Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 17: Cự mãng dạ tập



Từ khi tỉnh dậy hắn cũng biết rõ đây đả không còn là xả hội pháp trị nước Việt Nam hậu thế nữa mà là cổ đại mạng người như cỏ rác, bất cứ lúc nào cũng bị chiến loạn tước đi, chiến loạn chiến tranh giống như cơm bữa ăn thường ngày.

Cho dù Bách Việt địa thế hiểm trở cách xa trung nguyên song nó cũng luôn tràn đầy nguy hiểm ấp ủ.

Đô thành không thể ở lâu, đùa có trời mới biết khi nào đại quân Bạch Diệc Phi một đường tràn vào tàn sát hết tất cả vương thất Bách Việt đây, cho nên hắn tận dụng cái thân phận công tử con vua này rời đi xin cho mình một mảnh đất phong.

Có thể nói việc làm của hắn làm cho các triều thần văn vỏ các vị công tử hoàng thất thậm chí cả bố già tiện nghi của hắn kinh ngạc lên. Khi mà hành động này chẳng khác nào là tự tìm khổ vào người là một hành động ngu ngốc cả.

Cho dù không thể cạnh tranh với ngôi vị thái tử nhưng từ bỏ vương thành đi đến những mảnh đất xa xôi khai khẩn đất hoang nghèo nàn là một việc làm ngu xuẩn.

Rất ít hoàng thất công tử nguyện ý làm việc này, một phần rời đi đô thành có nghĩa sẻ rời đi vũ đài chính trị quyền lực cũng mất hẳn đi, rất ít người nguyện ý rời đi chấp nhận đất phong mất đi cơ hội tranh cử quyền lực lẫn hưởng thụ giàu sang phú quý.

Đối với việc này thái tử Thiên Trạch còn hận đám hoàng gia khác noi gương theo đệ đệ của mình xin đất phong rời đi đây.

Mặc dù địa vị hắn vững chắc nhưng không thiếu người ngáng đường đối thủ cạnh tranh đây, đáng nói là việc này còn giúp hắn không ít khi mà những người dân nghèo đói trong thành đều được tên ngu xuẩn đệ đệ mình mang đi, đem lương thực trợ cấp cho hắn phân phát cho đám người này.

Trong chín năm sinh sống này mặc dù hắn tận lực thu mình, song ngoại hình khác người nhất là đôi song đồng kia. Cộng thêm thói quen sinh hoạt trước kia hoàn toàn cách biệc với những người ở thời đại này.

Mà hắn vô tình hay cố ý lại đánh ra thanh danh rất lớn, khi tình cờ đem mấy bộ chữ việt, các trò chơi hay những thứ ăn được mà hắn nhận biết được đem ra. Thành ra cái danh Bách Việt đệ nhất trí giả nghiễm nhiên về mình.

Việc này cũng chả mấy hay ho gì, khi càng nổi rất nhiều ánh mắt chú nhìn, nhất là thái tử chi vị Thiên Trạch đối với hắn kiêng kỵ vô cùng. Trước khi xuyên qua hắn xem qua không ít phim ảnh, tiểu thuyết đây.

Cũng biết được Đế vương gia vô tình, vì tranh giành vương vị giết cha, giết anh em không thiếu. Cho đến khi hắn rời khỏi đô thành hướng về đất phong của mình, mới làm cho Thiên Trạch bớt kiêng kỵ đi.

“ Công tử, chuyện săn bắn này để cho thuộc hạ là được rồi, ngài thân phận tôn quý”

Thiên An bên tai nghe đám binh sỉ khuyên can khẻ lắc đầu, tay cầm một thanh tiểu nỏ một tay khác cầm một thanh đoản kiếm bước đi trong đường mòn, nói : “ ý ta đả quyết, các ngươi chớ có nhiều lời”

Đám binh sĩ phía sau nhăn nhó một hồi nhìn nhau, cuối cùng chắp tay : “ vâng” một tiếng nhận mệnh, để cho vị tiểu công tử này tham dự vào săn bắn.

Hồ An lại nói : “ Các ngươi chia nhau ra tìm, những loại thức ăn mà ta yêu cầu, hổ trợ dân chúng đi theo, đừng để cho bọn họ gặp thú dữ công kích”

“ Vâng” đám binh sỉ đi theo hộ tống lại bất đắc dĩ nhận lệnh.

Lương thực đem theo có hạn, mà số lượng dân nghèo đói tìm đến mỗi một tăng lên, hành trình đến đất phong lại xa, dẫn đến số lượng lương thực thiếu thốn.

Bù đắp lấy cái vấn đề này, Thiên An cho quân sĩ đưới trướng lẫn người dân tỏa ra lân cận xung quanh tìm kiếm động thực vật làm lương thực bổ sung.

Lúc này Thiên An không hề hay biết, từng bước đi cũng như thanh âm của hắn phát ra, đả bị một đôi mắt nhìn chằm chằm theo dõi.

Đôi mắt đó rất lớn, so với đôi mắt của hắn còn lớn gấp đôi, hơn nữa lại là một đôi xanh biếc đồng tử, con ngươi lại là một cái vạch dọc, đôi đồng tử yêu dị đó dấu trong một cái bụi rậm, thỉnh thoảng lại phát ra “ tê tê” thanh âm.

Là một đầu rắn lớn, hình thể dài ước chừng 3 mét có hơn, cái đầu lại to bằng ba bàn tay của hắn gộp lại, trên đầu rắn hình tam giác lại xuất hiện mấy cái gai sừng nhìn rất dử tợn, vảy rắn màu xanh biếc phù hợp với lá cây gần đó.

“ Xuy”

Ngay khi khoảng cách Hồ An càng gần, đầu rắn lớn từ bên trong bụi rậm phóng vút ra ngoài, cái miệng dử tợn mở lớn để lộ hai cái nanh rắn nhọn hoắc, cùng với mùi tanh hôi.

“ Công tử cẩn thận” một vài binh sỉ gần đó sắc mặc kinh biến vội vả hô lên.

Thiên An kinh hoảng hô lớn một tiếng, thân hình thụt lùi theo quán tính vì sợ hãi mà ngả lui xuống mặt đất bên dưới.

Đau đớn giúp cho Thiên An đại não từ trong hoảng sợ tỉnh lại, nhưng đả muộn rồi khi khoảng cách của đầu rắn càng ngày càng lại gần. Mà phía sau hắn đám binh sỉ đi theo khoảng cách lại xa hơn hắn với đầu rắn lớn này.

Hình thể đáng sợ của rắn độc đập vào thị giác, làm cho hắn càng thêm trùng kích.

Tiềm lực con người là vô hạn, chỉ trong những giây phút sinh tử bộc phát ra những tiềm năng mà bình thường không cách nào có được.

Thiên An liệu rằng trong khoảnh khắc sinh tử này có thể bộc phát ra được tiềm năng khó lường của mình hay chăng? Hay là trở thành miếng mồi ngon béo bở, trở thành chất dinh dưỡng cho đầu rắn độc này đây?

Liệu một thân thương thế của hắn, với trên tay một thanh đoản kiếm sắc bén có thể kịp thời phản ứng, trong sinh tử lần nữa đào vong hay chăng?

“ Xiii”

Tanh hôi khí tức từ miệng cự mãng phả vào mặt Thiên An mỗi lúc một nồng, hắn có thể thấy rõ được bên trong cái miệng kia cái răng nanh nhọn hoắc kia, hắn biết rõ chỉ cần bị nó cắn trúng, hắn khó mà sống nổi bới kịch động của nó.

Tử vong mỗi lúc một đến gần, để cho hắn vô cùng sợ hãi.

Cự mãng vẫn tiếp tục trên đà lao đến, cái miệng chực chờ lao đến cắm xuyên răng nanh của mình vào con mồi phía trước. Song giờ phút này, theo sát na đồng tử Thiên An xảy ra biến hóa, sâu thẳm linh hồn cự xà lại hiện lên nổi kinh sợ.

Một luồng khí tức như thưở hồng hoang từ cơ thể nhân loại kia tỏa ra, để cho sâu trong cỏi u mê của nó sinh ra sợ hãi.

Đôi nhãn đồng như sao trời rực sáng của Thiên An lúc này đả không còn, chúng đả thay bằng một đôi huyết sắc đôi mắt, ở trong đó lại có một cái vòng tròn mờ nhạt, tại vòng tròn mờ nhạt lại có hai dấu chấm phải đính trên đó.

Sharingan cấp 2.

Vốn chuyển động nhanh vô cùng cự xà, giờ đây, trong đôi đồng tử của Thiên An lại trở nên chậm chạp. Hắn có thể nhìn thấy rõ được quỷ tích chuyển động của đầu rắn lớn này.

Rồi theo phản xạ tự nhiên của cơ thể, bàn tay Hồ An động, thanh đoản kiếm sắc lém ở cánh tay vung lên. Nhìn kỹ thanh đoản kiếm lại bao bọc một luồng màu xanh quang mang, tản ra sắc bén khí tức.

“Xoẹt”

Hàn quan sắc lẻm vươn ra, máu tươi bắn ra ngay sau đó, cái đầu rắn dử tợn lại bị chính tay Thiên An nâng lên đoản kiếm trảm thủ, đầu rắn cùng cơ thể rơi xuống mặt đất mà co giật, máu tươi bắn ra trong không trung.

“ Công tử, thuộc hạ vô năng để công tử kinh hoảng, mong công tử xử phạt” bốn tên binh sỉ đi theo vội vả chạy lại, một kẻ đá văng con rắn đi xa rồi vội vả quỳ xuống hành lễ.

“ Đứng lên đi, không sao cả? đem đầu rắn lớn này đem về làm thức ăn” Thiên An trấn định lại rồi lên tiếng.

“ Cảm tạ công tử khai ân” bốn gả binh sỉ thở phào nhẹ nhõm, phải biết chỉ cần tiểu công tử xảy ra chuyện gì , bọn họ có mười cái mạng chết cũng chưa hết tội.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ