Tình yêu dành cho anh

Chương 51



Khi Phó Ký Trầm vừa đếm tới ‘1’, Du Khuynh nhảy tới mốc năm mới đó từ sớm rồi, anh sợ cô ngã vô thức vươn tay kéo lấy eo cô.

“Năm mới vui vẻ.”

Du Khuynh ngồi trên sàn nhà nóng lòng bóc quà ra, nói qua loa: “Ừm. Vui vẻ, bạn trai của em.”

Quà được bóc ra, là một bình nước hoa mà cô mong muốn đã lâu.

Trước đó cô đoán được có thể là nước hoa nhưng không ngờ là bình cực cổ điển này, trên thị trường tìm không thấy nữa, ngay cả trên hội chợ bán đấu giá cũng mất tăm mất dạng.

Cô nhìn đi nhìn lại bình nước hoa này.

Nâng niu như châu báu.

Đây có lẽ là Diệp Cẩn Hoa nhịn đau bỏ thứ yêu thích nhất.

“Cái này là mẹ anh tặng em đấy, thật ra không có quan hệ gì với anh cả.” Phó Ký Trầm ngồi xổm xuống.

Du Khuynh xoay mặt qua, “Thế quà của anh đâu?”

Phó Ký Trầm ra hiệu cho cô, “Em ngoảnh lại nhìn xem.”

Trên dấu mốc của năm ngoái chẳng biết có thêm một cái hộp nhỏ từ lúc nào.

Một chiếc hộp lụa rất đơn giản, không có dấu hiệu nhận dạng.

“Nước hoa nữa ạ?”

Lại cảm thấy không phải.

Anh chẳng bao giờ tặng cùng một bất ngờ.

Du Khuynh mở ra, là chiếc nhẫn lấp lánh chói mắt.

Kim cương màu trắng sáng tràn ngập tiên khí.

Không biết anh tốn bao nhiêu tiền để đấu giá viên kim cương này, sau đó cắt gọt thành hình dáng cô thích.

Đá quý có sức quyến rũ chí mạng đối với phụ nữ, ai cũng không thoát khỏi sự mê hoặc của nó.

Phó Ký Trầm lắc lắc ngón vô danh của mình, “Em đấy, có lòng ghen tỵ khá mạnh, anh sợ anh có nhẫn rồi, em cũng muốn có nhưng ngại nói bèn mua cho em.”

Du Khuynh: “……”

Cô bật cười.

“Em ghen tỵ chiếc nhẫn trơn của anh à?”

Cô không hiểu: “Sao chiếc nhẫn được đặt trong cột mốc của năm ngoái chứ?”

“Năm ngoái đã muốn tặng cho em rồi.” Phó Ký Trầm cầm lấy nhẫn, “Chiếc nhẫn này chỉ là cái áp kế, khi nào tâm tình tốt thì em đeo lên.”

Anh cầm tay cô, “Tâm tình lúc này của em thế nào?” Anh nhắc nhở cô, “Em vừa nhận được nước hoa đấy.”

Ý là tâm tình đừng tốt quá.

Du Khuynh giả vờ thở dài, “Em vui quá hóa buồn rồi. Phát hiện em chỉ có bình lẻ, em muốn cả bộ cơ.”

Phó Ký Trầm: “......”

Anh vẫn đeo chiếc nhẫn lên ngón vô danh của cô, “Không sao, cho dù em đau lòng tới rơi nước mắt, nước mắt chảy thành sông, chiếc nhẫn này cũng sợ vì nó phòng được nước.”

Du Khuynh nằm sấp trong lòng anh cười tới thở không ra hơi.

Anh ôm cô dậy, hai người lên giường.

Anh nhìn cô: “Phải cám ơn món quà của em trước, tờ bản đồ thiết kế trong năm năm tới đó tuy ngang ngược không nói lý, nhưng nội trong năm năm chúng ta vẫn còn bên nhau. Thêm một năm mới tới, hy vọng chúng ta có vô số cái năm năm. 1999 bình nước hoa, anh không biết em có bao nhiêu bình rồi nhưng trong vòng năm năm anh chỉ sưu tập tới 1998 bình cho em, bình cuối cùng đó đợi hai mươi năm sau mới cho em. Cho dù không bên nhau nữa, nhưng anh muốn biết hai mươi năm sau em thế nào, sống có tốt không.”

Anh hôn cô lại muốn thêm lần nữa.

- -

Bước qua năm mới, lúc 0 giờ mà nhà hàng vẫn còn nhộn nhịp.

Tần Dữ đón được bạn gái rồi quyết định trở lại nhà hàng này ăn cơm, thành phố nhỏ không có nhà hàng cao tầng như vậy, không nhìn thấy nhiều cảnh đêm đẹp như thế.

Anh và bạn gái anh vẫn ngồi ở chỗ Tần Mặc Lãnh và Du Khuynh đặt trước đó.

Có điều lúc anh tới, Tần Mặc Lãnh đã đi rồi.

Bồ Thần đánh chữ vào điện thoại: [Muộn lắm rồi, chúng ta về đi, đừng ảnh hưởng người khác tan tầm.]

Tần Dữ: “Tối nay kinh doanh tới một giờ, còn rất nhiều người chưa đi, em ngắm cảnh đêm thêm mười phút nữa đi.”

Bồ Thần gật gật đầu, xoay người dựa sát cửa sổ thủy tinh.

Tần Dữ ngồi sát cô, một tay ôm cô vào lòng, tay kia giơ lên dán vào thủy tinh, “Em kê trán lên lòng bàn tay anh, như vậy nhìn xuống dưới mới không mệt.”

Bồ Thần ngoảnh đầu nhìn anh.

Anh biết cô muốn nói cám ơn, anh khẽ hôn cô, “Không cần cám ơn.”

Bồ Thần mỉm cười, tựa trán vào lòng bàn tay ấm áp của anh ngắm cảnh đêm lấp lánh rực rỡ.

Có được điểm tựa cổ không bị mỏi nữa.

“Em muốn biết nguyện vọng năm mới của anh không?” Tần Dữ dựa sát cô.

Hơi thở nóng ấm của anh phả sau tai, Bồ Thần không khỏi rụt cổ nhưng vẫn gật đầu.

“Muốn trở thành ông xã trên pháp luật của Bồ Thần.”

Bồ Thần ngẩn người, hơi nhúc nhích cái trán trong bàn tay anh.

Tần Dữ kê cằm lên bờ vai mềm mại của cô, “Đừng căng thẳng, không bắt em đồng ý ngay đâu, đây là tập luyện trước, chưa phải cầu hôn chính thức.”

“Nếu em cảm thấy trong hôn lễ không thể đọc lời thề cho anh khiến em tiếc nuối, vậy chúng ta chỉ lãnh chứng thôi, tạm thời khoan hãy làm lễ cưới.”

“Nhưng ảnh cưới vẫn phải chụp.”

“Còn hôn lễ, đợi tới khi em nói được chúng sẽ tổ chức.”

“Mười năm không được thì chúng ta đợi hai mươi năm, em phải tin tưởng vào y học, nó lợi hại hơn chúng ta nghĩ.”

“Cùng lắm thì chúng ta đợi tới sáu mươi tuổi, khi ấy có khi chúng ta đã có cháu trai cháu gái rồi, để chúng làm hoa đồng cho chúng ta. Như vậy cũng rất tốt.”

Bồ Thần ngắm nhìn ánh đèn sặc sỡ năm mới, suy nghĩ sớm đã bay xa.

Lúc mười mấy tuổi cô từng tưởng tượng ra cảnh gả cho anh là như thế nào.

Khi ấy đối với cô mà nói đó là giấc mộng xa xôi khó mà thành hiện thực.

Giống như khi còn ở thành phố nhỏ, cô chưa từng tưởng tượng ra có ngày bản thân ngồi ở đây ngắm nhìn cảnh đêm chấn động lòng người của Bắc Kinh.

Tần Dữ ngồi thẳng, “Về nhà thôi, tối mai chúng ta lại tới nhà hàng này, tới sớm một chút để em ngắm cảnh đêm cho đủ.”

Anh đưa áo khoác cho cô, “Em ở Bắc Kinh hai ngày rồi anh đưa em về, anh ở bên em thêm hai ngày.

Bồ Thần ngẩng đầu nhìn anh.

Giờ Tần Dữ hầu như có thể đọc hiểu ánh mắt của cô, anh nói: “Không bận, vụ kiện trong tay anh đã tăng ca làm xong hết rồi, cũng giao cho trợ lý rồi.”

Anh nắm tay cô, thanh toán ra về.

Một giờ rưỡi, nhà hàng mới đóng cửa.

Triệu Thụ Quần ngồi trong khu nghỉ ngơi đợi Trần Ngôn, ngồi từ mười hai giờ cho tới lúc này.

Thuốc hút trong tay tắt hết rồi, tàn thuốc rơi đầy trên đất, anh ta dọn sạch từng điếu một.

Đứng cả buổi tối, hai chân Trần Ngôn mỏi rã rời, sau khi chào đồng nghiệp một lượt rồi chị mặc áo khoác ra về.

Đi ngang qua khu chờ, bước chân chị khựng lại.

Không ngờ Triệu Thụ Quần còn ở đây.

Nếu chẳng phải nhìn thấy anh ta thì chị suýt chút nữa là quên buổi tối anh ta tụ tập với bạn bè ở đây.

Bận rộn là liều thuốc gây tê tốt nhất.

Triệu Thụ Quần ném đầu thuốc vào thùng rác rồi đi về phía chị.

Vừa rồi anh ta không chú ý, giờ mới nhìn thấy ngón vô danh của chị trống trơn, chỉ còn dấu của chiếc nhẫn hằn lại.

“Nhẫn đâu? Buổi sáng quên đeo à?”

Trần Ngôn: “Vứt rồi.”

Lồng ngực Triệu Thụ Quần như bị vật nặng nện mạnh mấy cái, chiếc nhẫn đó là ban đầu anh ta tích góp trong mấy năm đi làm mua được cho cô.

So với bây giờ không tính là quý giá gì, chưa tới bảy vạn.

Nhưng lúc đó đối với anh ta mà nói là tất cả gia tài.

Bản thân sai trước, anh ta chẳng có tư cách chỉ trích cô.

Thang máy tới, người khá đông.

Trần Ngôn cố ý tránh xa anh ta, ở giữa hai người đứng cách mấy người.

Triệu Thụ Quần dựa vào ưu thế chiều vượt trội có thể nhìn rõ mỗi một biểu cảm của cô. Đã từng, sự dịu dàng, tính trẻ con của cô, ánh mắt nhìn anh ta đầy hâm mộ, hiện tại hoàn toàn biến mất.

Tới tầng hầm, Triệu Thu Quần không đi tìm xe của mình mà đuổi theo bước chân cô.

Trần Ngôn lái một chiếc A7 màu trắng ngừng ở bãi đỗ xe nhân viên, cô bước nhanh qua đó.

Đợi khi tay Triệu Thụ Quần đặt lên tay nắm, ‘cạch’ một tiếng, cửa xe bị khóa từ bên trong.

Động cơ khởi động kèm theo hai tiếng còi xe.

Triệu Thụ Quần lùi về sau, chiếc xe cuốn theo bụi mù mịt rời khỏi, đèn nhấp nháy chuyển hướng rồi rẽ ngoặt không thấy bóng dáng nữa.

Đường phố nửa đêm cực kỳ yên tĩnh.

Trên đường có hai ba người đi bộ.

Xe hơi tăng tốc vượt qua ngã tư đường.

Lòng anh ta đầy mệt mỏi.

Mai còn phải tới công ty sớm.

Ngày đầu tiên của năm mới, cuộc sát hạch theo đó cũng tới.

Lượng công việc của quản lý cấp cao dành cho Đóa Tân tăng gấp bội.

Áp lực của anh ta cũng tăng chưa từng có.

Đối thủ cạnh tranh cực mạnh mà anh ta phải đối mặt chính là nước giải khát Lạc Mông của Tần Mặc Lãnh.

Nhưng anh ta và Tần Mặc Lãnh không giống nhau, Tần Mặc Lãnh trừ Lạc Mông còn có cả Tần Gia ở phía sau, anh ta chẳng qua chỉ là kẻ làm công cấp cao mà thôi.

Không thể thua.

Cũng không thua nổi.

Tối nay lúc ăn cơm, anh ta còn nhận được một cuộc điện thoại.

Của đại lý kinh doanh ông chủ Tiền.

Ông chủ Tiền hỏi anh ta sao thương mại Hoa Trác lại có sản phẩm của Đóa Tân, hơn nữa bắt đầu mở rộng quy mô phân phát hàng nhất là các kênh ăn uống, giá cả thấp, chiếm hết mấy khách hàng của ông ấy.

Tiêu Dĩ Lâm gây ra cục diện rối rắm này, trừ cuộc sát hạch công ty dành cho anh ta ra, chuyện thứ hai mới khiến anh ta đau đầu.

Năm mới, chẳng có sự vui vẻ chỉ có phiền phức mới đếm không hết.

Hai giờ sáng rồi.

Thành phố này vẫn chưa nghỉ ngơi.

Quý Thanh Viễn về tới nhà thấy phòng ngủ trống rỗng.

Anh bật đèn, trên giường không có ai, trên sô pha cũng chẳng có bóng người.

Tối nay trong nhà anh có buổi họp mặt gia đình, Du Cảnh Hâm không về cùng với anh. Mượn cớ cũng rất là qua loa, nói nhóm bạn thân muốn cùng đón năm mới.

Cô không về cũng chẳng sao, buổi tối anh bị người trong nhà vây lại hỏi anh lại liên lạc với bạn gái cũ nữa rồi phải không?

Dù anh nói sao cũng chẳng ai chịu tin.

Quý Thanh Viễn tới phòng khách bên cạnh, vẫn không thấy bóng Du Cảnh Hâm đâu.

Xe cô ở nhà, áo khoác ở dưới lầu.

Anh tới thư phòng tìm thấy cô nằm sấp trên bàn ngủ dưới ánh đèn bàn.

“Cảnh Hâm, tỉnh dậy đi.” Quý Thanh Viễn vỗ nhẹ lưng cô.

Du Cảnh Hâm giật mình mở mắt ra định ngồi dậy, đột nhiên nhắm mắt nhíu mày, cổ cô vì ngủ không đúng tư thế bị cứng đờ đau tới không dám nhúc nhích.

Giống như bị sái cổ vậy.

Quý Thanh Viễn chuyển hướng của ghế xoay để đầu cô dựa lên người anh, anh xoa bóp cho cô.

Lúc ngón tay cái anh ấn mạnh lên huyệt sau tay, Du Cảnh Hâm đau đớn không khỏi nắm chặt áo sơ mi của anh.

“Chịu đựng một chút.”

“Sao lại ngủ ở thư phòng thế?” Anh cụp mắt nhìn cô, chỉ thấy nửa bên mặt của cô.

“Tăng ca. Buồn ngủ.”

“Nhận được quà năm mới chưa?” Quý Thanh Viễn tìm lời để nói.

Du Cảnh Hâm ‘ừm’ một tiếng.

Quà anh tặng cho cô luôn rất đơn giản nông cạn.

Là một tấm chi phiếu chuyển khoản.

Đương nhiên, cô cũng tục, chỉ yêu mỗi tiền.

Bóp được khoảng mười phút, cổ Du Cảnh Hâm có thể duỗi thẳng bình thường nhưng lúc quay đầu vẫn còn hơi đau.

Cô đứng dậy cảm thấy eo mỏi lưng đau.

“Tắm rồi ngủ thôi.” Quý Thanh Viễn tắt máy tính, màn hình sáng lên, đập vào mắt không phải là một đống báo cáo đầy chữ số mà là hình cưới của anh và cô.

Anh nghiêng mắt, đúng lúc Du Cảnh Hâm cũng nhìn qua, cô chợt nhớ ra trước khi ngủ hình như cô đang xem album hình cưới của bọn họ.

Tấm đang hiện trên màn hình chụp anh đang cúi đầu hôn cô.

Bầu không khí trở nên lúng túng khác thường.

Du Cảnh Hâm: “Tôi đang nghĩ, sau khi ly hôn phải phân chia đống hình chụp chung này thế nào.”

Một câu phá vỡ cả bầu không khí.

Quý Thanh Viễn tắt máy tính xong, “Không cần phân chia ra làm gì, phiền phức lắm, cứ xóa vĩnh viễn là được.” Anh rút dây cắm sạc của laptop ra rồi khóa vào tủ bảo hiểm.

Còn đổi luôn mật khẩu tủ bảo hiểm.

Du Cảnh Hâm: “……”



Nguyên Đán, bầu trời xanh thẳm.

Tia nắng ban mai đầu tiên rơi xuống chiếu lên lớp tuyết mềm mại.

Cả thành phố bị phủ đầy tuyết.

Đẹp đẽ.

Lộng lẫy.

Hôm nay Du Khuynh ngủ tới tự mình dậy, chuông báo lúc năm giờ được Phó Ký Trầm tắt bỏ.

Mở mắt ra, cô nằm trong lòng Phó Ký Trầm.

Không biết là anh ôm cô từ tối qua tới giờ hay là lại lén lút cài chuông báo thức, nhân lúc trước khi cô dậy ôm cô trở vào lòng.

Hôm nay phải về nhà, cô không ngủ nướng nữa.

Việc đầu tiên sau khi thức dậy của Phó Ký Trầm chính là cầm tay trái của Du Khuynh qua nhìn, chiếc nhẫn trên ngón vô danh vẫn còn, anh nhẹ nhàng vuốt ve chốc lát.

Thật ra Du Khuynh chẳng quen với việc đeo nhẫn lên ngón tay chút nào, “Phó tổng, anh có thể cho em một lý do khiến em nhất định phải đeo chiếc nhẫn này không?”

Hồi lâu sau.

Phó Ký Trầm: “Trước kia chẳng phải em từng nói nếu ly hôn thì em chỉ còn tiền, không còn anh nữa sao? Chỉ cần em đeo chiếc nhẫn này thì mãi mãi có anh bên cạnh. Bất kể chúng ta có kết hôn hay không.”

“Nghe ra cũng không tệ.”

Du Khuynh gối lên cánh tay anh, “Chiếc nhẫn luôn có thể trói buộc trái tim một người phụ nữ nhưng không giam nổi trái tim của đàn ông. Anh nói xem có đáng buồn không chứ.”

“Loại buồn phiền này chẳng bao giờ tồn tại với em.”

“Tại sao?”

“Em là cá vảy trơn cứ tung lên nhảy xuống như thế, ai giam được em chứ?”

“……”

Du Khuynh cười, đột nhiên trở mình đè lên người anh định thu thập anh một trận, cuối cùng vẫn là cười rạp xuống. “Phó Ký Trầm, em sắp nói không lại anh rồi.”

“Quá khen. Anh chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.”

Phó Ký Trầm ôm cô xoay người một cái, đổi lại cô nằm dưới người anh.

“Muốn không?” Anh hỏi cô.

Du Khuynh thuận thế ôm cổ anh.

Cuộc vận động đầu tiên vào sáng sớm, hai người quấn quýt chặt chẽ.

Lúc ra cửa sắp mười giờ rồi.

Hôm nay Phó Ký Trầm lái xe, Du Khuynh nhàn rỗi ngồi bên ghế phụ.

Ánh mặt trời treo trẻo, trời lạnh đất đầy tuyết.

“Hôm nay đừng uống thuốc nữa.” Phó Ký Trầm đột nhiên nhớ ra, kiên nhẫn nói thêm lần nữa.

Du Khuynh đang ngắm cửa hàng tiện lợi bên đường nên chẳng chú ý tới Phó Ký Trầm nói gì.

Tốc độ xe chậm, cô nhìn rất chăm chú, rất xác định, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy tủ trưng bày đồ uống có nhãn hiệu của Đóa Tân.

“Đang nói với em đấy. Đừng có coi như gió thổi ngoài tai.”

Du Khuynh chẳng quay đầu, chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Phó tổng, năm nay Đóa Tân các anh tung ra tủ trưng bày rồi à?”

Phó Ký Trầm liếc nhìn một cái nhưng không nhìn rõ, anh tập trung nhìn đường, “Ừm.” Quy trình thực hiện cụ thể thế nào anh chẳng rõ lắm.

Du Khuynh quay mặt nhìn anh, “Hành động của Triệu Thụ Quần khá nhanh chóng.” Mới có đầu tháng 1 mà tủ đông trưng bày được tung ra rồi.

Nước giải khát Lạc Mông bọn cô cũng có tủ trưng bày, nhưng tung ra khá lâu rồi.

Tủ một cánh, lỗi thời rồi.

Nếu đầu tư cái mới nữa thì phải bỏ ra thêm một khoản tiền lớn.

“Năm nay Lạc Mông bọn em gia tăng lực tiêu thụ, Đóa Tân các anh cũng học bọn em đi. Bọn em đổi minh tinh đại diện, các anh cũng đổi. Còn đổi thành một minh tinh không dễ đối phó với người đại diện của bọn em. Lục Thâm muốn phục chế lại con đường thành công của bọn em cho Đóa Tần dùng à?”

Phó Ký Trầm liếc cô: “Biết đó gọi là gì không?”

Du Khuynh ra hiệu cho anh nói.

“Phu xướng phụ tùy.”

“……”

Hôm nay Du Khuynh bị Phó Ký Trầm làm nghẹn hết mấy lần rồi, ngày đầu của năm anh, sức chiến đấu của anh bùng nổ.

Cô chống trán tạm thời không có tâm trạng đấu võ mồm với anh.

Nói tới Lục Thâm, cô hỏi nhiều thêm một câu, “Anh ta với Vu Phi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”

“Không rõ. Giữa đàn ông trước giờ không bát quái chuyện của nhau.”

Lúc Du Khuynh nhìn ra cửa sổ lần nữa, trong một tiệm chuyên bán rượu thuốc lá cũng có tủ trưng bày của Đóa Tân, “Các anh đầu tư bao nhiêu tủ trưng bày thế, đường nào cũng thấy.”

Phó Ký Trầm nghĩ ngợi giây lát, “Con số cụ thể quên rồi, khá nhiều, phủ khắp mỗi khu vực.”

Du Khuynh gật gật đầu, đợi tới lúc đi làm cô đi hỏi tài liệu của bộ thị trường Lạc Mông bọn cô, nhất định có số liệu đầu tư năm nay của Đóa Tân.

Còn bên Triệu Thụ Quần, tự nhiên cũng có số liệu của Lạc Mông bọn họ.

“Luật sư Du.”

“Làm gì?”

Du Khuynh thu tầm mắt về.

Phó Ký Trầm nói một cách xa xôi: “Tài khoản ký quỹ của em còn tiền không? Lỗ lãi thế nào rồi?”

Du Khuynh: “.......”

Còn có kiểu bổ đao thế này nữa à?

Hỏi lỗ lãi thế nào rồi.

Cái vấn đề tài khoản ký quỹ này đối với cô mà nói là điều cấm kỵ không được nhắc tới giống như hỏi vào mặt người đàn ông là thời gian xx của anh ta kéo dài được bao lâu vậy.

Đúng lúc phía trước tới ngã tư đợi đèn đỏ, Phó Ký Trầm ngừng xe lại.

Anh nghiêng người qua cho cô một cái hôn an ủi dịu dàng, “Một trăm chín mươi lăm vạn trước kia em cho anh tiếp tục có hiệu quả, em có thể thuê anh bảy ngày, anh kiếm tiền giúp em.”

Về thời gian, anh đề nghị: “Chúng ta chọn đầu hạ đi, khi ấy là lúc công ty nước giải khát cạnh tranh khốc liệt nhất, chúng ta có thể ra ngoài nghỉ mát không quan tâm những chuyện phiền lòng này nữa.”

Du Khuynh nhìn anh, ý kiến này không tệ.

Biệt thự nhà họ Du, bọn họ là người tới cuối cùng.

Tuyết tích trong sân còn chưa tan, Du Thiệu Hồng ôm em bé ngắm tuyết.

Du Cảnh Trạch phụ trách đắp người tuyết. Đã đắp được một cái rồi, người tuyết nhỏ ngốc nghếch trông rất đáng yêu, được quấn một chiếc khăn choàng.

Em bé được bọc kỹ như chiếc bánh ú, chỉ để lộ đôi mắt to tròn ngó dọc ngó nghiêng.

Tràn đầy tò mò với mọi thứ xung quanh.

Quý Thanh Viễn với Du Cảnh Hâm thì một người đứng bên này vườn hoa, người còn lại đứng bên kia vườn hoa, cố gắng duy trì một khoảng cách.

Sau khi Du Khuynh đi xuống, bầu không khí rõ ràng náo nhiệt hẳn lên.

Cô vui vẻ sà xuống bên cạnh Du Cảnh Trạch, “Anh.” Cô cũng muốn một người tuyết.

Du Cảnh Trạch liếc cô một cái, nhìn vẻ mặt của cô là biết chẳng có chuyện tốt gì, “Muốn tặng anh quà năm mới à?”

Du Khuynh: “....... Đúng vậy.”

Cô tìm một nhánh cây vẽ một trái tim trên nền tuyết, viết: [Năm mới vui vẻ. Cám ơn anh đã chăm sóc em từ khi em mười bốn tuổi, thêm một năm mới tới em sẽ yêu anh nhiều hơn, hy vọng anh cũng yêu em nhiều hơn nha.]

Du Khuynh quay mặt nói với ba cô, “Ba, có lẽ ba không biết hồi xưa anh con chuyện gì cũng chiều con, có lần thành phố bọn con sống tuyết rơi lớn, con muốn một người tuyết, anh không nói hai lời đã bắt tay đắp cho con.”

Du Thiệu Hồng: “Con người ấy mà, không thể cứ sống mãi trong ký ức được, phải nhìn về phía trước. Trước kia, anh con căn bản không có suy nghĩ muốn đắp người tuyết cho con. Con tỉnh lại đi được không? Ba nhìn mà cũng xấu hổ giùm.”

Du Khuynh: “.......”

Ha ha cười ra tiếng.

Du Cảnh Trạch: “Em bảo Phó Ký Trầm đắp cho em.”

“Anh ấy đang đánh tennis với anh rể, không làm phiền anh ấy đâu.”

Cô phát hiện giờ Phó Ký Trầm và Quý Thanh Viễn rất có tiếng nói chung.

“Ba đắp cho con.” Du Thiệu Hồng chủ động xin đi giết giặc, giao em bé cho Du Cảnh Hâm ôm, “Còn con, muốn cái bao lớn, hình dáng gì, ba cũng đắp một cái cho con.”

Du Cảnh Hâm cạn lời: “...... Con lớn chừng này rồi còn chơi người tuyết gì nữa.”

Du Thiệu Hồng nhỏ giọng nói: “Chuyện này có liên quan gì tới tuổi tác sao? Con không thể giống như Du Khuynh à, trong lòng rất rõ ràng nhưng ngoài miệng cứ ậm ờ chẳng nói?”

Ông không khỏi thở dài, “Con với Quý Thanh Viễn, hai đứa đều vô vị như nhau cả. Con nhìn xem, cuộc sống tốt lành bị hai đứa trải qua thành thế này, giờ có tài liệu sống trước mặt cứ theo đó mà học hỏi đi chứ.”

Du Cảnh Hâm không lên tiếng, cô ấy tìm một nơi không có gì có ánh nắng chơi với con trai.

Du Thiệu Hồng hỏi quản gia dụng cụ và bao tay, bắt đầu đắp người tuyết cho Du Khuynh.

Bên kia vườn hoa, Phó Ký Trầm và Quý Thanh Viễn nghỉ giữa trận, hút một điếu thuốc.

Giờ tính ra là nửa người nhà rồi, Phó Ký Trầm hỏi nhiều một câu: “Hai người còn đang chiến tranh lạnh à?”

“Ừm.” Quý Thanh Viễn dập thuốc, ngậm một viên kẹo bạc hà.

Du Cảnh Hâm quá cứng rắn, anh ta chẳng có biện pháp nào.

“Hiện tại căn bản không nói chuyện.”

Phó Ký Trầm suy nghĩ chốc lát, “Tôi làm người tốt một lần vậy.”

Quý Thanh Viễn không hiểu gì cả: “?”

Phó Ký Trầm mở nắp bình nước đổ đầy một nắp nước. Ngón tay anh thử nhiệt độ thấy âm ấm. Anh đi tới sau lưng Quý Thanh Viễn dội thẳng nước lên lưng anh ta.

Quý Thanh Viễn: “......”

Anh ta chẳng dám phản ứng quá lớn, sợ họ nhìn qua đây.

“Cậu làm gì vậy!”

Phó Ký Trầm ra hiệu cho anh ta, “Anh đi tìm Du Cảnh Hâm, cứ nói tôi bất cẩn giội nước lên người anh, nhờ chị ấy tìm máy sấy sấy khô cho anh.”

Quý Thanh Viễn trở tay kéo áo sơ mi, ướt nhẹp dính sát người rất khó chịu. Anh ta nhanh chóng đi tìm Du Cảnh Hâm, Du Cảnh Hâm đang chơi với con trên ngoài ban công lầu một.

“Cảnh Hâm, áo sơ mi của anh bị ướt rồi, em tìm máy sấy sấy khô giúp anh với.”

Du Cảnh Hâm vừa lên phòng trên lầu hai lấy đồ cho con trai, nhìn thấy anh ta với Phó Ký Trầm thì thầm to nhỏ, Phó Ký Trầm đổ nước ra nắp bình rồi giội lên người anh ta.

“Máy sấy hư rồi.” Cô ấy chỉ chỉ bên ngoài, “Hôm nay mặt trời không tệ, anh đứng dưới mặt trời một chút, nửa tiếng là khô ngay thôi.”

Quý Thanh Viễn: “.......”

Du Cảnh Hâm đứng dậy đi vào nhà.