Ta Mạnh Lên Nhờ Group Chat

Chương 101: Chương </span></span>99



Chương 99: Akira Khốn Khổ

Tới tối mịt thì Hoàng Vĩ mới về được tới nhà trọ, vừa dắt chiếc xe máy cà tàng của mình vào cổng thì hắn đã thấy anh nhân viên vật chuyển giao chiếc nồi cơm điện mới tới đứng đợi trước cửa.

"Mời anh ký giấy xác nhận giúp bên em ạ!" Anh nhân viên chìa ra một tờ giấy và một chiếc bút cho Hoàng Vĩ, hắn không chần chừ gì và cầm lấy ký lên trên. Tiền thì hắn đã thanh toán khi đặt hàng rồi.

Hoàng Vĩ khệ nệ bê chiếc nồi cơm điện mới toanh bằng một tay trong khi tay còn lại thì loai hoay dùng chìa khoá để mở cửa phòng trọ, phải mất một lúc lâu sau Hoàng Vĩ mới vào trong được.

Đặt cái thùng hàng xuống, việc đầu tiên Hoàng Vĩ làm là tháo hộp (unbox) cái nồi cơm điện ra. Hoá đơn và thẻ bảo hành thì hắn giữ lại còn quyển hướng dẫn sử dụng thì ném sang một bên, thứ này Hoàng Vĩ đã quá quen thuộc rồi!

Dùng nước rửa sơ một chút phần bên trong chiếc nồi nhôm màu bạc rồi lấy khăn sạch lau sơ qua một chút cho khô. Tiếp theo là cho gạo vào nồi, vo gạo, bỏ vào nồi cơm, cắm điện, ấn nút, đóng nắp, tất cả đều không quá 3 phút.

Trong khi chờ cơm chín, Hoàng Vĩ nhanh chóng chui vào buồng tắm gột rửa cơ thể.

Nhìn bản thân mình trong gương Hoàng Vĩ không thể không cảm thán, chiều cao lý tưởng, cơ bắp đẹp như tạc tượng không có quá cỡ như dân tập gym.

Sẽ không ai có thể ngờ rằng mới có khoảng hơn một tuần trước thôi Hoàng Vĩ chỉ là một tên sinh viên yếu ớt, tay trói gà không chặt (thật ra là hắn có trói gà lần nào đâu mà biết).

Sự thay đổi lớn lao này khiến cho những ai quen thân nhất với Hoàng Vĩ phải cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng đối với bản thân hắn đây lại là hệ quả thiết yếu. Dù gì hắn cũng vừa trải qua một trận chiến sinh tử đúng nghĩa mà!

Dùng chiếc khăn để một tuần trong nhà không phơi không giặt lau khô cơ thể, Hoàng Vĩ mặc quần áo thường ngày ở nhà vào rồi bắt đầu nấu nướng.

Thức ăn đã để trong tủ lạnh hơi bị lâu rồi nên... không còn tươi như trước nữa, nhưng Hoàng Vĩ không phải dạng kén ăn nên nấu vài món đơn giản thì vẫn tốt. Thứ hắn cần nhiều là cơm cơ, đã lâu rồi không ăn nên Hoàng Vĩ nhớ cái món này quá. Đúng là thứ chất trắng gây nghiện khó bỏ mà!

Rất nhanh sau đó thức ăn đã được nấu xong và cũng rất nhanh sau đó Hoàng Vĩ đã chén sạch bách, sạch đến nỗi thậm chí không cần phải rửa chén bát mà đặt trên giá bếp người ta cũng tưởng là chén bát sạch thật mất!

Đáng lẽ ăn cơm xong là Hoàng Vĩ sẽ nằm lười trên giường lướt Facebook, YouTube như mọi ngày. Thế nhưng bây giờ hắn cảm thấy hơi chán việc đó, thế là Hoàng Vĩ đăng nhập vào group chat.

[ - Hoàng Vĩ: Xin chào ]

[ - Toji Akira: Chào ]

[ - Hiền Triết Roland: @Toji Akira, ngươi hình như rất rảnh rỗi đó nhỉ? Thấy trực tuyến cả cả ngày hôm nay rồi ]

[ - Toji Akira: Khà khà, ngồi không chán chết. Dù gì thì tôi cũng đâu có việc gì để làm đâu ]

[ - Hiền Triết Roland: Tên thất nghiệp ]

[ - Toji Akira: ... ]

[ - Toji Akira: Có nhất thiết phải nói thẳng ra như thế không, ông có thể gọi tôi là...

[ - Lý Long: Đầu đường xó chợ ]

"Phụt!!!"

"Quả không hổ là thánh cà khịa của nhóm, chỉ chực chờ có cơ hội là nhảy vào ngay!"

Hoàng Vĩ thừa biết Lý Long và Roland đang nói kháy Akira vì hắn ta hiện đang là Lãng Nhân (cách gọi khác của Lãng Khách) và không có việc làm.

Thật ra nói Akira không có việc làm thì cũng không đúng, bởi thế giới Nhật Bản cổ đại làm gì có dịch vụ giúp đỡ người vô gia cư và đang thất nghiệp cơ chứ. Akira có thể sống tới hiện tại là nhờ hắn chuyên đi săn tiền thưởng (kiểu giống Roronoa Zoro trong OP á), mỗi tội không phải trên biển mà là trên đất liền. Mục tiêu của Akira chủ yếu là đám sơn tặc chuyên cướp bóc các ngôi làng và lũ tội phạm truy nã, được treo thưởng bởi các lãnh chúa. Akira chỉ việc săn chúng, chặt đầu hết cả bọn rồi mang đi lãnh thưởng.

Tất nhiên công việc này không thiếu người làm, đâu phải tự nhiên lại có cái khái niệm tên là "Thợ săn tiền thưởng" đâu. Chỉ có điều ở thế giới Samurai thì Akira thuộc dạng "lão làng" rồi, số lượng tội nhân chết trong tay hắn không dưới một trăm.

Với những chiến công đó thì đáng ra Akira đã có cho mình một số của cải lớn. Mỗi tội tên này éo biết tiết kiệm là gì, kiếm được đồng nào là hắn nướng vào các quán Takoyaki ngay. Có thể nói hắn là một con nghiện Takoyaki, lại còn nghiện nặng nữa là đằng khác.

[ - Toji Akira: Có thể đổi cách gọi khác được không? ]

[ - Lý Long: Vô công rỗi nghề ]

[ - Toji Akira: ... ] (Thua!)

[ - Toji Akira: Bỏ đi, ngày hôm nay @Mọi người thế nào rồi? ]

[ - Duy Nam: Tôi bị anh quản lý nạt cho một trận vì tội bỏ đi biệt tăm biệt tích rồi bị cấm túc trong khách sạn cho đến khi giải đấu "Hồn chiến sĩ" khai mạc. Bây giờ đến cả biển cũng không được phép ra bơi nữa ]

Là một người con của biển việc không được phép ngâm mình dưới dòng nước mát lạnh mặn mòi của mẹ biển cả đối với Duy Nam là cả một cực hình.

Hồi còn ở thế giới Ma Pháp vì thủ đô của Đế quốc Emmecia không có gần biển nên Duy Nam đành chịu, còn bây giờ thấy biển trước mặt đó mà không được bơi thì nó còn ức chế hơn.

[ - Stella: Em thì chẳng bị sao cả, dù gì thì bình thường em cũng tự nhốt mình trong nhà cả tháng rồi ]

[ - Tần Tử: Muội là trạch nữ chắc? ]

[ - Stella: "Có thể" xem là vậy ]

'Con bé này tỉnh thật! Mà rốt cuộc nó làm gì mà lại tự cách ly mình khỏi xã hội vậy cà? Nghiên cứu vũ khí mới hay gì?' Hoàng Vĩ nghĩ.

Thật ra nếu chịu nghĩ sâu xa hơn một tí thì Hoàng Vĩ sẽ cảm thấy có gì đó không hợp lý cho lắm, bởi ai đời một cô nhóc 13 tuổi lại sở hữu cho mình một đống vũ khí hạng nặng như vậy. Dù có là thiên tài máy móc đi chăng nữa thì chế ra từng đó vũ khí cũng đủ để tử hình rồi ấy chứ, hoặc là thế giới của Stella (thế giới Kỹ Sư) cho phép chế tạo và tàng trữ vũ khí, hai là gia thế của Stella không đơn giản. Dù là trường hợp nào đi nữa thì cũng cho thấy rằng thế lực đằng Stella rất khủng bố.

Hoàng Vĩ là một kẻ thông minh, tuy nhiên đôi khi hắn lại không để ý tới những chi tiết nhỏ nhặt nhưng lại rất quan trọng về người khác. Vậy nên nhiều lúc hắn ứng xử đần vãi cả ra!

[ - Gramas: Tôi cũng giống với Akira, đều "vô công rỗi nghề" hết ]

Một lần nữa, nhân tố A lại được gọi tên.

[ - Toji Akira: ... ]

First Blood!

[ - Hiền Triết Roland: @Gramas, ngươi yên tâm. Sẽ không có ai so sánh ngươi với hắn cả đâu. Bởi lẽ khác với cái tên "ăn mày rách rưới" kia thì ngươi chăm chỉ hơn nhiều ]

[ - Toji Akira: ... ]

Double Kill!

[ - Carlyn: Đúng rồi, ai đời lại đi so sánh một người bị cả xã hội ruồng bỏ với một tên lười biếng nghiện bánh bạch tuộc được ] (Ở đây Carlyn đang nói tới Takoyaki, thành phần chính của bánh là bột và nhân bạch tuộc.)

[ - Toji Akira: Bánh... bạch... tuộc...? ]

Triple Kill!

[ - Toji Akira: Rốt cuộc ta đã làm gì để bị lũ các người xỉa xói tới mức này hả? ]

[ - Stella: Chấp nhận đi Akira-sannn, bởi sự thật thì luôn luôn mất lòng mà ]

Quadra Kill!

[ - Lý Long: Thật đáng thương! ]

Penta Kill!

Lý Long chốt câu cuối khiến tinh thần Akira triệt để sụp đổ, sau đó thì không còn thấy vị Ronin (Lãng Nhân) của nhóm nói gì thêm nữa. Xem ra là bị đả kích lớn quá đâm ra giận luôn rồi.

Hoàng Vĩ thầm khắc ghi trong lòng là sau này không nên trở thành mục tiêu cho cái nhóm này bàn luận, nếu không sẽ tức chết mất!

Hết chương 99

*Chương sau nữa là vừa tròn trăm chương rồi!

Tác đăng trước một chương thôi, còn lâu lắm nhá!