Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 45



"Đó là bọn họ, không phải là ngươi, chúng ta đủ hiểu ngươi, có thể đảm bảo về ngươi, những người khác, chúng ta không dám chắc, chúng ta rất tin tưởng ngươi a, buổi chiều ta hồi âm dưới bài viết, liền tranh cãi một trận với những người không biết rõ mọi chuyện lại chỉ luôn buông lời chỉ trích, nói cho bọn họ biết trên internet không thể gặp mặt nhau cũng không thể nói lung tung." Lúc này Tề Nhã Nhã bày ra một mặt thanh niên nhiệt huyết dõng dạc.

Những người khác cũng đồng ý, "Người viết bài đăng này có dụng ý xấu rất mạnh, chủ quan nói về ngươi, mấu chốt là rất nhiều chuyện đều là lời đồn, cũng không tìm người hỏi một chút, chỉ cần tìm một người biết chuyện hỏi qua liền biết những điều trong bài viết đó đều không đúng."

"Nhưng mà người đăng bài viết kia vốn không quản những chuyện này a, liền mắng chửi như cơn gió."


"Không có biện pháp a, internet chính là như vậy, ngươi có thể nói cái gì, cũng không phải mặt đối mặt, ngươi cùng người khác đối diện, còn có thể cố kỵ một chút mặt mũi, nói chuyện cũng sẽ khách khí một chút, trên internet không ai biết người đăng bài là người hay là cẩu, người phản hồi có phải là heo hay không, đối phương nói chuyện lại không cần chịu trách nhiệm, tùy tiện nói một chút, mọi người cũng là tùy tiện sinh khí một chút, cũng không quản những thứ viết ra có thể làm cho người ta tổn thương hay không."

Tạ Nhuế nói xong, quay đầu nói với Lâu Xuân Vũ: "Ngươi cũng đừng để ý, chuyện trên mạng, chính là một làn gió, thoáng cái liền qua đi, nhiệt độ giảm xuống sẽ không có ai nhớ tới chuyện này, hơn nữa mỗi ngày không phải đều có những bài đăng mới nóng hổi sao, không có ai rãnh rỗi hâm lại chuyện cũ, cũng không phải ăn no rỗi việc."


Ánh mắt Lâu Xuân Vũ đảo qua từng người ở đây, sớm chiều ở chung hơn nửa năm, nàng nghiêm túc nhận thức được sự chân tình của mọi người trong phòng, tuy rằng nói như vậy có chút buồn nôn, nhưng mà nàng thật sự xuất phát từ nội tâm mà cảm tạ những người này.

Mà nàng càng cảm thấy may mắn, nếu như một mặt tự oán tự trách, luôn đắm chìm trong thế giới của mình không chịu đi ra, nàng có thể liền nhìn không tới mặt tốt đẹp của những người này.

Tề Nhã Nhã nhìn thấy nước mắt lấp lánh trong mắt Lâu Xuân Vũ, một góc nhỏ trong lòng nàng khẽ xúc động một chút, đó là một loại cảm giác gọi là đau lòng.

Nàng đem Lâu Xuân Vũ ôm vào trong lòng, cứng rắn ấn lên đầu của Lâu Xuân Vũ, làm cho Lâu Xuân Vũ dựa vào bờ vai không rộng cũng không dày của mình, "Ta biết ngươi ủy khuất, không khóc không khóc, linh vật trong phòng 401 chúng ta liền không khóc."


"Ta lúc nào đã trở thành linh vật rồi."

"Chúng ta công nhận, bởi vì bái ngươi cũng hữu hiệu như bái tài thần a, nói không chừng còn linh hơn một chút, tâm thành thì linh ứng, còn có thể chiêu tài." Tề Nhã Nhã muốn dùng giọng điệu thoải máu để kéo lên bầu không khí, làm cho Lâu Xuân Vũ đi ra khỏi thung lũng.

Lâu Xuân Vũ ở trong lòng Tề Nhã Nhã là toàn thân không được tự nhiên, nhưng mà vô pháp cự tuyệt sự an ủi của Tề Nhã Nhã. Tuổi tác thật sự của nàng, so với Tề Nhã Nhã lớn hơn rất nhiều, đối với nàng mà nói Tề Nhã Nhã giống như muội muội của nàng, bị một tiểu muội muội nhỏ hơn bản thân rất nhiều ôm lấy an ủi, cho dù là lão a di Lâu Xuân Vũ cũng nhịn không được mà nở nụ cười. Nàng đẩy đẩy Tề Nhã Nhã, nói: "Ta không có việc gì a."

Tề Nhã Nhã không cho nàng đi, chính là cảm thấy nàng vẫn còn đang khổ sở, còn cần người an ủi.
"Phòng 401 chúng ta là hầm trú ẩn của ngươi, ngươi chịu ủy khuất gì đều có thể nói với chúng ta." Tề Nhã Nhã càng nói càng buồn nôn.

Tạ Nhuế để nàng chú ý một chút, đừng đem bầu không khí thật vất vả mới xây dựng nên đẩy sang tuyến hài kịch.

Lâu Xuân Vũ biết các nàng là đang lo lắng cho mình, nói: "Ta thề, ta đã không khổ sở nữa rồi, ta dùng một buổi trưa đã suy nghĩ rõ ràng."

"Không không, ngươi còn khổ sở, ngươi có thể dựa vào ta." Tề Nhã Nhã còn không chịu buông ra, vẫn là chu đáo nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng.

"Tề Nhã Nhã, ngươi rốt cuộc đã học được an ủi người. Xuân Vũ a, ngươi liền thuận theo nàng a, nàng hiện tại ái tâm tràn lan, chính là cần nơi để phát tiết." Liêu Dật Vân ở bên cạnh một bộ tư thái xem kịch vui.

Bài viết về thân phận không phù hợp của Lâu Xuân Vũ liền mất hơn mười tầng, mà bài viết Lâu Xuân Vũ tự chứng minh, cũng nhanh chóng tích lũy nhân khí, được đưa lên trang đầu.
Trương Hâm cùng nhó nhậu nhẹt đem hai bài viết xem qua một lần, có người hỏi Trương Hâm, ngươi thấy thế nào.

Trương Hâm nhắn một icon mắt trợn tròn cho bọn họ --- chiếc xe kia là của ta, ta đưa cho học muội của ta đi, lúc trước Lâu Xuân Vũ làm thêm ở chỗ của ta, đưa đón nàng đi làm cũng là học muội của ta làm, các ngươi sẽ không hoài nghi ta cùng Lâu Xuân Vũ là có cái gì đi, ta là loại người ăn cỏ ngon như vậy sao?

Trong nhóm có người hỏi --- nếu như trong bài viết là nói thật, vậy nàng cũng quá ngưu bức, nàng lấy đâu ra sức lực một bên học tập một bên làm thêm.

Trương Hâm hồi âm --- ta làm sao biết được, các ngươi có hứng thú làm một bài viết hay không, hỏi nàng một chút xem nàng nghĩ thế nào?

Có người vội nói ---- cái này có thể a! Ta đi tìm vị tiểu học muội này một chút.
Trong phòng 301 có người thảo luận về chuyện của Lâu Xuân Vũ ở lầu trên, sau khi chủ đề này lên men, không chỉ nghi vấn đối với một mình Lâu Xuân Vũ, mà là nghi vấn đối với rất nhiều người có gia cảnh khó khăn khác, nghi vấn toàn bộ chế độ xét duyệt.

Lâu Xuân Vũ chỉ là một mục tiêu tương đối sắc bén, cũng là mục tiêu dễ dàng bị công kích nhất, đồng thời có thể gây tranh cãi lớn.

Trong nhóm các đồng học, phụ đạo viên gởi đường link bài viết tự chứng minh của Lâu Xuân Vũ, nói với các đồng học trong nhóm --- ta là phụ đạo viên của lớp, đối với sinh hoạt ngày thường cùng biểu hiện trong công việc của Lâu đồng học rất tin tưởng, nếu như mọi người đối với tình hình kinh tế của nàng có hoài nghi, có thể xem qua bài viết này một chút, nội dung Lâu đồng học viết, đều là thực tế.
Người trong phòng 301 nghĩ đến trong số bốn người các nàng, Tống Tây Tử và Lâu Xuân Vũ có quan hệ tốt nhất, cho nên lúc này liền hỏi Tống Tây Tử, "Ngươi có muốn đi xem Xuân Vũ một chút không a, an ủi nàng một chút."

Tống Tây Tử đứng bên cạnh bàn, đang chuẩn bị đi tìm Lâu Xuân Vũ, vừa vặn nghe đồng học nói như vậy, nói: "Thật là đúng lúc, ta cũng nghĩ như vậy a."

Vì vậy nàng mang theo ba người khác trong phòng 301, trùng trùng điệp điệp đi lên lầu.

Đến phòng 401, mới biết được thì ra người có ý nghĩ này cũng không chỉ là người trong phòng các nàng, nhiều đồng học cùng Tạ Nhuế các nàng có quan hệ tương đối tốt đều đến phòng các nàng nói chuyện phiếm, chỉ là trong phòng 401 rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều đứng ở cửa ra vào.

Ánh mắt Tống Tây Tử lướt qua đám người, nhìn đến bên trong hai người ôm thành một đoàn, Lâu Xuân Vũ tựa đầu trên bờ vai Tề Nhã Nhã, miệng Tề Nhã Nhã luôn nói không dừng, không biết đang nói cái gì, Lâu Xuân Vũ một bên nghe một bên mỉm cười, bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp.
Tống Tây Tử nghĩ Lâu Xuân Vũ cũng không có chán nản như nàng tưởng tượng, hẳn là không cần nàng dỗ dành.

Lâu Xuân Vũ cuối cùng đem Tề Nhã Nhã đang hảo tâm mà đẩy ra, mới rồi bị Tề Nhã Nhã trêu đùa, cười ra một thân mồ hôi, lúc này thần kinh buộc chặt triệt để thả lỏng, tạp niệm xoay quanh trong đầu vào ban ngày cũng theo đó mà biến mất.

Lúc này mọi người mới chú ý tới không biết từ lúc nào ở ngoài phòng, đã có một nhóm người vây xem.

"Chúng ta chính là sang đây xem một chút, không cần bận tâm đến chúng ta, các ngươi tiếp tục." Mọi người vây xem đến bây giờ, có chung một ý tưởng, chính là phòng 401 này thật quá thú vị.

Trong nhóm người vây xem Lâu Xuân Vũ thấy được Tống Tây Tử,

"Mọi người sao lại tới đây?" Tề Nhã Nhã bị nhiều khách nhân như vậy làm cho chấn kinh, nàng sao lại cảm thấy phòng ngủ trở nên chật hẹp, quan trọng nhất là ngay cả Tống Tây Tử đều đã đến rồi.
"Người trong phòng chúng ta thương lượng cùng tới đây làm khách, khụ.. khụ.., đây là đại diện của phòng ngủ chúng ta, Tây Tử, ngươi thay chúng ta nói vài câu được không." Bạn cùng phòng của Tống Tây Tử ở trước mắt nhóm người đem Tống Tây Tử đẩy tới, để cho nàng xem như đại diện thay các nàng phát biểu, bởi vì người Trung Quốc thực chất bên trong chính là kín đáo, có vài lời không tiện nói, đặc biệt là những lời vừa nghĩ đến trong đầu đã muốn nổi da gà kia.

Tống Tây Tử bị đẩy tới trước mặt đám người, nói với Lâu Xuân Vũ: "Chúng ta đến thao trường nói chuyện, vừa vặn có vài lời muốn nói với ngươi."

Những người khác bị lời nói của Tống Tây Tử làm cho sững sờ, trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, Tống Tây Tử cũng có chút gấp, dứt khoát kéo lấy cánh tay Lâu Xuân Vũ, đi ra ngoài phòng, "Ta nói xong lập tức quay lại."
Thấy Lâu Xuân Vũ không ở trong phòng, mọi người nghĩ đều đã đến rồi, liền không cần quay về, hiếm khi mọi người tụ họp ở đây, ở trong phòng 401 tìm chỗ ngồi xuống, hơn nữa nơi này coi như không tệ, rõ ràng còn có người đưa hạt dưa cơm cháy, mọi người bắt đầu vui vẻ mà trò chuyện.

Trước khi tắt đèn thao trường vẫn là náo nhiệt, trên đường chạy còn có vài người cùng nhau chạy bộ vòng quanh, tiểu tình lữ dưới màn đêm che dấu liền âm thầm nắm tay vừa đi vừa lặng lẽ thì thầm.

Mà Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử một trước một sau đi tới, Lâu Xuân Vũ đi theo phía sau Tống Tây Tử, cố ý bỏ qua vài bước, sợ dẫm lên cái bóng của Tống Tây Tử.

Các nam sinh trong đội bóng đá của trường còn đang luyện tập trên sân bóng, tiếng huyên náo không ngừng truyền tới, hai người đi thẳng đến một góc an tĩnh mới dừng lại.
Tống Tây Tử hỏi nàng: "Trương Hâm nói ta tới hỏi ngươi, chuyện này ngươi muốn xử lý như thế nào, là muốn đối phương xóa chủ đề, hay là thế nào?"

"Hắn hỏi ta muốn xử lý thế nào? Hắn có biện pháp giúp ta sao, có thể làm phiền hắn hay không?"

"Ngươi nghĩ nhiều rồi, xóa một chủ đề cũng không cần năng lực một tay che trời, trước kia hắn làm admin, bây giờ nhân viên quản lý hắn cũng quen biết, sinh viên tốt nghiệp ưu tú cũng không vô ích." Tống Tây Tử từ trên người Trương Hâm nhìn thấy được tầm quan trọng của các mối quan hệ, lúc đó Trương Hâm ở trong trường tích lũy các mối quan hệ rất phong phú, từ hội học sinh cho tới trường học, hắn đem hảo nhân duyên lan tràn tới mỗi một góc nhỏ. Cho dù đã rời khỏi trường học, khi trường học cần hắn trở về diễn thuyết, làm phỏng vấn, hắn đều là tích cực phối hợp, thậm chí vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, không có việc gì liền mời mọi người ăn ăn cơm, hát KTV một chút, giới thiệu các nguồn tài nguyên bên ngoài cho nhà trường.
Hiện tại đã sớm không còn loại khái niệm đại học vườn trường là tháp ngà, bây giờ đại học là một xã hội thu nhỏ, quy tắc trên xã hội cũng là áp dụng trong nhà trường.

Cho nên học trưởng đã tốt nghiệp, dựa vào nhân mạch mà mình tích lũy, xử lý bài viết, bản thân cũng không phải là việc khó, chỉ là Trương Hâm băn khoăn đến suy nghĩ của Lâu Xuân Vũ.

Ý kiến riêng của Trương Hâm là không cần xử lý, để hai bài viết kia đặt cùng một chỗ, giống như tiến hành thi biện luận, mọi người là thính giả, cũng là người tham dự, mỗi người cũng có thể phản hồi ý kiến của mình, cuối cùng để một bên thứ ba có thẩm quyền, ví dụ như hội học sinh, hoặc là nhân viên nhà trường, ra một phần báo cáo điều tra, về phần sẽ tin ai, giao cho người xem tự mình phán đoán công bằng tại nhân tâm.
Một mặt nếu xóa bài đăng kia, cho dù ban đầu mọi người không tin nội dung trong đó, lòng tin đó cũng liền sẽ bị xóa bỏ theo bài đăng, trở nên dao động nghi ngờ, liền cảm thấy ngươi xóa bài đăng kia nhất định là chột dạ, khẳng định có vấn đề, nói không chừng là muốn che giấu bí mật gì đó, thậm chí còn có người càng nghĩ sâu thêm, cho rằng nhất định là có người muốn giấu giếm chuyện này, thậm chí sẽ nghĩ bối cảnh của Lâu Xuân Vũ không đơn giản, tuy là không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà trên internet chính là có logic như vậy.

Ý tưởng Lâu Xuân Vũ tương tự như Trương Hâm, nàng từng nghĩ xóa bài đăng kia là có thể làm chuyện này chìm xuống, nhưng mà sự tình đã truyền ra, người nghi vấn càng ngày càng nhiều, ở thời điểm này chủ đề thoáng cái liền biến mất khỏi diễn đàn, chẳng những không thể nói rõ sự trong sạch của nàng, ngược lại sẽ làm cho những người nghi vấn tin tưởng rằng nàng có vấn đề.
Tống Tây Tử thấy nàng sắc mặt nặng nề, đem phân tích của Trương Hâm nói qua một lần, cùng ý tưởng của Lâu Xuân Vũ cơ bản là nhất trí.

Trong lòng Lâu Xuân Vũ đã có ý định, nàng nói: "Không cần xóa, liền để hai bài viết đặt cùng một chỗ là tốt rồi, nếu như bọn họ hoài nghi ta tự tạo ra bằng chứng giả cho bản thân, bọn họ cũng có thể yêu cần người đến điều tra ta, ta không thẹn với lương tâm liền không sợ điều tra."

Tống Tây Tử lo lắng Lâu Xuân Vũ không thể chịu được lời đồn đại, còn từng nghĩ nên an ủi nàng như thế nào, hiện tại xem ra, Lâu Xuân Vũ chẳng những không có bị lời đồn đãi đè sập, ngược lại càng là kiên cố mạnh mẽ, tảng đá trong lòng Tống Tây Tử rơi xuống.

Nếu như đã nói không sai biệt lắm những chuyện cần nói, Tống Tây Tử cùng nàng nhìn nhau cười cười, cùng quay đầu, trở về phòng ngủ.
"Ngươi liền kiên cường hơn so với ta nghĩ." Tống Tây Tử xuất phát từ nội tâm mà nói ra.

Bước chân Lâu Xuân Vũ dừng lại, bóng lưng Tống Tây Tử gần trong gang tấc, cùng tình cảnh trong mộng của nàng thật giống nhau, chỉ là thế giới trong mộng càng thêm đen tối, càng thêm yên tĩnh, càng thêm không có cảm giác an toàn, nàng chạy theo bóng lưng Tống Tây Tử, bởi vì đó là ánh sáng duy nhất của mình.

Hiện tại khi Tống Tây Tử nói ra những lời này, mặc dù chính là đang nói một chuyện khác, cũng có thể xem như một lời khẳng định dành cho mình

Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử ở đầu cầu thang mỗi người đi một ngả, Tống Tây Tử mới nhớ tới hôm nay mình là đi an ủi Lâu Xuân Vũ, kết quả đến cuối cùng cũng không có nói một lời an ủi nào, nàng đứng ở đầu cầu thang bổ sung: "Ngươi cái gì cũng không cần nghĩ, hảo hảo ngủ một giấc. Hơn nữa, chúng ta đều tin tưởng ngươi, nếu như sự tình có động tĩnh quá lớn, chúng ta cũng có thể thay ngươi làm chứng."
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: Đời này ta thầm nghĩ im lặng mà làm kẻ có tiền bình thường!

Tống Tây Tử: Lý tưởng của ngươi cũng quá rộng lớn đi.

Tề Nhã Nhã: Khi Lâu Xuân Vũ ở trong lòng của ta, ta liền cảm thấy nàng thật nhỏ bé thật yếu ớt làm cho người ta trìu mến, tâm của ta đều nhảy lên vài nhịp, làm sao bây giờ, ta không phải là động tâm rồi đi? Nhưng mà ta yêu nhất chính là hình tượng ngự tỷ a!

Lâu Xuân Vũ: Nếu như biết ngươi có suy nghĩ như vậy, ta nhất định sẽ một cước đá văng ngươi.



Tác giả spoil một chút

Bởi vì hành văn rất kém cỏi, một số thời khắc năng lực biểu đạt không tới, những thứ viết ra có thể khiến mọi người mơ hồ. Là gần như nhầm lẫn.

Ta sẽ cung cấp cho mọi người một vài chi tiết.
Kỳ thật ta chính là thiết lập cho Lâu Xuân Vũ trọng sinh qua hai lần.

Đời thứ nhất, Tống Tây Tử rời bỏ Lâu Xuân Vũ, mà Lâu Xuân Vũ không chịu nổi áp lực xã hội, vẫn là chia tay.

Đời thứ hai, hai người lựa chọn chia tay, Tống Tây Tử buông tay là bởi vì cho rằng như vậy mới là điều Lâu Xuân Vũ muốn.

Đời thứ ba, cũng chính là chuyện cũ phát sinh trong câu truyện này.

Được rồi, ta nói xong rồi, mọi người thông hiểu một chút. Trở về hảo hảo suy nghĩ một hồi. Khụ.. khụ... Nếu như nghĩ mãi mà không rõ liền trách ta a, ta cuối cùng cảm thấy ta viết thật quá rối loạn, mọi người xem không hiểu liền trách ta trách ta.