Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 23: Lưỡi cày uy lực, tiểu lo li Diễm Linh Cơ



Cùng thời gian một nơi khác.

Nơi này là một mảnh thung lủng cở trung, hai mặt được bao bọc bởi những vách núi dựng đứng địa thế cực kỳ hiểm trở, một mặt lại tiếp giáp một con sông lớn còn lại tương đối rộng lớn là con đường thông thương ra vào nơi này.

Gần hơn hai ngàn người đang tất bật gieo trồng vụ màu tại một mảnh đất phù sa bồi đắp ven sông. Để ý kỹ mới thấy được một nhóm đông đúc người đang tụ tập xem một nhóm ít hơn gấp mấy chục lần.

“ Quá thần kỳ!!”

“ Trời ạ! Lão Lý ngươi xem nè!”

“ Công tử đúng là thần nhân!”

“ Nhìn nó xem, đất lại bị dễ dàng phá lên!”

“ Trước đây ta phải mất năm ngày mới làm được một mảnh nhỏ này. Trời ạ, giờ còn chưa đến ba nén hương”

“ Đây là thần vật!”

Từng tiếng thanh âm nghị luận không ngừng vang lên từ nhóm dân nghèo đông đúc, bọn họ ai nấy đều nhìn chằm chằm vào từng cái thân ảnh đang khiến ngựa kéo theo một cái vật lớn phía sau, đôi mắt trong kính sợ kích động…

Tựa như cái lưỡi, được đúc bằng đồng và được cố định vào một cái khúc gỗ cong. Nhìn giống như thẳng xẻng, thứ mà người hay đào mộ, theo ngựa di chuyển lại đem đất lật lên.

Cái thứ làm cho dân chúng kinh hô hoảng sợ kia, chính là Lưỡi Cày.

Một vật dụng rất ư là quen thuộc với Đế Thiên An, nhưng tại thế giới cổ đại này mà nói chính là kinh thế hãi tục vật dụng. Bởi ai cũng chưa từng thấy được trên đời lại có được cái loại vật dụng này, chỉ đơn giản một người một vật thôi cũng đủ bằng gấp mấy chục lần người rồi.

Lưỡi cày thứ này với Đế Thiên An mà nói, tạo ra cũng không quá khó, bộ phận quan trọng nhất là lưỡi thì hắn cho đúc bằng đồng thau, giống như cái xẻng nhưng được uốn cong nhiều hơn. Phần còn lại thì cán gỗ được thợ mộc gắn với lưỡi cày là được.

Loại này cày, đơn giản dễ dàng nhạy bén, dễ dàng cho quay đầu cùng ngoặt, có thể tiết kiệm đại lượng nhân lực cùng súc vật kéo.Trước mắt trâu còn chưa có, hắn chỉ có thể bắt ngựa thế vào.

“ Ba! Ba!”

Từng gã binh sĩ thành thạo khu ngựa cày đất, bùn đất giống gợn sóng một dạng bị lưỡi cày mang theo, lại bị cày đồng phá toái.

“ Có thần vật này, sau này chúng ta còn phải đói ư? Trời ạ quá nhanh! Quá nhanh” một lão nông phu cầm trên tay một cái cuốc đất, đôi mắt tràn đầy kinh sợ nhìn một màn kia, hắn lời này đồng dạng là những người ở đây muốn nói.

Tại thời đại cổ đại với nền nông nghiệp lạc hậu, đa phần đều chính là sức người mà khai phát dẫn đến hiệu suất cực kỳ thấp, muốn đem tất cả mọi người ăn no, thật không phải là chuyện dễ dàng.

Bởi vì lương thực không đủ, cái thời đại này dân chúng bình thường, chỉ có thể một ngày hai bữa, lấy giảm bớt thức ăn tiêu hao.

Mà lưỡi cày ra đời để cho đám người dân ở đây kính sợ, bọn họ còn chưa thấy được trên đời có cái thứ phá đất cày xới nhanh như vậy. Đáng nói là tiểu công tử đem ra thứ thần vật này lại cấp cho bọn họ dùng, làm sao mà không vui không mừng cho được.

“Quá nhanh, một người một ngựa, liền có thể bù đắp được hơn mười người làm việc.”

“Đây là công tử sáng tạo, gọi Lưỡi Cày.”

“ Công tử là thần tiên hạ phàm, có thứ này chúng ta còn phải đói ư?”

“ Công tử cho chúng ta mượn dùng! Còn đáp ứng không thu thuế mà mấy năm!”

“ Quả nhiên mà! Đi theo công tử làm sao chết đói được?”

Dùng ngựa kéo lưỡi cày cày đất, không thể tưởng tượng nổi đất cày tốc độ, làm cho những này những người vây xem trợn mắt hốc mồm, kinh thán không thôi.

Những thứ này làm cả một đời việc nhà nông hương dân, lại chưa từng có thể tưởng tượng ra được, nguyên lai là có thể như thế cày. Nghị luận không ngớt, đồng thời ai cũng não bộ cho mình một tương lai sáng lạn.

Thời gian lại lặng lẽ trôi đi, đám binh sĩ làm mẫu một lúc sau đó chọn ra từng người chia làm các đợt hướng dẫn.

“ Bong!!!”

Cho đến khi một cái chuông đồng được gõ vang, âm thanh phát ra khiến cho đám người ở đây buông bỏ công việc. Sau đó đi đến tập trung tại một cái gian tiểu đình vây kín, tại tiểu đình trong có một cái hỏa hồng nữ hài, chỉ tầm chín mười tuổi mà thôi.

“ Hồi tiểu thư! Mọi người đã tụ tập” một gã sĩ binh nhìn thấy đám người đã tụ tập đông đủ, chắp tay cung kính bẩm báo cho nữ hài đang ngồi tại ghế lớn bên cạnh.

Nếu nói đám người tụ tập nơi này là một cái hồ sen lá, vậy nữ hài này là cái trắng tinh mỹ lệ hoa sen.

Tuyết trắng da thịt ngủ quan tinh xảo gương mặt thon gọn, như họa vẻ lông mày đôi mắt câu hồn khiến người khó có thể đem mắt dời ra, một đầu tóc dài đến vai xỏa xuống như thác nước suôn mượt.

Chân nhỏ mang theo một đôi giày màu đỏ hồng hết sức đáng yêu, đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ lười biếng ăn lấy một túi giấy, bên trong là một túi thức ăn. Ở cổ treo lấy một cái vật nhỏ hình chữ nhật, phản chiếu dung mạo của nàng, nếu có người hiện đại sẻ lập tức nhận ra được chính là một chiếc điện thoại cảm ứng hiện đại.

Giống như Hồ San mặc dù tuổi tác còn nhỏ cơ thể cũng chưa phát dục đầy đủ nhưng mỹ nhân bại hoại dáng hình đả hiện rỏ trên nàng, là một cái làm người nhìn liền sinh ra xúc động dục vọng nam nhân.

Chính là sau này trưởng thành diễm kinh tứ tọa là Bách Việt đệ nhất mỹ nhân, hỏa vu Diễm Linh Cơ đến ngay cả Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi cũng muốn đạt được nàng, mỗi một ánh mắt cử chỉ đều làm cho nam nhân câu lên dục hỏa, song giờ đây chỉ là một tiểu cô nương vẫn còn chưa lớn mà thôi.

Diễm Linh Cơ nhìn thấy đám ngườitụ tậpđông đủ, liền mở lời như chuông bạc lanh lảnh dể nghe thanh âm : " ngày hôm nay là cày đất, qua ngày mai các ngươi đem nước thả vào đó làm đất nhão ra. Sau là sạ. Khi đó sẽ dùng thứ này”

Nói xong nàng chỉ về bên cạnh một cái vật dụng đặt trong tiểu đình, mà theo đó gã sĩ binh bên cạnh đem vật thể kia đẩy đến trước mắt đám người.

Đó là một chiếc ống tre lớn dài đến 3 mét được lắp trên hai chiếc bánh xe bằng gỗ, di chuyển theo gã sĩ binh đang kéo. Mà theo đó từng hạt thóc thông qua các lổ nhỏ trên máng tre rơi xuống.

“ Lão nhão đất ra ư?”

“ Thần kỳ quá!”

“ Nhìn xem nó lại rơi ra hạt thóc kìa”

“ Nhìn không mất bao nhiêu sức lực à”

“ Đây là một thần vật khác công tử đem ra!”

Việt Nam có nền nông nghiệp hơn 4000 năm văn hiến, mà trước khi xuyên không Đế Thiên An là con nhà nông chính hiệu, thời đại hiện đại mạng lưới nét chỉ gần lướt Wed là xong, mọi thông tin đều tra được.

Chưa kể thông tin truyền thông báo đài đầy ra, không ít phân bón giống cây trồng lẫn công cụ phục vụ cho nông dân mà hắn cũng biết được.

Công cụ gieo trồng này là hắn tình cờ phát hiện khi các nông dân người miền tây dùng để gieo sạ vụ mùa, bây giờ được hắn đem ra.

Vấn đề lương thực là thiết yếu nhất mà hắn cần ưu tiên giải quyết hàng đầu, khi đến nơi này hắn cũng hiểu rõ được lương thực chính mà người bấy giờ dùng để ăn chính, lương thực chính là Ngủ Cốc là ma (hạt gai dầu), thử (kê Proso-Panicum miliaceum), tắc (hay túc), mạch (bao gồm đại mạch, tiểu mạch, hắc mạch và yến mạch), thục (đậu tương).

Lương thực chính là thứ chính thiết yếu tại thời chiến loạn này, thời đại này chỉ có ngũ cốc phương pháo gieo trồng lại thô sơ lạc hậu, năng suất thu về cũng không cao.

Bản thân hắn xuất thân là con nhà ngèo nhà mặt tiền bốn phía xoay ra ruộng đối với đồng áng chẳng xa lạ gì. Chưa kể thời đại này tư tưởng còn chưa khai hóa bỏ qua rất nhiều những thứ có thể ăn được ở xung quanh mình.

Như chuột đồng trong mắt họ là thứ ôn dịch phá hoại mùa màng nhưng có biết thịt chuột dinh dưỡng chất lượng, ếch nhái.. các giống thực vật cho cũ nằm sâu dưới mặt đất như khoai, sắn, đậu phộng... vẫn không ai phát hiện.

Sống tại thời hiện đại thường xuyên phục dụng và cũng là lương thực chính của người dân Việt Nam - hạt lúa được hắn cho thuộc hạ đi đến phía nam nước Âu Việt, cư dân Văn Lang để đổi về.

Người Văn Lang đã sớm có nền văn minh lúa nước, so với người trung nguyên thì hạt lúa họ trồng chính là sau này giống lúa mà người Việt dùng lấy trong hằng ngày. Cho nên Đế Thiên Ansẽ không bỏ qua cho cây lương thực chính này.

Đồng thời trong thời sinh sống tại đô thành, hắn cũng đem những kiến thức món ăn đơn giản, những loại có thể ăn được bên ngoài. Làm cho đời sống người dân cải thiện hơn, cũng đánh ra một mảnh danh tiếng cho mình.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm