Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2501: Thần khí Thạch Cảm Đương, Đại Long Đao.



Thần Mộ hậu kỳ, rất nhiều viễn cổ cường giả sống lại! trước đây Đế Thiên An không rõ sau này liền rõ ràng, có kẻ đứng sau thúc đẩy. Chính là đám người Độc Cô Bại Thiên và Ma Chủ đứng sau gián tiếp.


Cho nên Đế Thiên An lần này đến trừ lấy Hậu Nghệ cung còn các tin tức từ các đồ đằng chí tôn bị luyện hóa thành binh khí, kể cả viễn cổ Thất Tuyệt Thiên Nữ tàn hồn tin tức.

Đợi khi hắn lấy được thông tin hữu ích từ Độc Cô Bại Thiên, sau đó lại trở về Nhạn Đãng Sơn, đem Hậu Nghệ cung đưa cho Vũ Hinh.

“ Cung! Chàng đi một buổi chính là đem cây cung này ư?” Vũ Hinh tròn mắt nghi hoặc, đem tay bắt lấy cây cung.

Mấy năm chung đụng, bé thỏ ngây thơ đã bị sắc long ăn sạch hết. Hoàn toàn tin tưởng mình chính là đạo lữ mà Đế Thiên An tìm kiếm, bất quá nàng cũng không có thay đổi nhiều, bớt đi ngây thơ song vận thiện lương.

“ Đem nó vào nội thiên địa, nó sẽ trợ giúp nàng tu luyện” Đế Thiên An cười nói.

Vũ Hinh hiểu ra, lập tức mở ra cổng nội thiên địa, không gian quanh người nàng sụp đổ lộ ra một cái hắc động.

Thần Mộ thế giới tu sĩ, ở lục giai thời điểm, cơ bản đều sẽ sáng lập nội thiên địa, bản chất chỉ là một cái không gian, không tính là chân chính thế giới.

Vũ Hinh qua mấy năm nhờ Đế Thiên An song tu cùng dan dược linh trân kỳ quả ăn lấy mà một đường tăng trưởng. Lại kết hợp với Đế Thiên An bí pháp mở ra nội thiên địa, nên từ cấp năm đã mở ra được.

Vũ Hinh bước vào cổng nội thiên địa, chân đứng trên một bãi cõ tốt tươi.

"Uỳnh oàng"

Đột nhiên nội thiên địa Vũ Hinh dường như muốn nổ tung. Một đoàn thần quang xanh biếc từ Vũ Hinh bay vụt lên trời, sau đó nhanh chóng lan rộng ra.

Một cây thần thụ cao bằng thân người trông như được chạm khắc bằng ngọc xuất hiện giữa tiểu thế giới, phóng xuất thần quang lóa mắt.

Thần thụ mặc dù không cao, nhưng phát ra một cỗ cổ ý vô cùng tang thương, cành lá khẳng khiu, xoắn xuýt. Những chiếc lá xanh như ngọc lấp lánh thần quang, một màu xanh tươi trẻ.

"Uỳnh"

Thần thụ từ trên cao hạ xuống, rễ cây nhanh chóng chui sâu xuống đất. Toàn bộ nội thiên địa rung lên kịch liệt. Quang mang lóa mắt, những cành lá màu xanh của thần thụ, thấu phát vô tận linh khí.

Những chiếc lá lấp lánh thần quang nhẹ nhàng xào xạc, phát ra từng trận lục quang. Những ánh sáng này chiếu đến đâu, vô số cây cỏ từ từ phá đất chui lên, hoặc cỏ cây thêm sinh trưởng, chốc lát đã một mảnh tốt tươi.

"Uỳnh, oàng"

Thần thụ lại rung động một lần nữa, nhưng lần này không phải là phóng thần quang ra ngoài, mà là điên cuồng hấp nạp thiên địa linh khí. Linh khí từ ngoại giới tiến vào tất cả đều tập trung về phía nó.

Thần thụ mặc dù không phải là cao lớn, nhưng nó giống như một cái động không đáy, tất cả thiên địa tinh khí từ bên ngoài tiến vào, đều bị nó không ngừng hấp thu hết.

“Tốt! cũng nên đi kiếm thêm vài món” Đế Thiên An ở bên ngoài nhìn thấy tình cảnh bên trong, sau đó vạch ra không gian rời đi, hắn muốn tìm thêm vài kiện Thần Khí tương tự như Hậu Nghệ Cung nữa.

Mà khéo thay những món này hắn biết, mà từ Độc Cô Bại Thiên hắn biết một kiện đang ở Nhân Gian Giới- Vĩnh Hằng Chi Sâm- tiểu Lục Đạo do bọn Ma Chủ, Độc Cô Bại Thiên, Quỷ Chủ cùng hai vị Nghịch Thiên Cấp khác mô phỏng Lục Đạo tạo ra.

“ Ào ào!”

Bước xuyên không gian, vượt qua hư không Đế Thiên An đã đến được Vĩnh Hằng Chi Sâm lối vào, phía trước liền thấy dòng sông gầm gào, sóng dậy cuồn cuộn, khí thế không thể ngăn lại, nước sông vàng rực tỏa ra khí tức tà ác.

Một tấm bia đá cổ kính như trải qua bao dâu bể đứng trên bờ sông thấp lè tè, trên bia khắc nổi bật hai chữ: Hoàng Tuyền.

Tấm bia còn loáng thoáng hoa văn cổ xưa, lộ rõ tuế nguyệt phong sương, chắc đã đứng đây từ lâu lắm rồi.

“ Đây rồi” Đế Thiên An nhìn liền thấy rõ đây là một tấm thuẫn vỡ nát khổng lồ, Hoàng Tuyền là bị người ta dùng đại pháp lực khắc thêm lên.

Đế Thiên An vươn tay trực tiếp nhắc lấy đem vào nội thế giới.

"Ầm, ầm, ầm."

Trong nội thế giới vang lên những tiếng ầm ầm, tấm bia đá khổng lồ bị thu vào đáp xuống vùng hỗn độn, lập tức hóa thành Bán bích thần sơn.

Đế Thiên An khống chế, ngọn núi phát ra hào quang từ từ biến nhỏ lại, sau cùng chỉ còn cỡ một trượng, chân chân thiết thiết biến thành một bộ phận của cổ thuẫn, hình dáng giống hệt bia đá lúc mới xuất hiện.

“ So với Hậu Nghệ Cung bị đánh nát nhiều phần, Thạch Cảm Đương” Đế Thiên An nói ra lai lịch của cổ thuẫn, đây là kiện Thần Khí cùng cấp bậc với Hậu Nghệ Cung, bất quá nó bị người ta thành nhiều mảnh vở và bị phong ấn lực lượng.

Tại nội thế giới của Đế Thiên An trong không chịu pháp tắc bên ngoài ảnh hưởng, liền quay trở về bản thể của mình.

Đế Thiên An lấy xong Hoàng Tuyền, lại di chuyển.

Hoàng vụ mênh mang che phủ, một cây cầu trắng sáng loáng vắt ngang dòng nước, loáng thoáng có bóng người xuyên qua xuyên lại, phiêu đãng trên cây cầu. Trên cây cầu trắng lấp lánh, đầu cầu có một khối bia đá cao lớn khắc ba chữ: Nại Hà kiều.

Chữ màu máu càng bắt mắt, phát ra tiếng gọi tử vong.

Lúc tới gần có thể nhìn rõ, cây cầu trắng do hài cốt tạo thành, trên cầu có mấy đạo ma ảnh hung ác phiêu đãng.

Đế Thiên An không lấy đi tấm bia đá này, bởi nó không phải là một mảnh vở của Thạch Cảm Đương.

Vượt qua Nại Hà kiều là một biển hoa màu máu- Bỉ Ngạn.

Mọi đóa hoa cơ hồ như nhỏ ra một giọt máu tươi, nhưng bầu không khí có phần đè nén, rõ ràng hoa nở ngập đất mà tử khí trầm trầm, căn bản không thấy sinh khí, nhưng đóa hoa hình như chỉ nở vì tử vong, hút lấy vong linh khí tức.

Xuyên qua vùng đất đó, phía trước là một vùng màu máu, yên lặng vô cùng, quả nhiên là Huyết hải vô biên, nhìn không thấy bờ, chỉ có điều mặt biển lặng như tờ.

Đế Thiên An rốt cục dừng lại, hắn xuất hiện ở trước một tấm bia khổng lồ: Khổ Hải.

“ Ầm”

Khổ Hải bia được lấy vào rồi ném vào nội thế giới, nó nhanh hóa thành một khổi bán bích thần sơn khác. Cả hai miếng trọng hợp lại đã được hai phần ba khối cổ thuẫn.

“ Một khối nữa là ở trong tay Khôn Đức ư?” Đế Thiên An rà soát khắp nơi chỉ tìm được hai khối cổ thuẫn, nhớ lại kịch tình Thần Mộ trong, một khối cổ thuẫn Thạch Cảm Đương khác rơi vào tay Tử Kim Thần Long, là do con rồng lưu manh này trộm bảo vật của con gái rượu lão bạo quân Khôn Đức ở tây phương.

“ Trước lấy thêm đồ, sau đó đi tìm Khôn Đức thử” Đế Thiên An nói xong vượt qua huyết hải, đi sâu vào trong Vĩnh Hằng Sâm Lâm.

Nơi đây vô cùng hoang lương, đáng sợ, loạn thạch và cỏ hoang đan nhau, có cả mấy bộ hài cốt, đương nhiên không phải của phàm nhân, mà phát ra kim quang lấp lánh hoặc thánh khiết chi quang, hiển nhiên là của thần linh.

Hơn nữa còn có sát khí xung thiên, sơ bộ đây là chốn đại hung.

Sâu bên trong là một tòa cổ thành trầm tĩnh, thậm chí có vẻ im lặng đầy chết chóc. Là một tòa thành không người, tường thành hoang phế, có thể thấy tòa cổ thành này đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng tuế nguyệt rồi.

Bởi vì tường thành do kim cương nham thạch, hào xưng vĩnh viễn không bị hủ hóa, còn cứng hơn cả kim loại, đã dần dần bị phong hóa, biểu hiện sự tang thương của thời gian.

Trong thành, phong cách kiến trúc bên trong vô cùng cổ lão, căn bản không phân biệt được đó là tác phẩm của thời đại nào.

Cổ thành trung tâm bầu trời, Đế Thiên An hiện ra, hắn khi vào nơi này liền từ xa phát giác ra được khí tức Long tộc.

Quả nhiên hắn liền thấy được hơn trăm bộ hài cốt của thần long nằm rải rác. Đặc biệt, tại trung tâm, một luồng khí tức Long tộc hướng về hắn mà kêu gọi, nó phát ra từ một cây đao, chính xác là một nữa.

Thanh đao rỉ đó không chỉ còn có một nửa, mà mặt đao đã bị rỉ sét, thủng lỗ chỗ như một tấm lưới, sắt bị rỉ hình thành vô số các lỗ nhỏ, xuyên từ trước ra sau.

“ Đại Long Đao” Đế Thiên An thu lại khí tức của mình, hắn một đường đi vào không vấp sự trở ngại chính là uy áp khôn cùng của hắn dọa sợ các sinh vật trong Vĩnh Hằng Sâm Lâm, mà khí tức của hắn có hơi thở Long tộc khiến cho Đại Long Đao cảm ứng được mà phát ra kêu gọi.

Đế Thiên An nhổ lên sau đó ném vào nội thế giới.

Thanh đao rỉ hóa thành thân rồng, dài gần một cây số. Thanh long dài hơn nghìn mét, trên mình chằng chịt các hố máu tiến vào vùng hỗn độn. Nói chính xác là chỉ có nửa con, bởi vì con thanh long đó đã bị đứt đôi, chỉ còn nửa trên, không có nửa dưới. Hơn nữa nửa thần rồng đó máu me đầm đìa, vô số vết thương lớn xuyên qua cơ thể nó, xuyên từ trên xuống dưới, thật là đáng sợ không chịu nổi.

Nửa thân của con thanh long đó dài hơn ngàn mét, thân rồng đầy máu hư một dãy núi liên miên. Lúc này, thân thể khổng lồ của thanh long, đang không ngừng lăn lộn ở trong vùng hỗn độn, cũng không biết đã phá vỡ bao nhiêu hỗn độn địa vực.

“ Say ngủ đi, đợi ta tìm được một nữa còn lại sẽ giúp ngươi” Đế Thiên An thúc dục lực lượng đem những vết thương kia chữa trị, đồng thời phong ấn đi nó.

Long thân đầm đìa máu từ từ hóa đá, cuối cùng nửa long thân máu thịt, đã biến thành đá xanh, vùng hỗn độn có thêm một dãy núi màu xanh.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới