Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 30: Trong miếu càn khôn



Bên cạnh Thủy Khẩu miếu có một thôn xóm, lúc này trong thôn xóm đã cực kỳ hỗn loạn, vùng đất mới xuất hiện của cõi âm ảnh hưởng rất lớn tới nơi này, xé thôn xóm ra thành nhiều mảnh.

 

Mấy căn nhà phía đông làng xuất hiện trên một vách núi cao ở phía xa, mấy căn nhà khác lại ở dưới vách núi, còn có mấy căn nhà gác trên cái khe lớn.

 

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vách núi cực kỳ bằng phẳng, còn phía đối diện của khe nứt lại có một vách núi khác, hai ngọn núi dường như là một thể, bị ai đó bổ ra.

 

Dưới khe nứt là vực sâu vạn trượng, ngọn gió lạnh lẽo thổi qua khe nứt tạo thành tiếng kêu gào vang vọng!

 

Âm khí ở đây rất nặng, còn có thêm rất nhiều dãy núi của cõi âm, sừng sững, tỏa ra hàn khí, thậm chí có ngọn núi vốn được xếp từ xương trắng!

 

Trên đỉnh núi còn có một cái xương sọ khổng lồ, trông như đầu người nhưng lại cực kỳ to lớn, trên xương sọ vẫn cắm một chuôi kiếm.

 

Hứa Ứng thu ánh mắt, bây giờ đang là ban ngày, nếu là buổi tối, chỉ e nơi này sẽ là lãnh địa của yêu ma quỷ quái, có không biết bao nhiêu quỷ quái hoành thành!

 

Còn Thủy Khẩu miếu đang nằm trên chính giữa khe lớn.

 

Chính giữa cửa miếu cũng trùng khít với chính giữa khe lớn!

 

Hứa Ứng thấy cảnh này, trước mắt lập tức hiện lên hình ảnh một luồng kiếm khí hùng hồn, phân tách không trung, xé tan mặt đất, chém một ngọn núi lớn thành hai nửa.

 

Đi tới nơi này, kiếm ý trong khe lớn đột nhiên nồng nặc hơn mấy chục lần, càng tới gần Thủy Khẩu miếu thì kiếm ý càng mãnh liệt.

 

Thậm chí Hứa Ứng còn loáng thoáng cảm ứng được một luồng kiếm quang tựa cầu vồng từ trên trời bay xuống, dường như muốn xuyên thủng khu vực Hi Di của y.

 

“Sao nơi này lại có nhiều người như vậy?”

 

Hứa Ứng buồn bực, hỏi dò một na sư trông như lưu phái giang hồ, na sư kia nói với y, nơi này là vùng đất mới, có rất nhiều bảo vật, lại có kỳ trân dị thảo, cho nên mọi người đổ xô tới.

 

Còn có na sư nói cho y biết: “Chu gia và âm đình đều đang lùng bắt một tội phạm tên là Hứa Ứng, nghe nói kẻ này am hiểu phá giải công pháp yêu tộc, không biết vì sao tin tức này lại đồn ra. Mấy đại thế gia đều rất coi trọng, sai người tới bắt Hứa Ứng trước, thử vận may. Tiểu huynh đệ xưng hô ra sao?”

 

“Tại hạ Đinh Tuyền.”

 

Na sư kia thấy bên cạnh y là một con rắn khổng lồ lớn tới mức khó mà tưởng tượng nổi, trong lòng sợ hãi, tuy nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

 

Cánh cửa của căn miếu hoang treo giữa cái khe lớn, tuy gác giữa khe nhưng căn miếu không rạn nứt. Có người dùng na thuật thúc đẩy dây leo tạo thành một cây cầu dẫn tới cửa miếu.

 

Hứa Ứng đi về phía cây cầu, thấy có người đang quan sát trong khe, bên cạnh đặt đầy giấy và bút mực, thậm chí còn lấy thước gấp ra đo lường cái khe, không biết đang làm gì.

 

 

 

Hứa Ứng đi tới trước mặt, người nọ là một công tử trẻ tuổi, trông chỉ lớn hơn Hứa Ứng một hai tuổi, da dẻ trắng trẻo, cao xấp xỉ y.

 

Có điều, khung xương của Hứa Ứng rộng lớn hơn, tay to chân to, khiến người ta có cảm giác lỗ mãng. Còn thiếu niên này tuy vóc dáng cao ráo nhưng khung xương khá nhỏ, mắt mũi môi miệng đều có vẻ tinh tế hơn nhiều.

 

Hắn mặc áo trắng, vạt áo có viền xanh đen, thêu hoa văn rồng màu xanh nhạt, y phục thanh nhã, không mang nhiều trang sức.

 

Bên cạnh hắn còn có một ông lão mặc trang phục hạ nhân truyền thống, áo xanh giày vải, tóc đã hoa râm, thấy Hứa Ứng và Ngoan Thất đến gần bèn lộ vẻ cảnh giác.

 

Hứa Ứng không để ý lắm, ánh mắt vẫn nhìn Thủy Khẩu miếu. Đứng ngoài miếu vẫn có thể thấy điện thờ miếu thờ cũ kỹ bên trong, còn có thể thấy mấy gốc cây lớn trong miếu, không khác gì cảnh tượng y từng thấy khi đến đây hai năm trước.

 

Thế nhưng nếu tới trước cửa miếu nhìn vào trong, lại thấy một cảnh tượng hoàn toàn bất đồng!

 

Trong cửa miếu, hai ngọn núi nguy nga đập thẳng vào mắt, núi cao chót vót, mây mù lượn lờ, lơ lửng trên bầu trời, như một bức tranh.

 

Phía sau ngọn núi là vầng mặt trời treo cao, rực rỡ trong trẻo, không hề có cảm giác nóng bức hay chói mắt, di chuyển vòng tròn quanh hai ngọn tiên sơn!

 

Hứa Ứng vô cùng kinh ngạc, không ngờ hai ngọn tiên sơn và vầng mặt trời kia từ trong miếu bay lên thật!

 

Thậm chí y còn thấy bốn phía xung quanh ngọn núi lơ lửng kia có một tấm màn ánh sáng vô hình, cứ như vách ngăn của thế giới, tách biệt với ngoại giới!

 

Đất đá từ hai tòa tiên sơn rơi xuống, nếu rơi vào vách ngăn thì lơ lửng trên không trung, nếu rơi ngoài vách ngăn thì đập xuống dưới!

 

Cũng tức là trong miếu và ngoài miếu là hai thế giới!

 

“Thế này là sao?” Hứa Ứng ngạc nhiên.

 

Ngoan Thất lẩm bẩm: “Thế giới này, hồi tổ hay sao?”

 

Đột nhiên, thế giới trong căn miếu hoang rung động kịch liệt, mặt đất ngoài miếu cũng lung lay dữ dội. Trong căn miếu hoang, tòa tiên sơn nguy nga thứ ba đang chậm rãi bay lên!

 

Hứa Ứng ngửa đầu quan sát tòa tiên sơn đang bay lên, miệng lẩm bẩm: “Thế giới này, chắc là điên mất rồi.”

 

Đột nhiên y hiểu ra, la lên thất thanh: “Ta hiểu rồi! Cửa miếu chính là cánh cửa bị cường giả kiếm đạo tuyệt thế dùng kiếm khí chém mở ra! Cánh cửa này nối liền với một thế giới khác! Mặt trời và tiên sơn mà chúng ta thấy đều là thứ của thế giới khác!”

 

“Đừng làm ồn!” Lão đầy tớ mặc áo xanh nhỏ giọng uy hiếp.

 

Hứa Ứng không buồn để ý, đầu óc suy nghĩ miên man.

 

Trong quá khứ xa xôi có cường giả tuyệt thế dùng kiếm của mình bổ đôi quả núi, phá vỡ mặt đất, đánh xuyên sang một thế giới khác. Sau đó lại có xây dựng Thủy Khẩu miếu ở lối vào một thế giới khác!

 

 

 

Nhưng không biết vì sao thế giới sau cửa miếu bị che giấu, có người xây dựng một căn miếu khác cạnh miếu cũ, mãi tới khi cõi âm xâm lấn, phá vỡ phong ấn, căn miếu này mới tái hiện trên trần gian!

 

Ngoan Thất vẫn không tin, dò hỏi: “Ngài chuông, có ai làm được như vậy không?”

 

Cho dù quả chuông đã trải qua những năm tháng xa xưa, chứng kiến truyền thuyết về luyện khí sĩ thượng cổ, nhưng vẫn không dám khẳng định, nói: “Theo lý luận thì có thể làm được. Nhưng từ khi ta ra đời đến giờ, chưa từng nghe nói có ai độ kiếp phi thăng.”

 

Giọng điệu của nó hơi buồn bã nói: “Con đường phi thăng đã bị người ta phá hỏng, không ai có thể phi thăng nữa... Chẳng lẽ lại thật sự có người dùng kiếm đạo đột phá vách ngăn hai thế giới, phi thăng trên đất bằng?”

 

Ngoan Thất nói: “Nếu phi thăng, hắn sẽ tới thế giới nào?”

 

Quả chuông thản nhiên nói: “Tiên giới.”

 

“Tiên giới?”

 

Một người một rắn nghe vậy mê mẩn.

 

Hứa Ứng nhìn cái khe lớn, vách núi và cửa miếu, hiểu được đường đi của kiếm này.

 

Theo y và hộp kiếm cảm ứng chiêu kiếm như cầu vồng từ trên trời giáng xuống, kiếm ý từ từ thẩm thấu vào khu vực Hi Di của y. Còn kiếm khí trong hộp cũng vui mừng khôn xiết, nhảy nhót không ngừng.

 

Hứa Ứng lặng lẽ đứng trước cửa miếu, một lúc lâu vẫn không di chuyển, Ngoan Thất đang định đi tới dò hỏi, nhưng vừa đến gần lại đột nhiên thấy xung quanh Hứa Ứng có kiếm khí vô hình mờ mờ ảo ảo đang nhảy nhót.

 

Hắn vừa tới gần một chút, vài cái vảy trên người đột nhiên đứt đoạn!

 

Ngoan Thất thầm kinh hãi, không dám tới gần.

 

Bỗng dưng, quả chuông rung động một cái, phát ra tiếng vang nho nhỏ, ra là một luồng kiếm khí vô hình đánh lên người nó, gõ vang nó.

 

Quả chuông thấy quái lạ, lúc này mới để ý thấy trong khu vực Hi Di của Hứa Ứng, không biết từ lúc nào đã có thêm một luồng kiếm quang như cầu vồng từ trên trời giáng xuống!

 

“Tự tìm hiểu được hình tượng của đại đạo?” Quả chuông giật mình.

 

Thiếu nữ trong quan tài đã nói cho Hứa Ứng về quan hệ giữa tồn tưởng và hình tượng của đại đạo, nhưng không hề giảng giải tỉ mỉ, thậm chí chưa từng nói thế nào là hình tượng của đại đạo, sau khi phát hiện hình tượng của đại đạo thì phải làm sao để tồn tưởng.

 

Nhưng không ngờ Hứa Ứng chỉ đứng trước cái khe lớn này mà tự lĩnh ngộ ra được, tồn tưởng hình tượng của đại đạo chứa đựng ở nơi này!

 

Nội quan tồn tưởng là con đường buộc phải đi qua khi tu luyện, có thể nói Hứa Ứng đã nhập môn!

 

---------------

 

“Chỉ điểm thêm một chút nữa thôi là hắn có thể thực hiện nội quan tồn tưởng, e rằng không bao lâu sau sẽ lột xác, hót một tiếng mà ai nấy đều kinh ngạc.”

 

Quả chuông thầm nghĩ: “Tư chất và ngộ tính của hắn, so với chủ nhân có vẻ, có vẻ...”

 

“Tiểu Thất, ngươi có tìm hiểu được hình tượng của đại đạo không?” Quả chuông dùng thần thức truyền âm, dò hỏi Ngoan Thất.

 

Ngoan Thất lấy làm khó hiểu: “Hình đạo gì cơ?”

 

“Hình tượng của đại đạo, chính là kiếm đạo chứa đựng trong cái khe lớn này... Thôi, ngươi nghỉ ngơi đi.”

 

Quả chuông lúc lắc thân mình, thầm nghĩ: “Thằng nhãi này giống như A Ứng, đều thấy kiếm của Viên Thiên Cương, cũng đã tới cái khe lớn này nhưng lại không cảm ứng được gì. Có thể thấy đầu óc của một số người mới gọi là có đầu óc, còn đầu óc của một số khác chỉ gọi là đầu óc.”

 

Kiếm ý trên người Hứa Ứng càng ngày càng mạnh mẽ, lan tràn sang bốn phía, đột nhiên trên không trung vang lên tiếng kiếm ngâm lanh lảnh, là kiếm khí của y lan tỏa, gặp được kiếm khí khác, hai loại kiếm khí va chạm trên không trung, phát ra tiếng kiếm ngâm.

 

Thiếu niên thanh tú kia vẽ tranh xong, đang chìm đắm trong cảm ngộ ẩn cảnh, kiếm khí của hắn sinh trưởng, kiếm khí của hai người va chạm, một bên kiếm khí hoang dại bá đạo, một bên kiếm khí liên miên không ngừng, mang sự dẻo dai, ẩn giấu sát khí.

 

Khí thế hai người giao hòa, kiếm khí đan xen va chạm, càng thêm kịch liệt, chỉ cảm ứng khí tức thôi đã thể hiện đạo tiến thối công phạt của kiếm đạo.

 

Nhưng hai người bọn họ đều không tự biết, ai nấy vẫn đắm chìm trong cảm ngộ của mình.

 

Lão đầy tớ áo xanh thấy khí thế của Hứa Ứng và thiếu niên va chạm, lo thiếu niên bị Hứa Ứng ngắt đứt cảm ngộ, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, đang định ra tay đánh chết Hứa Ứng.

 

Nhưng hắn lập tức nhìn thấy ẩn cảnh của thiếu niên bị Hứa Ứng đè ép, không ngừng củng cố, tìm hiểu ra càng nhiều biến hóa của ẩn cảnh, lúc này mới cố kiềm chế sát ý.

 

“Thiếu niên này có ngộ tính không tệ, lại có thể chống chọi lại công tử.” Lão lộ vẻ kinh ngạc.

 

Lão đầy tớ có thể nhìn ra, Hứa Ứng cũng đang nhanh chóng tiến bộ, các loại kiếm khí công phạt đều có trình độ, lĩnh ngộ đối với kiếm đạo chứa đựng trong cái khe lớn cũng càng ngày càng sâu.

 

“Đã lâu lắm rồi công tử không gặp được ai có thể làm kỳ phùng địch thủ với mình.”

 

Lão đầy tớ áo xanh nghi hoặc không thôi, thầm nhủ: “Lẽ nào thiếu niên này là cao thủ trẻ tuổi được đại thế gia nào đó bồi dưỡng? Quần áo của hắn không chỉnh tề, chắc định giả làm thiếu niên nông thôn, nhưng rõ ràng khí chất này rất bất phàm, đâu phải khí chất của một thiếu niên nông thôn?”

 

Trên người Hứa Ứng mặc áo vải, nhưng khí chất thoát tục, có một loại phong độ hiên ngang, giữa hai hàng mi giấu vẻ ương bướng, sắc bén như lưỡi đao!

 

Sau khi đánh chết thần linh ở khu ruộng Tưởng gia, dọc đường y giết thần giết quan, phá bỏ lòng mê tín về quyền uy của thần linh, lời nói cử chỉ đều mang khí độ siêu phàm.

 

 

 

Cho dù chỉ đứng ở đó, không nói năng hành động gì cũng toát lên vẻ bất phàm.

 

“Huống chi hắn còn có thú cưỡi thần dị như vậy, có thể thấy lai lịch không nhỏ.”

 

Lão đầy tớ áo xanh liếc mắt nhìn Ngoan Thất một cái, thầm nghĩ: “Nhưng khí thế của hắn và công tử đang dây dưa với nhau, nếu không thể tách ra, e rằng sẽ có tử thương. Đến lúc đó cho dù lai lịch của hắn ra sao đi nữa, ta cũng phải giải quyết hắn!”

 

Khí thế của Hứa Ứng và thiếu niên kia càng lúc càng ảnh hưởng chặt chẽ tới nhau, cuối cùng đã tới mức phân sinh tử. Ánh mắt lão đầy tớ áo xanh lóe lên vẻ hung dữ, đang định lạnh lùng hạ sát thủ, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng chuông ngân, khí thế hai người, của ai tách ra phần nấy.

 

“Bên cạnh hắn có giấu cao thủ!” Lão đầy tớ áo xanh thầm kinh hãi, mồ hôi lạnh đổ ra đầm đìa.

 

Hứa Ứng nghe thấy tiếng chuông, biết quả chuông rung động phá tan trận chiến khí thế của hai người. Chỉ thấy thiếu niên kia thu thập tranh vẽ, đi vào trong miếu. Y vội vàng nói: “Huynh đài, tại hạ Hứa Ứng, ngươi tên là gì?”

 

Thiếu niên thanh tú kia quay đầu lại, nói với vẻ nho nhã lễ phép: “Tại hạ Nguyên Vị Ương.” Dứt lời hắn và lão đầy tớ áo xanh đi vào Thủy Khẩu miếu.

 

“Nguyên Vị Ương.”

 

Hứa Ứng lặp lại cái tên này, nói với Ngoan Thất: “Ta vốn tưởng mình có đã thấy hết hình tượng của đại đạo trong kiếm đạo, nhưng khi giao chiến khí thế với hắn lại chứng kiến một mặt mà ta chưa từng lĩnh ngộ. Người này đúng là tài ba.”

 

Trong khu vực Hi Di của y in dấu một luồng kiếm khí, kiếm khí cực kỳ rực rỡ, chính là hình tượng của đại đạo mà y tìm hiểu ra.

 

Nếu không giao đấu khí thế với Nguyên Vị Ương, y không thể tìm hiểu kiếm khí tới mức in dấu vào khu vực Hi Di chỉ trong thời gian ngắn như vậy!

 

Ngoan Thất thúc giục: “Trong lúc chúng ta ở ngoài cửa miếu đã có rất nhiều người vào trong, còn chậm nữa e là đất đai cũng bị bọn họ gặm sạch mất!”

 

Lúc này trong miếu có giọng nói vang lên: “Có tiên nhân! Trong miếu có tiên nhân!”

 

Hứa Ứng vội vàng đi vào căn miếu hoang, ngay khoảnh khắc vào cửa, y cảm thấy mình như vừa đi xuyên qua thứ gì đó, nhưng lại không thấy gì cả.

 

Hứa Ứng ngẩng đầu lên, thấy trên bầu trời có ba tòa tiên sơn lơ lửng, còn có từng tảng đá bồng bềnh trên không, như hạt trân châu trên dây chuyền, trôi dạt xung quanh tiên sơn một cách rất quy luật.

 

Có rất nhiều người leo lên trên tảng đá, định trèo đến tòa tiên sơn trên trời.

 

Đột nhiên mặt đất chấn động kịch liệt, Hứa Ứng và Ngoan Thất đứng không vững, suýt nữa bị hất văng!

 

Hứa Ứng vội vàng phát động Tượng Lực Ngưu Ma Quyền, như voi thần cắm rễ, ổn định tại chỗ bất động. Ngoan Thất học theo nhưng vẫn khó giữ vững thân hình, cũng may nó nhiều hơn Hứa Ứng một cái đuôi, cuốn lấy một gốc cây lớn, tránh cho mình bị hất bay!

 

 

 

Cách đó không xa, đám thần linh và na sư vừa đi vào thế giới trong miếu hoang lao nhao ra tay, dây leo bay lượn, từng sợi rễ từ dưới đất bò lên, cuốn những người bị hất bay trở lại.

 

Có người hô to: “Chúng ta bay lên trời rồi! Làm sao xuống được?”

 

Trong lúc đang nói chuyện, tòa tiên sơn dưới lòng đất đã chui hẳn lên, mang theo bọn họ bay lên trên trời.

 

Đứng mũi chịu sào là những tảng đá lớn đang bồng bềnh trên bầu trời, đó là đất đá rơi xuống lúc hai tòa tiên sơn bay lên, trôi lơ lửng trên không trung. Lúc này tòa tiên sơn thứ ba bay lên, va chạm với đống đá này, thanh thế kinh người!

 

Mọi người trên núi giữ vững thân hình còn khó khăn, làm gì có cách nào tránh được đống đất đá đập xuống! Có không ít thần linh và na sư bị đất đá rơi trúng, bị va thành thịt nát!

 

Còn có người bị đá tảng đè lên, máu thịt be bét!

 

Thậm chí có người không đứng vững, rơi từ trên tiên sơn xuống, chỉ có thể kêu gào thảm thiết giữa không trung, tới lúc khàn cả tiếng rồi mà vẫn chưa chạm đất.

 

Tòa tiên sơn này bay lên trời, càng ngày càng cao, bay thẳng lên không trung, trên núi cũng có nhiều tảng đá lớn tróc ra, rơi từ trên bầu trời xuống!

 

Cuối cùng tiên sơn ổn định, cơ bắp toàn thân Hứa Ứng đang căng cứng, giờ mới chậm rãi buông lỏng, quay đầu sang nhìn Ngoan Thất, chỉ thấy Ngoan Thất vẫn ôm gốc cây kia, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Hứa Ứng nhìn xuống dưới, bây giờ bọn họ đã cách mặt đất bao xa không biết. Y còn thấy loáng thoáng vài bóng người rơi từ trên tiên sơn xuống.

 

Đó là những na sư không đứng vững được, có lẽ còn một lúc nữa mới ngã xuống mặt đất.

 

“Trong miếu này có miếu, có tiên nhân truyền đạo trong miếu!” Phía xa lại có tiếng hô vang dội.

 

“Có tiên nhân thật à?”

 

Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ, nhìn theo hướng tiếng hô, quả nhiên thấy bốn tòa tiên sơn đang xoay xung quanh một căn miếu lớn đồ sộ, có rất nhiều người đang nhảy nhót trên bầu trời, giẫm lên từng tảng đá lơ lửng, lao về phía căn miếu.

 

“A Ứng, chúng ta cũng đi theo thôi!” Ngoan Thất hưng phấn nói.

 

Hứa Ứng đang định tới rìa tòa tiên sơn, bước lên tảng đá, đột nhiên trước mặt y có một lão già xuất hiện, người mặc y phục tơ lụa màu tím đen, chắp hai tay sau lưng, sắc mặt âm trầm.

 

“Con ta chết thảm quá.” Chu Nhất Hàng như khóc mà không phải khóc, như cười mà không phải cười.

 

Hứa Ứng thầm kinh hãi, lập tức trấn tĩnh lại nói: “Hóa ra là Chu lão gia tử. Lệnh lang chết thảm như vậy, sao lão gia tử không xuống chung với hắn? Để ta tiễn ngươi!”

— QUẢNG CÁO —