Tinh Hỏa (Huyền Tẫn Bất Tử Cốc)

Chương 248: Tương Kế Tựu Kế



Năm ngày sau, khi mà sự việc Bạch Long Bang bị xóa sổ vẫn còn là chủ đề nóng bỏng của tu sĩ Tây Bắc, cộng với việc ‘gã nhà quê mới nổi’ Thiên Bích Đảo xây dựng xong tổ hợp phường thị tại đảo Cát Hải. Bầu trời phía trên Thiên Bích đảo bỗng phát sinh dị tượng, mây lành tụ về tạo thành một cái hắc động vô cùng lớn, đường kính có đến hai trăm dặm, linh khí cũng vì đó mà hội tụ dày đặc quanh đảo, rồi linh quang nhấp nhá biến đổi cực kì đẹp mắt và sinh động.

Dị tượng nổi lên làm kinh động giới tu sĩ quanh vùng, một số vì hiếu kì, một số vì ái mộ mà chạy đến quan lãm, chẳng hiểu mấy tên Thiên Bích Đảo đang làm trò quỷ gì. Cũng có vài tu sĩ thạo việc, tự nhận biết được chuyện gì đang diễn ra, đó là hiện tượng tu sĩ toái kim đan thành công, kết thành nguyên anh, đột phá cảnh giới lên Tiểu Thiên Sư.

Đàm Phi cùng Thanh Lão cùng sóng vai trên một hòn đảo nhỏ, cách nơi Lư Nghĩa kết anh chừng mười dặm, cảm nhận những luồng linh khí tinh thuần đậm đặc nhểu xuống, tâm thần ở vào một trạng thái khá là kích động. Mặc cho đám tu sĩ ngoại lai đang lượn lờ phía ngoài phạm vi Thiên Bích đảo, Đàm âm trầm cất tiếng:

- Liệu Lư Nghĩa có thành công?

- Còn quá sớm để nói đến chuyện đó… thiên tượng càng hoành tráng, khó khăn lại càng nhiều hơn. Cuối cùng là cửu thiên kiếp, tự thân vượt qua được rào cản cuối cùng này, khi đó Lư Nghĩa mới chân chính bước vào cảnh giới Thiên Sư, hài… khó nói lắm. - Thanh Lão trần mặc vuốt râu, có vẻ như đang hồi tưởng lại quá khứ, thời điểm mà lão đột phá cảnh giới thành công.

Đàm Phi đã cảm ứng được sự xuất hiện của vài tên thiên sư, gã tỏ ra căng thẳng:

- Ồ! Vài vị tiền bối rình rập ngoài kia... Liệu có gây bất lợi cho Lư trưởng lão?

Tứ vương gia chỉ lắc đầu cười mỉm:

- Hắn đã toái đan thành công, đang trong giai đoạn ‘ngưng anh’, thiên tượng phủ xuống kia là pháp tắc của giới này. Giờ chẳng kẻ nào có thể can thiệp được, một cuộc khảo hạch tàn khốc của thiên đạo, chỉ có hắn và thiên đạo. Muốn phá đám ư…? Đến tu sĩ Hóa Thần cũng chẳng làm nổi.

Ngũ thải linh vân bành trướng đến hơn ba trăm dặm, toàn bộ Thiên Bích đảo bị bao phủ bởi một màn linh khí dày đặc, quang cảnh thật lung linh diễm lệ. Tu sĩ quanh vùng đều đứng từ xa quan sát rồi rời đi, một vài tên chẳng hiểu sự đời còn có ý định tiến sâu vào vùng linh khí, rất may là được các bậc trưởng bối cảnh báo nên cũng chưa làm ra điều gì ngu ngốc.

Bảy ngày dần trôi qua, hắc động mỗi lúc một xoay nhanh hơn, đâu đó nhá lên những lằn sét trắng ngần, sau đó là tiếng ầm ì rền rĩ. Áp lực tăng dần, đại linh sư còn chống chịu được, thượng linh sư và tiểu linh sư trên đảo đều nằm bẹp như gián, hô hấp thập phần khó khăn.

Đàm Phi và Thanh Lão phi hành trở lại đảo chính, mở ra pháp trận hộ đảo, chủ yếu là để giải khai áp lực cho đám bang chúng có tu vi thấp.

Bầu trời chợt sáng chói lóa, một tia sét ngoằn ngoèo vô thanh vô tức từ trung tâm hắc động bổ xuống, đúng ngọn tiểu đảo nơi Lư Nghĩa bế quan.

“Đoàng…”

Sau ba nhịp thở, một âm thanh như muốn xé nát màng nhĩ vang lên, mặt biển dậy sóng, Thiên Bích đảo rung rinh như có địa chấn, vậy là đạo thiên kiếp thứ nhất đã buông xuống.

Thanh Lão hướng tầm mắt về phía xa lẩm bẩm:

- Mới chỉ là màn dạo đầu, hung hiểm còn trùng trùng phía sau kia, nhưng như thế cũng đủ dọa người rồi. Nhớ lại khi xưa chống chọi với lôi kiếp, lão phu vẫn chưa hết kinh hãi. Cơ mà lôi kiếp của Lư đạo hữu quả thật hiểm ác hơn của ta rất nhiều, bình sinh lão chưa gặp kẻ nào phá cảnh lại phô trương như người này…

Nội tâm Đàm Phi ba động như sóng trào, đổi lại là gã, chưa chắc đã toàn mạng khi phải đón nhận tia lôi kiếp vừa rồi. Điều này đại biểu cho cái gì? Lư Nghĩa giờ đã mạnh hơn gã một bậc. Nếu như hắn phá cảnh thành công, chẳng biết chiến lực sẽ khủng bố như thế nào nữa? Và một điểm tối quan trọng, liệu hắn có phát hiện và tự phá bỏ ấn kí cuối cùng trên thân thể không? Rồi mối quan hệ giữa hai người sẽ diễn biến theo chiều hướng nào?

Cột sét thứ hai buông xuống, tiểu đảo như nhuộm một màu trắng tinh khôi, có thể nghe thấy tiếng gầm gừ dữ tợn của hung thú. Kẻ khác còn phải gia tăng thính lực để phỏng đoán, riêng Đàm Phi đã quá quen thuộc với loại âm thanh thuộc về bản năng này, huyết mạch trong thể nội gã cũng cộng hưởng mà trào sôi.



Cách Thiên Bích đảo bốn trăm dặm, Như Quỳnh cùng Trương Tiểu Thuần ngự trên không trung quan khán, thần thái đều là rất phức tạp.

- Phô trương… quá phô trương! Người này nếu tiến cảnh thành công, lão phu đồ rằng chiến lực sẽ vô cùng khủng bố. Chúng ta nên buồn hay vui đây? - Lão bang chủ Hải Sa vuốt râu cảm thán.

Như Quỳnh cười nụ:

- Bản nương cũng giống như đạo hữu thôi! Chẳng thể đoán định được bố cục tiếp theo. Khế ước là do chúng ta kí kết với tên tiểu tử mặt sẹo, người này mới xuất hiện, cần thêm thời gian để đánh giá, một chút phòng bị cũng chẳng phải cái gì thừa thãi cả…

- Ý đạo hữu là Thiên Bích sẽ có nội loạn…? - Trương Tiểu Thuần lấp lửng đầy ẩn ý.

Như Quỳnh trong hình dạng nữ đồng cười giảo hoạt:

- Còn phải xem tiểu ‘ma lanh’ kia hành sự ra sao đã…



Đòn lôi kiếp thứ sáu vừa tiêu thất, ngũ sắc lôi vân càng trở nên cuồng bạo, đất đá và nước biển bị hấp lực từ hắc động hút lên tạo thành những cột lốc xoáy to như cái đấu, tiếng gầm gừ trên tiểu đảo cũng vì thế mà thêm phần hung tợn.

Thanh Lão thì thầm:

- Ồ! Thì ra hắn mang huyết mạch của thần tộc… Tiểu tử ngươi đừng có nói đây chỉ là bằng hữu nha! Các người có dây mơ rễ má với nhau?

- Tiền bối đã nhìn ra thân phận của hắn? - Đàm Phi làm mặt lạnh.

Tứ lão tổ cười gằn đầy trào phúng:

- Hắc, đương nhiên… Lân Vực đổi tên thành Luân Hồi Viên tự khi nào?

Đàm lắc đầu cười trừ:

- Lân Vực vẫn là Lân Vực, chẳng liên quan đến Luân Hồi Viên. Hắn và ta bất quá chỉ là ngộ chiến mà kết thành bằng hữu… Hắn là dòng thuần chủng, còn vãn bối chỉ là thứ tạp chủng không đáng nhắc đến.

Thanh Lão cười nhạt, những lời vừa rồi hư hư thực thực chẳng thể tin được, nhưng lão cũng không có hỏi thêm, chỉ tập trung quan sát đòn lôi kiếp thứ bảy sắp phủ xuống.

Chợt một tia quang tuyến từ đâu đó lao về phía hai người, là linh cầu truyền tin cao cấp, Đàm giơ tay bắt lấy, đặt lên mi tâm thu thập tin tức, biểu cảm khá phức tạp, rồi gã quay sang Thanh Lão khẩn trương:

- Cù Lao Chàm phát sinh vài vấn đề, vãn bối cần chạy qua đó, mọi việc ở đây trông cậy vào tiền bối…

Dứt lời, Đàm lấy ra một tấm bản ghi, truyền tải một số thông tin quan trọng và cần thiết, cung kính đưa cho Thanh Lão rồi hóa thành vệt kinh hồng bay đi. Tứ lão tổ đưa tấm bản ghi lên ấn đường, mắt sáng lên phấn khích, miệng cười tươi như hoa.



Đàm phi hành gần nửa ngày, còn cách Cù Lao Chàm một đoạn, chợt cảm ứng có tia khí tức quen thuộc hướng về gã. Đôi mày kiếm khẽ nhíu, lập tức đình chỉ phi hành, huyền phù trên mặt biển chờ đợi.

Từ xa một vệt kinh hồng màu trắng bay đến, Xuân Hương vận bạch y yêu kiều thướt tha, nhoẻn miệng cười duyên đầy tình tứ:

- Đã lâu không gặp, có vẻ như Huyền Tử đạo hữu ngày càng phong độ nha!

Đàm cười nhạt:

- Nhận được tin báo từ thuộc cấp, tưởng vị bằng hữu nào, hóa ra lại là Xuân Hương tiên tử! Nàng việc gì phải bôn ba cho khổ sở vậy? Sao không ở lại Thiên Bích Bảo chờ tại hạ?

- Huyền Tử đại trưởng lão trăm công ngàn việc, biết chờ đợi đến khi nào? Thiếp thân tính chạy một mạch đến Thiên Bích đảo cầu ngài, việc gấp lắm rồi… - Xuân Hương ỏn ẻn làm duyên.

- Là việc gì? - Đàm tỏ vẻ khẩn trương.

Xuân Hương cũng trở nên nghiêm túc:

- Sư tôn đã tìm ra một số nguyên liệu thay thế khiến Trường Sinh đan có tác dụng mạnh hơn, có thể kéo dài thọ nguyên lên đến hai trăm năm, ngài ý muốn cùng thương nghị với Huyền Tử đạo hữu để đi đến quyết định cuối cùng. Thiếp thân được lệnh chạy qua Tây Bắc này cầu ngài…

Nói đoạn Xuân Hương móc trong người ra một phong thư đưa cho Đàm.

Đàm Phi cách không mở thư, đọc lướt qua vài dòng ngắn ngủi, gã chưa có xem qua nét chữ của Hải Thượng Lãn Ông nên vẫn còn bán tín bán nghi. Hơn nữa, Xuân Hương đang là người của Già Thiên Đàn Thông Thiên Giáo, liệu đây có phải là một cái bẫy do Già Thiên Đàn giăng ra? Bởi gã có rất nhiều ân oán với tổ chức này.

Thông Thiên Giáo Loạn Hải có thể chưa biết về gốc gác của gã, thế nhưng giáo đồ tại Già Thiên chắc chắn biết gã là ai. Sát hại Lưu Hạo, biến Tùng Vân thành phế nhân, và đỉnh điểm là đồ sát Điền Khởi Nguyên, chỉ từng ấy tội thôi cũng đủ để Già Thiên Đàn kết án tử đối với gã.

Việc Xuân Hương xuất hiện ở đây khẳng định là một cái bẫy, nhưng cũng là cơ hội để gã thu hồi một cái Thông Thiên Quyển từ nàng ta, và cũng chẳng ngần ngại mà tiễn nàng một đoạn. Già Thiên Đàn muốn tính kế với gã ư? Vậy tại sao gã lại không dám tương kế tựu kế, cướp đoạt lấy một khối tài sản giá trị của họ.

Ánh mắt Đàm vụt sáng lên, rồi làm ra vẻ cố đè nén cảm xúc, rồi lại tỏ thái độ ngần ngừ đưa mắt đánh giá Xuân Hương, xong trở về bình thản:

- Thêm những hai trăm năm thọ nguyên!? Thật đáng để lưu tâm… Vậy mời tiên tử dẫn đường!

Xuân Hương cười tươi như hoa, hai cái má lúm xinh xinh càng tăng thêm độ sắc sảo mặn mà:

- Huyền Tử huynh thật là người quyết đoán, thiếp thân rất khâm phục nha… mời lên đường thôi!

Nói rồi Xuân Hương tế ra linh kiếm cấp pháp bảo, ngự kiếm phi hành về phía tây nam, Đàm cũng tế ra Kiềm Lam Kiếm bay theo.

* Hết Chương 248 *