Thành Trì Của Tôi

Chương 27



Giang Tùy ăn xong cơm trưa liền đi.

Thời gian vẫn còn sớm, cho nên cô liền quyết định đi đến trung tâm bách hóa ở gần khu quận mới một chút. Chỗ này mới khai trương một nhà sách thanh niên, nghe nói rất được, Giang Tùy sớm đã muốn ghé coi, nhưng vẫn chưa có cơ hội, hiện tại vừa hay tiện đường liền quyết định vào xem, tiện thể mua một cuốn vở vẽ và một tấm thiệp.

Giang Tùy ngồi trên quầy giải trí trong nhà sách viết thiệp cho Châu Mạn.

Bên trên viết một số câu chúc mừng năm mới, bên dưới đề chữ ký như thường lệ: A Tùy.

Rời khỏi trung tâm bách hóa, Giang Tùy lại ngồi taxi, nói với tài xế địa điểm, taxi một đường đưa cô đến tận nơi.

Căn nhà này được Giang Phóng mua vào sáu năm trước, vị trí thuận lợi vô cùng, cách trường đại học không xa, tiếp giáp với khu công nghiệp văn hóa mới phát triển.

Giang Tùy đã từng sống ở đây một thời gian, sau đó cô chuyển đến căn nhà cũ bên kia, ở cùng với Tri Tri và dì Đào, Châu Mạn chuyển đến sống cùng Giang Phóng ở đây. Tuy rằng căn phòng của Giang Tùy vẫn được giữ lại, nhưng bình thường không có chuyện gì thì cô cũng không qua, lần cuối cùng tới cũng đã lâu lắm rồi.

Cô tìm mãi một hồi lâu mới thấy chìa khóa dự phòng.

Lúc này, căn nhà không có ai cả.

Giang Tùy đổi dép ở cửa và bước vào, từ trong cặp sách lấy hộp quà ra sau đó đặt lên trên mặt bàn trà, lại đặt tấm thiệp xuống dưới, định ngồi chờ tới lúc Châu Mạn quay về.

Cô tùy ý nhìn một chút, cảm thấy đồ đạc trong phòng khách dường như có thay đổi, trong phòng rất sạch sẽ, hình như thường xuyên có người đến dọn dẹp.

Giang Tùy không nghĩ nhiều, đi vào nhà vệ sinh, lúc đang rửa tay liền phát hiện giá để trên bồn rửa đã trống rỗng.

Cô có chút kinh ngạc.

Trước đây chỗ này để rất nhiều chai lọ, toàn là đồ chăm sóc da và mỹ phẩm, sao hiện tại lại không thấy đâu rồi?

Giang Tùy nghi hoặc đứng nhìn một lúc, bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn đến phòng khách, dần dần phát hiện ra có điểm sai sai.

Trong nhà dường như ít đồ đạc hơn.

Bức ảnh chụp chung trên tủ ti vi cũng không thấy.

Giá giày trên lối vào không có giày cao gót, dây treo trên tường chỉ treo đúng một chiếc khăn tay màu xám của đàn ông.

Giang Tùy đứng yên một lúc, tựa hồ nghĩ ra điều gì, có điểm ngẩn người trong chốc lát, liền bước vào trong phòng ngủ mở cửa tủ quần áo ra nhìn, sau đó sắc mặt dần dần thay đổi.

*

Bốn giờ rưỡi, Giang Tùy đi đến tòa nhà văn phòng của viện triết học, bước chân vội vàng. Giáo viên của Giang Phóng hôm nay có một bữa tiệc trà nhỏ ở trường cũ, đây là hoạt động thường niên diễn ra vào ngày sáu tháng giêng hằng năm, lần này điểm danh ông là chủ nhà, vì thế Giang Phóng tất nhiên không thể chối được, đành phải bỏ hết việc dang dở để chạy tới đây.

Ông liếc nhìn điện thoại một cái, men theo đại lộ trong vườn trường liền nhìn thấy một hình bóng nhỏ nhắn đang từ cổng trường chạy lại. Sinh viên trong trường vẫn đang trong kỳ nghỉ, khuôn viên trường không có bao nhiêu người. Giang Phóng liếc nhìn một cái liền nhận ra.

A Tùy?

Ông còn đang cảm thấy kỳ quái, thì Giang Tùy đã vội vã chạy qua.

Giang Tùy đeo cặp sách, bởi vì chạy bộ nên hai má đỏ lên, trán lấm tấm mồ hôi.

Cô dừng lại trước mặt Giang Phóng, vuốt ngực thở hổn hển.

"A Tùy." Giang Phóng ngạc nhiên nhìn cô: "Sao con lại đến đây?"

Giang Tùy giữ cặp sách của mình, không nói gì.

Giang Phóng chú ý đến sắc mặt của cô, hỏi: "Sao thế a Tùy, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bố," Giang Tùy ngẩng đầu nhìn ông, nhỏ giọng hỏi: "Bố với dì Châu xảy ra chuyện gì sao?"

Giang Phóng nháy mắt ngẩn người.

"A Tùy..." Ông nhíu mày.

Không ngờ đến Giang Tùy lại đột nhiên chạy tới hỏi chuyện này.

Chuyện li hôn, thực ra từ đầu ông không định giấu Giang Tùy, nhưng sau đó Châu Mạn đã thảo luận với ông, hai người mới quyết định tạm thời không nói cho bọn trẻ biết.

Giang Phóng không biết phải trả lời làm sao, ông vốn dĩ không biết nói dối. Qua nhiều năm như vậy, đối với Giang Tùy, ông vừa là một người cha, cũng vừa là một người bạn, không bao giờ coi con bé là một đứa trẻ mà lừa dối cái gì, chỉ trừ vấn đề này.

Tự nhiên lại bị hỏi đến, lại càng không thể đánh lừa.

Giang Phóng do dự một lúc, nhìn đồng hồ, nói: "A Tùy, hiện tại bố không có thời gian, sắp đến giờ bắt đầu rồi, chuyện này để tối nói được không?"

Giang Tùy không trả lời, nhìn vẻ mặt của ông, xác thực ngờ vực trong lòng: "Là li hôn rồi sao?"

Giang Phóng gật đầu: "Đúng, li hôn rồi."

"Lúc nào ạ?"

"Đã vài tháng rồi."

"Tại sao?" Giang Tùy tựa hồ không thể hiểu được tại sao hai người đang tốt như vậy lại đột nhiên chia tay?

Giang Phóng trong một lúc không thể nói rõ ràng với cô.

Giang Tùy bướng bỉnh hỏi lại một lần: "Tại sao vậy ạ?"

Giang Phóng không biết phải làm sao: "A Tùy..."

"Không phải bố nói, gặp được người tốt thì phải trân trọng sao?"

Hai mắt của cô dần đỏ lên.

Giang Phóng ngừng một chút không nói gì.

Qua vài giây, Giang Tùy cũng im lặng, cúi đầu trầm mặc.

"Dì Châu là một người rất tốt, Tri Tri cũng vậy," Giang Tùy ngẩng đầu, hai mắt đã ướt đẫm, "Con rất thích dì Châu, cũng thích Tri Tri nữa..."

Giang Phóng không ngờ đến cô sẽ buồn đến vậy.

Xét cho cùng, tâm tư của con gái vô cùng nhạy cảm, ông cũng không biết phải làm sao.

"A Tùy, bố xin lỗi." Giang Phóng có chút bất lực, cũng có chút áy náy, nghiêm túc nói: "Chuyện này bố nhất định sẽ giải thích rõ ràng với con, như vậy được không, giờ con qua bên nhà tập thể kia trước, bố sẽ nhanh chóng trở lại." Ông lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho cô.

Giang Tùy không nhận, cúi đầu: "Bố cứ bận đi, con tự đi về."

Cô đứng một lúc, không nói gì, giơ tay lên lau nước mắt, quay người lại sau đó đi về phía cổng trường.

Cô đeo balo màu xanh dương, bên trên treo lắc lư móc khóa hình chú chim cánh cụt.

Thẳng đến sáu giờ rưỡi, sắp đến giờ ăn tối, vẫn chưa thấy Giang Tùy quay trở lại.

Châu Trì gửi tin nhắn cho cô nhưng không nhận được tin nhắn trả lời, điện thoại gọi qua nhưng cũng không có người nhận máy.

Tri Tri liên tiếp kêu gào đói bụng đòi ăn: "Có phải điện thoại chị ấy hết pin rồi không, hay là chúng ta cứ ăn trước đi, có khi chị ấy ăn ở bên đó rồi cũng nên."

Dì Đào: "Không thể nào, a Tùy đâu có giống như con, con bé không quay về ăn cơm thì chắc chắn sẽ báo trước."

"Thế làm sao giờ? Cứ đợi ấy ạ?" Tri Tri nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn, nước miếng nhỏ ròng ròng.

Châu Trì lấy điện thoại gọi cho Châu Mạn, màn hình "đang gọi" nhấp nháy nhưng không có ai nhận.

Châu Trì đứng dậy: "Con đi một chuyến."

"Hả?" Tri Tri kinh ngạc, "Bây giờ mà cậu còn đi đâu? Nhỡ đâu chị ấy đang trên đường về rồi thì sao?"

Châu Trì không để ý đến lời thằng bé nói, đã đi ra đến cửa.

Dì Đào ở đằng sau nói lớn: "Đi cẩn thận đấy."

Bên ngoài trời đã sớm tối mịt.

Châu Trì vừa đi ra cửa thì điện thoại kêu.

Là điện thoại của Châu Mạn.

Cậu vừa mới nghe máy, đã nghe giọng mắng của Châu Mạn ập xuống đầu: "Chị nói em rảnh rỗi không có việc gì làm đấy à, có phải em nói trước mặt a Tùy không? Làm sao em có thể hành sự thiếu suy nghĩ như vậy được, chị đã bảo phải giữ bí mật rồi, em nhịn không được hay sao?"

Châu Trì nghe liền hiểu mọi chuyện, cau mày: "Em không nói."

"Em không nói thì làm sao con bé biết?" Châu Mạn ngẩng đầu nói một câu: "Tiểu Triệu, rẽ bên trên, đi vòng lại." Nói xong liền quay lại điện thoại: "Em thành thật mà nói cho chị, thật sự không phải em nói?"

"Thật, không phải em."

"Thế thì lạ nhỉ?"

Châu Trì hỏi: "Hiện giờ cậu ấy ở cùng với chị à?"

Lông mày Châu Mạn nhíu lại: "Ở công ty, quầy lễ tân vừa mới gọi cho chị, nói có một cô bé ngồi đó cả nửa ngày rồi. Chị vừa nói chuyện với Giang Phóng, con bé vừa đến gặp lão Giang buổi chiều nay." Châu Mạn lại thở dài một cái: "Sau đó liền vừa khóc vừa rời đi. Giang Phóng có việc, cho nên không đuổi theo con bé được, sau đó con bé liền một mình chạy đến công ty chị."

Châu Trì nghe vậy, lông mày càng nhíu lại. Cậu đã đi bộ ra đến đầu hẻm, vẫy một chiếc taxi ngồi lên: "Bây giờ em qua đó."

"Em qua làm gì? Sợ chị chưa đủ phiền à?" Châu Mạn cảm thấy chả hiểu gì, "Làm sao mà em nói đi là đi vậy?"

"Chị lại còn nói em?" Châu Trì giọng điệu giận dữ: "Chị với anh rể muốn gì liền làm đó, có từng nghĩ đến cảm giác của cậu ấy chưa?"

Châu Mạn: "..."

Được, thằng nhóc này được lắm rồi, còn giỏi cãi hơn cả Tri Tri nữa.

Châu Mạn lười tranh cãi: "Được, tùy em." Dù sao địa chỉ cậu cũng biết, Châu Mạn liền trực tiếp cúp điện thoại, nói chuyện với Tiểu Triệu: "Vẫn là lo cho a Tùy nhất."

"Cũng không hẳn." Tiểu Triệu nói, "Cô gái nhỏ hiểu chuyện, trong lòng không vui cũng không gọi điện quấy rầy, mà chỉ tự mình ngồi đó ngoan ngoãn đợi, điện thoại cũng không nỡ gọi qua."

Châu Mạn nói: "Ừ, tôi với lão Giang duyên phận không đủ, với con bé lại vô cùng hợp ý."

Vừa nói chuyện, chiếc xe đã quay đầu, đến cửa công ty.

Châu Mạn xuống xe, vội vã đi vào đại sảnh, liền nhìn thấy Giang Tùy đang đeo balo ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ ở bên quầy lễ tân.

"A Tùy!" Châu Mạn gọi.

Giang Tùy đứng dậy, Châu Mạn bước tới thấy mắt cô có chút đỏ, liền nắm lấy vai Giang Tùy, xoay cô lại cười: "Ai yo, đi, đi lên lầu thôi."

Hai người cùng đi vào phòng làm việc của Châu Mạn.

"Còn chưa ăn tối đúng không?" Châu Mạn hỏi.

Giang Tùy gật đầu.

"Vừa hay dì cũng chưa ăn, đợi chút, chúng ta gọi đồ về." Châu Mạn gọi điện thoại cho Tiểu Triệu.

Đợi hai người nói chuyện điện thoại xong, Giang Tùy mở miệng: "Dì Châu."

"Ừ." Châu Mạn lấy một miếng khăn giấy đưa qua, "Mau lau mặt đi, đáng thương quá nào."

Giang Tùy nhận lấy, nhỏ giọng cảm ơn.

Châu Mạn nhìn cô, nói: "Dì gọi điện cho bố con rồi, ông ấy vẫn còn đang họp. Tuy rằng dì với bố con li hôn, nhưng con thấy đấy, bọn dì vẫn là bạn tốt mà, đúng không? Chúng ta vẫn là một gia đình, không có gì thay đổi cả, chuyện của người lớn thì không liên quan đến bọn trẻ tụi con. Con còn gì muốn hỏi không, có thể hỏi dì."

Giang Tùy trầm mặc một hồi, lắc lắc đầu: "Con không muốn hỏi nữa ạ."

Cô lấy món quà và thiệp từ trong túi ra đưa qua: "Con mua lúc về nhà, là quà năm mới."

Châu Mạn đưa tay nhận lấy, sau đó xoa xoa đầu cô: "A Tùy sao mà tốt như vậy chứ."

Giang Tùy cúi đầu, nói: "Cảm ơn dì Châu, mấy năm qua con rất vui vẻ."

Châu Mạn mỉm cười: "Dì cũng rất vui, thằng quỷ Tri Tri khẳng định cũng vậy."

Còn chưa nói hết câu, cánh cửa liền được mở.

Châu Trì bước vào.

Giang Tùy ngẩng đầu, liền nhìn thấy cậu.

Châu Mạn nhíu mày, chỉ chỉ cậu: "Em đợi chút, chị còn đang nói chuyện với a Tùy." Sau đó lại quay sang: "Vừa nói đến đâu rồi, à đúng, thực ra dì với bố con cũng sớm nói chuyện rồi, vừa hay bố con gần đây cũng bận, không thể chăm sóc tốt cho con, cho nên sau này con vẫn tiếp tục sống ở đây, vẫn y như hồi trước, đợi thi xong đại học rồi tính, được không?"

Giang Tùy lắc đầu: "Không đâu, con sống một mình cũng không sao ạ."