Ta Tu Tiên Hoàn Toàn Nhờ Bị Động

Chương 7: Không giao!



EDIT: zl_wing

⨳⨳⨳⨳⨳⨳

- Thơm quá đi! Là mùi gì vậy nhỉ?

Chu Phụng vừa mới đi vào Lĩnh Công điện, một mùi hương trực tiếp đập vào mặt.

Hương vị này dường như là một hương vị do rất nhiều thứ trộn lẫn với nhau tản mát ra.

Trong khoảnh khắc này, Thị Huyết Cổ trong cơ thể hắn cũng hơi khẽ động.

Chỉ là chỉ là trong nháy mắt, Thị Huyết Cổ liền an tĩnh lại.

Thật giống như trực tiếp nằm sấp, không dám nhúc nhích.

Cảm nhận được Thị Huyết Cổ tựa hồ đang giả chết, hắn cũng ý thức được nơi này tựa hồ có cao thủ.

Lại nói tiếp, từ khi hắn xuyên qua thế giới này, cho tới bây giờ chưa từng thấy người tu hành ra tay.

Không biết người tu hành trên thế giới này có thể dời núi lấp biển, đốt trời nấu biển hay không?

Còn có tu hành đến tột cùng là tu hành như thế nào?

Lại nói tiếp, hắn thật sự không hiểu tu hành là làm như thế nào.

Đến tột cùng như thế nào mới được xem như là tu hành, còn có cổ trùng này nên xử lý như thế nào, thậm chí người tu hành chiến đấu như thế nào.

Tất cả những điều này, hắn không biết gì cả.

Thành thật mà nói, nội tâm của hắn là khát vọng những kiến thức như thế.

Hắn háo hức tìm hiểu tất cả mọi thứ.

Nhưng lý trí nói với hắn, phải bình tĩnh, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Cho nên mặc dù nội tâm Chu Phụng đã sớm sóng biển quay cuồng, nhưng bề ngoài vẫn là một bộ biểu tình đờ đẫn.

Thậm chí trong một thời gian dài, hắn còn nghi ngờ rằng hắn sẽ trở thành một tên đơ.

- Lệnh bài!

- Mười miếng Huyết Đan! Tiếp theo!

Đi tới quầy, Chu Phụng xuất trình lệnh bài tông môn lấy được lúc trước.

Mười miếng Huyết Đan đến tay!

Toàn bộ quá trình rất ngắn ngủi, ngắn đến chỉ có hai câu.

Trong tình huống như vậy, mặc dù hắn có ý định tiếp tục quan sát hoàn cảnh bên trong của Lĩnh Công điện, cũng không thể không nhanh chóng rời đi.

Bởi vì hắn cảm giác được hai ánh mắt đã nhìn chăm chú vào mình.

Hai cái này rất chăm chú, làm cho toàn bộ thân thể hắn đều báo động, thật giống như là bị Hồng Hoang cự thú theo dõi vậy.

Dưới áp lực như thế, Chu Phụng căn bản không dám ở lại.

Nhưng khi hắn đi đến cửa, hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lâm Mệnh.

Bởi vì Chu Phụng cố ý phai nhạt sự tồn tại của mình, cho nên đương nhiên, hắn là người cuối cùng đến nhận Huyết Đan.

Cũng là người cuối cùng ra khỏi Lĩnh Công điện.

- Đây là.... Cướp sao?

Nhìn một phen hỗn độn trước mắt, hai mắt hắn không khỏi nheo lại.

Chỉ thấy Lâm Mệnh trực tiếp ngã xuống trong vũng máu, trong tay vẫn cầm Huyết Đan.

Mà mấy người cùng viện với Chu Phụng ở bên cạnh, cũng có không ít người ngã trên mặt đất.

Đệ tử cũ cướp Huyết Đan của người mới.

Đây hẳn là tiết mục cố định trong Tam Cổ môn.

Bởi vì phương thức dưỡng cổ mà cao tầng bồi dưỡng đệ tử, cho nên chuyện đệ tử cũ cướp tài nguyên của đệ tử mới nhập môn cũng thuận theo mà sinh ra.

Thậm chí có một số lãnh đạo cấp cao còn trực tiếp ngầm đồng ý với cách làm này.

Dù sao, đây cũng là một cách nhanh chóng chọn được hạt giống tốt.

Hoàn cảnh không khó khăn, sao có thể kích thích tiềm năng được?

Chỉ là, chuyện cướp Huyết Đan này cũng có quy tắc.

Để phòng ngừa một số tình huống đặc biệt, ví dụ như một số đệ tử cũ dựa vào thực lực, cướp tất cả tài nguyên của đệ tử mới.

Vì vậy, một số quy tắc ngầm cũng xuất hiện.

Đó chính là một đệ tử cũ chỉ có thể cướp mười Huyết Đan của đệ tử mới.

Đồng thời cũng phải để cho đệ tử mới tự tay giao vào tay bọn họ.

Nếu đệ tử mới không muốn, sau đó ngươi cũng không thể cưỡng ép cướp.

Thế nào, điều này nghe có vẻ như cao tầng vẫn còn một chút nhân tính.

Tuy nhiên, trên thực tế, những gì có thể làm trong này vẫn còn quá nhiều.

Ví dụ như bây giờ Lâm Mệnh bị đánh trọng thương, chỉ cần ngươi không giao, liền biến ngươi thành tàn phế.

Đúng vậy! Chỉ cần không xảy ra mạng người, tàn phế cái gì đó cũng sẽ không có người quản.

Những người khác cùng tiểu viện với Chu Phụng, toàn bộ đều đã nộp một nửa Huyết Đan, hiện tại chỉ còn Lâm Mệnh không giao.

Ngân Linh ra ngoài đầu tiên, lúc này cũng bịt mặt sưng đỏ, nhìn vẻ mặt quật cường của Lâm Mệnh ở nơi đó gấp gáp.

- Giao hay không!

Một chân của Hùng Đảm không ngừng nghiền nát ngón tay trái của Lâm Mệnh, ngữ khí dần dần bắt đầu không kiên nhẫn.

Tuy nhiên, Lâm Mệnh đã thể hiện thái độ của mình bằng hành động.

Tay phải nắm chặt lấy Huyết Đan vừa mới nhận được.

Cảnh tượng này ngược lại làm cho Chu Phụng vô cùng bất ngờ.

Không nghĩ tới Lâm Mệnh lại quật cường như vậy, dù sao trong mắt hắn, Lâm Mệnh chỉ là một quý công tử không có suy nghĩ.

Lâm Mệnh xuất thân từ trại lớn, hành vi ngày thường có chút ngây thơ.

Một bộ dáng chưa từng trải.

- Chậc chậc ~~ người này sao lại quật cường như vậy! Hơn nữa vận khí còn kém như vậy, còn gặp phải Hùng Đảm!

- Đúng vậy! hình như Hùng Đảm sắp đột phá rồi, hiện tại rất cần tài nguyên, cho nên trực tiếp tự hạ thân để cướp Huyết Đan của người mới rồi!

- Được không bù được mất a! Một ít Huyết Đan mà thôi, như vậy là tàn phế thì thảm rồi!

- .....

một số đệ tử cũ ở bên cạnh bừng bừng thảo luận.

Bởi vì đã lâu lắm rồi không xuất hiện người mới quật cường như vậy.

Người mới của trước kia, chỉ cần đe dọa một chút, về cơ bản sẽ ngoan ngoãn đi theo khuôn khổ.

Không nghĩ tới lần này gặp phải tấm sắt, cho dù là tàn phế cũng không giao.

Trên thực tế Hùng Đảm hoàn toàn có thể cướp Huyết Đan của người khác, không cần lãng phí thời gian ở đây.

Dù sao hiện tại thực lực của Hùng Đảm đã sắp đột phá Đoán Thể Cảnh rồi., trong đệ tử mới căn bản không có ai có thể ngăn cản.

Nhưng Hùng Đảm chính là nhìn Lâm Mệnh không vừa mắt.

Tất cả mọi người đều ngoan ngoãn giao nộp, ngay cả lúc Hùng Đảm mới nhập môn cũng giống như vậy.

Tại sao ngươi làm cái gai này, muốn không giống? Vậy thì ta thành toàn cho ngươi!

- Có người đi ra!

Mà đúng lúc này, cũng có người phát hiện Chu Phụng đi ra khỏi Lĩnh Công điện.

Chỉ thấy Hùng Đảm tựa hồ nghe được cái gì đó, chậm rãi quay đầu.

- Giao một nửa Huyết Đan của ngươi ra!

Trong giọng điệu bình tĩnh của Hùng Đảm, ẩn chứa sự thiếu kiên nhẫn cực độ.

Hắn đã bị Lâm Mệnh lãng phí không ít thời gian, không thể tiếp tục lãng phí.

Phải biết rằng Thị Huyết cổ trong trái tim hắn, mỗi thời mỗi khắc đều cắn nuốt huyết khí của hắn.

Thêm một tháng nữa, là đến thời hạn ba năm.

Hắn không thể kéo dài nữa.

Trong Tam Cổ môn: Tất cả đệ tử nhập môn đều chỉ có ba năm tiến hành tu luyện.

Trong ba năm, ngươi phải đột phá Đoán Thể Cảnh, tấn cấp đến Dẫn Khí Cảnh để trở thành đệ tử nội môn.

Bằng không, chỉ có thể bị thu hồi cổ.

Tông môn đem tài nguyên đầu tư vào trên người bọn họ, cũng sẽ không lãng phí một cách vô ích.

Ba năm đều không đột phá được người Đoán Thể Cảnh, tông môn liền trực tiếp tiến hành thu hồi phế vật.

Chính vì vậy, Hùng Đảm mới nóng nảy như vậy.

Giờ phút này, một vấn đề buộc phải lựa chọn được đặt trên mặt Chu Phụng.

Giao hay không?

Hùng Đảm cho rằng, Chu Phụng nhìn thảm trạng trước mắt, hẳn là sẽ ngoan ngoãn thức thời.

Dù sao một cái gai như Lâm Mệnh xuất hiện cũng đã rất ngạc nhiên rồi.

Cái gai ngu ngốc như vậy sẽ xuất hiện cái thứ hai?

Điều này chỉ đơn giản là không thể!

- Giao? Không giao? Kẻ ngốc mới giao!

Giao hay không giao, vấn đề này chỉ xoay quanh trong đầu Chu Phụng nửa giây.

Và sau đó hắn đã có kết luận.

Để cho hắn giao ra một nửa Huyết Đan! Điều đó là không thể!