Thập Niên 60: Gây Dựng Lại Gia Đình Hằng Ngày Nuôi Con

Chương 31



Thế nhưng Liễu Tố Tố cũng không vạch trần, chỉ cười nói: “Cảm ơn đoàn trưởng Hàn, tôi rất thích.”

Rõ ràng đã miễn cưỡng cho qua rồi, nhưng Hàn Liệt lại cảm thấy trên mặt mình càng ngày càng nóng. Anh sợ bị Liễu Tố Tố nhìn ra tới, cho nên chỉ lung tung gật gật đầu rồi qua giúp đỡ cô bắt đầu đặt đồ vật lên xe.

Cứ như vậy, một chiếc xe quân dụng chở gần đầy khoang vật tư, lại dùng chừng một giờ nữa, rốt cuộc mới tới bên ngoài quân khu.

Bởi vì nó là xe quân khu, cho nên cũng có thể trực tiếp đi qua. Một đường đi thẳng tới trước cửa nhà mình, Liễu Tố Tố mới nhìn thấy nơi cô chuẩn bị sinh sống những ngày tháng sau này.

Quân khu bên này rất lớn, xem như là một trong ba khu vực bộ đội đóng quân lớn nhất ở vùng Trung Nguyên(*). Nơi này bao gồm viện quân y, trường học phục vụ gia đình quân nhân, Cung Tiêu Xã gì đó... hầu như đều đầy đủ mọi thứ.

Từ cổng lớn đi về bên phải, chính là khu người nhà, từng hàng phòng ở tất cả đều là tòa lầu hai tầng. Có thể nói, ở nơi này cái gì cũng thiếu, chỉ đất là không thiếu, cho nên khoảng cách giữa mỗi gian phòng ở đều rất rộng rãi, là mảnh đất phần trăm chuyên môn để lại cho gia đình quân nhân, có thể trồng rau hoặc nuôi gia súc linh tinh.

(*)Vùng Trung Nguyên (chỉ vùng trung hạ du sông Hoàng Hà, bao gồm khu vực Hà Nam, phía tây Sơn Tây, phía nam Hà Bắc và Sơn Tây)

Hàn Liệt được chia một căn phòng ở trung gian, cũng là một nhà lầu hai tầng. Vừa xuống xe, mọi người có thể nhìn thấy quần áo đang được phơi trong sân, mảnh đất vườn ở hai bên trái phải đều được trồng rau xanh.

Nghĩ cũng không cần nghĩ đã biết người trồng đám rau này không phải Hàn Liệt, Liễu Tố Tố nói: “Là hàng xóm ư?”

Hàn Liệt gật đầu: “Chúng ta ở lầu một, lầu hai là người một nhà phó đoàn trưởng Thái.”

Liễu Tố Tố lại hỏi: “Vậy mảnh đất này thì sao?”

“Theo quy củ là mỗi nhà một nửa.” Hàn Liệt nói: “Trước đây tôi không có thời gian trồng rau, trước kia đều ăn căn tin, mảnh đất này cứ thế mà bỏ hoang. Sau đó, mẹ của phó đoàn trưởng Thái qua tìm tôi muốn mượn dùng. Chờ chút nữa tôi sẽ qua nói một tiếng với dì Thái, để bà ấy trả lại.”

Liễu Tố Tố nhướng mày, cho mượn lâu như vậy, bây giờ muốn lấy về, chắc chắn không dễ dàng như vậy.

Thế nhưng cô cũng không nói thẳng chuyện này, chỉ gật gật đầu, giúp đỡ Hàn Liệt dọn đồ vật ra.

Hầu như toàn bộ quân khu đều biết chuyện Hàn Liệt trở về nhà cưới vợ, lúc này bọn họ nhìn thấy có xe tiến vào, lập tức đoán ra Hàn Liệt đã mang theo cô vợ mới trở về rồi.

Ai nấy đều vội vàng chạy tới xem náo nhiệt, muốn nhìn một chút xem đến tột cùng là nữ đồng chí nào bắt được tâm của phó đoàn trưởng Hàn.

Thế nhưng lúc đó, Liễu Tố Tố đang bận dọn đồ vật vào phòng, chỉ có bốn đứa nhỏ đang đứng chờ ở bên ngoài.

Có một bà thím biết Niệm Tô, cũng chính là Hàn Cẩm không thích nói chuyện, liền lớn giọng hô: “Chiêu Đệ, cha cháu tìm mẹ mới cho các cháu quay về rồi ư?”

Cô bé nghe thấy cách xưng hô này, nắm tay nhỏ gắt gao nắm chặt lại, cắn cắn môi nói: “Cháu, cháu không phải……”

“Chiêu Đệ, cháu đang nói cái gì đó? Nói lớn lên một chút nào. Tại sao mới đi một chuyến quay về lại không nói năng gì giống anh trai của cháu rồi?” Bà thím kia nói xong, không ít người đều bật cười theo.

Vậy là chút dũng khí vất vả lắm Hàn Tú Tú mới tích lũy được, chỉ qua một câu nói đã lập tức xì ra hết.

Cô bé sốt ruột nhìn chung quanh, muốn tìm dì Liễu. Ngay lúc cô bé đang hoang mang, rối rắm vô cùng lại phát hiện ra Liễu Tố Tố đứng ở cách đó không xa, trong tay cô vẫn cầm đồ vật, nhưng ánh mắt lại mang theo đầy ủng hộ nhìn cô bé.