Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

Chương 30: Con Thỏ Cắn Người



Edit: Huyendrm

Beta: Du Tử Tĩnh

-

Văn Hoài nói xong mới bắt đầu nghĩ lại xem có phải hắn rất quá đáng không?

Nói một ít điều Trà Trà không thích nghe, nhìn qua giống như cô rất tức giận.

Đương nhiên là Văn Hoài sẽ để ý tới người bạn từ nhỏ này, lập tức lấy di động nhắn tin xin lỗi Trà Trà trên Wechat.

[Cậu tức giận à? Tôi không cố ý.]

[Tôi nói chuyện hơi thẳng thắn, cậu đừng để trong lòng mà.]

[Đừng tức giận nữa, tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ nói những lời như này ở trước mặt cậu nữa.]

[Trà Trà ơi?]

[Cậu nhắn lại cho tôi đi.]

Trà Trà giận đến nỗi ngực như muốn bùng nổ, sau khi trở lại ký túc xá, dần dần bình tĩnh lại, cô nên biết sớm rằng những cảnh đứt quãng ở trong mộng kia, mọi người đều thiên vị Khương Diệu Nhan, có lẽ đây chính là hào quang nữ chính đi.

Trà Trà nghe xong lời nói của Văn Hoài, ngoại trừ trái tim lạnh lẽo cũng chẳng còn cảm giác gì khác.

Cho nên khi thấy tin nhắn của Văn Hoài, cô cũng không có bất kỳ cảm xúc gì.

Lặng yên không một tiếng động xóa khung chat, đem lịch sử trò chuyện xóa sạch sẽ.

Trần Tâm Ý và Du Vãn đem giấy khen của cô lật lại nhìn vài lần, tấm tắc hai tiếng: “Không nghĩ tới lên đại học còn có giấy khen.”

Trà Trà nói: “Mỗi năm còn có bình xét học bổng.”

Trần Tâm Ý chính là con cá mặn: “Cặn bã như tôi chưa từng nghĩ đến những cái đó, thi không qua là phải thắp hương khấn vái luôn.”

Đám mây đen che kín trời như muốn mưa.

Văn Hoài không ngừng nhắn tin tới, xin lỗi liên tục.

Trà Trà lập tức tắt thông báo, lúc này âm thanh nhắc nhở mới ngừng.

Trần Tâm Ý thò ra nửa cái đầu từ trên giường “Ai vậy? Cứ nhắn tin cho cậu mãi.”

Trà Trà nghĩ nghĩ “Một người bạn thôi.”

Trần Tâm Ý lại hỏi: “Đang theo đuổi cậu?”

Cô lắc đầu: “Không phải.”

Trần Tâm Ý cũng không có hứng thú hỏi tiếp, cô ấy đột nhiên ngồi bật dậy nói: “Ôi! Sao mình lại quên được tin bát quái này chứ.”

Ngoài cửa sổ hạt mưa đánh tách tách vào cửa kính, tiếng mưa rơi từng trận.

Trà Trà kiểm tra chắc chắn rằng cửa sổ đã đóng, quay đầu mở to đôi mắt tròn xoe hỏi: “Việc gì vậy?”

Trần Tâm Ý dùng sức nắm chăn, mặt mày hớn hở biểu tình phong phú: “Mình nghe nói Văn Hoài thêm Wechat của Khương Diệu Nhan!? Không ngờ hai người bọn họ lại biết nhau!? Khương Diệu Nhan quen biết rộng thật nha! Thật trâu bò!"

Trà Trà nhàn nhạt: “À, hình như mình cũng biết."

Trần Tâm Ý vốn đã tỉnh ngủ, lại xốc chăn xuống giường, nhéo cánh tay của cô lay lay: “Hình như Văn Hoài coi trọng Khương Diệu Nhan hay sao ấy?”

Trà Trà trầm tư, sau đó gật đầu: “Tớ cũng thấy vậy.”

Hắn chính miệng thừa nhận bản thân vừa gặp đã yêu, nhớ mãi không quên.

Trà Trà lại nói: “Tớ thấy hắn không muốn nổi tiếng nữa rồi!!!”

Trần Tâm Ý cũng cảm thấy như vậy, lại chuyển: “Nhưng từ khi Văn Hoài xuất đạo đều dựa vào kỹ thuật diễn xuất, không phải là dựa fans để kiếm cơm.”

Hiện tại Trà Trà có thành kiến đối với hắn, cô à một tiếng, sắc mặt không đổi nói: "Tớ mặc kệ, dù sao hắn cũng hồ đồ.”

Trần Tâm Ý một phần tiếc nam thần bị Khương Diệu Nhan cướp đi, một phần lại cảm thấy đây cũng là chuyện tốt, cô ấy vỗ vỗ vai Trà Trà: “Hai người bọn họ ở bên nhau cũng tốt.”

Trà Trà khó hiểu: “Vì sao?”

Trần Tâm Ý nói: “Hồi cấp hai tớ cảm thấy Khương Diệu Nhan như cố ý tiếp cận người bên cạnh cậu đấy.”

Nhưng biểu hiện lại không rõ ràng cho lắm.

Cố ý vô tình tiếp cận.

Không quan sát cẩn thận sẽ không nhìn ra được.

Tuy Khương Diệu Nhan hoạt bát hào phóng nhưng cũng không tới mức người gặp người thích, sau khi trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Chấp, tan học liền quấn lấy hắn, chuyện tốt chuyện xấu đều liên quan đến hắn, cùng hắn trở thành một thể.

Cứ thế nên trong mắt người ngoài sẽ cảm thấy quan hệ của hai người ấy rất tốt.

Khi đó Trần Tâm Ý cho rằng Khương Diệu Nhan thích Thẩm Chấp mới nhiệt tình với hắn như vậy.

Khi Thẩm Chấp tỏ tình với cô ta, cô ta tỏ ra giật mình, lại rất vô tội nói: “Ôi, Thẩm Chấp, tớ xin lỗi, cho tới nay tớ chỉ xem cậu là bạn tốt.”

Nói những lời này xong lại như có như không đi tiếp cận Vu Cố.

May là Vu Cố chưa bao giờ đáp lại cô ấy.

Nếu không thì sẽ trở thành Thẩm Chấp thứ hai.

Trần Tâm Ý: “Hiện tại mục tiêu của cô ta cũng không phải người cậu biết, đáng chúc mừng.”

Trà Trà nhấp nhấp miệng, sau đó nói: “Thật ra, tôi và Văn Hoài từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.”

“ …… ”

Khiếp sợ qua đi, im lặng vài giây, Trần Tâm Ý hỏi: “Khương Diệu Nhan có phải có bệnh hay không?”

“ Cô ta tuyệt đối là không có ý tốt.”

“ Ừ!”

“Tuy rằng nhìn qua như kiểu cái gì cô ta cũng chưa làm, nhưng tớ vẫn muốn diss cô ta.”

Trà Trà thấp mặt: “Tớ cũng cảm thấy cô ấy muốn nhằm vào mình.”

Trong bông có kim, khó mà nhìn rõ loại người này.

Vô thanh vô thức, bất tri bất giác, chậm rãi cướp đi những người bên cạnh cô.

Khương Diệu Nhan mãi mãi là một người vô tội lại thuần khiết, hiền lành lại hào phóng, cướp đi tình yêu của cô, bạn bè của cô, sau đó còn muốn vô tội mà nói một câu: “Tớ chẳng làm cái gì cả.”

Trà Trà bỗng nhiên nhớ đến tiệc tối hôm Nguyên Đán, Khương Diệu Nhan ra vẻ thật lòng muốn cùng người nhà của cô chào hỏi, cặp mắt đen nhánh linh động không chớp nhìn anh trai cô.

Trà Trà chảy mồ hôi lạnh sau lưng, nghĩ mà thấy sợ, cô nhẹ giọng hỏi: “Có phải tôi đắc tội cô ta ở chỗ nào không?”

Cho tới nay, cô đối với Khương Diệu Nhan vô cớ sinh ra cảm xúc không đúng sẽ cảm thấy bản thân thật xấu xa, vặn vẹo.

Cho nên cô không ngừng tự áp chế chính mình, nỗ lực dùng ánh mắt bình thường để đối mặt với Khương Diệu Nhan, không cần ác ý phỏng đoán cô ấy.

Nhưng hiện tại, cô lại phát hiện tất cả không phải vì cô có vấn đề mà là Khương Diệu Nhan vốn dĩ không có ý tốt.

Trần Tâm Ngữ nói toạc ra: “Cô ta ghen ghét với cậu đó.”

Khi đó Trà Trà không thiếu bạn bè, cũng không thiếu tình yêu ngây ngô đơn thuần của các thiếu niên.

Tuy cô lớn lên ở gia đình đơn thân, nhưng mẹ rất yêu thương cô, khi còn nhỏ bạn bè chơi cùng cũng đối xử với cô rất nhường nhịn và tử tế.

Trà Trà nhíu mày, giọng ách xuống, gằn từng chữ như không tin nổi: “Cô ấy ghen ghét tớ?”

Trần Tâm Ý xem không ít các nhân vật nữ phụ ác độc, cô ấy phân tích lí lẽ rõ ràng: “Bởi vì bản thân không có cho nên cái gì cũng muốn đoạt.”

Cô bổ sung: “Hơn nữa cậu không thể nói Khương Diệu Nhan cố tình chơi xấu, nhưng cũng không thể nói cô ta vô tội trong sạch, cô ta biết mình đang làm gì, cô ta chính là thích thể hiện bản thân, cố ý hấp dẫn sự chú ý của người khác, hưởng thụ cảm giác được thiên vị.”

Trà xanh đều rất thông minh.

Cũng không cần phải ra chiêu hãm hại người khác.

Mở màn chính là cấp cao.

Trần Tâm Ý sờ sờ đầu cô: “Tuy rằng tâm con người không chịu nổi khảo nghiệm, nhưng mấy người trúc mã của cậu mắt đều bị mù.”

Trà Trà rất đồng tình “Tớ cũng thấy vậy.”

Trước kia cô sẽ vì những điều này mà rơi nước mắt, trốn trong chăn khóc trộm đến đau lòng khổ sở.

Mà hôm nay nghe những lời Văn Hoài nói làm cô tỉnh táo không ít, không được người ta thiên vị, bất kỳ chịu ít nhiều ủy khuất gì cũng không quan trọng.

Hiện tại cô không muốn nghĩ đến những người đó.

Bạn bè không đáng một xu.

Người chịu quá nhiều thương tổn rồi lặng lẽ khóc chỉ có mình cô.

Chỉ khi cô không để bụng điều gì thì mới không để mình bị tổn thương lần nữa.

Trước khi lên giường, Trà Trà nói: “Mặc kệ Khương Diệu Nhan đi, tôi ước gì cô ta một chân dẫm hai thuyền! Tái diễn tới bọn họ!

Trước lúc ngủ, ở mép giường Trà Trà có dán chữ ký của Thiệu Chi Lẫm, cô nhìn ảnh chụp vô cùng đẹp của Thiệu Chi Lẫm trên sân khấu, còn tiếc lần trước quên không thêm Wechat.

Cô nhắm mắt lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, đèn phòng ngủ đã tắt, ký túc xá rơi vào bóng đêm tĩnh mịch, Trà Trà ngồi dậy, xuống giường rút điện thoại đang sạc pin, từ liên hệ tìm được Wechat của Văn Hoài, click mở ra thì thấy ----

[Sở Trà]

[Tôi cmn thật sự không cố ý, tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy mà.]

[Sao lòng cậu lại yếu ớt mỏng manh như vậy?]

[Vì sao không để ý đến tôi?]

[Muốn tuyệt giao hay sao?]

[Được rồi, trước 0 giờ không nhắn tin lại cho tôi chúng ta liền tuyệt giao.]

Trà Trà nhìn thời gian, đã 12 giờ rưỡi.

Nếu bọn họ đem cô trở thành công cụ, cô cũng chẳng cần có gánh nặng tâm lý.

Công chúa Disney đang lẩn trốn: [Có đây không?]

Văn Hoài: [Mẹ nó, rốt cuộc cậu cũng nhắn lại cho tôi, tôi biết là cả đời này cậu không thể rời khỏi Hoài ca này.]

Công chúa Disney đang lẩn trốn: [Trước khi tuyệt giao, phiền cậu cho tôi Wechat của Thiệu Chi Lẫm.]

Văn Hoài: [???]

Văn hoài: [??? Cậu có biết cậu đang nói cái gì hay không?]

Văn Hoài: [Cút, tôi không cho.]

Trà Trà nghĩ nghĩ, chậm rì rì đánh chữ: [Tôi chụp màn hình lịch sử trò chuyện, phát ra Weibo bôi đen cậu.]

Văn Hoài: [……]

Công chúa Disney đang lẩn trốn: [Cho tôi wechat của anh ấy, rất cảm ơn.]

Văn Hoài nhìn khung chat, nghĩ như thế nào thì trong lòng cũng không yên, đợi tin tức của cô nửa này, nhận lại chính là cái này?

Lại vì người khác?

Hắn nhịn sự tức giận xuống đem wechat của Thiệu Chi Lẫm gửi qua, lại nhịn không được trào phúng: [Chưa chắc người ta đã thêm cậu đâu.]

Trà Trà tựa hồ chỉ xuất hiện một chút, sau đó liền biến mất không thấy, không hề nhắn lại cho hắn bất cứ tin gì.

Bất kỳ hắn nhắn cái gì, đều như đá chìm đáy biển.

Trà Trà nhận được wechat của Thiệu Chi Lẫm như mong muốn xong liền gấp không đợi nổi thêm đối phương thành bạn tốt, hơn nữa còn ghi chú: [Anh Thiệu, em là Trà Trà, anh còn nhớ em không?]

Thời gian không còn sớm, cô cảm thấy chắc Thiệu Chi Lẫm đã ngủ.

Vì thế cũng tắt di động đắp chăn ngủ.

Ngày hôm sau là một ngày nắng rực rỡ, trùng hợp là cuối tuần.

Giảng viên thay Trà Trà báo danh cuộc thi diễn thuyết bằng tiếng Anh.

Nói với cô việc thi đấu, báo cách ngày thi còn khoảng nửa tháng.

Đại học thủ đô nhân tài đông đúc, loại cuộc thi đấu này toàn là cao thủ, không luyện tập cũng chỉ có thể chịu mất mặt trên khán đài, toàn bộ hành trình thi đấu đều sẽ phát sóng trực tiếp, cho tất cả giáo sư thấy khả năng học tập của sinh viên.

Hơn nữa mỗi năm cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh trở lại thì ban giám khảo càng thử thách thí sinh khó hơn.

Cho nên mới không có ai tự nguyện báo danh.

Tuy rằng Trà Trà là sinh viên tài năng của hệ toán học, nhưng trình độ tiếng Anh của cô cũng khá tốt, kì thi cấp 6 gần 700 điểm, nhưng Trà Trà không tự tin về khẩu ngữ của mình.

Chỉ có lần sau khi thi đại học xong, anh trai đưa cô ra nước ngoài du lịch mới có cơ hội cùng người nước ngoài nói chuyện.

Cho nên trước hôm thi đấu hai tuần, Trà Trà đến tìm anh trai cô luyện tập mỗi ngày.

Nhìn cô trẻ hơn so với lứa tuổi, đeo chiếc cặp sách nhỏ, bộ dáng đáng yêu, ánh mắt phòng bị, ban đầu lễ tân còn tưởng cô đi nhầm nơi, tưởng cô là học sinh cấp ba có tâm tư không đơn thuần, bảo cô đợi hơn một giờ.

Cho đến khi Giang Châu làm việc xong phát hiện em gái còn chưa tới, gọi điện thoại cho quầy lễ tân, mắng một hồi, làm lễ tân cầm đồ chạy lấy người, sau đó tự mình xuống lầu đón cô tới văn phòng.

Giang Châu sợ em gái không quen, kêu trợ lý đi mua chút bánh ngọt cùng đồ ăn vặt: “Trà Trà, sao lại có thời gian rảnh đến tìm anh thế?”

Trà Trà móc ra một chồng bản thảo diễn thuyết từ trong cặp nhỏ của cô, “Anh, em muốn tham gia thi đấu.”

Cô nói: “Em không muốn lên chương trình bị mất mặt, định cùng anh luyện tập trước, anh giúp em nhìn xem em còn chỗ nào cần cải thiện.”

Năm đó thành tích của Giang Châu trong toàn khoa đều là tuyệt đối, tiếng Anh lưu loát đúng tiêu chuẩn, cũng là phiên dịch có trình độ cao.

“Đương nhiên là được.”

Trải qua nửa tháng được chỉ dạy, trình độ tiếng Anh của Trà Trà nâng cao một cấp, cũng làm lo lắng của cô trở nên vững vàng.

Chỉ cần là việc có thể khiến mình nổi bật, Khương Diệu Nhan đều không bỏ qua.

Trường học tổ chức cuộc thi lớn nhỏ nào, Khương Diệu Nhan đều báo tên tham gia.

Cô ta không bỏ lỡ bất kỳ cuộc thi nào từ tìm kiếm top 10 ca sĩ hay cuộc thi biện luận trong đại học toàn quốc từ league, dù thứ tự không cao nhưng không ngăn cản việc cô thu hút được sự chú ý của khán giả.

Cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh tổ chức ở hội trường lớn của trường học, trải qua vòng loại đến bán kết, cuối cùng còn 30 người tiến vào trận chung kết.

Trà Trà ôm bản thảo diễn thuyết, khi cô đến hội trường thì thời gian cũng muộn, dưới sân khấu bạn học đã dần lấp đầy chỗ ngồi.

Khương Diệu Nhan được bạn cùng phòng của cô ta vây quanh, giống như mặt trăng chói lọi giữa những vì sao.

Cô ta trang điểm nhẹ, lọn tóc xoăn dùng dây buộc màu đen nhẹ nhàng thắt lại, mặc một bộ váy trắng đơn giản, tươi cười thẹn thùng.

“Diệu Nhan, chúng tớ nghe nói cậu và Văn Hoài cùng nhau ăn cơm, cậu nói thật đi, có phải Văn Hoài theo đuổi cậu không?”

“Không có mà, các cậu đừng nói bừa.”

“Dù không đúng thì có thể cùng đại minh tinh đang nổi quen biết cũng đủ khiến tớ vui vẻ cả đời.”

“Cũng mới quen biết không lâu thôi.”

“Cậu không cần khiêm tốn như thế đâu! Đấy là Văn Hoài đấy! Cậu biết hắn có bao nhiêu fans không!”

Gương mặt Khương Diệu Nhan hồng hồng, e lệ nói: “Chỉ là bạn bè thôi.”

Lại là câu này.

Khương Diệu Nhan lần nào cũng nói câu “Chúng ta chỉ là bạn bè” để giải thích mọi thứ.

Khoa vũ đạo tới một rất đông để cổ vũ Khương Diệu Nhan cố lên, có người nói: “Diệu Nhan, nhân duyên của cậu thật tốt, đến nỗi tớ cũng phải ghen tị, quan hệ với khối băng vô cùng soái bên khoa tài chính Thẩm Chấp kia tốt, tớ suýt chút nữa cho rằng hai người thành đôi."

Khương Diệu Nhan vô hại cười hai tiếng: “A Chấp với tớ chỉ là bạn bè tốt mà thôi, các cậu đoán mò như vậy, trong lòng hai bọn tớ sẽ sinh ra gánh nặng.”

Trà Trà nghe không nổi nữa.

Thật sự là không biết xấu hổ.

Trà Trà dịch chân, chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ.

Cô xuất hiện đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ.

Mức độ nổi tiếng của hoa hậu giảng đường và Khương Diệu Nhan không phân cao thấp, trước kia thêm lời đồn ở sân trượt băng càng khiến ồn ào, huyên náo, truyền thuyết hoa hậu giảng đường vì ghen ghét Khương Diệu Nhan mà ác ý đem người ta đẩy xuống mặt băng.

Hiện tại Trà Trà cũng không muốn nghĩ xem bọn Thẩm Chấp có cảm thấy cô bụng dạ hẹp hòi ác độc vô lý hay không, cô nhìn Khương Diệu Nhan, nói từng chữ rõ ràng: “Chỉ coi hắn là bạn bè sao? Rạng sáng một hai giờ gọi bạn trai tôi đi đón cậu là bạn bè thôi?”

Cô vừa nói ra những lời này, ánh mắt người xung quanh nhìn Khương Diệu Nhan liền thay đổi.

Làm loại việc này rất không thích hợp!

Khương Diệu Nhan cắn chặt răng, thành khẩn tạ lỗi: “Trà Trà, thật xin lỗi, ngày đó tớ không thấy ví tiền đâu, lại sợ hãi, không còn cách nào khác mới gọi điện thoại cho Thẩm Chấp.”

Trà Trà nói thẳng ra: “Ồ, tôi biết mà, cũng hiểu cho cậu, chi trả trên Alipay và Wechat cũng không thấy cậu sử dụng, cậu về nước cũng không liên hệ với người thân trước.”

Ha, con thỏ cắn người cũng rất đau.

Vòng người vây quanh Khương Diệu Nhan ánh mắt nhìn cô ta vô cùng vi diệu.

Mọi người đều không phải người ngốc, cái gì nên làm cái gì không nên làm đều có chừng mực.

Hành vi kiểu này của Khương Diệu Nhan nghe rất không rõ ràng, cùng tính cách hiền hòa nhiệt tình thể hiện ra bên ngoài của cô ta không giống nhau.

Trà Trà nói ra lời này, trong lòng liền sảng khoái.

Sau đó, cô an tĩnh ngồi ở vị trí của mình, chờ cuộc thi bắt đầu.

Đồng thời, chương trình phát sóng trực tiếp cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh cũng mở ra.

Đại học thủ đô Ngô Ngạn Tổ: [Tuy rằng mỗi năm đều có thí sinh bị giám khảo làm khó đến phát khóc, nhưng năm nay tôi cũng biến thái chờ mong hoa hậu giảng đường khóc thút thít nha, nhất định rất đáng yêu đây.]

Bổn rác rưởi không muốn học tập:[Fans weir công chúa tới liếm nhan sắc.]

Rõ ràng cẩu ăn sáng: [Vì sao hoa hậu giảng đường của chúng ta lại tham gia cuộc thi biến thái này, giám khảo đều là một đám người không biết thương người! Đau lòng muốn khóc.]

Đoàn trưởng fans trường nghệ thuật: [Mời đại gia chú ý đến hạt giống tuyển thủ tốt nhất Khương Diệu Nhan!]

Giáo thảo khoa vũ đạo chính là ta: [Qua mấy vòng đấu loại đến bán kết, có thể nói học muội Khương Diệu Nhan đứng đầu là không thể nghi ngờ.]

Trên diễn đàn trường học, trừ Khương Diệu Nhan được thái độ tích cực.

Những người khác đều không được coi trọng.

Trà Trà rút thăm vị trí cũng tạm được, xếp thứ mười tám.

Cô không phải là bình hoa.

Cô chính là học bá.

Bại bởi ai thì cô cũng không thể bại bởi Khương Diệu Nhan.