Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 41



Đây là nơi Lâu Xuân Vũ từng gọi là nhà, ngôi nhà này mang đến cho nàng cảm giác ấm áp, trong khoảng thời gian nàng sống ở đây, một phần trái tim nàng đặt ở nơi này, lặng lẽ mọc rể nảy mầm, mặc dù sau này nàng rời khỏi thành phố này, trở lại quê hương của mình, về sau lại càng trải qua rất nhiều chuyện, nhưng mà trong tim nàng luôn có chỗ này, về sau thậm chí ngay cả linh hồn đều đến nơi này. Đây là thời khắc ấm áp nhất trong ký ức của nàng, nàng ở đây được người kia trân trọng, được người kia ôn nhu đối đãi.

Sau khi nàng chuyển đi, có một khoảng thời gian rất dài, nàng vẫn thường xuyên mơ thấy ngôi nhà này, cùng với từng chút từng chút cuộc sống ở nơi này, còn có Tống Tây Tử ở trước mắt đã mang đến cho nàng hồi ức tốt đẹp.

Khi nàng đang khó khăn lạc lõng nhất Tống Tây Tử đã cho nàng một nơi an ổn, làm cho nàng ở lại, có một chỗ để ẩn thân, cũng có một nơi có thể hít thở.


Mà ở kiếp này, Lâu Xuân Vũ có cơ hội bước lại trên đường đời, nàng cũng không có một mình hành tẩu, nàng đem hồi ức trong quá khứ thu tập, những hồi ức kia tản ra ánh sáng ấm áp ở trong lòng nàng, mà nàng cũng là dựa vào những tia sáng đó mà đi tới.

Mà giờ khắc này nàng lại trở về nơi này. Nàng cởi giày, đi vào đôi dép lê Tống Tây Tử đã chuẩn bị, đi vào gian phòng ấm áp này, một khắc này khi nàng bước vào cửa phòng, tất cả những gánh nặng từ sau khi nàng tỉnh dậy trong giấc mộng dường như đã được dỡ xuống, nàng cảm nhận được sự thoải mái trước đó chưa từng có.

Bởi vì là năm mới, trong phòng có một chút thay đổi, Lâu Xuân Vũ ngắm nhìn bốn phía, tham lam mà tìm kiếm hết thảy mọi thứ ở nơi này, một đoạn thời gian rất dài nàng chỉ có thể dựa vào hồi ức mà hoài niệm, mà lúc này, hình ảnh trong hồi ức cùng hình ảnh trước mắt trùng điệp, hình ảnh trong trí nhớ cũng bởi vậy mà rõ ràng. Không có ai phát giác được sự khác thường của nàng, còn cho rằng nàng chỉ là khẩn trương.


Tống Tây Tử mời rất nhiều bằng hữu, mà những người này, Lâu Xuân Vũ chỉ quen biết hai người, một là Ưng Nhạc Thiên, bởi vì công việc làm thêm hai người đã gặp qua vài lần, một là Lăng Đông Dĩ, khi nàng tiến vào người này đã ngẩng đầu nhìn qua vài lần, ánh mắt kia hình như là đang hỏi nàng tại sao lại xuất hiện ở đây.

Ưng Nhạc Thiên tiến đến cuối cùng, lúc này Lâu Xuân Vũ đang ngồi xuống chỗ đã được an bài cho mình.

"Đây là Lâu Xuân Vũ, đồng học cùng lớp của ta. Đồng thời cũng là sinh viên ta đưa đi làm thêm, nhân viên làm thêm hữu dụng nhất của công ty chúng ta, nửa năm này, nàng giúp ta rất nhiều." Tống Tây Tử hướng mọi người giới thiệu tân nhân Lâu Xuân Vũ.

"Ngươi quá khách khí." Lâu Xuân Vũ phất tay trước ánh mắt thiện ý của mọi người, nói: "Xin chào. Mọi người có thể gọi ta là tiểu Lâu."


Nữ hài ngồi đối diện Tống Tây Tử là người đầu tiên đứng ra giới thiệu bản thân, "Hoan nghênh hoan nghênh, ta giới thiệu một chút, ta họ Lại, tên của ta không dễ nghe cho nên không muốn nói, ngươi liền gọi ta là tiểu Lại. Ta cùng Tống Tây Tử là đồng học cũ, chúng ta học cùng cao trung, vừa vặn ta cùng bạn gái của ta liền tới Thượng Hải vui chơi muốn khám phá thế giới một chút, không ngờ lại thất sách, gần sang năm mới liền một nơi ăn cơm đều không có, nàng hảo tâm chiêu đãi chúng ta, cho chúng ta một nơi để ăn cơm."

Nghe được tiểu Lại thoải mái giới thiệu bạn gái của nàng, Lâu Xuân Vũ đều không có ý thức được khi nàng nghe đến hai từ bạn gái kia, chính mình liền lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Bạn gái của tiểu Lại vội giải thích: "Là bạn nữ giới, tiểu Lại không nói rõ ràng, chúng ta bên kia bạn nữ giới cũng gọi là bạn gái. Bạn gái của nàng có rất nhiều, ai cũng là bạn gái của nàng, người khác không biết còn cho rằng nàng là lạp lạp* a. Ngươi đừng hiểu lầm, mọi người cũng đừng hiểu lầm, ta có bạn trai, nàng cũng có bạn trai. Lão Lại, ngươi phải thay đổi cách nói a, ở Thượng Hải bên này, bạn gái chính là bạn gái, không có ý tứ gì khác."
(*Đồng tính nữ)

Lại đồng học nghĩ không thông, "Còn có cách nói này sao? Nguyên quán chúng ta đều nói như vậy a. Tây Tử a, ngươi phân rõ được sao?"

"Phân rõ cái gì? Bạn gái của ngươi cùng bạn nữ giới của ngươi sao? Bình thường nói như ngươi là không có vấn đề gì, nhưng mà miền Nam không có quen nói như vậy, có thể ngươi sẽ bị hiểu lầm."

"Không thể nào, khó trách a, lần trước ta cùng biểu ca liên hoan, biểu ca mang theo bạn gái mới quen tới, ta cùng biểu ca nói ta và bạn gái cùng đi Thái Lan, biểu lộ của nàng liền đặc biệt kỳ quái... Nàng không phải là cho rằng... Ta phải nhanh chóng gởi tin nhắn cho biểu tẩu tương lai của ta, nói với nàng bạn gái mà ta nói không phải là ý đó."

Lập tức trong phòng truyền đến tiếng cười vang.

Ưng Nhạc Thiên chú ý tới Lâu Xuân Vũ còn có chút khẩn trương giữa những người xa lạ này, rót nửa ly Champagne đưa đến trước mặt nàng, "Đây là rượu ta mang đến, nồng độ cồn không cao, thích hợp cho những cô nương không biết uống rượu, ngươi có muốn thử một chút hay không."
"Cám ơn." Lâu Xuân Vũ cảm kích cám ơn hắn, bưng ly rượu lên uống một ngụm, nhịn không được mà gật gật đầu, "Uống rất ngon."

Tống Tây Tử bận rộn trong phòng bếp, cái gọi là bận rộn chính là đem các loại đồ ăn nhanh mua trong siêu thi ra sắp xếp một chút, sắp xếp lên dĩa, sau đó bưng lại.

"Tống Tây Tử, đã qua nhiều năm như vậy, tài nấu nướng của ngươi vẫn là rối tinh rối mù." Bằng hữu ở đây đều nhao nhao đề xuất kháng nghị.

Lăng Đông Dĩ cười nói: "Nàng bận rộn, nào có cơ hội học làm đồ ăn."

"Như vậy không được, nàng làm sao có thể cho bản thân no bụng." Đồng học của Tống Tây Tử đối với Tống Tây Tử rất nghiêm khắc.

Tống Tây Tử đặt cái khay ở giữa bàn, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Lăng Đông Dĩ, nàng bày ra một thái độ không quan tâm, "Ăn cơm của ngươi đi, nói nhiều như vậy. Ta không phải không biết làm, chỉ là không muốn làm. Làm đồ ăn là không có gì, rửa chén liền quá mệt mỏi."
Lại đồng học nói: "Cái này thật ra rất đúng a, nấu cơm nửa giờ, rửa chén một giờ. Ta chính là không muốn dọn dẹp, ta thề về sau có nhà mới nhất định phải mua máy rửa chén."

"Muốn mua cái gì máy rửa chén, tìm a di a, mỗi ngày đến cửa làm đồ ăn." Mục tiêu của 'Bạn gái' Lại đồng học càng là rộng lớn một chút.

Lăng Đông Dĩ nói: "A di làm đồ ăn không có hương vị của gia đình, bất quá tiểu Tống sẽ không làm đồ ăn cũng không sao, trên thế giới không phải mỗi người đều biết, lẽ nào các nàng liền sống không nổi sao?"

Tống Tây Tử gật gật đầu: "Nghe không, này là lời mà Đại tỷ tỷ lăn lộn nhiều năm trong xã hội mới có thể nói ra."

"Tuy rằng ta là người lớn tuổi nhất ở nơi này, nhưng mà ngươi nhất định phải đem bối phận của ta nói ra sao? Tống gia tiểu bằng hữu!" Tuy rằng ngoài miệng Lăng Đông Dĩ nói như vậy, ánh mắt nhìn về phía Tống Tây Tử lại rất nồng nhiệt, khóe miệng ngậm lấy nụ cười thân thiết.
Lâu Xuân Vũ lại uống một ngụm Champagne, hình ảnh trong nhà giống như tình cảnh trên TV, rượu ngon ánh đèn một bàn thức ăn nhanh, mọi người vây quanh bên bàn đều đang cười nói, Lăng Đông Dĩ kề sát bên tai Tống Tây Tử thì thầm nói gì đó, Tống Tây Tử mỉm cười trả lời nàng, một màn này sáng lạn khiến cho người ta mở mắt không ra. Âm nhạc của buổi tiệc tối tất niên dường như trở thành nhạc nền cho khung cảnh này.

"Xuân Vũ, mặt của ngươi có chút đỏ, ngươi ổn không?" Tống Tây Tử cùng Lâu Xuân Vũ cách một cái bàn, nhưng mà nàng cũng có lưu ý tình huống của Lâu Xuân Vũ, dù sao nơi này đều là bằng hữu của mình, so với mình quen thuộc, Lâu Xuân Vũ là bị mình kêu đến, không biết Lâu Xuân Vũ có cảm thấy mất tự nhiên hay không. Mà khi nàng nhìn đến trên gương mặt Lâu Xuân Vũ đã đỏ ửng, liền lo lắng Lâu Xuân Vũ uống say.
"Da mặt của ta tương đối mỏng, tùy tiện uống chút rượu liền dễ say." Lâu Xuân Vũ cũng là ngại ngùng vì thể chất của mình.

"Vậy là tốt rồi, nếu như ngươi không thể uống rượu liền không cần uống quá nhiều, Champagne tuy rằng độ cồn thấp, nhưng mà người không biết uống uống quá nhiều vẫn sẽ say." Sự quan tâm của Tống Tây Tử khiến cho Lâu Xuân Vũ nhớ tới những hình ảnh đã từng phát sinh trong gian phòng này.

Nàng là không biết uống rượu, liền theo Tống Tây Tử học uống rượu, nàng không ăn được cay, nhưng bởi vì Tống Tây Tử ăn cay mà bắt đầu ăn cay. Mà nội tâm nhu nhược của nàng, lại không có học theo Tống Tây Tử mà trở nên kiên cường. Đây cũng là điểm tiếc nuối duy nhất của nàng.

Lăng Đông Dĩ cùng một vòng bằng hữu của Tống Tây Tử đều trở nên quen biết, nàng đôi khi còn có thể để Tống Tây Tử đưa bằng hữu đến tiệm café của nàng, nàng thật sự rất nhanh liền dung nhập vào trong vòng bằng hữu của Tống Tây Tử, trở thành một thành viên trong đó.
Rất nhiều bằng hữu của Tống Tây Tử đều biết Lăng Đông Dĩ, cũng tò mò tại sao vị ngự tỷ theo định nghĩa phổ biến này, lại có quan hệ tốt với Tống Tây Tử như vậy.

Tống Tây Tử mỗi lần giải thích đều nói làm bằng hữu sao lại cần có nhiều tại sao như vậy chứ.

Mà trong số những người này, Lăng Đông Dĩ là chủ động tìm đến cửa, nàng nghe nói Tống Tây Tử không có nhà để về chỉ có thể cùng bằng hữu mừng năm mới ở chỗ phòng thuê, nàng liền chủ động hỏi có thể thêm người hay không, thêm người thêm một phần náo nhiệt.

Tống Tây Tử cũng là người sợ tịch mịch, nếu như Lăng Đông Dĩ nói muốn tới, nàng liền nói hoan nghênh.

Lăng Đông Dĩ đến rồi, mang theo rượu đỏ ủ lâu năm, nói muốn mời sinh viên Tống Tây Tử nếm thử mùi vị rượu đỏ mà người trưởng thành thích uống.
Mà khi Ưng Nhạc Thiên đến liền mang theo Champagne, theo hắn những sinh viên này đều là người trẻ tuổi, loại trường hợp này uống Champagne độ cồn thấp là vừa vặn.

Vì vậy hiện trường chia thành hai bên, người trưởng thành, cùng người tự cho là trưởng thành uống rượu đỏ, Lâu Xuân Vũ cùng vài nữ hài tử uống Champagne.

Ưng Nhạc Thiên phải lái xe, liền uống nước dừa.

"Một mình ngươi ở đây, tại sao phải thuê gian phòng hai phòng ngủ một phòng khách lớn như vậy?" Lăng Đông Dĩ tò mò hỏi Tống Tây Tử.

"Bởi vì vừa vặn gặp được căn phòng này, nhìn kiểu nhà và kiểu trang trí ta đều ưa thích, ta nghĩ đều không cần nghĩ liền thuê nó." Tống Tây Tử giải thích.

"Như vậy a, vậy bây giờ ngươi vẫn còn đang đi học, thuê phòng ở lớn như vậy, ngươi có áp lực sao?"

"Xem như không tệ, ta tự mình vẫn đang kiếm tiền. Kinh tế còn có thể gánh vác được, hơn nữa chủ nhà rất tốt, giá tiền dành cho ta rất thấp."
Ý tưởng chân thực của Lăng Đông Dĩ là nếu như Tống Tây Tử chịu không được tiền thuê nhà muốn dời ra ngoài, thật ra có thể cân nhắc đến chỗ của nàng, phòng ở kia của nàng là ba phòng ngủ một phòng khách, cách trường học của Tống Tây Tử cũng gần, nàng có thể đem phòng ngủ lưu cho Tống Tây Tử, bình thường cũng dễ chiếu cố Tống Tây Tử. Mà tiền thuê nhà, nàng vốn không nghĩ đến sẽ lấy tiền thuê nhà của Tống Tây Tử thu.

Nhưng mà nghe ý tứ trong lời này của Tống Tây Tử, là nàng vốn không nghĩ đến chuyện dời đi, hơn nữa nàng cũng không cần dời đi.

Lăng Đông Dĩ có chút mất mát, ý niệm vừa nhen nhóm trong lòng nàng liền đã bị bóp tắt.

Phòng ở kia của nàng là dựa theo ý nghĩ của nàng mà thiết kế cùng trang trí, nếu như Tống Tây Tử có cơ hội đi vào nhất định sẽ ưa thích, bất quá nhìn không ra hy vọng, căn phòng ngủ kia chỉ có thể mỏi mắt chờ mong mà thôi.
Bữa cơm này, bất tri bất giác đã trôi qua không sai biệt lắm khoảng hai giờ, ăn không phải là đồ ăn, mà là bầu không khí náo nhiệt. Tống Tây Tử cùng các bằng hữu đã có một khoảng thời gian không gặp mặt, từ sau khi tốt nghiệp cũng không có cơ hội tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm, khi gặp mặt liền có chuyện nói không hết, chủ đề nhất thời khuếch tán đến những chuyện buồn cười phát sinh trong trường học, sau đó rốt cuộc dừng không được

Tống Tây Tử thỉnh thoảng dành chút thời gian nhìn về phía Lâu Xuân Vũ, phát hiện nàng đang cùng bằng hữu của mình hàn huyên, qua nét mặt của nàng có thể nhìn ra nàng đã hòa nhập được, điều này làm cho tâm tình lo lắng không thôi của Tống Tây Tử lúc trước được giảm bớt xuống, thở phào nhẹ nhõm, Tống Tây Tử nghĩ chính mình hẳn là xuất phát từ tâm thái chủ nhà, không muốn khách nhân của mình ở địa bàn của mình bị lạnh nhạt.
Lâu Xuân Vũ cùng tiểu Lại có rất nhiều chủ đề có thể trò chuyện, tiểu Lại chọn một vài chuyện trước kia của Tống Tây Tử mà kể lại, đây là Tống Tây Tử mà Lâu Xuân Vũ chưa từng gặp qua, là những năm tháng có liên quan đến Tống Tây Tử, nhưng mà nàng chưa từng tham dự.

Nàng biết rõ thì ra Tống Tây Tử thời cao trung chính là tính cách tranh cường háo thắng, mọi chuyện đều muốn đạt được vị trí đứng đầu, cũng biết Tống Tây Tử là một học bá, cao nhị bởi vì tai nạn xe cộ phải nghỉ ngơi một tháng, sau khi trở về cuộc thi khảo thi đầu tiên liền thất bại, lần thứ hai lập tức đoạt lại vị trí của mình.

Tống Tây Tử đi đến vị trí của Lâu Xuân Vũ bên kia, nói: "Các ngươi nói chuyện vui vẻ như vậy, đang nói cái gì?"

"Ta cùng bạn gái của ngươi đang nói chuyện của ngươi a, nói chuyện ngươi trước kia mang theo mọi người trong phòng leo tường đi ra ngoài bị hiệu trưởng bắt được, điểm danh phê bình."
Lăng Đông Dĩ nói: "Là nữ đồng học, không phải là bạn gái."

Tiểu Lại mới hồi phục tinh thần lại, "Đúng a, bạn nữ giới, nữ đồng học, ta nói sai rồi, các ngươi so đo như vậy làm gì a, ta cùng bạn gái của ta đều không so đo a, cũng không ai nói không đúng."

Bỗng nhiên có người nói một câu: "Đó là bởi vì các ngươi không thẹn với lương tâm."

Trong nháy mắt bầu không khí liền ngưng kết thành chân không.

Bàn tay đang cầm đũa của Lâu Xuân Vũ khựng lại. Mà Lăng Đông Dĩ là nhìn về phía Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử nói: "Ai hỏi cái gì mà không thẹn với lương tâm a, giải thích một chút?"

Vẫn là chủ đề vừa rồi, "Liền lần đó bị bắt, ba ba của Tống Tây Tử là Tống lão sư kính yêu của chúng ta, lúc đó hiệu trưởng để Tống Tây Tử dẫn đầu làm kiểm điểm, còn để Tống lão sư ở bên cạnh dự thính, ba ba của nàng mặt liền đen như đáy nồi..."
Nhưng mà Tống Tây Tử liền có ý kiến, "Không nói nữa, nên biết vấn đề này cũng không phải là một mình ta làm chủ a, mọi người nói muốn đi ra ngoài, ta chỉ là cho ý kiến tham khảo. Ba ba của ta khi đó còn trách ta, ông về nhà nói với ta, về sau trèo tường phải leo từ lầu dạy học bên kia, nơi đó không có ai quản, còn trách ta trèo tường đều không nắm bắt được quy luật lão sư tuần tra, đáng đời bị bắt." Tống Tây Tử muốn đem miệng của tiểu Lại phong bế lại ném ra bên ngoài, nàng hé miệng nói thêm gì đó, mọi người trong phòng đều biết nàng đang xấu hổ.

Tiểu Lại nói với Lâu Xuân Vũ: "Nhìn xem, không hổ là lão sư thần kỳ nhất trong trường học của chúng ta cùng nữ nhi bảo bối do một tay ông giáo dục ra. Tống lão sư càng thú vị a, chuyện thú vị còn nhiều hơn."

Chờ đến khoảng mười giờ, Tống Tây Tử nhớ tới Lâu Xuân Vũ đang đi làm, cũng không xác định công việc của nàng có cần thức dậy sớm hay không, liền đi tới bên cạnh nàng, cúi đầu ở bên tai nàng hỏi nàng: "Ngươi ngày mai cần thức dậy sớm sao?"
"Ân, bất quá ngày mai ta làm ca muộn, mười giờ đến là được rồi."

Tống Tây Tử nói: "Ngươi vẫn là về sớm một chút a. Ta sợ ngày mai ngươi sẽ quá mệt mỏi."

Lâu Xuân Vũ cũng cảm thấy mình sắp kiên trì không nổi nữa, phần tâm tình Tống Tây Tử suy nghĩ cho nàng, làm cho trong lòng nàng dâng lên ấm áp. "Được rồi. Ta tự mình trở về là tốt rồi, ngươi không cần tiễn ta."

Nghe được câu này, Ưng Nhạc Thiên lập tức đứng lên, chủ động đề xuất đưa Lâu Xuân Vũ về nhà, "Ta lái xe đưa ngươi trở về đi."

"Không không, ngươi không cần đưa ta đi, ta thuê xe trở về."

Ưng Nhạc Thiên đã cầm lấy chìa khóa xe, từ trên tường gỡ xuống áo khoác, "Ta muốn đưa ngươi về, không nói buổi tối lúc ngươi đến đây đã không đón được xe, đã trễ như vậy trở về liền không an toàn. Lại nói ta từ nhỏ đã được gia đình giáo dục ra cũng không thể không quản vấn đề này."
Ưng Nhạc Thiên thoạt nhìn là người tư văn nho nhã, nhưng kiên trì một việc, cũng có một mặt chân thật đáng tin.

Tống Tây Tử tiễn hai người, sau đó bằng hữu của nàng cũng mệt mỏi rồi, không tiếp tục nổi nữa, nhao nhao nói phải về khách sạn đi ngủ. Các nàng đều quên, ba tiếng trước, là ai hưng trí bừng bừng nói phải thức suốt đêm, là ai nói phải nhìn thấy những tia sáng mặt trời đầu tiên của năm mới.

Đưa tiễn những người khác, trong phòng chỉ còn lại Tống Tây Tử cùng Lăng Đông Dĩ hai người, Lăng Đông Dĩ ngồi ở cạnh ghế, hỏi nàng: "Ứng lão bản thật sự là một hảo nam nhân hai hòa giũa nét nho nhã Trung Quốc cùng phong độ thân sĩ phương Tây." Khi Lăng Đông Dĩ nói lời này, kỳ thật nhãn tình không chớp mà nhìn chằm chằm vào biểu tình của Tống Tây Tử, lần này nàng nhắc đến Ứng lão bản, kỳ thật là muốn từ trên gương mặt Tống Tây Tử nhìn đến phản ứng sẽ thế nào. Nàng quen biết Trương Hâm cùng Ưng Nhạc Thiên trước, Tống Tây Tử xem như là cùng bọn họ làm thêm thường xuyên đến quán café mà trở thành khách quen, vì vậy mới có cơ hội để cho mọi người quen biết lẫn nhau, còn tiến thêm một bước trở thành bằng hữu.
Mà tâm Lăng Đông Dĩ cũng không muốn dừng lại ở tầng quan hệ bằng hữu này, nàng để trong lòng hết thảy mọi thứ liên quan đến Tống Tây Tử, để trong lòng bằng hữu bên cạnh Tống Tây Tử, quan hệ giữa Tống Tây Tử cùng những người kia, chỉ hận bản thân không thể cùng Tống Tây Tử có thêm nhiều cơ hội nhỏ nhoi tiếp xúc, nàng khát vọng hiểu rõ cô nương nhỏ hơn nàng vài tuổi này.

Trương Hâm luôn là một bộ dạng cà lơ phất phơ, hắn và Tống Tây Tử hoàn toàn không có không gian mập mờ.

Mà Ưng Nhạc Thiên không giống, chỉ là vài lần chạm mặt ngắn ngủn, Lăng Đông Dĩ cũng có thể nhìn đến Ưng Nhạc Thiên đối với Tống Tây Tử chiếu cố, đó là sự quan tâm cẩn thận, không có bất kỳ sai lầm gì, vừa giống như bạn trai, vừa giống như gia trưởng. Nàng từng nghĩ nếu như mình không thích Tống tiểu bằng hữu, mà là thích nam nhân, vậy khẳng định sẽ bắt đầu thích người như Ưng Nhạc Thiên. Mà theo ý của nàng, một nam nhân chiếu cố một nữ nhân như vậy, ngoại trừ tác phong, vậy hẳn là cũng có chút tình cảm.
Mà một nữ nhân, có thể theo thói quen mà tiếp nhận sự chiếu cố chu đáo của người khác phái như vậy, có phải hay không cũng có vài phần động tâm?

Nếu như Tống Tây Tử biết nàng là suy đoán như vậy, nhất định sẽ cười to ba tiếng, chỉ vào Lăng lão bản mà nói ngươi nhìn lầm rồi.

Lăng Đông Dĩ là quan tâm sẽ bị loạn, nàng thấy Ưng Nhạc Thiên đối với Tống Tây Tử chiếu cố, cũng nhìn thấy Tống Tây Tử đối với Ưng Nhạc Thiên thân cận, lại nhìn không thấy giữa hai người kia một chút bầu không khí mập mờ đều không có.

Tống Tây Tử cũng không nghĩ nhiều, trong đầu thoáng hiện ra một khả năng, âm thầm kinh hãi, Lăng Đông Dĩ chẳng lẽ là yêu thích Ưng Nhạc Thiên?

Đứng ở lập trường là bằng hữu của Ưng Nhạc Thiên, Ưng Nhạc Thiên không hy vọng tính hướng của hắn có quá nhiều người biết rõ, nàng nhất định phải đối với người ngoài giữ bí mật, nhưng mà nếu như Lăng Đông Dĩ thật sự yêu thích Ưng Nhạc Thiên, vậy nhất định là tình yêu không có kết quả, Lăng Đông Dĩ chỉ có thể thu hoạch thất vọng, nàng có nên nói thật hay không?
"Đúng vậy a, bất quá nam nhân tốt chỉ có thể nhìn từ xa không thể khinh nhờn, tốt nhất là xa xa thưởng thức." Trong lòng Tống Tây Tử cầu nguyện, Lăng Đông Dĩ không cần thật sự bắt đầu yêu thích Ưng Nhạc Thiên a.

Nàng lại cảm thấy đáng tiếc, nhìn gia thế của Ưng Nhạc Thiên cùng Lăng Đông Dĩ, bỏ qua một bên tính hướng của Ưng Nhạc Thiên, hai người thật sự chính là một đôi trời đất tạo nên. Chỉ tiếc Ưng Nhạc Thiên là người Lăng Đông Dĩ không thể yêu.

Tống Tây Tử rất sợ Lăng Đông Dĩ thật sự hãm sâu vào trong đó, nàng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo mà quan tâm, hết sức thuyết phục Lăng Đông Dĩ dừng cương trước bờ vực: "Ngươi cũng đừng thích Ưng Nhạc Thiên a."

"Vì cái gì?" Lăng Đông Dĩ là muốn biết vì cái gì Tống Tây Tử lại khuyên mình không cần yêu mến Ưng Nhạc Thiên, là đố kị? Nếu là như vậy, vậy mình hẳn là phải thương tâm rồi, bởi vì này liền có nghĩa là trong lòng tiểu bằng hữu có người nam nhân này, nàng không có hy vọng quá lớn.
Trong âm thanh bình luận đầy tâm huyết của người dẫn chương trình đêm Gala Hội xuân, hai người gần trong gang tấc, tâm tư lại đi đến hai phương hướng bất đồng, càng đi càng xa.

Lăng Đông Dĩ muốn lưu lại cùng Tống Tây Tử suốt đêm, đưa tiễn một năm cũ, đón chào một năm mới, ở những giây phút đầu tiên của năm mới, làm người đầu tiên nói với Tống Tây Tử chúc ngươi năm mới vui vẻ.

Ý nghĩ của nàng là tốt, chỉ là trong nhà vang lên tiếng điện thoại phá vỡ hết thảy những ý tượng tốt đẹp của nàng.

Nàng không thể không rời khỏi nhà Tống Tây Tử vào thời khắc cuối năm, nàng đứng ở cửa ra vào, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, lại nói không nên lời, hận chính mình đã là một người trưởng thành, cần phải cố kỵ mặt mũi của người trưởng thành, không thể làm ra những chuyện đường đột, không thể nói ra những lời đường đột, nàng thật vất vả có được cơ hội làm bằng hữu cùng Tống Tây Tử, nàng động viên bản thân phải kiên nhẫn, là một người trưởng thành, nàng hẳn là một thợ săn bất lộ thanh sắc, một thợ săn am hiểu chờ đợi.
"Đi đường cẩn thận." Tống Tây Tử đưa nàng tới cửa, Lăng Đông Dĩ nói Tống Tây Tử trở về, ngoài trời lạnh lắm.

Tống Tây Tử đứng ở cạnh cửa, mặc trên người quần áo ở nhà, trên chân là dép lê lông xù, mái tóc mềm mại tùy ý kẹp lên, bởi vì đang ở trong nhà, sẽ không có mang kính sát tròng, chính là mang một cặp kính gọng nhỏ, tăng thêm vài phần có non nớt mà độ tuổi của nàng nên có.

Trong lòng Lăng Đông Dĩ mặc niệm vài tiếng tiểu bằng hữu, lần nữa phất tay với nàng.

Ở cửa thang máy lầu một, khi nàng muốn đi ra ngoài, Ưng Nhạc Thiên vừa tiến đến, sau khi Lăng Đông Dĩ nhìn thấy hắn liền lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Mà sau lưng Ưng Nhạc Thiên, là Lâu Xuân Vũ đang mặc áo lông thật dày.

Ưng Nhạc Thiên cùng Lăng Đông Dĩ chào hỏi một tiếng, Lâu Xuân Vũ cũng nói một tiếng xin chào.
"Không phải Lâu đồng học là trở về trường sao, sao lại quay lại rồi?"

Ưng Nhạc Thiên thay Lâu Xuân Vũ giải thích: "Ký túc xá đóng cửa sớm, cho nên nàng trở về không được."

"Là lỗi của ta, ta quên mất ngày nghỉ lễ ký túc xá sẽ đóng cửa sớm." Lâu Xuân Vũ áy náy không thôi. Nàng thật sự không phải cố ý, nàng dậy sớm đi ra ngoài tương đối sớm, cũng không có nhìn bản thông báo dán ở cửa, khi Ưng Nhạc Thiên đưa nàng đến cửa ký túc xá, phát hiện đại môn ký túc xá đã đóng chặt, một bản thông báo liền dán trên cửa thủy tinh, a di quản phòng ký túc xá dựa theo thông bào mà thực hiện, đã sớm khóa cổng.

Khi đứng trước cổng ký túc xá đã khóa chặt, nàng lúng túng đến mức muốn đào hố chôn mình xuống đó. Nàng thậm chí không dám nghĩ Ưng Nhạc Thiên nhìn thấy một màn này sẽ có biểu lộ gì.
Bất quá cũng may, Ưng Nhạc Thiên cũng không có để ý, nói: "Hiện tại ngươi hẳn là không có nơi nào để đi."

"Ta có thể đến nhà của bạn cùng phòng, nhà của nàng ở phụ cận trường học."

Ưng Nhạc Thiên hỏi: "Vậy ngươi biết nhà của nàng ở đâu không?"

"Ta không biết, nhưng mà ta có thể gọi điện thoại trước." Lâu Xuân Vũ lấy điện thoại ra bấm gọi dãy số của Tạ Nhuế, khi điện thoại được bắt máy Lâu Xuân Vũ nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến hoan thanh tiếu ngữ của già trẻ lớn bé, Tạ Nhuế ở trong điện thoại thập phần trung khí mà nói với Lâu Xuân Vũ: "Lâu Xuân Vũ đồng học, năm mới vui vẻ! Ngươi là gọi tới chúc tết ta sao?"

"Đúng vậy." Lâu Xuân Vũ cẩn thận nhìn thoáng qua Ưng Nhạc Thiên, "Nhuế Nhuế, ngươi bên kia thật náo nhiệt."

"Đúng a, ta mừng năm mới ở quê ngoại, Thượng Hải không cho đốt pháo hoa, nhưng mà nhà bà ngoại có thể thỏa thích đốt, còn ngươi, ngươi đang ở đâu? Ở trong phòng sao? Đáng thương Lâu đồng học..."
"Ngươi ở nhà ngoại hảo hảo vui chơi a, ta sợ khuya rồi ta liền phải đi ngủ, liền gọi điện thoại chúc ngươi năm mới vui vẻ trước, năm mới vạn sự như ý."

"Cám ơn! Ngươi cũng vậy a, mọi chuyện vui vẻ hạnh phúc."

Cúp điện thoại, Lâu Xuân Vũ cắn chặt môi dưới.

Ưng Nhạc Thiên vẫn là bảo trì sự ôn nhu trước sau như một của hắn, cũng không bởi vì một chuyện ngoài ý muốn này mà tức giận, hắn hảo tính khí mà an ủi Lâu Xuân Vũ, "Ta có biện pháp, ngươi có thể nghe một chút thử xem, Tống Tây Tử bên kia có hai phòng ngủ, nếu ngươi thật sự không có nơi nào để đi, liền ở nơi đó của nàng, ta nghĩ nàng khẳng định là nguyện ý giúp đồng học một tay."

"Không cần không cần, ta vẫn là không muốn đến quấy rầy nàng." Lâu Xuân Vũ nghĩ đến bởi vì nguyên nhân này mà quấy rầy Tống Tây Tử, theo bản năng chính là cự tuyệt.
Ưng Nhạc Thiên nở nụ cười, "Ngươi bây giờ có lựa chọn nào khác sao?"

Cho nên Ưng Nhạc Thiên lại đưa Lâu Xuân Vũ trở về chỗ của Tống Tây Tử.

Ở trong thang máy gặp qua Lăng Đông Dĩ, Lăng Đông Dĩ nhìn Lâu Xuân Vũ thêm vài lần.

Lâu Xuân Vũ luôn cúi đầu, đi theo phía sau Ưng Nhạc Thiên, Ưng Nhạc Thiên gõ cửa ba cái, sau khi cánh cửa mở ra, Ưng Nhạc Thiên bước sang bên cạnh một bước, nói: "Ngươi không phiền đón một vị đồng học không có nơi để về qua đêm ở chỗ này của người đi?"

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lăng Đông Dĩ: Tiểu bằng hữu, Tống tiểu bằng hữu! Ta muốn chiếu cố ngươi yêu thương ngươi!

Tống Tây Tử: Tiểu bằng hữu? Ngươi là nói ta?

-

Tiểu bằng hữu tiểu tỷ tỷ Lăng Đông Dĩ: Ta có thể rất xác định mà nói, nữ đồng học bên cạnh tiểu bằng hữu kia, chính là một bạch liên hoa. Nàng còn nói nàng quên chuyện ký túc xá đóng cửa sớm, ai tin a, nàng là một đệ tử, chuyện quan trọng như vậy nàng lại không nhớ? Không có nơi nào để đi không thể đến khách sạn sao, vì cái gì nhất định phải đến nha của tiểu bằng hữu, nhà của tiểu bằng hữu là khách sạn sao, ai cũng có thể đến sao.
Nhóm người xem: Lăng lão bản, ngươi không thể bởi vì ngươi cong, liền nhìn ai cũng đều thấy cong, vạn nhất người ta chính là quan hệ đồng học thuần khiết thì làm sao?

Tiểu bằng hữu tiểu tỷ tỷ Lăng Đông Dĩ: A.

-

Ưng Nhạc Thiên: Tống Tây Tử ngươi có phiền chứa chấp đồng học của ngươi hay không, ta là không phiền, dù sao không phải là ngủ ở nhà của ta. Ha ha ha.

Lâu Xuân Vũ: Thật muốn quay đầu rời đi a, muốn biến mất khỏi thế giới này.

Tống Tây Tử: Hoan nghênh.

Lâu Xuân Vũ: Tống Tây Tử vẫn là trước sau như một mà ôn nhu, ta lại trở về rồi.

Tống Tây Tử: Khoan đã, ngươi là có ý gì khi cứ lặp lại câu ngươi lại trở về rồi? Ngươi từng tới đây? Alo, 110 sao?

-------------- tác giả có lời muốn nói --------------

Gọi là bạn nữ giới hay là bạn gái, là lời nói của bằng hữu của ta bên này. Ban đầu khi ta vừa đến nơi này, vài vị hảo bằng hữu của ta mở miệng ngậm miệng chính là: "Ta cùng bạn gái của ta đi du lịch..." "Bạn gái của ta buổi tối đưa ta đi uống rượu..."
Ta đều chấn kinh, còn nghĩ, mọi người thế những để lộ bản thân nhanh như vậy, không khí này cũng quá hài hòa đi

Sau này mới biết được, ở bên này trên cơ bản đều là xưng hô như vậy, chỉ có ta là hiểu lầm thôi.

Vì vậy...