Thay Chị Gả Đại Gia

Chương 8



Bạch Nhân chẳng có hứng thú gì với cuộc đua xe trên núi.

Tôn Lê Lê thật sự muốn đi chơi, lải nhải bên tai cô như con muỗi kêu vo ve, thế là cô dứt khoát nhận lời. Vừa hay cô muốn xem xem anh chồng chưa cưới của mình rốt cuộc là người thế nào.

“Để mình trang điểm cái đã.”

“Không phải cậu vừa tẩy trang sao?”

“Vừa rồi là lớp trang điểm cô dâu, bây giờ...” Bạch Nhân lắc chai kem nền màu đậm trong tay, “Chẳng phải chú rể cũng tưởng mình là gái quê lên thành phố sao, dĩ nhiên không thể để anh ta thất vọng rồi.”

“Đừng mà, bà cô ơi!” Tôn Lê Lê kéo tay cô lại, “Cậu không biết trong những cuộc đua xe trên núi, dàn người mẫu xe ai cũng hót hòn họt, gái xinh ở đó nhiều không đếm xuể! Cậu đừng trang điểm thành em gái quê mà! Mình cá rằng, nếu cậu đến nơi đó với khuôn mặt thật của mình, cậu tuyệt đối sẽ là người phụ nữ hút mắt nhất nhất nhất! Chưa biết chừng anh chồng chưa cưới kia của cậu còn yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên thì sao!”

Bạch Nhân nhìn chằm chằm vào Tôn Lê Lê mấy giây, “Ờ đúng!”

“Đúng chứ sao!”

Cô hoàn toàn không do dự lấy chai kem lót màu nâu đậm hơn, “Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, thế thì thật sự quá đáng sợ.”

“...”

Toang rồi.

Dưới sự can ngăn điên cuồng của Tôn Lê Lê, Bạch Nhân chỉ đánh một lớp nền tối màu, khiến nước da tối hơn một chút, chứ không đánh phấn mắt có hiệu ứng đặc biệt, cuối cùng vẫn giữ được nhan sắc cô ở thang điểm tám.

Những người mê đua xe cuồng nhiệt nhanh chóng trang hoàng trấn nhỏ dưới núi thành một khu ăn chơi hoạt động thâu đêm không ngủ. Cả trấn rực rỡ ánh đèn, đâu đâu cũng có tiếng nhạc metal phát ra từ ban nhạc rock n’ roll. Những cô người mẫu xe có vóc dáng nóng bỏng nhiều vô kể, những anh chàng đẹp trai ăn mặc cool ngầu thì càng không thể đếm hết.

Bạch Nhân tết một bím tóc lớn, mặc chiếc áo jacket hoa hòe hoa sói mà Tôn Lê Lê tìm cho cô, đeo cặp kính hồng gọng mảnh, phối cùng làn da sẫm màu và những nốt tàn nhan li ti trên khuôn mặt cô, hiệu ứng tương phản càng rõ rệt hơn, toát ra khí chất của motor girl.

Tôn Lê Lê liên tục chu choa cảm thán, Tôn Lê Lê lấy mất chiếc túi nhỏ của cô, nói: “Nhan sắc của cậu đỉnh của chóp như vậy, chính là người được ông trởi ban cho cơm ăn, còn cầm kim may vá làm gì, thêu thùa làm gì, đây chẳng phải chính là ngôi sao trong giới giải trí tương lai sao?”

Bạch Nhân giành lại chiếc túi, nói: “Đây là kỹ thuật bà ngoại truyền lại, sau này khi mình có danh tiếng, mình cũng sẽ phát triển mở rộng kỹ thuật thêu thùa này rực rỡ hơn nữa.”

“Ý của cậu là, không chỉ muốn làm ngôi sao, mà cậu còn muốn làm ăn nữa sao?”

“Dĩ nhiên.”

“Thế thì cậu phải mở công ty thời trang đấy.”

“Được đó.” Bạch Nhân cười nói: “Tự làm người đại diện cho chính mình, cũng bớt được phí đại diện rồi.”

Tôn Lê Lê bưng một ly cocktail màu xanh lam, cụng ly với cô, “Cậu hãy chúc công ty của bọn mình có thể làm ăn suôn sẻ trước đi.”

“Từ lúc nào thành công ty của bọn mình vậy, mình có nói muốn hợp tác với cậu sao?”

“Chúng ta phối hợp ăn ý như thế cơ mà.” Tôn Lê Lê huých khuỷu tay vào người cô, cười tít mắt nói: “Mình bám cậu mãi rồi, không cho phép bỏ rơi bạn bè giữa đường.”

“Chuyện này vẫn còn sớm, nói sau đi.”

“Dù sao mình cũng cảm thấy, dù cậu làm gì thì cũng có thể thành công!” Cô ấy lại cụng ly với Bạch Nhân.

“Có lòng tin với mình thế?”

“Hồi học đại học, sáng nào cậu cũng dậy từ lúc năm rưỡi, cả bốn năm đại học, mưa gió cũng chẳng đổi.” Đôi mắt mơ màng của Tôn Lê Lê toát lên sự khâm phục nghiêm túc, “Chỉ dựa vào nghị lực này của cậu, mình đã biết, mình đặt cược vào bảo bối này tuyệt đối không hề sai lầm.”

Bạch Nhân cụng ly với cô ấy, “Mong là cậu không đặt cược nhầm.”

...

Mặc dù Bạch Nhân cố tình trang điểm đậm biến mình thành “Cô nàng da đen xinh đẹp, nhưng do đường nét của cô quá rực rỡ, vóc dáng cũng lả lướt hàng đầu, vừa ngầu vừa gợi cảm, vì thế cũng thu hút không ít ánh mắt của người khác.

Có mấy anh chàng trai trẻ có vẻ ngoài sáng sủa đi tới bắt chuyện với Bạch Nhân, Bạch Nhân cũng tiếp không chừa một ai --

“Em gái thích xe đua xe không?”

“Lần đầu tiên em đến đây chơi đó.”

“Không sao, nếu em thích đua xe, anh có thể đưa em đi.”

“Trước đây em chỉ ngồi motor thôi.”

“Từng đi trên đường núi chưa?”

“Chạy qua đó mấy lần rồi, nhưng tốc độ đều không nhanh.

“Ngồi trên xe thể thao, cảm giác không giống nhau. Nếu em thích anh sẽ dẫn em đi.”

“Được ạ, được ạ.”

Tôn Lê Lê vội vàng kéo Bạch Nhân phi như con bướm hoa, “Thả thính linh tinh gì đấy, những người đàn ông chơi ở chỗ này chẳng ai đáng tin cả.”

Bạch Nhân cười đáp: “Nhưng mà nhìn ngon giai phết.”

“Ngon giai? Cậu đừng có quên, mấy ngày trước cậu còn ngủ với người đẹp trai nhất Kinh Thành đấy.”

“Có giống nhau đâu, Trần Hoài Kiêu đẹp trai thì đẹp trai thật nhưng mà không tóm được, mình muốn một người mà mình có thể nắm rịt ở trong tay cơ.”

“Thế chẳng phải cậu muốn kiểu người ‘quỳ liếm’* sao?” Nụ cười của Tôn Lê Lê trở nên hư hỏng, “Chẳng lẽ... anh ta chưa ‘chụt chụt’ cậu bao giờ sao?”

*Từ lóng, chỉ những người đối xử tốt với người mình thích vô điều kiện, dù bị đối phương ghẻ lạnh phũ phàng thế nào.

Bạch Nhân thầm giật mình, sửng sốt trợn tròn mắt nhìn Tôn Lê Lê, “Xe cậu phóng hơi bị nhanh rồi đấy!*”

*Chỉ suy nghĩ đen tối.

“Nói đi mà, nói đi mà.”

“Không nói.”

“Không nói thì chính là có!”

Trong lúc hai cô nàng đang chí chóe, tiếng còi báo hiệu cuộc đua bắt đầu đã vang lên.

Bạch Nhân ngước mắt lên lập tức nhìn thấy Trần Hoài Kiêu bước ra khỏi xe đua.

Hầu hết thời gian lúc bình thường, anh đều mặc bộ vest đặt may cao cấp nho nhã nghiêm chỉnh, nhưng sau khi cởi bỏ bộ vest, thay sang bộ áo đua màu đỏ lá phong rực lửa, anh lập tức trở lại dáng vẻ của chàng trai ngông nghênh đã in sâu vào trong ký ức của Bạch Nhân năm nào.

Bạch Nhân nhìn anh từ đằng xa, cả con tim đều đang run rẩy, hoocmon tỏa ra loạn xạ, máu huyết sục sôi cuộn trào, trong đầu chỉ có hai chữ: Muốn ngủ.

“Chậc chậc.” Tôn Lê Lê khẽ cảm thán bên tai Bạch Nhân: “Chẳng trách fan hâm mộ lại bình luận về anh ta rằng -- Ban ngày là thần thánh, ban đêm là Tu La. Sự tương phản này mãnh liệt quá đi thôi.”

Thấy Bạch Nhân nhìn chăm chú Trần Hoài Kiêu không thể dời mắt, Tôn Lê Lê ôm lấy đầu cô, hướng tầm mắt của cô về phía người đàn ông mặc áo đua màu đen bên làn đường đối diện.

Anh ta cắt đầu húi cua, mắt một mí, đường nét khuôn mặt góc cạnh, khóe miệng nở nụ cười phách lối, khoác tay một cô người mẫu nóng bỏng.

“Người này... mới là chồng chưa cưới mà cậu phải quan tâm thật sự, Tần Tước.”

Đầu Bạch Nhân lại bất giác quay về phía Trần Hoài Kiêu.

Tôn Lê Lê lại quay đầu cô một lần nữa, “Nhìn thấy chưa, Tần Tước! Đẹp trai không?”

Cái đầu của Bạch Nhân giống như không nghe theo điều khiển nữa, lại quay về phía Trần Hoài Kiêu.

Tôn Lê Lê:...

Thôi được rồi, thích nhìn ai thì nhìn.

- -

Vì lần xích mích ở trong buổi tiệc hôm trước, Tần Tước cực kỳ ngứa mắt Trần Hoài Kiêu, nhưng lại không dám đối đầu trực tiếp, cho nên cuộc đua xe hôm nay, cũng được xem là lần đọ sức trực diện giữa anh ta và Trần Hoài Kiêu.

Mấy ngày trước Tần Tước đã đưa thư khiêu chiến, còn Trần Hoài Kiêu thì bận rộn vô cùng, căn bản không định ngó ngàng đến tên cậu ấm ngu ngốc này. Nhưng không biết vì sao hôm nay anh cũng có mặt ở đây.

“Trần Hoài Kiêu, hôm nay đổi quy tắc mới, thế nào?”

Người đàn ông hờ hững đáp: “Nói nghe xem.”

“Đua Rally, mỗi người mang theo một người phụ nữ lên núi, đi xuyên qua khu vực không người bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó cắm cờ lên đỉnh núi.” Tần Tước chỉ vào ngọn núi ở trước mặt.

Trong màn đêm u tối, ngọn núi bị đám mây nặng trịch bao phủ, trông thật xa xôi.

Mọi người đều biết, thứ mà người đua rally chơi không phải tốc độ, mà là địa hình, hoàn cảnh đường đua, tính năng của xe đua và... lòng can đảm.

“Còn về tiền cược thì... cứ lấy 10% cổ phần của một công ty kinh doanh tốt nhất dưới trướng của mình đi!”

Vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt ồ lên.

10 % cổ phần đấy! Nhiêu đó không biết mấy trăm triệu tệ!

Tiền cược tối hôm nay lớn thật đấy!

“Thế nào, Trần Hoài Kiêu, dám chơi không?”

Trần Hoài Kiêu trưng ra vẻ mặt vô cảm, nói: “Có gì mà không dám.”

Lúc này, bên cạnh có người hỏi Tần Tước: “Anh Tước, đua rally cần có người dẫn đường không sai, nhưng... cho phụ nữ ngồi ở ghế phụ thì có tác dụng gì?”

Tần Tước nhếch miệng nở nụ cười vô lại, “Chặng đua này ít nhất cũng phải mất một ngày mới quay về, đêm dài lê thê, cô đơn biết bao.”

“Uây, vẫn là anh Tước biết chơi.”

Cánh phụ nữ cười “xùy”, tỏ vẻ khinh bỉ với Tần Tước.

Trần Hoài Kiêu nói bằng giọng lạnh nhạt: “Phụ nữ không có lý do gì làm người hầu khách, mang theo thì chính là đồng đội. Cuối chặng có một đoạn đường núi, để phụ nữ đi lên cắm cờ, thấy sao?”

Nghe anh nói như vậy, cánh người mẫu xe ở xung quanh lập tức xôn xao, nhìn Trần Hoài Kiêu bằng ánh mắt mừng rỡ, có thêm mấy phần yêu mến cuồng nhiệt.

Tần Tước coi phụ nữ thành người tiếp khách và công cụ giải toả dục vọng, còn Trần Hoài Kiêu... lại xem họ là đồng đội.

Đây là một người có giáo dục và phong độ đến nhường nào.

“Không có so sánh sẽ không có đau thương.” Tôn Lê Lê cảm thán bên tai Bạch Nhân: “Bây giờ cậu đã hiểu vì sao Trần Hoài Kiêu làm nhà đầu tư có máu mặt ở phía sau nhưng còn hút fan hơn cả sao nam hàng đầu rồi nhỉ, thực ra anh ấy rất tôn trọng phụ nữ.”

“Mình biết.”

Dĩ nhiên Bạch Nhân biết rõ, bề ngoài Trần Hoài Kiêu có vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng trong xương tủy lại có phong thái quân tử.

Dù hai lần chung đụng đều ở trong trạng thái say rượu, nhưng chỉ cần cô kêu dừng, anh tuyệt đối sẽ không cưỡng ép cô.

Vì thế hai lần trước, thú thực đều là do Bạch Nhân mất khống chế.

Tần Tước tất nhiên không bằng lòng để Trần Hoài Kiêu lôi kéo thiện cảm của mọi người, nhưng anh ta cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải đồng ý.

“Vậy ông đây sẽ chọn người.”

Anh ta liếc mắt qua đám đông một lượt, sau đó dừng lại ở chỗ cô gái mặc áo cardigan ngắn màu hồng đứng gần xe của Trần Hoài Kiêu.

Cô gái để kiểu tóc xoăn sóng màu hạt dẻ, dưới áo cardigan màu hồng là bộ ngực gợi cảm, đôi ủng cao cổ phác họa đôi chân thon dài xinh xắn.

“Kitty, chơi cùng anh không?”

Trông thấy anh ta bất ngờ chọn Kitty, sắc mặt người xung quanh hơi biến sắc, khẽ xì xào với nhau.

Bạch Nhân hỏi Tôn Lê Lê: “Cô nàng kia là ai thế?”

“Kitty, trước đó từng có tin đồn với Trần Hoài Kiêu, mà tin đồn... chỉ là tin đồn thôi, nghe đồn là... chỉ là nghe đồn thôi nha, Trần Hoài Kiêu rất thích cô ta.”

“Thật không?”

“Đã bảo là nghe đồn rồi mà!” Tôn Lê Lê nhạy cảm quay sang nhìn Bạch Nhân, “Cậu kích động cái gì?”

“Mình có kích động ư?”

“Ha, mắt thường cũng nhìn thấy được nhé.” Tôn Lê Lê nói tiếp: “Hình như trước đây cô ta từng theo Trần Hoài Kiêu một thời gian, trình nhảy nhót cực kỳ tốt, eo đẹp, còn thích để kiểu tóc giống cậu nữa.”

Nói đoạn, cô ấy nhấc bím tóc lớn của Bạch Nhân lên.

Bạch Nhân giật lại bím tóc của mình, nói: “Kiểu tóc quê một cục thế này, không hợp với một cô gái ăn diện như vậy.”

Tôn Lê Lê đưa ra lời nhận xét: “Có điều, không ngờ Tần Tước lại dám chọn cô gái từng xảy ra tin đồn với Trần Hoài Kiêu, bất kể tin đồn có thật hay không, anh ta cũng biết khiêu khích thật đấy!”

Bạch Nhân quan sát Kitty, rõ ràng cô ta không tình nguyện lắm, không ngừng liếc mắt về phía Trần Hoài Kiêu, mong ngóng anh lên tiếng tranh giành cô ta với Tần Tước.

Tần Tước cười ngạo mạn, trong mắt toàn là sự khiêu khích, “Anh Kiêu, tôi chọn người phụ nữ của anh, anh không để ý chứ?”

“Cô ấy không phải người phụ nữ của tôi.” Ánh mắt Trần Hoài Kiêu lạnh lùng, giọng nói càng lạnh nhạt hơn: “Chẳng có gì đáng bận tâm cả.”

Kitty nghiến răng, không cam tâm đi đến bên cạnh Tần Tước, ngồi vào ghế lái phụ.

Tần Tước nói như đã giành chiến thắng vậy: “Đến lượt anh chọn rồi.”

Tất cả phụ nữ đều giơ tay lên, bày tỏ mình bằng lòng đi chơi cùng Trần Hoài Kiêu.

Không sai, là tất cả!!!

Thậm chí có cả Tôn Lê Lê ở bên cạnh Bạch Nhân!

Bạch Nhân sửng sốt nhìn Tôn Lê Lê, “Cậu làm gì vậy?!”

“Xin lỗi nhé chị em, anh ấy là Trần Hoài Kiêu đấy! Cơ hội được ở cạnh người đẹp trai như vậy cả đêm, mình sẵn lòng giảm mười năm tuổi thọ để đổi lấy. Dù sao... dù sao cậu cũng không thích anh ấy, mình cũng không được tính là phản bội bạn bè mà.”

“...”

“Giỏi lắm.”

Trần Hoài Kiêu bình thản liếc mắt qua đám phụ nữ, cuối cùng không nhanh không chậm dừng lại trên người Bạch Nhân, đôi môi mỏng khẽ lẩm bẩm, “Đuôi sam nhỏ, qua đây.”

Bạch Nhân thầm kinh ngạc, vậy mà anh ấy lại gọi cô bằng biệt danh mà anh đặt cho cô trước kia.

“Em không giơ tay!”

“Qua đây.”

Người đàn ông lặp lại hai chữ bằng chất giọng trầm ấm.

Ánh mắt của tất cả phụ nữ đều đổ dồn vào người Bạch Nhân.

Ghen tỵ, ngưỡng mộ, không phục... đủ loại cảm xúc.

Bạch Nhân bất chấp ánh mắt phừng phừng như lửa của đám đông, đến bên cạnh Trần Hoài Kiêu, hạ giọng xuống nhấn mạnh một lần nữa: “Trần Hoài Kiêu, em không giơ tay mà.”

“Tôi biết, nhưng thể lực của em tốt hơn cô ta, có thể giúp tôi thắng.”

“...”

Quả nhiên, hồi cấp ba anh chàng này chính là thánh giải đề, mọi phương diện chưa từng thua người khác.

Trần Hoài Kiêu thuận đà khoác tay lên vai Bạch Nhân, đầu ngón tay trắng trẻo đùa nghịch bím tóc sau lưng cô một cách tự nhiên. Đó là động tác thân mật mà anh từng làm vô số lần hồi trước.

Trái tim của Bạch Nhân đập thình thịch, trên mặt hiện lên chút không cam lòng nhưng không nỡ đẩy anh ra, trông bộ dạng như đứa trẻ đang phụng phịu.

Tần Tước có chút ngơ ngác, không ngờ Trần Hoài Kiêu chọn tới chọn lui, lại chọn một cô em đen nhẻm như vậy?

“Trần Hoài Kiêu, tôi chọn người phụ nữ của anh, anh không đến mức buông xuôi mọi thứ như vậy chứ, chọn một cô em đen nhẻm như vậy sao.”

Trần Hoài Kiêu biết, gu bạn gái nhất quán của Tần Tước đều là da trắng mặt xinh chân dài, nước da xếp thứ nhất, không “ngấm” nổi cách trang điểm hôm nay của Bạch Nhân.

Ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh giữ bả vai Bạch Nhân, ôm lấy cô bằng tư thế chiếm hữu của tổng tài bá đạo, thản nhiên như không, “Người anh chọn không phải người phụ nữ của tôi, nhưng người tôi chọn... lại tình cờ là vợ chưa cưới của anh, thật ngại quá.”

Bạch Nhân cạn lời, liếc xéo anh một cái.

Anh chọn cô, đúng là vì để giành chiến thắng, không chỉ thắng cuộc đua, mà còn thắng được mặt mũi nữa.

Tên cờ hó!

Tần Tước trố mắt kinh ngạc, nhìn trừng trừng vào Bạch Nhân, “Vợ... chưa cưới của ai kia!”

Bạch Nhân vô cảm nói: “Chào anh, tôi là cô hai nhà họ Tô -- Bạch Nhân.”

Câu này vừa vang lên, xung quanh lập tức ồ lên.

Trời đất, đúng là... vợ chưa cưới của Tần Tước thật.

Tần Tước gần như sắp ngất xỉu vì thiếu oxy, tự đội cho mình một thảo nguyên xanh rì lên đầu rồi!