Tà Túy

Chương 5: Kẻ rơi xuống nước



Edit by An Nhiên

Không biết vì tâm lý vẫn còn quá mệt mỏi hay là vì tro cốt Diệp tam công tử thật sự che chở

cậu trăm tà tránh lui, một đêm này Trì Diên cảm giác ngủ đặc biệt yên ổn,

một đêm không mộng, cũng không giống mọi khi trong lúc nửa tỉnh nửa mê luôn cảm giác có gì đó rình mò từ bốn phương tám hướng mà liên tục phập phồng lo sợ.

Một giấc này đem tất cả thiếu ngủ lúc trước bổ sung trở về, sau khi tỉnh lại đã là mười hai giờ trưa, Trì Diên chỉ cảm thấy tinh thần phấn chấn, đi vào bếp nấu một nồi mì gói, đặc biệt trước tiên múc một bát mì nhỏ chan nước mì bày lên trêи bàn thờ Diệp Nghênh Chi. Bởi vì thể chất không giống người thường cộng với những chuyện từng trải qua từ nhỏ đến lớn, Trì Diên rất tin những thứ này, nếu như đã cầu Diệp tiên sinh che chở, liền thành tâm thành ý mà làm.

Cậu đặt mì xuống, xin lỗi nói: “Ủy khuất Diệp tiên sinh, tôi dậy muộn hại ngài không có bữa sáng, cùng tôi ăn bữa trưa đơn giản nhé.”

Bởi vậy sau đó qua hơn ba tháng, thời tiết dần dần chuyển lạnh, mà Trì Diên đúng là vẫn luôn bình an vô sự, ngay cả ác mộng cũng ít gặp, thật sự có để nói là bách tà tránh lui.

Trì Diên sinh hoạt rất có quy luật, tính cách cũng tương đối trạch, công tác cũng không cần giao tiếp xã giao, sau khi thoát khỏi khoảng thời gian linh ngọc hộ thân dần mất tác dụng bị quỷ quái quấy nhiễu lo sợ, cuộc sống bắt đầu ổn định trở lại. Mỗi ngày sáng sớm đi làm, buổi tối về nhà nấu cơm, cậu ngày càng cảm thấy biện pháp của Trương đạo trưởng có hiệu quả, mình được tro cốt Diệp Nghênh Chi che chở, chưa nói đến nhân ngày Chủ nhật đi quyên góp cho đạo quán, bất luận ăn gì cậu cũng không quên dâng cho bài vị Diệp tam công tử một phần, hệt như trong nhà có thêm một người nhiều thêm một miệng ăn.

Mà thứ cậu không nhìn thấy chính là, một bóng đen hình người vẫn luôn ở sau lưng cậu, hơn nữa hình bóng càng ngày càng đậm.

Lúc cậu ăn cơm, bóng đen kia cũng không động đến đồ trêи bàn thờ, chỉ ngồi một bên nhìn cậu; lúc cậu tắm, bóng đen cũng đứng ở sau màn nước hơi mỏng lẳng lặng chờ; Trì Diên vì để lúc ngủ có thể thỏa sức lăn lộn thật thoải mái nên đã giường mua rộng một mét năm, nhưng thực ra lúc ngủ cũng chỉ có thể chiếm một nửa, bóng đen kia liền công khai nằm thẳng lên giường, thường thường nằm ở bên cạnh cậu, khoảng cách chưa đến một nắm tay.

Căn nhà này đã sớm không phải chỉ có một người ở. Nhưng Trì Diên rồi lại chìm

đắm trong ảo tưởng nhìn không thấy cảm giác không ra, còn mơ một giấc mơ đẹp rằng đã tìm được biện pháp tốt bảo vệ tính mạng.

Linh ngọc với bình sứ nhỏ đựng tro cốt cùng đeo trước ngực không quá thoải mái, Trì Diên thử lấy linh ngọc xuống để vào ngăn kép trong cặp công văn, chỉ đeo bình sứ, thỉnh thoảng cậu không cầm cặp công văn, mọi thứ cũng vẫn bình thường, không có chuyện gì phát sinh. Vì vậy cậu càng thêm yên tâm lớn mật, cất linh ngọc vào trong ngăn kéo tủ đầu giường.

Một ngày chủ nhật tháng 11, bạn học cấp ba Từ Giang của Trì Diên hẹn cậu đi chơi.

Trường đại học của Trì Diên ở vùng khác, Từ Giang thì lại lên Tô Dân học đại học, học chính quy xong thì tiếp tục học tiến sĩ luôn ở trường đó, nơi hắn hẹn Trì Diên cũng gần trường mình.

Đại học Tô Dân nằm ở gần ngoại thành, nghe nói đứng ở mái nhà lầu dạy học sẽ có thể nhìn thấy cánh đồng lúa vàng rực rỡ. Cách trường học không xa là hồ Tô Dân, mặc dù là hồ nhân tạo nhưng diện tích khá lớn, nước hồ đương nhiên cũng sâu, hơn nữa nghe nói dù là chỗ dưới nước gần bờ thì cũng đều là bùn nhão, ngã xuống rất khó cứu lên, nhiều năm như vậy cũng xảy ra không ít chuyện, có trượt chân, cũng có cố ý tìm chết.

Trì Diên và Từ Giang thời cấp ba rất thân thiết, sau khi ăn xong liền đi dọc cấp ba.

Thời điểm này cảnh sắc vô cùng tiêu điều, thực vật bên hồ cũng đã trở nên khô héo, gió xào xạc, có chút cảm giác thê lương. Trì Diên chỉ mặc một chiếc áo gió đi ra ngoài, cảm thấy lạnh, vừa định nói tìm quán cà phê nào đó gần trường vào ngồi một chút, chợt thấy Từ Giang vươn cổ không biết đang nhìn gì.

Trì Diên nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy hồ bên kia có một đám đông đang vây thành vòng tròn, còn có xe cảnh sát với xe cứu thương ở đó.

Từ Giang thở dài một hơi: “Lại xảy ra chuyện rồi.”

Từ Giang người này thích tham gia náo nhiệt, mặc kệ chuyện tốt hay xấu đều muốn đến gần xem một chút, tuy rằng đã đoán được hơn phân nửa là xảy ra chuyện không may, nhưng vẫn kéo Trì Diên bước nhanh đi sang bên đó.

Nếu là mọi khi, loại náo nhiệt này Trì Diên trốn còn không kịp, tuyệt đối sẽ không chủ động đến gần. Nhưng người ta vẫn nói từ sướиɠ thành khổ thì khó quen chứ khổ thành sướиɠ thì dễ quen, thời gian ba tháng này, lúc đầu Trì Diên thỉnh thoảng vẫn gặp phải bóng dáng một hai người kỳ quái như đêm từ Thế Minh thị trở về, hoặc là đôi khi bị ác mộng quấy nhiễu, nhưng thời gian thờ phụng bài vị Diệp Nghênh Chi càng lâu, tác dụng của tro cốt Diệp tam công tử dường như càng lúc càng hiện rõ, vậy mà một chút chuyện quỷ quái làm loạn cũng không đụng phải, triệt để yên lặng an ổn, dù là lúc trước có linh ngọc thủ hộ kèm với lúc ở trường ở cùng một đám thanh niên trẻ tuổi dương khí dồi dào cũng chưa từng được như vậy, thậm chí đôi khi khiến cho Trì Diên bắt đầu hoài nghi hơn hai mươi năm đã qua lúc trước của mình rốt cuộc là thật hay huyễn.

Từ trước đến nay chưa từng có cuộc sống an ổn, trong tiềm thức cậu cũng không tự chủ được mà dần thả lỏng phòng bị trong lòng, bây giờ cũng theo Từ Giang đi qua bên kia.

Trêи mặt đất nằm một người, nửa thân phủ kín vải trắng, một người hình như là chuyên gia đang ngồi xổm trêи mặt đất tra xét gì đó, từ góc độ này của Trì Diên nhìn qua vừa vặn thấy được thân thể người nọ bị ngâm nước đến nỗi phù thũng trắng bệch, chỉ có một chút chóp mũi bởi vì lộ ra khỏi mặt nước mà lạnh đến đỏ lên.

Từ Giang liếc một cái liền không dám nhìn nữa, vội vàng kéo Trì Diên lui ra phía sau, miệng nói: “Chúng ta đi thôi đi thôi, ài, tớ thật là, nhiều năm không gặp lại quên mất cậu gan nhỏ nhất, hồi cấp ba ấy mấy chuyện này cậu đều trốn thật xa, ngay cả chuyện ma cũng không dám nghe.”

Bọn họ ngày đó đều là thiếu nam thiếu nữ đang độ tuổi ngập tràn lòng hiếu kỳ, đối với mấy loại chuyện thần thần quỷ quỷ đặc biệt cảm thấy hứng thú, hoạt động giải trí so với bọn nhỏ bây giờ cũng ngây thơ hơn nhiều, tụ họp cùng một chỗ mở hội kể chuyện ma, chơi bút tiên hay đĩa tiên các loại đều đã từng làm hết, Trì Diên cũng bị lôi kéo đến hội kể chuyện ma một lần, kết quả sợ tới mức sốt ba ngày, sau đó không bao giờ tham gia hoạt động này nữa.

Trì Diên thầm nghĩ thật ra không phải cậu nhát gan, lần phát sốt kia cũng không hoàn toàn là vì sợ quá mức, lúc ấy bọn cậu một đám học sinh ngồi vây quanh một chỗ kể chuyện ma, cậu có thể cảm nhận được cảm giác rình mò đặc biệt mãnh liệt, đồng thời lại mơ hồ thấy sau lưng bọn cậu còn có một vòng “Người” đang đứng cũng đang lẳng lặng nghe.

Ông bà ngoại cậu vẫn luôn cưng chiều cậu, chỉ có một lần đó bà ngoại sau khi nghe chuyện xong liền nghiêm khắc quở mắng cậu. Trì Diên nghĩ đến bà vì bảo vệ tính mạng mình mà tâm sức lao lực quá độ, trong lòng áy náy, từ sau lần đó hành xử càng thêm cẩn thận, rời xa tất cả những hoạt động với đối với cậu mà nói được coi

như là “Tìm đường chết”.

Cũng may tình hình bây giờ đã tốt hơn nhiều.

Trì Diên đang suy nghĩ, bị Từ Giang kéo một phát cũng quay người chuẩn bị đi, đúng lúc này cảm thấy hình như có người đang nhìn mình. Cậu thuận theo trực giác nhìn qua, phát hiện bây giờ đứng trước mặt đám người đang vây xem kia còn có một “Người”, người nọ toàn thân trắng bệch phù thũng, chỉ có một chút chóp mũi là đỏ.

“Hắn” đang nhìn Trì Diên.

Trong lòng Trì Diên phát lạnh, vô thức sờ lên linh ngọc trước ngực, đó là thói quen đã thành mười mấy năm qua của cậu—— nhưng trong tay lại là một bình sứ nhỏ lạnh lẽo.

Trì Diên chẳng qua chỉ là thân thể hư nhược, không phải là âm dương nhãn *thông linh giả như trong truyện hay phim, dưới tình huống bình thường sẽ không nhìn thấy ma quỷ, thời điểm bản thân tương đối suy yếu hoặc ở vào hoàn cảnh đặc biệt mới hơi thấy bóng dáng lờ mờ, mà từ nhỏ đến lớn thời điểm có thể thấy rõ những thứ đó như thế chỉ có một loại tình huống không ngoại lệ —— thứ đó đã để mắt đến cậu. Bình thường dưới loại tình huống này thứ kia sẽ bám theo cậu, về phần bám bao lâu, có thương tổn cậu hay không, đều rất khó nói.

(thông linh giả: người có thể câu thông nói chuyện với người chết)

Khi còn nhỏ một đạo sĩ cậu từng bái đã nói với cậu, chúng là những thứ chấp niệm rất sâu, một khi chúng đã bắt được cậu, muốn tiếp tục nhờ xin giúp đỡ rất không dễ dàng. Cũng không phải cái gì cũng đều có thể thành quỷ, những thứ kia là sự tồn tại tiêu cực lại rất tà môn, tuyệt đại đa số cái gọi là “Quỷ quái” đều không phải người sau khi chết biến thành, mà chỉ là hưởng nhân khí, mượn hình người mà thôi. Chỉ có người cực kỳ tà tính hoặc oán khí rất nặng mới có khả năng cực thấp hóa thành quỷ quái, có thể dừng lại nhân gian dài lâu.

Trái lại, con người có thể có “linh hồn” lưu lại, Trương đạo trưởng lúc nhìn thấy Trì Diên cũng đã nói “linh hồn” những người thân đã mất của cậu vẫn luôn ở lại âm thầm bảo vệ nhắc nhở cậu. Nhưng mà “linh hồn” với bản thể đã không còn liên quan, giống một dạng di vật đặc biệt hơn.

Nói tóm lại, những thứ kia vốn là tà tính, sau khi bắt được người thì khả năng ra tay hại người càng lớn, những việc từng trải qua lúc trước của Trì Diên cũng chứng nhận điểm này.

Lúc này cậu âm thầm hối hận trong lòng, mắng mình tự tìm đường chết, không nên tới gần mấy loại chuyện ồn ào này, nhưng hối hận cũng vô ích. Nháy mắt sờ lên bình sứ mới nhớ tới linh ngọc đã bị mình cất vào tủ đầu giường, mấy ngày nay đều dựa vào tro cốt Diệp Nghênh Chi che chở, nhưng không biết Diệp tam công tử vì sao lần này không bảo vệ được mình.

Thời điểm quay về đạo quán tạ lễ, bởi vì tò mò tại sao tro cốt một người lại có thể có tác dụng lớn như vậy, cậu đặc biệt hỏi Trương đạo trưởng, Trương đạo trưởng nói không rõ ràng về vấn đề cậu nhắc tới, mang theo tro cốt của người có tướng ác quỷ giống như lấy độc trị độc, tro cốt của Diệp Nghênh Chi chính là vật cực tà, tùy thân mang theo bên người, quỷ quái bình thường tự nhiên không dám đến gần. Về phần Diệp Nghênh Chi một chuyện phạm pháp cũng không làm, cũng không phải là kẻ tội ác tày trời, vì sao tro cốt lại tà tính như thế, Trương đạo trưởng cũng thẳng thắn nói chính mình cũng không rõ, biện pháp này cũng là ông học được từ trong sách cổ, cảm thấy có lý nên hẳn là sẽ nắm chắc thành công, lại cơ duyên xảo hợp bị Trì Diên truy cầu mới để cho cậu tạm thử một lần.

Trì Diên khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, lấy tay vuốt ve bình sứ, thầm nghĩ chẳng lẽ lần này thứ kia tà tính vượt xa quỷ quái bình thường, Tam công tử hắn cũng không trấn được?

Hết chương 5.

————–

Lần đầu tiên thấy có người cúng mì gói như bé thụ =)))