Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 21: 21





Nhìn thấy căn phòng mới tinh như vậy, trong lòng Tiêu Lam có chút suy đoán.
Cậu vừa rửa mặt vừa hỏi Lạc: "Đêm qua anh có phát hiện ra điều gì không thích hợp không?"
Lạc: "Không có, tiên sinh.

Không chỉ tối hôm qua, mà thật ra cho đến lúc tiếng cười kia vang lên tất cả đều bình thường."
Nói cách khác, bọn họ đột nhiên xuất hiện tại nơi này, hơn nữa nơi này có vẻ là mười năm trước, thời điểm mà buổi du lịch tốt nghiệp kia bắt đầu.
Rời khỏi phòng, Tiêu Lam phát hiện bài trí nơi này cũng không khác gì so với lúc tiến vào trò chơi, chỉ có vẻ ngoài được đổi mới và cách trang trí phòng hơi khác một chút thôi.
Khách sạn so với mười năm sau tốt hơn nhiều, trên hành lang không chỉ có học sinh, mà còn có không ít khách với khẩu âm khác nhau.

Điều này giúp Tiêu Lam dễ dàng lẫn vào đám đông, dù sao nếu đột nhiên có một người xa lạ lẫn vào một đám học sinh quen biết nhau thì không được ổn cho lắm.
Tiêu Lam ôm mèo đi dạo như bao du khách bình thường khác, thuận tiện để ý đến các cuộc trò chuyện của mấy học sinh đó.
Bỗng nhiên một cái tên khiến cậu chú ý vang lên.
"Đây chắc là túi xách của Cố Mặc đi.

Úi trời! Cái nhãn hiệu gì thế này! Kiểu dáng cũng xấu quá đi, loại này chỉ có mấy người nghèo kiết xác như cô ta mới dùng, tao chịu thua, đeo vào chắc chắn trông rất kém sang."
Ngữ khí chanh chua khiến người khác chán ghét này có chút quen thuộc.
"Đỗ Vũ Oái, như vậy hình như không được tốt lắm?"
"Có gì đâu, cô ta tự làm rơi bị tao nhặt được xem chút thôi mà, không lẽ nó dám trách tao! Để tao xem nào, một cái bóp tiền với 20 tệ.

Trời đất mẹ ơi, không ngờ có người đi du lịch tốt ngiệp chỉ mang theo có 20 tệ, tao cười chết mất!"
Sau đó bịch một tiếng, dường như có thứ gì đó vừa bị ném xuống nước.
"Oh my god! Còn có cái điện thoại cũ mèm như vậy, sơn bên ngoài tróc ra hết rồi mà vẫn còn dùng."
Lại bịch một tiếng.
"Cái này lại là gì nữa đây? [Tâm sự bí mật của thiếu nữ], ôi đ*t! Cô ta vậy mà còn có đối tượng thầm yêu, để tao xem thử nào!"

"Mấy người đang làm cái gì vậy!" Tiêu Lam nhịn không được lên tiếng.
Cậu vốn chỉ muốn nghe thử xem mấy người bạn học của Cố Mặc đánh giá cô ấy như thế nào, đồng thời muốn tìm hiểu về Boss một chút luôn, lại không ngờ rằng gặp phải tình cảnh như thế này.

Ai cũng biết nếu nội dung cuốn nhật kí bị đọc ra trước mặt mọi người, Cố Mặc sẽ phải chịu cảnh cười nhạo châm chọc như thế nào, đặc biệt Đỗ Vũ Oái kia còn tỏ thái độ không tốt như vậy.
Tiêu Lam từ trong góc đi ra, nhìn Đỗ Vũ Oái đang đứng gần cái hồ trong sân.

Cô ta vẫn lùn như vậy, so với mười năm sau thì có gầy hơn một chút, nhưng vẫn không tính là thon thả, đôi mắt nhỏ, lông mày nhạt đi kèm với đám tàn nhang trên mặt, khiến người ta sinh ra cảm giác đặc biệt chán ghét.
Thấy người xuất hiện là một thanh niên trắng trẻo nhã nhặn, mấy nữ sinh bên cạnh đều nhịn không được lén nhìn qua.
Đỗ Vũ Oái thấy có người đến cũng không hề lúng túng, cô ta giơ cái túi trống không lên, hất cằm nhìn Tiêu Lam tỏ vẻ khiêu khích: "Liên quan đếch gì đến anh!"
Không nói đến nhan sắc, chỉ với cái thái độ kia cũng xứng đáng là một nữ phụ ác độc đủ tiêu chuẩn.

Hy vọng cô ta mười năm sau lúc nhận được điện thoại của Cố Mặc cũng có thể kiên cường như vậy.
Tiêu Lam không nói gì, trực tiếp bước đến đoạt lấy cái túi trong tay cô ta, khí lực của cậu vô cùng lớn, Đỗ Vũ Oái chưa kịp phản ứng đã thấy tay mình trống rỗng.
"Trả cho tôi!" Cô ta đưa tay giật lại, Tiêu Lam liền nghiêng người né tránh.
"Anh!" Đỗ Vũ Oái tức giận đến nỗi nhảy dựng lên, cô ta quyết định liều một phen, xoay người lấy tảng đá bên hồ ném về phía Tiêu Lam, còn cố tình nhắm thẳng đầu của cậu.
Đỗ Vũ Oái nghĩ thầm trong lòng, cô ta dù gì cũng là con gái, động thủ đánh người có là gì, dù sao chỉ cần cô ta khóc lóc thì cuối cùng mọi người đều sẽ cảm thấy người bị khi dễ là cô ta.
Đỗ Vũ Oái đắc ý chờ cảnh Tiêu Lam đầu rơi máu chảy, lại không để ý rằng bên cạnh xuất hiện một cái bóng đen từ lúc nào, nó dùng tốc độ cực nhanh nhảy đến đánh thẳng vào mặt cô ta.
"..."
Cơn đau khiến cô ta hét ầm lên, cô ta vươn tay sờ lên cổ mình, đụng trúng ba vết cào trên đó làm cho cả bàn tay cô ta nhuốm đầy máu.
"Đánh người! Giết người!" cô ta vừa bên thét chói tai vừa nhảy dựng lên, không cẩn thận liền ngã thẳng xuống hồ.
May mà nước hồ chỉ gần tới thắt lưng, cô ta giãy giụa nửa ngày khiến người dính đầy bùn đất cùng rong rêu, đặt mông lên nền cỏ ngồi thở hổn hển.

Có thể thấy cô ta bình thường xấu tính như thế nào, không có nhân duyên đến nỗi không một nữ sinh nào chịu đứng ra đỡ cô ta một cái.
Đỗ Vũ Oái hung tợn nhìn chằm chằm mấy nữ sinh kia: "Nhìn cái gì mà nhìn! Một đám nghèo hèn!"
Mấy nữ sinh bị gào vào mặt nhìn nhau, trực tiếp vứt cô ta một mình ngồi đó.

Đỗ Vũ Oái sửng sốt: "..."
Không ai đến đỡ tôi dậy sao?
Cô ta nhìn thanh niên cao hơn mình hẳn hai cái đầu trước mặt, người nọ dùng biểu tình vô cảm nhìn chằm chằm cô ta, chiều cao sinh ra cảm giác áp bách, khi không cười nhìn qua có vài phần lạnh lẽo.
Mèo đen khi nãy vừa tấn công cô ta hiện tại đang đứng trên hòn non bộ tẩy sạch móng vuốt, bày ra dáng vẻ vô cùng ghét bỏ, đôi mắt màu vàng lạnh lùng nhìn thẳng vào cô ta, rõ ràng chỉ là con mèo, lại như mãnh thú đang săm soi con mồi
Đỗ Vũ Oái hoảng sợ.
Cô ta mặt mũi xám xịt lặng lẽ bỏ chạy, không dám buông ra một câu cay nghiệt nào.
Tiêu Lam cuối cùng cũng hiểu được, vì cái gì mà mười năm sau Đỗ Vũ Oái khi nhìn thấy cậu lại sợ hãi đến như vậy.

Một lần vào mười năm trước liền khiến cho người ta để lại bóng ma trong lòng, tận mười năm sau vẫn không thay đổi, vẫn là cảm giác năm đó, vẫn là mùi vị năm đó.
Như vậy, đến cuối cùng, người năm đó nằm mơ là cậu, người gặp quỷ năm đó cũng là cậu, hay hiện tại cậu mới là người đang gặp quỷ?
Nhìn cái túi trên tay, Tiêu Lam nhất thời không biết nên làm gì mới tốt, không thể đưa cho ông chủ, sợ ông ta sẽ nhận ra cậu.

Sau đó cậu đành nhặt bóp tiền cùng điện thoại dưới hồ lên bỏ lại vào trong túi rồi treo tạm lên cây.
Thật ra nhặt lên rồi cũng không thể dùng được nữa, điện thoại mà gặp nước thì hơn phân nửa là bị hỏng rồi, còn bóp tiền sau khi giặt qua chắc cũng có thể dùng lại.
Chỉ có điều, cái chết của Cố Mặc trong chuyến đi lần này khiến cô không có cách nào sử dụng nó được nữa rồi.
*
Tiêu Lam cùng Lạc tiếp tục tìm kiếm manh mối ở khách sạn.
Có tiếng nói chuyện phát ra từ căn phòng có cánh cửa khép hờ.
"Cho tụi bây xem thứ này hay lắm nè!"
"Trời ạ..

Cái này là..


Cố Mặc? Sao mày chụp được vậy?"
"Ai bảo cô ta đứng tắm gần cửa sổ làm gì, đáng đời."
Tiêu Lam tìm một góc để có thể tiện nhìn vào phòng, người vừa lấy tấm ảnh ra là Phó Văn Bác, lúc này tóc hắn vẫn còn ngắn làm hắn trông có vài phần trẻ con, không nghĩ tới lại là người đi chụp lén cảnh người khác tắm.
Phó Văn Bác khí thế hừng hực nói: "Tụi mày có nghĩ cô ta cố tình đứng đó không."
Nam sinh đứng bên cạnh: "Không đến nỗi vậy đi."
Phó Văn Bác nhỏ giọng: "Bộ tụi mày không biết có người có loại sở thích muốn được người khác nhìn trộm sao."
Người xung quanh đều tỏ vẻ kinh ngạch: "A? Không đến nỗi vậy chứ."
"Ha!" Phó Văn Bác thấy không ai phụ họa theo hắn, liền xoay người nhìn nữ sinh đang đứng gần đó nói: "Trương Khiết, cậu cảm thấy thế nào? Lời nói của hoa khôi chắc chắn luôn đúng."
Nếu hắn không gọi người đó là Trương Khiết, Tiêu Lam căn bản cũng không nhận ra cô ta.
Ngũ quan của nữ sinh ra vô cùng thanh tú, mặt hình trái xoan, cũng có thể xem là nhan sắc tầm trung, hơn nữa cách ăn mặc và trang điểm trông cũng thời thượng hơn bạn cùng lứa, nói chung là xứng với danh hiệu hoa khôi này.

So với khuôn mặt như rắn, cùng với đôi mắt hai mí kiểu Châu Âu và sống mũi cao kia quả thật khác xa một trời một vực.
Nhưng có điều, nói thật thì đường nét trên khuôn mặt của Cố Mặc vẫn xinh đẹp hơn.
Giọng nói ôn nhu của Trương Khiết vang lên: "Tớ cũng không chắc nữa, nhưng mà tớ vẫn thích chơi với mấy bạn nữ đơn thuần hơn."
Phó Văn Bác cất giọng hăm hở: "Thấy chưa! Thấy chưa! Hoa khôi của chúng ta cũng không muốn chơi cùng với thứ thấp kém như cô ta, cô ấy ngại bẩn nha."
Đỗ Vũ Oái khi này đã thay quần áo, đi tới phụ họa: "Cái con tiện nhân ghê tởm kia, mới đến chỗ này có vài ngày mà đã bắt đầu câu dẫn người khác, vừa nãy còn tìm tớ tính sổ!"
Phó Văn Bác khí thế bừng bừng: "Có chuyện này sao? Kể nhanh một chút nào."
Đỗ Vũ Oái thấy lời nói của bản thân được quan tâm liền có chút đắc ý, ngẩng cổ lên: "Còn thế nào nữa, khi nãy tớ chỉ vừa chạm vào túi xách của Cố Mặc chút thôi, vậy mà ngay lập tức có một người con trai không biết từ đâu xuất hiện nhảy ra đánh tớ, mọi người nhìn vết thương của tớ xem, là do tên đó gây ra."
Cô ta còn lấy tay chỉ vào chỗ quấn băng trên cổ mình.
Phó Văn Bác: "Eo ơi, nhìn không ra nha, bình thường thì không thèm mở miệng nói một câu, vậy mà bây giờ tốc độ xuống tay lại nhanh như vậy."
Trình Lãng cũng tiếp lời: "Tao thấy cô ta đúng là loại người này, không biết xấu hổ còn dám tranh danh hiệu hoa khôi với Trương Khiết, cô ta còn không bằng một góc của Trương Khiết nữa."
Nói xong còn nhìn qua Trương Khiết nở nụ cười lấy lòng, đến gần cô ta một chút.
Mặt Trương Khiết đỏ bừng lên, cô ta mỉm cười thẹn thùng, không hề phản bác lại lời nói của bọn họ.

Đúng vậy, một đứa con gái nghèo hèn lấy tư cách gì so với cô chứ.
Phó Văn Bác thấy thế liền ra vẻ trêu chọc: "Hoa khôi cùng với lớp trưởng chúng ta đúng là một đôi trai tài gái sắc đó nha!"
Mấy nam sinh nữ sinh bên cạnh cũng hùa theo: "Đến với nhau đi! Đến với nhau đi!"
Đôi mắt Trình Lãng mang theo vẻ chờ mong.


Trương Khiết vô cùng xinh đẹp, lại ôn nhu, còn là con nhà có quyền thế, quả thực là một người bạn gái lý tưởng.

Trình Lãng muốn nhân lúc này theo đuổi cô, sau đó vào bốn năm học đại học bọn họ có thể hẹn hò với nhau, tốt nghiệp xong tốt nhất là nên kết hôn luôn, như vậy anh ta có thể làm con rể của Trương gia rồi.
Trương Khiết chỉ mỉm cười không nói gì.

Trình Lãng tuy rằng tướng mạo không tệ, nhưng gia cảnh lại rất bình thường, chỉ là điều này không ảnh hưởng đến việc cô ta hưởng thụ cảm giác được đối phương theo đuổi.
Nhóm học sinh cười lớn, trong không khí tràn ngập sự vui vẻ, không ai để ý đến việc người bị bọn họ khinh bỉ là Cố Mặc liệu có bị oan uổng hay không, bọn họ cuối cùng vẫn chỉ muốn tìm một thú vui tiêu khiển mới lạ mà thôi.
*
Bỗng nhiên cách đó không xa có bóng người chợt lướt qua, nhìn đỉnh đầu thưa thớt thế kia chắc chắc sẽ không phải là học sinh.
Tiêu Lam lặng lẽ theo sau, phát hiện đó chính là Dương Đức Cao.
Dương Đức Cao ngồi ngay một góc sáng sủa không người, khuôn mặt xem điện thoại lộ ra nụ cười đáng khinh, miệng còn phát ra tiếng cười khà khà, khác xa với hình tượng đức cao vọng trọng mà cậu từng thấy qua.
Đáng tiếc do khoảnh cách quá xa nên Tiêu Lam không thể nhìn rõ được.
Vì thế mèo đen nhẹ nhàng nhảy tới cái cây đằng sau Dương Đức Cao, bình thản theo dõi màn hình di động của ông ta, dùng vẻ mặt khinh bỉ quan sát toàn bộ quá trình.
Đợi đến lúc Dương Đức Cao rời đi, mèo đen cũng quay về bên người Tiêu Lam.
Tiêu Lam: "Thế nào? Ông ta đang xem cái gì vậy?"
Lạc suy nghĩ về nghệ thuật ngôn ngữ một chút: "Một vài tác phẩm nhiếp ảnh về nữ sinh, loại chụp không được bình thường ấy."
Đơn giản mà nói chính là -- ảnh chụp lén.

Không ai có thể tưởng tượng ra một chủ nhiệm như Dương Đức Cao, bình thường luôn bày ra bộ dạng trang nhiêm của một vị trưởng bối, vậy mà lại có sở thích chụp lén học trò của mình.
Tiêu Lam có một loại dự cảm không tốt lắm, cậu nhanh chóng chạy theo hướng Dương Đức Cao rời đi khi nãy.
Lúc này sắc trời đã chuyển tối, cảnh vật chìm vào màn đêm có chút mơ hồ.
Không lường trước được trên đường lại gặp được Cố Thịnh An.
Cố Thịnh An hướng cậu vẫy vậy tay: "Tiêu Lam, cậu không bị gì thật tốt quá, cả ngày hôm nay không thấy cậu, còn tưởng cậu gặp chuyện gì rồi."
Tiêu Lam nhìn xung quanh, cách trang trí so với khung cảnh lúc trước có cũ hơn vài phần, không khí cũng vô cùng tĩnh lặng, có vẻ do thiếu hơi người, nơi này là -- khách sạn mười năm sau.
Có lẽ trò chơi không cho phép người chơi có những can thiệp dư thừa vào tình tiết vở kịch.
Cố Mặc, nhất định phải chết.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bạo lực học đường nên bị lên án, chụp hình lại dán lên tường, không một ai có thể gỡ xuống..