Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 19: Nhân hổ giao chiến



Ba ngày sau.

Hoàng hôn mỹ lệ, những áng mây hồng như thiếu nữ thẹn thùng xấu hổ theo cơn gió chậm rải trôi đi.

Ánh mặt trời dần ngã về tây khuất bóng sắc trời ngày một hôn ám hơn, những tia nắng cuối cùng mờ nhạt chiếu xuống đại địa bên dưới, thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm sắp đến.

Hoang sơn dã lĩnh rừng cây bạt ngàn không thấy điểm dừng trong không gian thỉnh thoảng vang lên tiếng gầm rống của thú dữ, lẫn tiếng côn trùng kêu vang ở mảnh rừng rậm hoang vu này.

“ Rống Rống Rống”

Ba tiếng rống lớn dường như là hổ gầm vang lên liên tiếp như xa như gần vang lên, làm cho rất nhiều chim trên rừng cây hoảng sợ tán loạn.

Đi theo âm thanh phát ra là ở cánh rừng bên dưới một khu vực, khá trống trải cây cối có phần nhỏ hơn nhưng giờ phút này một màu hôn ám, lại thêm bụi rậm dây leo mọc lít nhít thậm chí không ít độc vật có mặt ở trong.

Một con hổ to lớn ước chừng dài đến ba mét, một màu trắng vàng trên đó lại có những sọc đen hai chiếc răng nanh to lớn, móng vuốt dử tợn đang vờn quanh một thân ảnh nhỏ hơn rất nhiều hình thể của mình.

Hổ nhãn mở to nhìn về con mồi phía trước, bốn chân đạp trên mặt đất chậm rải di chuyển, nhìn kỷ thấy được trên thân hổ có vài đạo máu tươi nhiễm ra lông hổ.

Thiên An cả người ngưng trọng hơn bao giờ hết, hai tay nắm chặt đoản kiếm đôi nhãn lực đả vận mở nhìn đầu hổ lớn, hắn trong đầu chửi vận khí mình đen đuổi, bị anh hổ lớn phía trước tìm đến hỏi thăm.

“ Vù”

Hổ lớn phóng nhanh đến thân ảnh nhân loại phía trước vuốt trảo sắc bén từ hai chi trước vồ đến, chiếc miệng máu tanh hôi lại thêm những chiếc răng sắc bén lởm chởm hung thần ác sát nhắm đến chiếc cổ của Thiên An,

Chỉ cần nó đắc thủ đến cả to lớn gấu đen cũng bị nó cắn chết tươi chứ nói chi là một nhân loại nhỏ bé phía trước.

Nó tuy nhanh, nhưng hành động của nó đều bị đôi nhãn đồng của Thiên An thấy được cả, hắn cũng không vội di chuyển ngay, mà đợi cho khoảng cách càng lại gần, sự sợ hãi khi gặp phải chúa sơn lâm, đả bị hàm răng cắn lấy chót lưỡi mà tỉnh lại.

Đến khi khoảng cách chỉ còn một mét, Thiên An liền động.

“ Xuy” từ cổ tay áo bên phải, một cái tiểu hình nỏ phát động bắn ra một mũi đoản tên.

Bắn xong, Thiên An liền cúi người xuống nhảy qua trái, không có nhìn trúng hay không, bởi hắn biết ở khoảng cách gần như vậy, còn trật nữa thì hắn chết quách đi cho rồi, thông qua cú nhảy này mà hắn né đi được cú vồ của Hổ dử.

“ Rống” Hổ dử gầm rống đầy đau đớn, một con mắt của nó đả bị một mủi tên cắm vào, máu tươi chảy ra, đau đớn càng kích thích thú tính của nó.

“Hôm nay, để xem thử là ai ăn ai?” Thiên An buông đoản kiếm, bên hông lấy ra đoản tên nhỏ cài vào ống nỏ, thuần thục cài tên lên thanh trượt, móc dây sau đó mở cò nỏ.

“ Xuy” tên lại rời đi, khoảng cách chưa đến ba mét, mũi tên với đầu làm bằng thanh đồng bắn lên thân hình to lớn của hổ dử, lưu lại thêm cho nó một đạo vết thương.

So với đoản kiếm thì tiểu nó với hắn càng có lợi, ít khí lực không nặng nề, lại có thể bắn xa, chỉ có một điểm chết là hắn tài bắn quá phế.

Minh chứng là hắn vốn định nhắm bắn con mắt còn lại của hổ dữ, phế đi luôn con mắt con lại, cho nó thành hổ mù luôn, song nhắm kiểu nào lại bắn lệch xuống bả vai của nó.

“ Mẹ kiếp” Thiên An giận mắng khi thấy hổ dử nhảy đến mình, hai cái chân lớn đầy móng vuốt quạt qua, để lại hàn quang trong không khí.

Thân ảnh lại cúi người, ở trên mặt đất lăn một vòng, né đi được một kích này, tuy nhiên vết thương trên cơ thể lại đả động làm nứt ra, khiến hắn đau đến muốn kêu cha gọi mẹ.

“ Rống” Hổ dử lại nhảy bổ lên, nó bị cơn đau đớn từ con mắt cũng như những vết thương trên người kích thích dả tính, bây giờ chỉ có một mục đích, chính là đem nhỏ bé con mồi, kẻ cho nó thương thế nặng nề này xé nát.

“ Chờ đó” Thiên An quát lên, thân ảnh lại chạy vòng qua trái, né đi tầm nhìn của con hổ dử từ con mắt còn lại, giản lấy cự ly của nó ra, lại cài lên mủi tên cuối cùng còn sót lại, sau đó lại bắn ra.

Lại thêm một tiếng gầm rú nữa từ hổ dử, cái bàn chân trước của nó bị mũi tên xuyên thủng khiến cho nó đau đớn vô cùng.

“ Liều” Thiên An hô lên, tên đả hết, bây giờ chỉ còn trông cậy vào thanh đoản kiếm trên tay, thân ảnh mang theo thương thế chạy đến.

“ Phập” lưỡi kiếm sắc lẻm, theo cái chặt của Thiên An đâm thẳng vào cái chân phải trước của hổ dử, theo hắn dùng sức xuyên thủng vào trong đó.

“ Rống” Hổ dử gầm lớn, cái đầu dử tợn quay sang, miệng dử tợn lao đến, muốn cắn nát cái đầu nhỏ kia.

Bày củ lập lại, Thiên An cúi người lộn một cái, cơn đau trợn mắt nhe răng từ các vết thương để cho hắn muốn hôn mê, nhưng mà cũng nhờ đó mà hắn lại né được một kích nguy hiểm của hổ dử.

Lúc này đây, một mắt bị phế, hai chân trước bị thương hổ dử không còn oai phong như trước, cả thân hình to lớn khập khiễng vùng vẩy, cái miệng dử tợn gầm rống.

“ Chờ đó con” Thiên An hít thở thật sâu, tay chân có phần run rẩy, ánh mắt nhìn về đầu hổ dử đang khập khiễng gầm to phía trước.

“ Còn không mau lên” một tên sỉ binh đi theo tham dự vào săn giết hung thú lập tức quát lớn, tình hình bây giờ để hắn quyết dịnh kháng lệnh vị tiểu công tử này căn dặn bọn họ.

Ngay lập tức bảy tám tên binh sỉ nhao nhao chạy ra, tay cầm giáo kích cung tiễn thi nhau tấn công con Hổ dử bị tiểu công tử đả thương kia.

Thời gian qua đi, tiếng hổ gầm vẫn không ngừng vang lên, hai chân bị phế một mắt bị mù, khiến cho hổ già không thể rời đi, chỉ có thể nằm im chịu trận, thanh âm của nó dọa cho vô số động vật xung quanh.

“ Xem ra còn phải luyện tập dài dài” Thiên An ngồi trên mặt đất lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về đám binh sỉ đang vây giết hổ dữ.

“ Công tử, ngài đừng dọa chúng tiểu nhân nữa, việc săn bắn này ngài cứ giao cho chúng tiểu nhân lo liệu được rồi” Một tên quân sỉ đi đến gần, sắc mặc khổ nảo nói.

“ Được rồi, được rồi” Thiên An qua loa lấy lệ đáp.

Lần đối chiến với hổ dữ này là do hắn cường ngạnh ra lệnh, hắn là muốn nâng cao kỹ năng thực chiến của mình. Mà đối mặt với hung thú khôn còn gì là lựa chọn tốt hơn, thông qua đó kỹ năng của hắn lẫn phản xạ sẻ được nâng cao thêm.

Mà đối với những kẻ thân làm thuộc hạ mà nói, chuyện này chẳng khác nào đem bọn họ ném vào cái vạc nước sối, khiến kẻ nào kẻ nấy đứng ngồi không yên cả. Bởi chỉ cần tiểu công tử xảy ra chuyện bất trắc, bọn họ khó ai có thể thoát tội được.

“ Aiii” tên đầu lĩnh của nhóm quân sỉ thở dài khi nghe cái lời quen thuộc này, hắn bây giờ cũng như rất nhiều người khác cầu mong sau cho vị tiểu tổ tông này nhanh tiến đến đất phong của mình.

Mỗi ngày đi săn bắn, chứng kiến tiểu công tử cùng hung thú đối mặt bọn họ làm sao mà yên lòng cho được chứ.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ