Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 15: Hứa đại thiện nhân



Thành Hoàng Tiết Linh Phủ bị đè dưới cây liễu, thấy Hứa Ứng kéo quả chuông lớn chạy lại gần, vị thành hoàng này đột nhiên ngồi dậy cười ha hả nói: “Âm Đình ta hồng phúc tề thiên, hôm nay đoạt được Hứa Ứng!”

 

Vừa rồi hắn và Chu Nhất Hàng đồng thời ra tay định giết chết Hứa Ứng, nhưng lại gặp phải quả chuông lớn, bị chuông lớn phản chấn, Kim Thân khổ tu năm trăm năm gần như bị phá hủy, khí hương hỏa tích lũy trong điện thờ cũng suýt nữa bị chấn tan thành bột phấn!

 

May là Thổ Địa Thần vừa sắc phong cho Hoàng Tam Đa Hoàng viên ngoại làm thần trong miếu vẫn chưa đi khỏi, gã Thổ Địa Thần này thấy hắn bị thương nên vội vội vàng vàng chui ra bên cạnh hắn, cắm mấy nén hương vào điện thờ, dâng hương cho hắn.

 

Thành Hoàng được hắn dâng hương nên mới hồi khí, hấp thu khí hương hỏa đang tiêu tan, ổn định Kim Thân.

 

Lúc này Hứa Ứng chạy về phía hắn là tự chui đầu vào lưới, cho dù Thành Hoàng lòng dạ thâm sâu cũng không nhịn được vui vẻ ra mặt.

 

Hắn còn chưa kịp đứng dậy thì Hứa Ứng đã chỉ còn cách hắn có hai ba trượng, thiếu niên này vừa chạy vừa xoay người!

 

Thành Hoàng Tiết Linh Phủ vừa đứng dậy, nụ cười trên mặt đang tươi roi rói thì thấy một quả chuông lớn quét sang!

 

“Lão gia mau ngăn lại!” Thổ Địa Thần kia cuống quít kêu lên.

 

Thành Hoàng Tiết Linh Phủ gặp nguy mà không loạn, lập tức điều động khí hương hỏa còn sót lại, hóa thành một tấm khiên lớn che bên cạnh.

 

“Rầm!”

 

Tấm khiên bị quả chuông nghiền nát, chuông đồng tiếp tục quét tới, Thành Hoàng Tiết Linh Phù co đầu chùng vai, định gánh chịu đòn đánh này, đồng thời tay trái giơ ra nắm lấy Hứa Ứng.

 

Có tấm khiên lớn chắn bớt, hắn bị va tới mức đầu váng mắt hoa nhưng không có gì đáng ngại.

 

Chu Nhất Hàng ở đằng xa nhìn thấy, thầm nghĩ trong lòng không ổn: “Tiết Linh Phủ được Thổ Địa dâng hương cho, khôi phục nhanh hơn ta! E là Hứa Ứng rơi vào tay hắn mất!”

 

Nhưng Hứa Ứng như con quay rời dây, vừa chạy vừa ra sức xoay tròn. Thành Hoàng Tiết Linh Phù vừa đỡ được cú va của quả chuông đã lại thấy quả chuông như phát điên quay một vòng rồi lại đánh tới, tốc độ cực nhanh, khiến mắt hắn không kịp nhìn theo!

 

Mắt không kịp nhìn theo, tức là con mắt cũng không thấy được.

 

Mắt đã không thấy được, huống chi tay chân?

 

Thành Hoàng Tiết Linh Phù đỡ được cú va thứ hai của quả chuông nhưng không thể đỡ được cú thứ ba thứ tư thứ năm, bị đập lăn lông lốc, bay lên không trung!

 

Ngay khi bay lên trời, hắn lại bị quả chuông đập vào mấy phát, tốc độ bay càng nhanh, văng thẳng về phía miếu thờ!

 

Thổ Địa Thần vốn đang trốn sau lưng Thành Hoàng, Tiết Linh Phủ đã bị đập bay, làm sao hắn thoải mái hơn được? Cũng bị quả chuông hất văng, không rõ tung tích.

 

Chu Nhất Hàng thấy Thành Hoàng bay tới, vội vàng né tránh, chỉ nghe tiếng động rầm rầm vang lên, Thành Hoàng đập vào bức tường của gian miếu.

 

Hứa Ứng kéo quả chuông lao thẳng tới, còn chưa tới gần mà người đã lao thẳng lên, tay ấn nhẹ lên mặt đất, thân hình xoay tròn song song với mặt đất!

 

Quả chuông cũng bị cuốn theo, xoay vù vù, coong một tiếng nện vào bức tường miếu, đập cả Thành Hoàng lẫn bức tường vào lòng đất.

 

“Coong coong coong coong!”

 

Tiếng nổ vang lên liên tiếp, Kim Thân của Thành Hoàng Tiết Linh Phủ bị đập nát một nửa.

 

 

 

Chu Nhất Hàng điều động bí tàng Nê Hoàn, cố gắng chữa trị thân thể, đột nhiên Hứa Ứng lộn đầu xuống dưới, chân hướng lên trời, quay như chong chóng, chuông lớn xé gió lao tới, đập thẳng vào người hắn!

 

“Lần này lão phu gặp khó rồi.” Chu Nhất Hàng trong lòng lạnh lẽo, bị quả chuông vung mạnh lên người, nửa thân trên bay lên.

 

Hứa Ứng vừa đánh bay Chu Nhất Hàng lại lập tức xoay người, vung quả chuông đập về phía Thành Hoàng, không cho hai người cơ hội thở lấy sức.

 

Chu Nhất Hàng rơi xuống đất, miệng phun máu tươi, nhìn Hứa Ứng đang lao về phía mình, kêu to: “Tiết Thành Hoàng, liên thủ mới có đường sống!”

 

Thành Hoàng Tiết Linh Phù bị đập nát một nửa Kim Thần, nửa Kim Thân còn lại cũng chi chít vết rạn, khí hương hỏa cũng đang tiêu tan, khó mà giữ được. Hắn nghe Chu Nhất Hàng nói vậy cũng biết lão già đối thủ này cũng đã tới mức đèn cạn dầu.

 

“Nếu chúng ta không liên thủ, không khéo bị tiểu bối này gõ chết trong Hoàng Điền Phô trấn mất!”

 

Hắn thầm nghĩ, tập trung pháp lực còn sót lại, khí hương hỏa hóa thành một bàn tay khổng lồ to hơn một trượng, thò vào trong miếu.

 

Hoàng Tam Đa mới được phong thần đang trốn trong miếu quan sát tình hình trận chiến, lại bị bàn tay khổng lồ của Thành Hoàng chộp tới, tóm ngay lấy.

 

Hoàng Tam Đa cuống quít kêu la: “Tiết Thành Hoàng có nhớ không? Ta còn tặng quà cho ngài mà!”

 

“Nhớ, thế nên mượn tính mạng ngươi dùng một lát!”

 

Thành Hoàng Tiết Linh Phù dùng hết sức lực ném hắn ra ngoài, đập về phía Hứa Ứng.

 

Hứa Ứng đang vung quả chuông đập vào Chu Nhất Hàng, lại thấy tượng thần hai mặt sáu tay bay tới, vội vàng xoay người để quả chuông lớn đón lấy Hoàng Tam Đa.

 

Quả chuông lớn kia đánh lên tượng thần, tượng thần lập tức chia năm xẻ bảy. Hoàng Tam Đa chỉ là một thần linh mới thăng cấp, vừa hưởng thụ một chút hương hỏa thì thần thể đã bị nghiền nát, thần hồn hóa thành tro bụi, còn một chút chân linh bất diệt bay về cõi âm.

 

Có điều, được ngăn cản một chút như vậy, Chu Nhất Hàng thở ra một hơi, lập tức điều động pháp lực còn sót lại, phát động Đông Quân Bình Thiên Ấn, xuất chưởng đánh lên quả chuông lớn.

 

“Coong!”

 

Quả chuông phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa, bị lực lượng khủng khiếp của Đông Quân Bình Thiên Ấn nhấc lên, xoay vòng vòng bay lên trời.

 

Hứa Ứng không bị Đông Quân Bình Thiên Ấn đánh trúng nhưng vẫn cảm thấy một luồng lực lượng vượt xa bản thân ập tới, cuốn mình lên, không thể tự chủ được lăn không biết bao nhiêu vòng trên không trung.

 

“Gay rồi! Ta có thể kéo quả chuông theo hành động của mình, quả chuông cũng kéo ta theo hoạt động của nó!” Thiếu niên thầm nghĩ.

 

Quả chuông rơi xuống đất, nảy mấy cái trên đường rồi mới hạ xuống, lăn xa mấy chục trượng.

 

Hứa Ứng cũng rơi xuống đất theo, cũng nảy lên hạ xuống, lăn đi mấy chục trượng.

 

Chu Nhất Hàng và Thành Hoàng Tiết Linh Phù cùng ngạc nhiên, lập tức hiểu ra: “Muốn đối phó hắn thì phải dùng cách này!”

 

Hứa Ứng chống hai tay xuống đất, đứng dậy, thận trọng quan sát hai người.

 

Chu Nhất Hàng và Tiết Linh Phủ miễn cưỡng đứng dậy, nhưng đều không tiến tới. Hai người tuy là cường giả đỉnh phong ở Linh Lăng, nhưng lúc này đều là đèn cạn dầu, tuy biết cách đối phó với Hứa Ứng nhưng nếu lao tới riêng lẻ không có đồng bọn phối hợp, chắc kết cục vẫn là bị Hứa Ứng xoay quả chuông đánh gục!

 

Hứa Ứng chịu thiệt một lần, vết thương trên vai nứt toác, cũng thầm thấy không ổn, nhìn chằm chằm vào hai người rồi chậm rãi lùi lại phía sau.

 

 

 

Y lùi vào hiệu thuốc.

 

Người giúp việc trong hiệu thuốc đã gói ghém dược liệu xong, đặt vào một cái bao tải lớn, đang đứng cùng ông chủ hiệu thuốc ngó ra ngoài. Thấy Hứa Ứng đi tới, cả hai vội vàng trở lại trong tiệm.

 

Hứa Ứng đoạt lấy bao tải, vác lên vai, thận trọng lùi lại, tránh cho lúc xoay người lại va sập hiệu thuốc.

 

Y đi khỏi hiệu thuốc rồi mới xoay người chạy ra ngoài trấn.

 

Leng keng leng keng, chuông lớn bốc khói bám theo sau lưng y, âm thanh đó như có một hàng người đi theo sau mông Hứa Ứng, vui vẻ khua chiêng gõ trống.

 

Chu Nhất Hàng và Tiết Linh Phủ mỗi người tự trấn áp thương thế, không đuổi theo, bỏ mặc Hứa Ứng rời khỏi.

 

“Hay đi cạnh bờ sông, sao có thể không ướt giày?”

 

Chu Nhất Hàng dốc toàn bộ lực lượng điều động sức sống trong bí tàng Nê Hoàn, chữa trị tổn thương trong thân thể, cười khổ nói: “Lần này không phải ướt giày nữa mà là thiếu chút nữa bị thằng nhãi Hứa Ứng kia kéo xuống nước chết đuối.”

 

Tiết Thành Hoàng sắc mặt âm trầm, nửa bên Kim Thân vang lên tiếng lách cách, thi thoảng lại có một mảnh vỡ vàng chói rụng xuống đất hóa thành hoàng kim.

 

Thổ Địa Thần chạy từ đâu ra không biết, quỳ gối dưới chân Tiết Thành Hoàng, dâng hương dập đầu với hắn, miệng cầu khẩn.

 

Khí hương hỏa đang tiêu tan của Tiết Thành Hoàng dần dần ngưng tụ, hoàng kim vỡ nát dưới đất cũng nhảy nhót như mọc chân, không ngừng nhảy lên người hắn.

 

“Hứa Ứng nhân lúc chúng ta chưa chuẩn bị, dùng pháp bảo hộ thân đánh trọng thương chúng ta. Chỉ cần có phòng bị, đối phó với quả chuông nát của hắn cũng không khó.”

 

Tiết Thành Hoàng thản nhiên nói: “Nhưng e là Chu lão gia không thể tự truy bắt Hứa Ứng nữa rồi, vì Chu lão gia đã sắp xuống Hoàng Tuyền.”

 

Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa trấn đã tràn ngập yêu khí, một vị yêu thần cất bước đi vào Hoàng Điền Phô trấn.

 

Tiết Thành Hoàng nói: “Ta có Thổ Địa Thần, có thể di chuyển trong lòng đất, tới núi non sông hồ điều động nhân thủ, Thổ Địa Thần cũng có thể giám sát động tĩnh của Hứa Ứng. Chu lão gia bị thương, e là không thể đối phó được với yêu thần dưới trướng ta?”

 

Chu Nhất Hàng thở dài, hạ giọng cười nói: “Ngươi có viện binh, ta không có chắc? Chắc Tiết Thành Hoàng không biết na thuật này của Chu gia ta, Thảo Mộc Giai Binh? Thông báo cho một số vãn bối tới tiếp ứng, đối với ta đâu phải chuyện khó khăn gì?”

 

Ở một hướng khác của Hoàng Điền Phô trấn, các quan lại trong Linh Lăng huyện như tư công, tư thương, tư hộ lần lượt đi tới.

 

Lại có thần linh của các thôn xóm và yêu thần ở các nơi chạy tới Hoàng Điền Phô trấn, thấy Thành Hoàng bị thương, không khỏi kinh hãi, vội vàng cúi người dâng hương, khấu đầu vấn an.

 

Ở phía kia, Linh Lăng huyện lại có phó tư công, phó tư thương, phó tư hộ, phó tư binh, phó tư pháp, phó tư sĩ, quan giám ngục vân vân... số lượng quan lại lên tới mấy chục người, tuy nhân số ít hơn thần linh nhưng đều là na sư mà Chu gia bồi dưỡng, vượt xa thần ngọn cỏ bình thường.

 

Hai bên đứng đối diện, đằng đằng sát khí.

 

Sau khi Chí Đạo Đại Thánh Minh Hiếu hoàng đế qua đời, thần quyền và hoàng quyền bất hòa, đây là chuyện mọi người đều biết.

 

Ở Vĩnh Châu thì càng nặng nề.

 

Chỗ khác còn có thể là bề ngoài hòa thuận nhưng ở Vĩnh Châu, đặc biệt là ở Linh Lăng, nơi trời cao vợi hoàng đế xa xôi, thậm chí hoàng quyền còn khó mà kéo tới huyện chứ nói chi thần quyền.

 

Ở nơi này Chu gia là vua một cõi, cát cứ một phương, tranh chấp với thần quyền Âm Đình, từ lâu đã như nước với lửa.

 

---------------

 

Chu Nhất Hàng trở lại thành lão già nho nhã lúc trước, gắng gượng đi tới trước đám người, cười nói: “Thành Hoàng, chuyện này vốn là hiểu lầm, đúng không?”

 

Thành Hoàng Tiết Linh Phù được thôn thần, trấn thần dâng hương, miễn cưỡng kiềm chế được thương thế, bước lên trước mọi người, nghiêm mặt nói: “Chuyện này vốn là hiểu lầm.”

 

Chu Nhất Hàng cười nói: “Nếu đã là hiểu lầm, tên tội phạm Hứa Ứng lại đang lẩn trốn, hai bên chúng ta không nên tranh chấp thêm. Nếu tên Hứa Ứng chạy khỏi Linh Lăng, chẳng phải thành trò cười cho mọi người à?”

 

Thành Hoàng Tiết Linh Phù sắc mặt xấu hổ, nói: “Chu lão gia nói rất đúng. Tội phạm Hứa Ứng cực kỳ nguy hiểm, mạo phạm luật trời, phải nhanh chóng đưa ra xét xử, không nên kéo dài. Chuyện hiểu lầm của chúng ta tạm thời gác lại, đợi tương lai rồi nói.”

 

Chu Nhất Hàng nghiêm mặt nói: “Ta cũng đang có ý đó.”

 

Hai người đều quay sang hạ lệnh cho các quan lại, chư thần thôn trấn núi sông, truy đuổi vây bắt Hứa Ứng, bọn họ thì ở lại phía sau đội ngũ dưỡng thương.

 

Tiết Thành Hoàng lệnh cho một Thổ Địa Thần dâng hương, căn dặn: “Chuyện Hứa Ứng không phải việc nhỏ, tới Ninh Viễn Văn Miếu mời Thần Long tới trợ giúp.”

 

Chu Nhất Hàng cũng âm thầm sai người tới mời huyện lệnh Chu Dương, khi Chu Dương tới Hoàng Điền Phô trấn, thấy thương tích trên người Chu Nhất Hàng, không khỏi kinh hãi.

 

“Dương Nhi, Hứa Ứng đang lẩn trốn, bảo đám quan lại tu vi thấp này rút lui, bọn chúng không phải đối thủ của tên tội phạm này, con dẫn một số cao thủ đích thân truy bắt. Ta ở lại phía sau trấn thủ cho con, đề phòng Tiết Linh Phủ.”

 

Chu Nhất Hàng căn dặn: “Ngoài ra, báo chuyện Hứa Ứng lên thứ sử, xin ông ấy điều động cao thủ Chu gia tới vây bắt Hứa Ứng.”

 

Huyện lệnh Chu Dương thầm kinh hãi nói: “Thằng nhãi này chỉ là dân đen quê mùa, sao phải kinh động tới thứ sử?”

 

Thứ sử Vĩnh Châu họ Chu tên Hành, là thứ sử mà triều đình lưu lại ở Vĩnh Châu, nắm giữ binh quyền, cao thủ dưới trướng nhiều như mây. Chu Dương tuy là người của Chu gia nhưng không cách nào tiến vào trung tâm quyền lực của Chu gia.

 

Chỉ có một số ít người được tham gia trung tâm quyền lực này, thứ sử Chu Hành chính là một trong số đó.

 

Chu Dương lấy làm khó hiểu, báo cáo chuyện Hứa Ứng cho thứ sử Chu Hành là tặng công lao, sao không tự mình độc chiếm công lao này?

 

Chu Nhất Hàng nói: “Tội phạm Hứa Ứng đã tu luyện yêu pháp tới cấp bậc yêu vương, cho dù là yêu quái cũng không mấy kẻ tu luyện được tới cấp độ này. Chu gia ta tuyệt đối không cho phép hắn rơi vào tay Âm Đình!”

 

Chu Dương chần chừ trong chốc lát, dốc hết dũng khí ra hỏi dò: “Cha, lão tổ tông tu vi thông thiên triệt địa, đã khai mở hoàn toàn uy lực của bí tàng, bây giờ cả quỷ thần trên đời cũng khó mà sánh bằng lão tổ tông. Vì sao lão nhân gia lại cảm thấy hứng thú với yêu pháp như vậy?”

 

Chu Nhất Hàng ánh mắt âm trầm nói: “Dương Nhi, con còn chưa đủ tư cách tiếp xúc với bí mật này. Có điều, con đã hiếu kỳ, thế thì ta cũng tiết lộ cho con một chút.”

 

Lão im lặng trong chốc lát rồi nói: “Hai mươi năm trước, ta đi theo trưởng lão trong tộc tới Lĩnh Nam, Bắc Lưu huyện, Đô Kiệu Sơn. Na sư trong tộc ta phát hiện một động thiên thời thượng cổ. Các trưởng lão trong tộc lật cả sách cổ của hoàng gia, suy đoán có lẽ nơi này là địa điểm tu luyện của luyện khí sĩ thượng cổ Đà Ẩu, rất có thể là động thiên hiếm hoi được bảo tồn hoàn chỉnh trong Thần Châu này. Lần đó có ba vị trưởng lão trong tộc trấn thủ, hai trăm con cháu nòng cốt trong Chu gia, na sư lên tới ngàn người, cực kỳ đông đúc, tất cả thăm dò động thiên này. Chúng ta đã gặp rất nhiều chuyện kỳ quái.”

 

 

 

Ánh mắt lão lộ vẻ hoảng sợ, một lát sau mới ổn định được tâm thần nói: “Đó là những chuyện kỳ quái mà cả na pháp na thuật hay pháp thuật của quỷ thần đều không thể giải thích được! Những chuyện kỳ quái này chỉ có thể giải thích bằng tiên thuật tiên pháp! Những na sư chúng ta bao gồm cả ba vị trưởng lão trong tộc, đều không thể hiểu nổi! Không thể hiểu nổi, con có hiểu không?”

 

Vẻ sợ hãi trong mắt lão hóa thành tuyệt vọng.

 

Lần đó Chu gia đào bới động thiên trong Đô Kiệu Sơn, tử thương nặng nề, ngàn vị na sư chết sạch, con cháu nòng cốt trong Chu gia cũng tổn thất hơn nửa, ba vị trưởng lão trong tộc cũng có một vị hy sinh.

 

Cuối cùng, sau khi trả cái giá đau đớn thê thảm như vậy, bọn họ mang được một vài thứ từ trong động thiên thượng cổ ở Đô Kiệu Sơn ra ngoài, trong đó có có thẻ ngọc mà luyện khí sĩ thượng cổ Đà Ẩu lưu lại.

 

Thẻ ngọc dài một thước hai tấc, màu xanh như trúc non, bên ngoài có văn tự màu vàng kim, không ai nhận ra.

 

Ngoài thẻ ngọc ra còn một quyển sách cổ được chép tay, chắc là văn tự mà luyện khí sĩ Đà Ẩu phiên dịch thẻ ngọc lưu lại.

 

Quyển sách cổ này là một môn công pháp, thâm sâu mờ ảo, tối nghĩa khó hiểu.

 

“Chúng ta còn chứng kiến một bức tranh độ kiếp thành tiên trong động thiên đó, vì vậy có trưởng lão trong tộc suy đoán, luyện khí sĩ thượng cổ Đà Ẩu đã thấy người phi thăng thành tiên. Thứ mà Đà Ẩu phiên dịch chính là công pháp của tiên nhân!”

 

Chu Nhất Hàng nói tới đây, khôi phục bình tĩnh nói: “Từ đó trở đi, ta chưa từng thấy quyển sách cổ đó lần nào. Nhưng ta còn nhớ tình hình lúc các vị trong trong tộc chứng kiến quyển sách đó, mở ra xem. Sắc mặt họ rất kỳ quái, kỳ quái như uống nước rửa bát suốt ba ngày! Bọn họ nói...”

 

Lão do dự một chút rồi nói: “Bọn họ nói, đoạn đầu Đà Ẩu phiên dịch tiên pháp, giống hệt như yêu pháp.”

 

Huyện lệnh Chu Dương trợn tròn hai mắt, trong lòng như có sóng gió ngập trời.

 

Trong rừng núi của Linh Lăng có rất nhiều yêu quái, tuy không đến mức chạy đầy đất nhưng thi thoảng vẫn gặp được một hai tên.

 

Đám yêu quái này có kẻ gây hại cho các thôn xóm, có kẻ lại ẩn cư trong thâm sơn cùng cốc, còn có kẻ gan hùm mật báo chiếm núi làm vua, nhưng đa số sau khi tu thành yêu vương là được Âm Đình lôi kéo, ban cho thần chức kiểu sơn thần hà thần, quản lý núi non sông hồ giúp Âm Đình. Chu Dương cực kỳ coi thường yêu quái, công pháp của đám yêu quái này muôn hình vạn trạng, nhưng đều là công pháp Thải Khí Kỳ, sau khi luyện tới Thải Khí Kỳ viên mãn là không còn đường đi, không cách nào tiến thêm một bước.

 

Yêu tu không bằng na sư, na sư mở được bí tàng, khai thác lực lượng bí tàng luyện thành ẩn cảnh, tu vi sẽ càng ngày càng cao, thông thiên triệt địa, bản lĩnh siêu phàm nhập thánh!

 

Lão tổ công của Chu gia còn người đứng trên đỉnh cao của thế giới này, thậm chí đương kim hoàng đế cũng phải lễ phép tôn kính hắn ba phần!

 

Thế nhưng yêu tu thậm chí còn không bằng thần linh dựa vào hương hỏa phong thần.

 

Hương hỏa phong thần, chỉ cần thần vị vẫn còn là có thể không ngừng hấp thu khí hương hỏa, pháp lực từ từ tinh thâm, cũng có thể tu luyện tới mức cực kỳ mạnh mẽ!

 

 

 

Chỉ có yêu tu là dừng lại ở Thải Khí Kỳ, cùng lắm là lên làm yêu vương, được phong làm yêu thần, phạm vi quản lý chỉ có một ngọn núi.

 

Còn công pháp yêu tộc lại càng tạp nham, rất ít người bỏ công học tập nghiên cứu.

 

Nhưng bây giờ, không ngờ Chu Nhất Hàng lại nói mở đầu của tiên pháp giống hệt yêu pháp, bảo sao Chu Dương lại khiếp sợ?

 

“Luyện khí sĩ thượng cổ Đà Ẩu lưu lại điển tịch, tuy là tiên pháp đã được phiên dịch nhưng vẫn quá tối nghĩa, thâm sâu mờ ảo, cần được giải thích kỹ lưỡng hơn.”

 

Chu Nhất Hàng nhắm mắt dưỡng thần nói: “Cho dù việc giải nghĩa quyển điển tịch này đã khiến vài vị thiên tài trong Chu gia ta tốn cả cuộc đời, không ít nhân vật mang hào quang rực rỡ trong tộc cũng lo nghĩ tới bạc đầu. Quá khó hiểu.”

 

Lão thở dài, khóe mắt đổ lệ.

 

Ánh mắt Chu Dương lấp lóe nói: “Thế nên Hứa Ứng có thể giải thích công pháp yêu tộc mới càng hiếm có?”

 

“Nhưng nếu Chu gia ta không thể chiếm được, vậy thì phải hủy diệt, không thể làm lợi cho nhà khác!”

 

Gương mặt Chu Nhất Hàng trở nên âm trầm, xua tay nói: “Dương Nhi, con đi đi. Nhớ đấy, nhất định phải thông báo cho thứ sử.”

 

Huyện lệnh Chu Dương vâng vâng dạ dạ, cúi người rời đi.

 

Trong một hang động ở Linh Lăng Hiểu Sơn, Hứa Ứng đứng trong động, nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy bầu trời u ám, mưa gió đan xen. Trời mưa như trút nước, lại có cuồng phong kéo làn nước mưa chao đảo.

 

Sắc trời dần tối.

 

Cơn mưa xối xả đột nhiên xuất hiện đã ngăn cản truy binh.

 

Hứa Ứng thu ánh mắt, trên ngọn lửa trong hang đang gác một cái nồi, trong nồi là thuốc đang sắc.

 

Xà yêu Ngoan Thất co người rúc bên cạnh đống lửa sưởi ấm, dáng vẻ đau ốm, đang đợi thuốc sắc xong.

 

Ở một góc hang núi, một con gấu đen co đầu rụt cổ, run lẩy bẩy nhìn Hứa Ứng. Nơi này là hang của nó, bây giờ lại bị Hứa Ứng và Ngoan Thất tu hú chiếm tổ chim khách.

 

“Hùng Thiên Lý, đừng sợ, chúng ta tránh mưa một chút rồi đi.” Hứa Ứng sắc mặt hiền lành, trấn an con hùng yêu kia.

 

Con gấu đen kia mở miệng nói tiếng người: “Hứa đại thiện nhân, chẳng lẽ ngươi lại lừa ta? Lần trước ngươi cướp kinh thư của ta, còn nói đọc xong sẽ trả lại cho ta, sao đến giờ vẫn chưa trả?”