Ta Mạnh Lên Nhờ Group Chat

Chương 10: Chương </span></span>10



Chương 10: Luyện Võ Cổ Truyền.

9 giờ 55 phút sáng.

Hoàng Vĩ sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ thì đang làm đồ ăn sáng cho mình, món ăn hôm nay sẽ là cơm chiên trứng.

Công thức cơm chiên trứng của hắn rất đơn giản. Đầu tiên xới một lượng cơm nguội vừa đủ ra một cái tô, đập một quả trứng gà vào tô cơm rồi dùng đũa trộn đều để cơm và trứng hòa quyện lại với nhau.

Bắt cái chảo chống dính lên bếp, Hoàng Vĩ cho vào đó một ít dầu ăn, tráng chảo liên tục để dầu lan đều ra mặt chảo. Trong lúc chờ dầu nóng hắn lấy ra vài tép tỏi cùng chút hành lá ra băm nhuyễn và cắt nhỏ.

Dầu sôi thì cho tỏi băm vào rồi đảo đều cho thơm. Đổ hết cơm trứng vào chảo, đảo một chút cho cơm vừa chín tới thì cho thêm vài muỗng nước mắm vừa ăn rồi trộn đều. Cuối cùng cho tiêu xay với hành lá lên trên, tắt bếp là đã xong món cơm chiên trứ danh do chính tay Hoàng Vĩ làm.

Hắn thường không ăn được cay cho nên không bỏ thêm ớt, mà dù có muốn ăn cũng không được vì trong tủ lạnh hiện giờ chẳng có trái ớt nào cả.

Mở laptop lên, Hoàng Vĩ vừa ăn vừa đọc mấy bản tin mới trong ngày, đây là thói quen buổi sáng của hắn. Chợt hắn đọc được một tin làm bản thân chú ý:

"Rạng sáng ngày hôm nay, tức ngày 30 tháng 10 đã có một chuyện kỳ lạ xảy ra. Đêm hôm qua lúc 11 giờ có năm người đàn ông bị trói cùng một cô gái đang bất tỉnh bỗng dưng xuất hiện trước đồn cảnh sát quận 11 thành phố Sài Gòn.

Theo như lời khai của cô gái khi tỉnh dậy thì năm người đàn ông này đã cố tình chặn đường đe dọa cô, dù đã chống trả rất quyết liệt nhưng cô vẫn bị chúng dùng kìm điện chích bất tỉnh. Đến khi tỉnh dậy là đã thấy mình ở đây.

Về phần năm người đàn ông hoặc có thể xem là lũ bắt cóc bị trói bất tỉnh, trên cơ thể có dấu vết của một cuộc ẩu đả được đưa vào phòng hồi sức bệnh viện chờ tỉnh lại. Tuy nhiên đến 4 giờ sáng nay, cả năm người được phát hiện là đã chết trong phòng, nội tạng bị phá hủy hoàn toàn nhưng không hề có mùi thuốc súng hay dấu vết của một thứ tương tự gây ra. Hiện cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra."

"Đám bắt cóc... chết rồi ư?"

Đây là một tin chấn động đối với Hoàng Vĩ, hắn nhớ rất rõ đêm hôm qua khi trói chúng lại thì hơi thở của chúng vẫn rất ổn định, mặc dù sau đó hắn đã đề phòng mà đấm cho mỗi tên thêm một đấm nhưng chắc chắn Hoàng Vĩ đã nhẹ tay hết mức có thể và đám bắt cóc không hề bị nguy hiểm đến tính mạng.

Hắn nghĩ tới hai giả thuyết có thể xảy ra:

Một là người nhà của cô gái bị bắt cóc có quan hệ rộng nên đã nhờ tay trong xử lý năm tên giang hồ.

Hai là kẻ yêu cầu bắt cóc vì không muốn bị lộ đầu mối đã cho người thủ tiêu Phi đại ca cùng đàn em.

Hoàng Vĩ nghiêng về giả thuyết thứ hai hơn bởi giả thuyết đầu tiên khá vô lý, nếu như chỉ vì một vụ bắt cóc không thành mà giết người trong viện thì chẳng khôn ngoan chút nào.

Nhưng quan trọng là ai đã làm chuyện đó, việc phá hủy nội tạng của một người đã là rất khó chứ đừng nói tới năm người, đằng này lại còn có thể là bằng tay không. Chính điều này đã cho Hoàng Vĩ thêm một giả thuyết khác, đó là kẻ yêu cầu rất có thể cũng giống hắn sở hữu sức mạnh vượt trội. Mục đích bắt cóc cô gái của hắn có lẽ do cô ta cũng có sức mạnh như vậy.

Nghĩ tới đây Hoàng Vĩ lạnh cả gáy, thế thì không phải hắn đang rất yếu sao? Cho dù có sử dụng Bộc Phá quyền thì hắn cũng chẳng thể giết chết năm người cùng lúc dễ dàng như vậy được. Nếu đối đầu với kẻ đó thì đời hắn coi như tận.

"Không được! Mình phải nhanh chóng mạnh lên để có thể bảo vệ bản thân!"

Có một câu tục ngữ như thế này: "Cái kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra". Hoàng Vĩ có thể giấu sức mạnh của mình bên ngoài xã hội nhưng sẽ được bao lâu đây? Cách duy nhất đó chính là mạnh lên, hắn tin chắc rằng nhờ hệ thống và nhóm chat sẽ giúp mình mạnh lên nhanh chóng.

Xử lý nốt chỗ cơm chiên còn lại, Hoàng Vĩ đem tô cơm với cái muỗng tới bồn rửa bát rồi để đó, lát nữa sẽ rửa sau. Bây giờ là lúc vận động một chút cho tiêu cơm.

"Chạy bộ ngoài công viên cũng là một ý không tồi!"

Hoàng Vĩ thay một bộ đồ khác phù hợp hơn cho việc vận động, xỏ chân vào đôi giày thể thao rẻ tiền, hắn mở cửa rồi chạy như bay tới công viên. Thậm chí chỉ mém tí nữa là va phải bà Tư, chủ nhà trọ đang ngồi lặt rau trước sân:

"Thằng quỷ! Mày đi đâu mà chạy như bị ma đuổi thế hả?"

"Dạ con xin lỗi Tư!"

Hoàng Vĩ xoay đầu lại nói, chân vẫn không ngừng chạy, hiện giờ hắn đang rất xung sức và có thể chạy hơn 10 cây số liên tục không ngừng nghỉ.

Ngoài công viên lúc này dù đã hơn 10 giờ trưa nhưng vẫn rất đông người, chủ yếu là các cặp đôi và những người bán hàng rong. Có lẽ do không khí mát mẻ của mùa thu nên giờ này rất nhiều người đi chơi hoặc hẹn hò.

Bỗng một trái bóng rổ văng tới trước mặt Hoàng Vĩ, tiếp sau đó là một giọng nam:

"Anh gì ơi! Ném hộ bọn em trái bóng với!"

Phía tay phải công viên là một sân bóng rất rộng, có thể chơi hai môn bóng chuyền với bóng rổ. Buổi sáng là bóng rổ còn buổi chiều là giờ của bóng chuyền.

Trong sân là hơn mười mấy người đang trong độ tuổi học sinh cấp ba, ai cũng có vóc dáng rất cao to.

Hoàng Vĩ nhặt trái bóng lên rồi tâng tâng xuống đất, tiếp đó chạy tới sân bóng. Những học sinh kia cũng hiểu ý liền lập rào chắn cản hắn lại.

Tuy nhiên Hoàng Vĩ sức lực cùng tốc độ và giác quan sớm đã vượt qua người bình thường rồi. Hắn chỉ cần lách nhẹ là đã thoát qua được hàng phòng thủ đó, cùng với tốc độ siêu việt hắn dễ dàng bỏ xa những học sinh kia. Khi tới gần rổ Hoàng Vĩ búng người lên cao tạo một pha úp rổ tuyệt đẹp.

Lúc hắn đáp xuống là hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên từ đám học sinh, cậu cao to nhất đi tới trước Hoàng Vĩ, mặt không giấu nổi sự thán phục:

"Anh giỏi quá! Chắc anh là vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp? "

"À không! Hiện anh vẫn đang là sinh viên thôi!" Hoàng Vĩ đáp.

"Nhưng chắc anh thuộc khoa thể thao?"

"Không! Anh ở khoa công nghệ thông tin cơ!"

Câu nói của Hoàng Vĩ khiến đám học sinh sốc toàn tập. Khoa công nghệ thông tin mà chơi bóng được như vậy thì chúng ta được tính là gì chứ?

Đọc được sự thất vọng trong đôi mắt từng người, Hoàng Vĩ bèn lên tiếng an ủi bọn chúng:

"Mấy em đừng buồn! Bằng tuổi anh thì mấy đứa cũng sẽ làm được giống như vậy thôi!"

"Cho dù có lớn hơn nữa thì tụi em cũng chưa chắc làm được vậy đâu anh à!"

Chợt nhận ra lời nói của mình làm bọn nó tổn thương, hắn chỉ còn cách động viên chúng:

"Vậy thế này đi. Vào mỗi chủ nhật hàng tuần anh sẽ ra đây chơi bóng với mấy đứa, đồng thời huấn luyện cho mọi người luôn. Các em thấy sao?"

Quả nhiên hiệu nghiệm, sự chán đời đã được thay bằng phấn khích:

"Được chứ! Chúng ta trao đổi số điện thoại đi!"

Hoàng Vĩ vui vẻ đưa điện thoại cho cậu ta, sau một hồi nhấn số lưu vào máy cậu ta mới hỏi Hoàng Vĩ:

"Anh tên là gì?"

"Hoàng Vĩ!"

"Hoàng Vĩ? Còn tên em là Hùng, Nguyễn Thiên Hùng!"

Hùng đưa điện thoại trả lại hắn.

"Giờ chúng ta chơi tiếp chứ?" Hoàng Vĩ hỏi Hùng.

"Giờ tụi em phải về rồi. Hẹn gặp anh vào chủ nhật tuần sau vậy!"

"Thế cũng được!"

Sau khi chào tạm biệt Hùng cùng đồng bạn, Hoàng Vĩ lại tiếp tục công cuộc vận động của mình.

Đến khi chạy tới một nơi vắng người hắn mới dừng lại. Chỗ này quá thích hợp để luyện võ.

Ngày hôm qua hắn đã lên kế hoạch học môn võ cho riêng mình để có thể sử dụng tốt võ kĩ, giờ là lúc để làm việc đó. Môn võ hắn chọn sẽ là võ cổ truyền.

Võ cổ truyền Việt Nam có lịch sử lâu đời, nhưng chỉ được dùng để biểu diễn chứ có rất ít giá trị trong thực chiến.

Tuy nhiên khi vào tay Hoàng Vĩ nó chắc chắn sẽ là thứ vũ khí cực kỳ đáng sợ. (đấy là hắn nghĩ thế thôi)

45 động tác võ cổ truyền học ở cấp ba tới bây giờ hắn vẫn nhớ như in.

"Đầu tiên...

1! Chuẩn bị, lập tấn.

2! Bái tổ.

3! Trung bình tấn, hai nắm tay gạt từ trên xuống (hét lớn).

4! Trung bình tấn, tay trái đỡ qua mặt, nắm tay phải đập từ trên xuống ngang ngực. Tiếp tục tay trái, nắm tay phải rút về giữ ngay thắt lưng phải.

5! Trung bình tấn. Tay phải đấm móc vòng từ ngoài vào ngang ngực, nắm tay trái rút về giữ ngang thắt lưng trái.

6! Trảo mã tấn phải. Tay phải đấm múc từ dưới lên ngang ngực, tay trái mở ra che khuỷnh tay phải.

7! Trung bình tấn. Tay phải đánh...

...

44! Bái tổ.

45! Lập tấn. Kết thúc.

Từ nãy đến giờ Hoàng Vĩ đã tập bài võ này hơn 15 lần, các động tác đã trở nên nhuần nhuyễn hơn. Nhưng nói gì thì nói học phải đi đôi với hành, hắn cần phải thực chiến mới thực sự làm chủ được môn võ này.

Bây giờ về nhà nấu cơm trưa thôi đã đói lắm rồi.

Khi về tới nhà Hoàng Vĩ đang suy nghĩ sẽ nấu món nào thì hắn mở tủ lạnh ra và mém nữa té xỉu.

Tủ lạnh trống trơn.

Hết chương 10.