Lâu Xuân Vũ: Nàng bận rộn nhiều việc, ta cảm thấy ta không nên quấy rầy nàng.

Tống Tây Tử: Được rồi, ta bận rộn nhiều việc. Nàng nói cái gì chính là cái đó a.