Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 29: Sống Thôi, Chẳng Cần Phải Thế Nào




***
Tôi có thể là một kẻ dại khờ khi chập chững bước vào yêu nhưng trước khi yêu tôi không phải là một kẻ độn tri. Tôi là một người sống nặng tình cảm nhưng bên cạnh đó, tôi cũng là một kẻ có lý trí, khi nào cần phải tình cảm thì tôi sẽ thể hiện mặt tình cảm và ngược lại. Nhưng đó là trước khi tôi rơi vào lưới tình chứ một khi đã sa vào mê cung không lối thoát này đôi khi tôi lại thể hiện sai hoàn toàn, thêm nữa, lời nói hay hành động của tôi có đôi lúc không thích hợp, mặc dù tôi biết vậy nhưng chẳng thể làm khác được.

Hà An lặng nhìn tôi một hồi lâu khiến tôi cảm thấy xấu hổ, vậy nên tôi lại phải hướng sự chú ý của mình sang chỗ khác, cụ thể là cây bưởi.

-Như vậy… như vậy là bạn… bạn đã biết mọi chuyện ư?

Tôi khẽ lắc đầu đáp:

-Tớ chẳng biết gì đâu, mà nếu có biết thì tớ cũng tôn trọng chuyện cũ. Bạn có thể kể nếu muốn, tuy nhiên bạn chỉ nên kể nếu như bạn cảm thấy rằng sau khi kể ra bạn sẽ nhẹ lòng hơn và sau này không còn cảm thấy khó chịu về nó nữa.

Hà An cúi mặt, dùng ngón tay chấm vào cốc nước vẽ loằng ngoằng trên thềm nhà một hồi lâu. Chung quanh, ngoài tiếng gió thổi xào xạc thì chẳng còn bất cứ thứ âm thanh nào khác. Ngôi nhà chợt vắng lặng đến lạ thường.

-Tớ… tớ không biết phải bắt đầu từ đâu.

-Nếu bạn muốn nói mà lại khó để nói ra thì có thể viết thư. Theo kinh nghiệm của tớ thì khi viết ra, mọi thứ sẽ rõ ràng. Đôi khi… đôi khi đó cũng là cách mà bạn thoát ra khỏi đống tơ vò do chính bạn tưởng tượng ra.

-Bạn chắc chứ?

-Điều này thì mình chắc.

-Tớ… tớ… tớ thắc mắc là…

-Có gì bạn cứ nói, tớ sẵn sàng nghe. Hà An mà tớ biết chả phải luôn tự tin à, mà sao bây giờ trông mong manh thế này?

-Nếu bạn đã biết mọi chuyện thì còn chơi với tớ làm gì?

-Tớ có rất ít bạn. Như bạn đã biết thì tớ chỉ có thằng R9 và Chắc Gạo là bạn thân còn…

-Nhưng… nhưng tớ đâu muốn là bạn thân của bạn.

-Ý tớ là… - Tôi có chút ngập ngừng. – Tớ chọn bạn rất kỹ. Tớ chẳng quan tâm bạn của tớ đã từng làm gì hoặc sẽ làm gì, người đó có thể xấu với cả thế giới nhưng tốt với tớ là được.

-Nhưng… nhưng bạn sẽ sống thế nào trước miệng đời?

-Sao lại phải sống thế nào? – Tôi nhoẻn miệng cười thủng thẳng nói tiếp. – Cứ sống thôi chẳng cần phải thế nào An ạ. Dù là ở nhà hay bước ra ngoài đường thì tớ luôn phải chịu trách nhiệm về những việc tớ làm, dù có sai thì tớ cũng không cảm thấy hối tiếc. Điều quan trọng là… sau mỗi sai lầm tớ rút ra được một bài học cho riêng mình.

Hà An chăm chú lắng nghe lời tôi nói với đôi mắt đen láy mở to và dường như không chớp.

-Bạn không thể quậy phá mãi được, ai rồi cũng lớn cả. Bạn phải tập cho quen cách đối mặt với thực tế, đừng lảng tránh. Tớ hỏi bạn một câu này, bạn có sẵn lòng trả lời hay không?

-Ừm! Có! – Hà An trả lời dứt khoát nhưng ánh mắt biểu lộ chút lo lắng.

-Gia đình bạn quan trọng hay những người lạ ngoài xã hội quan trọng?

-Tất nhiên là gia đình chứ.

-Ừ! Bạn làm đúng hay sai, sống vui hay buồn thì gia đình bạn sẽ chịu ảnh hưởng đầu tiên thế nên bạn đừng để tâm đến những chuyện không vui ngoài kia. Sống vì bản thân, vì gia đình quan trọng hơn nhiều so với việc sống sao cho vừa lòng thiên hạ. Mà bạn biết đấy, miệng người chua ngoa, biết sao được.

-Tớ…

-Tiện thì tớ nói vậy, nếu có gì không đúng thì đừng chấp tớ. Bạn tỏ ra ương ngạnh, bướng bỉnh, bất cần với mọi người nhưng chỉ cần ai tinh ý sẽ nhận ra bạn cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, thích được người khác quan tâm và chăm sóc.

Hà An nhìn tôi với ánh mắt rất lạ, vài giọt nước mắt lại rơi xuống. Hà An một lần nữa gục đầu xuống đầu gối nhưng đôi vai không còn rung lên, cũng chẳng có tiếng thút thít nào. Tôi để Hà An ngồi đó một mình, bước xuống sân quay xe đạp ra hướng cổng rồi nói:

-Bạn là một người thông minh, hãy hiểu kỹ những lời tớ vừa mới nói. Bây giờ tớ chạy ù ra đầu làng mua chai nước rồi về ngay.

Tôi chậm rãi đạp xe rời nhà. Đúng ra tôi chẳng cần phải mua nước ngọt vì trong nhà có sẵn nhưng tôi muốn để Hà An lại một mình. Tôi biết, nếu tôi lợi dụng lúc này để nói những lời đường mật hẳn là Hà An sẽ đổ gục, khi con người ta yếu đuối nhất định sẽ cần một bờ vai nhưng tôi luôn có những suy nghĩ khác lạ. Vấn đề của Hà An sẽ do Hà An tự phải đối mặt, tôi không thể giúp cô nàng vượt qua bóng đen tâm lý khi mà tôi không hiểu tường tận. Sư thật thì tôi cũng không sẵn lòng nghe về quá khứ của Hà An, giả như sắp tới đây chúng tôi thành một đôi như chị Ma gán ghép thì e là những lúc giận hờn hay cãi nhau, có khi nào tôi lại lôi chuyện cũ ra để nói hay không? Hà An đã từng quen ai, đã từng làm gì là việc của cô ấy, nếu chúng tôi quen nhau, tôi sẽ chỉ quan tâm kể từ lúc này mà thôi. Ai cũng biết quá khứ tạo ra con người ở hiện tại, vậy nên trân trọng quá khứ cũng là cách trân trọng chính bản thân mình, và hiện tại rồi cũng sẽ là quá khứ, hiện tại mà tốt, mà vui, mà hạnh phúc thì nhất định tương lai sẽ tốt.

Tôi chưa đủ trưởng thành nhưng cách suy nghĩ của tôi thì tương đối trưởng thành bởi tôi thường tiếp xúc với… những người già! Mà chị Ma kia chả phải là một hồn ma đã tồn tại hàng trăm năm đó ư? Dù linh hồn vẫn trẻ nhưng tính tuổi của người sống hẳn là cụ tôi cũng phải gọi chị ấy là cụ. Tuy nhiên, đã là con gái thì chẳng ai thích bị chê nhiều tuổi cả, mới hôm nọ lỡ mồm chút thôi mà quả bưởi nhỏ đã rơi vào đầu nhằm cảnh cáo thì đủ hiểu rồi.

Nhẩn nha tu hết một chai Coca tôi mới đạp xe về nhà, trong lòng nhẹ bẫng.

Hà An không còn ngồi ở bậc thềm nữa nhưng có lẽ nghe thấy tiếng xe đạp lọc cọc đi vào đến sân thì cô nàng từ trong nhà bước ra nhìn tôi cười. Tôi cũng cười, xem như chưa từng có giọt nước mắt nào mới lã chã rơi nửa giờ trước đó.

-Tớ… tớ muốn hỏi thêm…

-Bạn hỏi gì?

-Có… có phải… - Hai bàn tay của Hà An đan chặt vào nhau, nếu nhìn kỹ hẳn tôi sẽ nhận ra đôi bàn tay nhỏ bé ấy đang run run. – Có phải vì… vì bạn nghe nhiều điều không hay về tớ nên… nên luôn muốn giữ khoảng cách với tớ có đúng không?

-Sao bạn lại nghĩ như thế?

-Tớ… tớ…

-Uống Coca không? – Tôi chìa ra trước mặt Hà An chai Coca thủy tinh, trong giỏ xe có một cục đá nhỏ. – Cầm lấy, tớ vào đập cục đá này rồi cùng uống.

Hà An mím môi đón lấy chai nước tôi đưa, lúc này tôi mới nhận ra bàn tay của cô nàng khẽ run rẩy nhưng tôi tỏ ra như mình không biết.

-Ngồi tạm lên cái ghế bà tớ hay ngồi nhai trầu này. – Tôi từ trong nhà bước ra mang theo một cái ghế và cái cốc nhựa đựng đá đã đập. – Đừng ngồi phệt, con trai bọn tớ ngồi sao cũng được nhưng con gái mà ngồi phệt như thế sẽ bị bẩn quần.

Lý do này nghe rất là vô lý nhưng ai mà quan tâm, miễn sao người nghe cảm nhận được sự quan tâm là được.

Tôi đặt cốc nhựa xuống giữa hai đứa, Hà An định đưa chai Coca lên miệng dùng răng mở nắp, tôi vội nhoài người giữ chai nước lại.

-Tớ biết bạn có thể làm được nhưng không nên dùng răng để mở nắp chai đâu. Tớ đã từng đóng hàng nghìn nắp chai như này tớ biết.

Hà An thả lỏng bàn tay ra để tôi dễ dàng lấy lại chai Coca, dùng con dao nhỏ của bà cạy nhẹ vài chỗ xung quanh miệng chai rồi mở ra một cách dễ dàng. Trong khi rót nước vào cốc một cách cẩn thận cho bọt sủi không tràn ra ngoài, tôi nói với Hà An:

-Tớ biết là chẳng ai đánh giá một người qua cách mở nắp chai nhưng nếu có nhiều cách mở khác thì nên làm theo bởi vì bạn là con gái. Nếu ở nhà thì bạn làm gì cũng được nhưng ra ngoài người ta sẽ nhìn vào mà đánh giá không hay.

-Khi nãy bạn nói đừng để tâm đến miệng đời cơ mà? Sao bây giờ lại nói khác?

-Ừ, nhưng như vậy không có nghĩa là mặc kệ mọi chuyện đâu. Ngoài những người tốt với mình, người chưa tốt với mình thì còn cả những người chưa biết nên hành xử như thế nào với bạn thì… nếu có thể, thêm một người có thiện cảm với mình chẳng phải tốt hơn một người không thích mình à?

-Bọn bạn của tớ đâu ai nói những việc này bao giờ.

-Những gì tớ vừa nói… ừm… những người lớn sẽ chú ý đấy. Bạn rồi cũng lớn, rồi cũng sẽ làm mẹ, nếu bạn có con gái thì tớ nghĩ bạn sẽ muốn một cô con gái thùy mị nết na khi ra ngoài đường, phải không?

-Làm gì mà nghĩ xa đến vậy.

-Ờ, cũng phải. Tại tớ quen nghĩ xa.

-Tâm sinh tướng, vì thế nhìn bạn mới già, mới xấu đau xấu đớn.

-Ừ! – Tôi cười. – Biết sao được, thói quen mà.

-Nhưng sao mỗi khi người khác chê bạn, bạn lại không phản đối? Tớ chú ý nhiều lần lắm rồi, tớ chỉ trêu bạn cho vui thôi nhưng nhiều người khác thì…

-Sao lại phản đối? – Tôi vừa hỏi vừa đưa cốc nước cho Hà An rồi khẽ xoa tay vào nhau.

-Nếu là tớ thì…

-Vì tớ là tớ, ấy làm sao là tớ được. – Tôi tủm tỉm cười. – Họ không hiểu gì về tớ nên họ chê bai cũng là điều dễ hiểu, trách họ làm sao được. Tớ không thể đi giải thích với cả trường hay cả huyện rằng tớ là người như thế nào vì việc đó cần có thời gian mà chắc gì họ đã quan tâm. Họ nói gì tớ cũng vui vẻ chấp nhận vì đó là cách họ nhìn, nếu tớ tiếp thu và điều chỉnh chả phải tớ sẽ tốt hơn à?

-Bạn có vẻ lý sự lắm.

Hà An uống một ngụm rồi đưa cốc nước cho tôi, liếc nhìn gương mặt của Hà An thật nhanh, tôi cho là cô nàng đã phần nào lấy lại được sự bình tĩnh.

-Bố mẹ sinh ra tớ có sao thì tớ dùng vậy còn nếu tớ được lựa chọn tất nhiên tớ sẽ chọn những thứ đẹp đẽ, ví như một cô gái đẹp như Diễm Hương chẳng hạn. Nói là nói vậy thôi, tính cách có thể thay đổi chứ vẻ bề ngoài chỉ thay đổi được quần áo, còn khuôn mặt thì… tớ quen với việc bị chê xấu từ nhỏ rồi.

-Thế tớ có xinh không?

-Sự thật thì tớ là người rất tinh mắt.

Dứt lời tôi thản nhiên uống nước mặc kệ Hà An khẽ chau mày suy tư. Tôi nghĩ câu nói vừa rồi của mình cũng đâu có khó hiểu. Hơn một tiếng đồng hồ trước tôi mới cầm tay của Hà An, có lẽ vì bàn tay nhỏ nhắn nhưng ấm áp ấy khi nãy khẽ run run nên tôi muốn làm gì đó, ví dụ như quan tâm đến cô nàng nhiều hơn bởi tôi nghĩ mình đã thích Hà An mất rồi…

Và khi thích một ai đó, các chàng trai lại muốn trở thành một người bảo vệ.

***