Ta Mạnh Lên Nhờ Group Chat

Chương 11: Chương </span></span>11



Chương 11: Nhiệm Vụ Ở Ma Pháp Thế Giới

Nỗi sợ lớn nhất của sinh viên chính là nhìn thấy tủ lạnh trống không, đối với Hoàng Vĩ thì chuyện này còn khủng khiếp hơn việc trượt tốt nghiệp nữa.

"Phải bổ sung gấp! Không thể chậm trễ được!"

Hoàng Vĩ lấy điện thoại ra kiểm tra tài khoản.

"May là mình vẫn còn hơn hai triệu đây!"

Số tiền này là do hắn tích cóp hồi mới vào đại học, định sau này khi ra trường thì sẽ có vốn làm ăn, nhưng hôm nay coi bộ hắn phải xài rồi.

"Kệ đi! Thất nghiệp có thể còn sống nhưng đói thì chắc chắn chết!"

Hoàng Vĩ thầm nhủ với bản thân. Nếu như bị đưa tới bước đường cùng hắn sẽ mặt dày ăn xin trên nhóm chat, thà mất liêm sỉ chứ không mất mạng. (đùa thôi)

Khoác chiếc áo gió lên người, Hoàng Vĩ nhẹ nhàng đóng cửa với một tiếng:

Rầm!

Bà Tư đang nghỉ dưới nhà bị tiếng động đánh thức khỏi giấc ngủ. Tức giận quát lên:

"Đứa nào làm gì om xòm vậy hả?"

Nhưng trước khi bà Tư mở cửa nhòm ra ngoài thì Hoàng Vĩ đã leo tót lên xe máy chạy tuốt rồi, đến khi thấy mình đã đi xa hắn mới đưa tay lên quẹt mồ hôi trên trán:

"Hú vía! Cũng may là thoát kịp! Chọc giận bà này thì nguy hiểm lắm, bị tóm được là xác định nhừ xương!"

Bà Tư trước đây nghe nói đã từng là một dân giang hồ khét tiếng từng xưng bá Sài Gòn. Đến khi phải lòng một chàng sinh viên mới ra trường rồi cả hai cưới nhau thì bà Tư mới chịu quy ẩn giang hồ, cùng chồng về quản lý khu nhà trọ này. Bà có hai đứa con gái đều đã đi làm, chồng bà lại mới mất cách đây ít năm nên nơi này giờ chỉ do một mình bà quản lý.

Chính vì vậy tuy bà Tư rất tốt bụng nhưng một khi đã sôi máu lên thì không bị hành hạ về thể xác thì cũng tan nát tinh thần.

Về phần hai bà chị lớn kia Hoàng Vĩ chỉ mới gặp có mấy lần nhưng hắn chắc chắn họ giống bà Tư cả về ngoại hình lẫn tính cách.

Suy nghĩ miên man một hồi thì hắn đã tới siêu thị lúc nào không hay. Hoàng Vĩ lấy thẻ giữ xe rồi đi xuống bãi đậu xe.

Bước vào trong siêu thị là một khung cảnh hoàn toàn khác, đèn điện sáng trưng, không khí mát mẻ cùng dòng người tấp nập qua lại. Khác xa cái bãi đậu xe u ám ngoài kia.

Hoàng Vĩ nhìn lên cái bảng lớn, trên đó ghi số tầng và mặt hàng được bán ở mỗi tầng:

"Để xem nào! Tầng 1 là đồ điện gia dụng, tầng 2 là khu vực thực phẩm. Vậy thì lên tầng 2!"

Muốn lên được tầng 2 thì chỉ cần lên thang cuốn, thế nhưng Hoàng Vĩ lại chọn cách leo thang bộ nhằm rèn luyện sức khỏe nên hắn bị những người xung quanh nhìn như thằng điên.

Trên tầng 2 được bao phủ bởi rất nhiều kệ tủ trải tộng khắp nơi. Kệ nào kệ nấy cũng đều chất đầy ắp đồ ăn thức uống. Hoàng Vĩ nhìn qua quầy thịt, cá:

"Không được! Thứ cần mua là rau chứ không phải thịt!" Hoàng Vĩ cố kéo bản thân ra khỏi sự cám dỗ.

Hắn có thể không ăn thịt nhưng rau thì không thể thiếu, một bữa cơm của người Việt không thể thiếu rau.

Đẩy xe tới quầy rau củ Hoàng Vĩ túm hết mấy loại ra giá rẻ cho vào trong xe:

"Xà lách! Rau muống! Tía tô..."

"Ủa Vĩ! Mi đi đâu đây?"

Là giọng chú Sáu, chú cũng đang lựa rau giống hắn. Hoàng Vĩ hỏi lại:

"Bữa nay chú tự mình đi chợ hả?"

"Ờ!" Chú Sáu đáp "Chiều có bà con chú vô chơi nên phải đi mua đồ về đây! Công nhận đồ trong này mắc thiệt, chả bù cho ở quê, đồ ăn đã rẻ lại còn tươi nữa, mỗi tội là hơi mất vệ sinh thôi!"

Hoàng Vĩ (độc thoại) : Chú ơi! Ai lại đi so sánh mệnh giá ở quê với thành phố bao giờ!

"Tủ lạnh nhà con hết đồ ăn rồi nên con phải lấy tiền tiết kiệm đi mua bổ sung!" Hắn nói.

"Rứa (thế) tiền ta đưa mi hồi tối qua đâu!"

Lúc này Hoàng Vĩ mới sực nhớ ra là quên không kiểm tra ví. Giờ thì hay rồi.

"Dạ! Con... quên!" Hoàng Vĩ trả lời bằng giọng gượng gạo.

"Bây thiệt tình! Chưa già mà đã lú lẩn rồi. Thôi cầm lấy đi!"

Chú Sáu ném qua xe của hắn một hộp nho.

"Tiết kiệm là tốt nhưng phải cũng phải biết hưởng thụ nữa chứ. Đời người chỉ có một và chẳng biết tương lai sẽ ra sao, biết đâu nay mai ta chết thì sao? Đời ai nói trước được gì!"

Hoàng Vĩ nghe chú nói vậy cũng lấy làm phải. Thôi thì lấy thêm chút thịt về cho bữa trưa vậy.

...

Về đến nhà Hoàng Vĩ chưa bắt tay vào nấu nướng ngay, trước tiên hắn phải nấu cơm cái đã. Không có cơm hốc vào thì bao nhiêu đồ cũng chẳng ăn nổi.

Trong khi chờ cơm chín thì Hoàng Vĩ đăng nhập vào nhóm chat.

Nhóm chat chưa bao giờ mất đi sự náo nhiệt khi Roland vẫn đăng nhập thường xuyên.

- Hiền triết Roland: Mọi người quay ra được thứ gì? Của ta là ma pháp mới "nghịch chuyển" giúp ta đảo chiều đòn tấn công của kẻ địch!

- Stella: Năng lực "thao túng vật chất". Em có thể tạo ra một loại hợp chất mới bằng cách kết hợp hai loại chất cũ lại với nhau!

- Caryln: Của tôi là "cường hóa cơ bắp". Tăng sức mạnh cơ bắp lên rất nhiều lần nhưng chỉ có thể sử dụng tối đa một phút một ngày!

- Toji Akira: Có ai biết điểm giao dịch dùng để làm gì không?

- Elment: Theo như tôi tìm hiểu thì điểm giao dịch có thể dùng để tăng tiến sức mạnh cho bản thân hoặc cho vũ khí.

"Còn có thể dùng điểm giao dịch như vậy?"

Hoàng Vĩ làm bộ mặt bất ngờ. Nếu như vậy thì chỉ cần có thật nhiều điểm giao dịch thì hắn sẽ trở thành vô địch sao?

Bất quá Hoàng Vĩ lại không muốn làm vậy, nếu như hắn quá dựa dẫm vào điểm giao dịch thì sau này hắn sẽ bị lệ thuộc vào nó.

- Lý Long: Đúng như Ê Lễ Man đạo hữu đã nói, ta dùng nó cường hóa tiên pháp của bản thân. Hiện ta chỉ đang Trúc Cơ sơ kỳ nhưng tùy tiện tung một chưởng có thể làm trọng thương Trúc Cơ hậu kỳ.

- Elment: @Lý Long, Ê Lễ Man? Đó là cách anh đọc tên tôi đó sao?

- H: Tốt nhất là Lý Long đừng nên dịch tên tiếng Anh ra tiếng Trung, nghe nó khó chịu lắm.

- Lý Long: Đã hiểu!

- Cao Thiết: Đồ ta tặng mọi người xài tốt chứ?

- Caryln: Ờ tốt lắm! Tốt đến nỗi tôi chẳng dèm đem ra dùng!

- Cao Thiết: Sao vậy?

- Caryln: Sao trăng gì nữa! Trên chiến trường bây giờ chỉ có sử dụng vũ khí công nghệ cao. Tôi lại xài một cái nỏ ra trận thì người ta sẽ bảo tôi bị điên mất!

- Cao Thiết: Thì cứ thử đi! Đảm bảo uy lực!

- Stella: Đừng cố thuyết phục chị ta nữa! Đây là sự khác biệt của thời đại.

- Cao Thiết: Nhưng kể ra cũng buồn, vũ khí mà không dùng để chiến đấu thì còn giá trị gì!

- Toji Akira: @Caryln nếu không cần nữa thì tặng cho ta đi?

- Caryln: Cứ ở đó mà mơ đi!

- Toji Akira: ...

Hoàng Vĩ cũng góp vui bằng một tin nhắn:

- Hoàng Vĩ: Chào buổi trưa!

- Tần Tử: Buổi trưa?

- Hoàng Vĩ: ...

Cả nhóm bỗng dưng im lặng làm hắn chột dạ.

Không lẽ mình nói gì sai ta?

- Stella: Chỗ em bây giờ đang là buổi tối!

- Hoàng Vĩ: ...

- Toji Akira: Chỗ ta thì đang buổi sáng sớm!

- Hoàng Vĩ: ...

- Hiền triết Roland: Mặt trời còn chưa mọc mà ngươi lại đi chào buổi trưa!

- H: Có vẻ như thời gian trôi qua của các thế giới là khác nhau!

- Tần Tử: Ra là vậy!

- Lý Long: Thế mà cứ tưởng Hoàng Vĩ đạo hữu nay bị ấm đầu chứ!

- Hoàng Vĩ: ...

Bộ nhìn tôi giống kẻ bị tâm thần lắm à?

Ting!

Nhiệm vụ mới: Giải cứu Ma Pháp thế giới!

Ma Pháp thế giới xuất hiện dị biến, thành viên nhóm mau chóng tới đó giải quyết vấn đề.

Điều kiện: Không giới hạn thành viên hay thời gian hoàn thành.

Phần thưởng: 1000 điểm kinh nghiệm, 2000 điểm giao dịch cho toàn bộ thành viên.

Hết chương 11.