Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 153: Đi công viên giải trí với Thẩm ba ba (1).



Edit by: KlaraHa1313
~~~~~~~~~~~~~~~~

Mộ Sâm mím khóe môi, bình tĩnh tự an ủi chính mình.

Anh không tức.

Anh không ghen.

Có con gái thì ghê gớm lắm sao?

Nhìn vẻ mặt âm trầm, cảm xúc thất thường của Mộ Sâm, Diệp Niên Niên lấy hết can đảm tiến lên, "Chú ơi......"

Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ ngây thơ hồn nhiên hỏi: "Chú ăn chanh sao?"

Mộ Sâm: "......" Anh lạnh lùng đẩy khuôn mặt thiếu đánh của Diệp Niên Niên sang một bên, khóe môi hơi cong lên một nụ cười nhẹ không đạt đáy mắt, "Bạn nhỏ à."

"Cháu ghen sao? Ăn axit sunfuric à?"

Diệp Niên Niên: "......" Có lẽ cũng không cần.

"A ha ha ha, đột nhiên tôi nhớ tới công ty còn có hợp đồng chưa bàn xong, chúng tôi xin phép đi trước đây." Cha Diệp nở nụ cười xấu hổ, một tay bế con lên bước ra ngoài như một cơn gió.

Thằng nhóc này, suốt ngày toàn nói chuyện chọc tức người ta thôi.

Không thấy được Mộ Sâm tức giận đến mức muốn đánh nó sao?

Cha Tô đồng dạng tay mắt lanh lẹ vớt Tô Thụy Thụy còn đang mộng bức lên, ha ha cười nói, "Tôi nhớ ra chiều nay có một buổi tiệc cần phải tham gia, xin phép dẫn thằng bé đi trước."

Mộ gia vốn đang náo nhiệt nháy mắt liền yên tĩnh lại.

Mộ Sâm nâng mắt lên, liền nhìn thấy Mộ quản gia lưu luyến không rời mà nhìn về phía xa xăm ngoài cửa.

Anh yên lặng rũ mắt xuống, hừ lạnh một tiếng.

Sự khó chịu kỳ lạ từ đáy lòng càng tăng thêm.

"Đóng cửa." Anh lạnh mặt, ngữ khí tỏ vẻ người sống chớ lại gần.

Mộ quản gia nga một tiếng, đang muốn tiến lên thì tiểu gia hỏa vốn đã đi lại quay lại thò đầu từ sau cửa ra.

Mộ Sâm châm chọc mỉa mai: "Quay lại làm gì? Không phải đi tìm ba sao?"

Tiểu gia hỏa nhỏ giọng, nghe giọng điệu mỉa mai của anh, hơi dẫu miệng, "Nhân gia, nhân gia quên mang theo chó con."

Bé quay đầu lại, một người tung ta tung tăng chạy tới thư phòng, sau đó dưới ánh mắt không thể tin được của Mộ Sâm, trên tay ôm một chú chó nhỏ, vui vẻ bước ra ngoài.

"Chó con ngoan ~" tiểu gia hỏa xoa đầu của nó, an ủi chó con.

Mộ Sâm nhìn thấy con chó kia liền muốn điên lên: "Diệp Tang!"

Anh đột nhiên cao giọng, làm tiểu gia hỏa sợ tới mức chùm tóc run lên, bước chân ngắn nhỏ vội chạy ra ngoài cửa.

"......"

"Giải thích cho rõ ràng, con chó này là từ đâu ra?!"

Trả lời anh chính là bóng dáng tiểu gia hỏa chạy không quay đầu lại.

Mộ Sâm: "......"

Nhãi ranh này!

Cô nhóc lại lần nữa rời đi, toàn bộ biệt thự lại lâm vào im lặng.

Mộ quản gia cùng đám người hầu ở bên cạnh nhìn ra ngoài cửa mấy lần, ánh mắt đều rất u oán.

"......" Mộ Sâm cắn chặt răng, nhìn thấy đám người hầu trong biệt thự lần lượt nhìn ra cửa, cả người anh liền tức nghẹn lại.

Còn không phải chỉ là một con nhóc thôi sao?

Đi rồi trong nhà còn được yên tĩnh.

Nhìn cái rắm.

......

Mộ Sâm ghen tị tức giận như thế nào Thẩm Sơ Trần không thể biết được.

Lúc này anh đang ôm khuê nữ của mình vào trong ngực, vươn tay vừa lúc đụng tới túi nhỏ đeo bên hông của tiểu gia hỏa.

Anh hơi khựng lại, chợt nghĩ tới đám gia gia kia của cô bé.

"Nhóc con." Thẩm Sơ Trần lười biếng vươn tay nhéo mặt bé, mắt đào hoa hơi nheo lại, "Mấy người ông nội kia của con, rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

Anh sờ hàm dưới, khóe môi ngậm vài phần ý cười, "Mộ gia gia? Ửm?"

"Thiên hạ đệ nhất?"

Giọng điệu này làm cho người ra sởn tóc gáy.

Từ thời xa xưa, khi các vai ác nói chuyện với giọng điệu khó nắm bắt này, số phận của các nhân vật chính nhìn chung cũng không khá hơn là bao.

Tiểu gia hỏa lại một chút cũng không sợ, thậm chí lắc lư đôi chân ngắn nhỏ, ngây thơ nói: "Đúng vậy ~"

Thẩm Sơ Trần phụt cười một tiếng, nhéo khuôn mặt tròn vo của bé, hỏi, "Vậy con biết bọn họ tên là gì không?"

"......" Diệp Tang bị hỏi hơi ngây dại.

Chùm tóc trên đỉnh đầu run lên, chớp mắt mèo theo bản năng lắc đầu.

"Gia gia là đệ nhất......"

Thẩm Sơ Trần miễn cưỡng gật đầu: "......" Okay ổn.

Xem ra cô nhóc này tới lui cũng chỉ nhớ kỹ một câu này.

Anh mệt mỏi thở dài ôm lấy bánh bao nhỏ, cô nhóc mềm mại đung đưa đôi chân ngắn ngủn khiến người ta cảm thấy không thể giải thích được.

"Ngày mai ba ba dẫn con đi công viên giải trí chơi được không?" Thẩm Sơ Trần thấp giọng hỏi, khóe môi hơi câu lên.

Diệp Tang vui sướng gật đầu, gằn từng chữ một lộ ra sự mềm mại, "Dạ ~"

Đôi mắt đào hoa của Thẩm Sơ Trần hơi cong lên, tâm tình tốt không ít.

Nói về chăm trẻ, anh không có nhiều kinh nghiệm.

Nhưng tóm lại vẫn tốt hơn Hoắc Nghiêu với Mộ Sâm không ít.

Anh kiên nhẫn vỗ nhẹ vào lưng của tiểu gia hỏa, rũ xuống đôi mắt đào hoa xinh đẹp, thanh âm lười nhác dỗ đối phương.

Mặt mày tinh xảo như họa bình tĩnh trở lại, không có u ám cùng lạnh lẽo không tới đáy mắt như trước kia, một lớn một nhỏ nhìn đặc biệt ấm áp ôn hòa.

Đôi khi cái gọi là trẻ em thực sự có thể xoa dịu những bất bình và ấm ức mà con người ta đã phải chịu đựng.

......

Diệp Tang bởi vì đêm qua bị bệnh, nên lúc này cũng rất buồn ngủ.

Bé nhẹ nhàng ngáp một cái, cúi đầu nhẹ nhàng nép vào trong lòng ngực của ba ba nhà mình, cái miệng nhỏ bẹp lại, ngủ rất say.

*

Buổi tối Diệp Tang bị đói tỉnh.

Bé tỉnh lại ở trong một căn phòng công chúa mới tinh, trên mặt đất trải thảm mềm như bông.

Trên giường chồng chất các loại thú bông lớn bé.

Khác với Hoắc gia, phong cách của Hoắc Nghiêu ba ba có xu hướng đơn giản và khí chất, mà Thẩm Sơ Trần so với Hoắc Nghiêu càng rõ ràng cách lấy lòng con gái như thế nào.

Trên chiếc giường cao su êm ái, chó con nhàn nhã phe phẩy cái đuôi.

Quỷ mới biết nó ở Mộ gia bị nghẹn bao lâu.

Bởi vì Mộ cẩu không thích sủng vật, tiểu gia hỏa vô tâm không phổi này thế nhưng đem nó giấu ở dưới gầm giường.

Đây là chuyện mà người có thể làm được sao?

Diệp Tang từ trên lầu chạy xuống dưới, mềm mại bổ nhào vào trong lòng ngực của Thẩm Sơ Trần đang ngồi ở trên sô pha.

"Ba ba ~" thanh âm của cô nhóc mềm như bông, lộ ra sự ngây thơ vô hại.

"Hửm?" Thẩm Sơ Trần hơi sửng sốt, nhìn thấy khuê nữ nhà mình đã tỉnh, theo bản năng ôm bé vào lòng, mắt đào hoa chớp chớp, cười khẽ: "Đói bụng chưa?"

Diệp Tang theo bản năng gật đầu, sau đó chậm rãi nghiêng đầu, nhìn thấy trong đại sảnh còn có một thiếu niên khác.

"Oa oa......" Bé nhỏ giọng kêu, nhịn không được rúc vào trong lòng ngực của ba ba nhà mình.

Quả nhiên.

Ký ức về "Bọn buôn người" này vẫn còn tồn tại trong đầu Diệp Tang.

Thẩm Sơ Trần liếc Đoạn Cận Diễn một cái, tự hỏi thằng nhóc này đã làm gì mà nhóc con này lại sợ hãi như vậy.

Cậu bé ngây thơ nhìn lại, môi cong lên: "Em sợ cái gì?"

Tiểu gia hỏa rụt cổ, hơi chớp mắt mèo, không có hé răng.

Thẩm Sơ Trần hiển nhiên cũng không đi sâu vào chuyện đó, đôi mắt đào hoa hơi trầm xuống, bế đứa trẻ trên tay, giọng nói từ tính trầm thấp vang lên, "Ba ba đưa con đi công viên giải trí, được không?"

"Vừa lúc đi ra ngoài ăn."

Ở nhà vẫn là thôi.

Anh luôn thoải mái tự do trong chuyện ăn uống, quản gia người hầu trong nhà hơn phân nửa đều là ám vệ được huấn luyện, sao có thể biết nấu cơm.

Vẫn là trực tiếp đi ra ngoài ăn là được.
~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa1314