Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2504: Sở Ngọc Sở Nguyệt



Đã từng có một nữ tử không biết từ đâu, giống như một ngôi sao chổi chọc phá thiên không, chiếu sáng cả vùng Tiên Ảo đại lục.

Đó là một thần bí nữ tử tập hợp của cả sắc đẹp cùng trí tuệ trên cơ thể, không có ai biết được sư thừa của nàng, cũng không ai biết được quá khứ của nàng, nàng bước đi vào giữa các đại thế lực, lúc đó trên đại lục rất nhiều sự kiện trọng đại đều có sự xuất hiện bóng ảnh của nàng.

Thần bí, mĩ mạo, trí tuệ, khiến vô số thanh niên trở nên điên cuồng, nàng chính là Đạm Thai Tuyền.

Năm đó Thần Nam mười sáu tuổi, huyền công gia truyền vừa mới đạt đến đệ nhị trọng thiên là đại thừa chi cảnh, một thân tu vi làm các đồng bối từ hai mươi tuổi trở xuống phải tôn xưng đệ nhất nhân, chính thực lúc đó khí thế thật hưng phấn.

Vào năm đó Đạm Thai Tuyền mười tám tuổi đã đến tìm Thần Nam, trước đó Thần Nam từ lâu đã nghe kì danh, vừa gặp mặt lập tức kinh vi thiên nhân. Hai người đàm luận võ đạo, Đạm Thai Tuyền sở học bác nhi tinh thâm, khiến Thần Nam kinh ngạc khâm phục không ngừng, sau đó hai người đã đại chiến một trận, kết quả không phân thắng bại.

Từ đó về sau Thần Nam không thể cứu chữa được rơi vào vòng xoáy tình cảm, hắn trong lòng đối với Đạm Thai Tuyền say mê không dứt, nhưng không bao giờ biểu lộ.

Đạm Thai Tuyền tạm lưu lại gia đình Thần Nam một thời gian sau đó rời đi, về sau nghe thấy truyền ngôn của mọi người, cô sẽ lại lần nữa bái một vị tu đạo giả làm sư phụ, để tập luyện thân thể bắt đầu tiến hành tu đạo.

Ba tháng sau đó, cơn ác mộng của Thần Nam bắt đầu, công lực đại lùi, hắn như từ trên mây cao rớt xuống vực thẳm. Hắn tự mình cảm thấy khoảng cách với Đạm Thanh Tuyền càng lúc càng xa, lấy đó làm hổ thẹn, trong lòng hắn đã không còn chút ảo tưởng nào, Đạm Thai Tuyền trong lòng hắn đã trở thành một nữ thần cao xa không thể với tới, hắn chỉ có thể trong lòng thầm chúc phúc cho nàng.

Ở trong cô đơn nghiền ngẫm về đau khổ, ở trong tuyệt vọng hứng chịu những đắng cay. Cho đến vạn năm sau sống lại, hắn phát giác ra được tu vị mình đại lui là do ai làm, trong tâm Thần Nam lạnh giá vô cùng, tuyệt thế phong tư của Đạm Thai Tuyền phút chốc đã như làn khói mà tiêu tán, hình tượng một hoàn mỹ nữ thần trong lòng hắn ầm ầm sụp đổ.....

"Làm sao... có thể? Vì sao lại là.....cô ấy!" Thần Nam cả người thất thần, vài ngày trước người ấy đã từng khiến hắn phải nhớ thương nhớ mong là nữ thần vừa mới sụp đổ, vài ngày sau hắn lại có thể gặp lại người đó qua bức điêu tượng này, sự tình của thế gian thật khó biết trước, hai bàn tay hắn dường như tự dìu dắt hắn đi tiến đến về phía trước.

Thần Nam bỗng chốc cảm thấy như tắt nghẽn hơi thở, một bức tượng bạch ngọc đứng sừng sững trên đài cao tại quảng trường, dung nhan quả thực có một không hai,tuyệt đại phong hoa , đúng vậy đó là Đạm Thai Tuyền.

"Oa, Đạm Thai tiên tử đẹp quá đi, chỉ có điều chúng ta cùng Đạm Thai tiên từ cũng đều xinh đẹp như nhau, hi hi."

Lời nói phát ra từ thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, đôi mắt trong sáng, hàng mi cong, sống mũi dọc dừa, cái miệng chúm chím, mái tóc dài đen láy xõa xuống đôi vai thon thả, thật là xinh đẹp tuyệt trần, thanh tú thoát tục.

Nàng là Sở quốc hoàng đế hòn ngọc quý, Sở Ngọc công chúa.

Bên cạnh Sở Ngọc thiếu nữ lớn hơn vài tuổi, thướt tha vóc dáng không có lấy một điểm tì vết. Ngọc dung không dùng bất kỳ son phấn gì, phượng nhãn, quỳnh tị, môi anh đào tất cả đều hoàn mỹ tập trung vào một người, tạo nên tuyệt thế dung nhan của giai nhân. Thần khí tựa như thu thủy tựa như ngọc, phong tư của Sở Nguyệt thật xứng đáng với hai chữ "hoàn mĩ".

Sở Nguyệt trên ngọc dung thoáng lướt qua một mụ cưởi mỉm, đôi mắt sáng lưu chuyển, làm lộ hai núm đồng tiên trên gò má ngọc khiến người phải say mê, nhẹ mắng muội muội mình : "Thật không biết xấu hổ, vậy mà cũng có thể đem mình ra mà so sánh cùng tiên tử."

Sở Ngọc dịu dàng nói:" muội vẫn đem tỷ tỷ so sánh với cô ấy, vả lại, chúng ta vốn đã cùng cô ấy xinh đẹp như nhau thật mà."

Thần Nam đột nhiên năm lấy tay của Ma pháp sư đứng bên cạnh, kích động nói:" Cô ấy là Đạm Thai Tuyền ư?"

Sở Ngọc nghe thấy liền cười nói:" xú tặc ngươi làm sao mà kiến thức lại hủ lậu, nông cạn như thế, ngay cả Đạm Thai tiên tử là Đạm Thai Tuyền mà cũng phải kêu lên như chưa từng biết đến ư? A, ta nhớ lại rồi, ngươi ngay cả chữ cũng không biết viết, ôi, ngươi thật là một tên gia hỏa bất học vô thuật mà...."

Nói xong, Sở Ngọc làm bộ dạng như cực kỳ đau khổ.

Thần Nam ngữ âm run rẩy nói:" Cô ấy.....cô ấy không phải là nhân vật của vạn năm trước sao? Làm sao mà mọi người vẫn còn nhớ đến cô ây?"

Sở Ngọc chỉ muốn lần nữa chế giễu hắn, nhưng đã bị Sở Nguyệt ngăn chặn lại, Sở Nguyệt nhìn vào Thần Nam trả lời những điều "không thể giải thích được" về Đạm Thai tiên tử, kiên nhẫn giải thích cho hắn:" Trải qua sau một vạn năm, Đạm Thai tiên tử đích thực từ lâu đã bị mọi người quên lãng, nhưng ngàn năm trước đây cô ấy đã từng quá bộ đến bổn thành, đó là một trong những vị thần tiên ít ỏi của Sở quốc chúng ta, mọi người bắt đầu từ giây phút đó lại nhớ đến Đạm Thai tiên tử, Đạm Thai thành đã từ đó mà đặt tên."

"Cô ấy.....đã thành tiên...." Thần Nam một mình lẩm bẩm, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Lúc này mọi người đều đã tiến lên phía trước, nhưng hắn vẫn còn đứng yên trên đường như lúc đầu.

" Ta tưởng rằng ta đã có thể thoát khỏi quá khứ trước kia, nhưng vì sao từng việc từng việc trước kia lại tiếp tục tái hiện ra trước mắt ta? Đạm Thai Tuyền"

""Không phải quá khứ chỉ như một làn khói,tại sao lúc nào cũng lượn lờ trong tâm ta?! Quá khứ đã thành cơn gió, tại sao hướng gió lại cứ bất định, chung quy vẫn tiếp tục phiêu động trong lòng ta?!"

Đạm Thai Tuyền thật sự là một thần bí nữ tử tập hợp của cả sắc đẹp lẫn trí tuệ trên cùng một cơ thể đã phi tiên mà rời đi, tại Đạm Thai Thành cũng đã lưu lại vô số truyền thuyết, Thần Nam đứng tại quảng trường tâm trạng buồn bã như đánh mất một điều gì.

"Tại sao... tại sao người lại đối xử với ta như vậy?" Tiên phàm ngăn cách, hắn nhìn trời tán thán

Đột ngột, một cái thân ảnh như u minh quỷ dị xuất hiện ở phía sau Thần Nam, giống như hắn từ không gian nứt ra vậy.

“ Ah!” một vài người dân qua đường ở gần, nhìn thấy liền thốt hô lên.

Thần Nam nghe được dị động xoay người, vừa xoay người đồng tử liền mở lớn, thất thanh kinh hô : “ tiền bối!”

Rực rỡ tóc như lửa cháy, song đồng như sao trời phát sáng, tuấn mỹ cùng cực dung nhan khiến nữ tử say mê, một bộ tím vàng long y bó sát. Không sai, giống như đúc không khác biệt gì vạn năm trước- người từng tặng hắn cơ duyên, Đế Thiên An.

“ Nàng năm xưa cũng bị người khác ép buộc mới xuống tay với ngươi, đã lâu không gặp Thần Nam” Đế Thiên An diệt xong Thương Thiên đệ nhị hóa thân liền rà soát Nhân Gian giới, phát hiện Thần Nam ở nơi này liền đến.

“ Tiền bối, thật là người, tiền bối! người... người!!” Thần Nam kích động, y nhảy đến trước vô thức nói ra ngôn ngữ vạn năm trước.

“ Ân!” Đế Thiên An gật đầu, nói : “ ngươi đã sống lại rồi, đây là đồ vật phụ thân ngươi nhờ ta chuyển giao, giữ lấy”

Vạn năm trước tại Thần Ma Lăng Viên, hắn cùng hai người cha Thần Nam trò chuyện, Thần Chiến lại lựa chọn giao phó hạt giống thế giới hoàn mỹ cho hắn, nhờ vạn năm sau cấp đưa cho con mình.

“ Tiền bối! người biết ta sống lại, phụ mẫu ta! Họ thế nào?” Thần Nam kích động hơn, không kìm được cảm xúc truy hỏi.

Sau khi sống lại hắn có rất nhiều khốn hoặc không lời giải, nhưng hôm nay một người từ vạn năm trước xuất hiện. Lại từ miệng y nghe được phụ thân mình chuyển giao đồ, hơn nữa y còn biết mình sống lại, làm sao mà bình tĩnh cho được.

“Phụ mẫu ngươi vẫn còn sống, bất quá đi tu luyện một nơi khác rồi. Ngươi bây giờ quá yếu, biết nhiều bất lợi. Chỉ khi nào đạt đến Thần Vương cảnh ta sẽ cho ngươi câu trả lời, cầm lấy, bên trong có hoàn mỹ hạt giống cùng bí pháp khai mở nội thiên địa của ta cùng một ít tài nguyên. Dùng mà đột phá, nhanh lên cấp 6” Đế Thiên An phất tay một cái vòng tay trữ vật màu lam xuất hiện, tỏa ra khí tức huyền ảo bay đến Thần Nam chỗ.

“ Thần Vương ư?... đa tạ!!” mặc dù còn rất nhiều điều muốn biết nhưng vị kia đã khước từ, hắn cũng biết truy hỏi vô ích, đem tay tiếp nhận vòng tay cảm kích thi lễ.

Bất quá cũng không có thu hoạch, ít nhất hắn biết phụ mẫu còn sống, đây là kinh hỉ lớn nhất cho hắn rồi.

“ Này, tên kia, ngươi rốt cục là ai? sao lại quen với xú bại hoại! còn cả gan mặc lấy long y” động tĩnh của Đế Thiên An làm cho Sở Ngọc chú ý, nàng từ thất thần nhanh tỉnh lại đi lại quát hỏi.

Nàng còn chưa nói hết, Sở Nguyệt đã chặn lại, đi đến trước cúi đầu thi lễ : “ Sở Nguyệt tham kiến tổ sư công”

Nàng bái nhập một môn phải, khi vào tông môn trong từng thấy qua được chân dung của vị nam tử này. Cực kỳ bắt mắt, nhìn một cái liền nhận ra ngay, cho nên khi thấy được liền nhận ra y.

“ Tổ sư công” Đế Thiên An nghe được mày nhíu lại, bắt đầu tính toán nguồn cơn thì hiểu ra hết thảy căn nguyên, quả thật Sở Nguyệt gọi hắn hai chữ này không sai.

“ Tổ sư... lẽ nào...” đám người hít một ngụm khí lạnh, Sở Nguyệt công chúa bái nhập một trong các thánh địa tu luyện ở Nhân Gian giới, mà tổ sư môn phái này đã vạn năm trước phi thăng Thiên giới.

Mà người này lại là trượng phu của vị sáng lập ra phái kia, nói ra y chính là vạn năm trước người à. Đây chính là thần tiên nhân vật.

“ Đứng lên đi!” Đế Thiên An phất tay đem Sở Nguyệt nâng lên.

Sở Nguyệt thở phào một hơi, ánh mắt trộm quan sát.

“ Hì hì, ngài thật là vạn năm trước thần tiên ư?” Sở Ngọc không chút nào sợ, con mắt tròn đảo một vòng mở miệng : “ ngài không phải ở Thiên giới ư? ngài hạ giới có chuyện gì thế?”

“ Ngọc nhi không được bất kính” Sở Nguyệt vội nói

Đế Thiên An vươn tay búng nhẹ lên tráng Sở Ngọc một cái : “ không sao, ta là đi tìm cố nhân”

“ Cố nhân!” Sở Ngọc, Sở Nguyệt cùng hô lên, ánh mắt thoáng qua quang mang nhìn về Thần Nam, bọn họ thấy được cả hai trò chuyện mà bọn họ không hiểu, thấy được Đế Thiên An tặng đồ cho Thần Nam, cố nhân hẳn là y.

Nhị vị công chúa đều không nghĩ đến Thần Nam lại có quan hệ với vị thần tiên này

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới