Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 39: Bạch Cốt Đả Thần Tiên



Đám thần linh này chỉ là quỷ hồn bị hút vào trong cơ thể tượng thần, là thần linh nhưng tỉnh tỉnh mê mê, chỉ biết phục tùng một số mệnh lệnh đơn giản của na tiên áo trắng, ví dụ như giết kẻ xâm lấn, chế tạo Vạn Linh đan, vân vân.

 

Bọn họ không thể nhận ra Hứa Ứng không phải người mình, nhưng na thuật áo trắng hiểu biết sâu rộng, chắc chắn biết tên quỷ Vô Thường Hứa Ứng không phải là thần linh tượng đá của mình.

 

Hơn nữa hắn từng gặp Hứa Ứng, chắc chắn đã thấy Hứa Ứng cõng mặt nạ Vô Thường sau lưng, đến lúc đó sẽ là Hứa Ứng tự chui đầu vào lưới, chết theo cách thê thảm không gì sánh nổi.

 

Nhưng, có bao nhiêu thần linh cao to hơn y đang đi xung quanh y, Hứa Ứng có muốn chạy cũng chẳng có cơ hội.

 

Y thầm kêu khổ trong lòng, lén lén lút lút lấy từ trong túi ra một viên Vạn Linh đan nhét vào miệng, thầm nghĩ: “Ta chết, các ngươi cũng đừng hòng sống nổi, mọi người cùng toi đời. Ta ăn sạch đống Vạn Linh đan này, xem các ngươi làm sao giao nộp nhiệm vụ cho tên quỷ na tiên kia!”

 

Y lén lén lút lút, hết nhìn đông lại nhìn tây, mỗi khi đám thần linh này không chú ý là mở miệng nuốt một viên Vạn Linh đan, lại lén lút nhét vài viên đá vào trong túi.

 

Dọc đường đám thần linh này đấu đá lung tung, gặp thần giết thần, gặp người giết người, Hứa Ứng cũng đi theo mượn oai hùm, quả thật là thần gặp thần sợ, người gặp người trốn.

 

“Thế này cũng thật uy phong!” Hứa Ứng thầm sảng khoái.

 

Na tiên áo trắng khống chế ngôi miếu, truy sát các cao thủ đi vào thế giới trong miếu, hấp thu máu thịt, thời khắc này đang đuổi giết Thứ sử Vĩnh châu Chu Hành, quyết tâm hấp thu hắn.

 

Còn Lăng Thông phán, vì là người chết phong thần cho nên không có thân thể thực, ngược lại tránh được một kiếp.

 

Chu Hành tuy nằm không cũng trúng tên nhưng dù sao cũng là Tiết độ sứ trấn thủ một châu của Chu gia, bản lĩnh cực kỳ cao cường, cho dù không địch nổi nhưng thi triển Tam Thập Lục Thiên Cương ẩn cảnh công, biến hóa đa đoan, liều mạng chạy trốn.

 

Na tiên áo trắng liên tục truy kích, đi về phía cửa Thủy Khẩu miếu.

 

Đám thần linh khổng lồ xung quanh Hứa Ứng cũng lao nhao bay lên trời, nhảy ra khỏi tiên sơn, đạp lên mây hương hỏa, chạy về phía cửa Thủy Khẩu miếu, định chặn ở Thủy Khẩu miếu, để người bên trong không thể thoát ra ngoài.

 

Bọn họ bay đi, chỉ còn Hứa Ứng đứng yên tại chỗ.

 

Thiếu niên mừng tới phát khóc, đột nhiên hai vị thần linh từ trên trời giáng xuống, một kẻ tóm tay trái y, một tên giữ tay phải y, Hứa Ứng lập tức cảm thấy như đang cưỡi mây đạp gió, bị hai thần linh kia kéo theo bay về phía căn miếu.

 

“A Ứng, sau khi ngươi chết, ta tới tìm thiếu niên khác đánh cắp khí huyết, không coi là thiếu nghĩa khí chứ?”

 

 

 

Quả chuông cẩn thận từng chút một hỏi, cuối cùng còn bồi thêm một câu: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không quên ngươi. Ta sẽ bảo thiếu niên kia lập cho ngươi một cái đền thờ, để người khác thờ cúng ngươi. Có điều khi đó khéo hồn phách của ngươi cũng chẳng còn nữa rồi. Chắc chắn tên quỷ na tiên kia sẽ chém ngươi thành muôn mảnh, cho ngươi hồn phi phách tán.”

 

Hứa Ứng hừ một tiếng, không để ý tới nó, thầm nghĩ: “Thật kỳ lạ, ta ăn nhiều Vạn Linh đan như vậy rồi, sao vẫn không có cảm thấy có gì khác thường? Chẳng lẽ đúng như ngài chuông đã nói, tên quỷ na tiên này bất học vô thuật nên luyện Vạn Linh đan sai rồi?”

 

Không bao lâu sau, hai thần linh kia không thể đuổi kịp ngôi miếu. Ngôi miếu mang theo na tiên áo trắng va trái va phải, cố gắng thôn tính Thứ sử Chu Hành. Sau lưng Thứ sử mập ú có một con chim béo núc ních hiện lên, tròn như quả bóng, đập cánh bay lên, tốc độ nhanh chóng tới mức ngôi miếu cũng không đuổi kịp.

 

“Kỳ quái, hình như quỷ na tiên không có sức chiến đấu như tiên nhân.”

 

Quả chuông lẩm bẩm: “Không thể nào. Theo lý mà nói quỷ na tiên cộng với ẩn cảnh, cho dù chỉ còn lớp da cũng có thể dễ dàng diệt trừ tên Thứ sử béo ị đó chứ. Quỷ na tiên truy sát lâu như vậy mà vẫn không bắt được tên Thứ sử béo ị, không xứng danh na tiên!”

 

Hứa Ứng nhân lúc hai tên thần linh dừng lại, lạnh lẽo đi tới cửa Thủy Khẩu miếu, hạ giọng nói: “Quỷ na tiên chỉ còn lại lớp da, còn được bao nhiêu lực lượng?”

 

Quả chuông nói: “Có lẽ cảnh giới tối cao của na sư tương đương với cảnh giới tối cao của luyện khí sĩ, nếu không làm sao nó thay thế luyện khí sĩ được? Nếu là cảnh giới tối cao của luyện khí sĩ, đừng nói chỉ còn lại lớp da, cho dù chỉ còn một sợi tóc cũng đủ giết chết Thứ sử mập mạp kia. Ta thấy tên quỷ na tiên này, không khéo còn chẳng bằng một phần trăm thực lực thời đỉnh cao!”

 

Hứa Ứng chạy tới cửa miếu, trong lòng vui vẻ, vội vàng đi ra ngoài nói: “Không cần để ý tới hắn nữa. Chỉ cần ra khỏi cánh cửa này là chúng ta tự do rồi! Ta không muốn trở lại ngôi miếu hoang này nữa!”

 

Ngoài cửa miếu có rất nhiều thần linh canh gác, đằng đằng sát khí, những ai trốn tới đây đều bị bọn chúng bắt giữ.

 

Hứa Ứng đi vào giữa đám thần linh, hai tay chống nạnh, đứng cùng bọn chúng. Đợi tới lúc bọn chúng quen thuộc với mình thì lặng lẽ ra bên ngoài, tới lúc đó có thể ra khỏi Thủy Khẩu miếu mà thần không hay quỷ không biết!

 

Đám thần linh tượng đá cao lớn cưng chiều sờ đầu y, còn có thần linh kéo lưỡi y.

 

Thần linh đầu trâu sức lực hơi mạnh, chỉ nghe cách một cái, đã nhổ cái lưỡi của quỷ Vô Thường ngoan ngoãn này xuống.

 

Thần linh đầu trâu kia ngơ ngác, chỉ thấy đầu lưỡi này còn gắn với da mặt quỷ Vô Thường.

 

Thần linh đầu trâu kêu lên một tiếng, tưởng mình kéo chết tiểu huynh đệ kia rồi, nhưng chỉ thấy ‘tiểu huynh đệ’ nhanh chóng thu nhỏ, xoay người bỏ chạy thục mạng, lao ra ngoài Thủy Khẩu miếu.

 

Thần linh đầu trâu hừ một tiếng, đột nhiên hiểu ra, nổi giận gầm lên: “Bạc y hô lỗ (hắn là kẻ lừa đảo)!”

 

 

 

Ngoan Thất đợi ngoài cửa miếu, không dám tới quá gần, đột nhiên nhìn từ xa thấy một bóng người từ trong cửa miếu lao ra, không khỏi vừa mừng vừa sợ: “Ứng huynh đệ quả nhiên là người tốt ắt sẽ gặp... Ớ!”

 

Chỉ thấy sau lưng Hứa Ứng có tới mười sáu mười bảy thần linh gầm thét đuổi theo, đằng đằng sát khí.

 

Ngoan Thất vốn định tiếp ứng, thấy vậy chỉ có xoay người bỏ trốn, thầm nghĩ: “Ứng huynh đệ lại gây tội lỗi gì rồi? Sao có lắm thần linh đuổi giết hắn như vậy?”

 

Hứa Ứng chạy như bay về phía trước, sau lưng là một loạt thần linh dồn dập tụ tập khí hương hỏa, hóa thành từng thanh phi kiếm dài vài trượng, trên trời như đổ một cơn mưa kiếm!

 

“Hình như Ứng huynh đệ bị bọn chúng ghi hận rồi, xem ra lần này gây tội không nhỏ.” Ngoan Thất thầm nghĩ.

 

Hứa Ứng giơ cao cái túi đen nhuốm máu, đón lấy từng thanh phi kiếm hương hỏa, đám thần linh kinh hãi, ai nấy vội vàng đổi hướng phi kiếm, không dám làm tổn hại tới cái túi đen.

 

Hứa Ứng hét lớn một tiếng, ném cái túi ra xa.

 

Đám thần linh kia lập tức lao thẳng tới chỗ cái túi, Hứa Ứng nhân cơ hội bỏ chạy, Ngoan Thất cũng cuống quít chạy theo, kêu to: “A Ứng, ngươi lại làm cái gì vậy?”

 

“Trộm mấy viên Vạn Linh đan.”

 

Hứa Ứng nói: “Trong túi không có linh đan, đều ở chỗ ta, đi mau!”

 

Sau lưng vang lên từng tiếng gầm thét phẫn nộ đến cực điểm, Ngoan Thất quay đầu lại, chỉ thấy đám thần linh phát cuồng đang đuổi theo với tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy, lửa giận ngút trời. Hiển nhiên trong túi không có thứ mà bọn chúng muốn.

 

Giờ đang là buổi tối, xung quanh u ám, chỉ cần chạy được một quãng nhất định, đám thần linh trong miếu hoang cũng khó mà tìm ra bọn họ.

 

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên quỷ hóa liên miên bất tuyệt ập về phía này. Trong quỷ hỏa có bóng người cầm roi dài, cây roi quất đùng đùng về phía quỷ hỏa!

 

Có thân hình mình người đầu trâu, cao tới mấy trượng, đứng giữa âm phong, tay cầm cây roi dài sáu bảy trượng, mỗi khi đánh vào quỷ hỏa, quỷ hỏa lại phát ra tiếng quỷ khóc, hết sức thê lương!

 

Trong quỷ hỏa cũng không thiếu gì người sống và dị thú, nhìn trang phục có thể thấy là thôn dân xung quanh, cũng có yêu quái, có cả na sư vừa chạy khỏi căn miếu hoang, bị quái vật đầu trâu xua đuổi, kéo bè kéo lũ đi về phía trước.

 

Bọn họ như gia súc, còn quái vật đầu trâu là người chăn thả, xua bọn họ chạy đi!

 

---------------

 

Hứa Ứng và Ngoan Thất xông tới trước đội ngũ, chỉ thấy có na sư bị cây roi kia đánh vào, bên ngoài không có thương tích gì, nhưng lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, có vẻ cực kỳ đau đớn, bị quái vật đầu trâu xua vào đội ngũ chăn dắt của hắn!

 

“Còn có cả Tiết Thành hoàng!”

 

Hứa Ứng kinh ngạc, chỉ thấy không ngờ cả Thành hoàng Linh Lăng thành Tiết Linh Phủ cũng trong đội ngũ quỷ hồn này, bị đánh cho run lẩy bẩy, cực kỳ sợ hãi con quái vật đầu trâu kia, không dám rời khỏi bầy đàn này!

 

Tiết Thành hoàng thấy Hứa Ứng, lộ vẻ vui mừng, nhưng lập tức trúng một roi, đau tới mức nước mắt giàn giụa.

 

Quái vật mình người đầu trâu không chỉ có một, cứ cách mấy chục bước là lại có một con quái vật đầu trâu, cầm roi quất quỷ hồn và người sống.

 

“Là quỷ thần Ngưu Ma của cõi âm, A Ứng cẩn thận!”

 

Ngoan Thất kêu lên: “Trong sách nói bọn chúng vốn là ngưu yêu đã tu thành yêu thần, đi vào cõi âm làm quỷ thần, hấp thu khí hương hỏa của chúng sinh và khí u minh, trở nên cực kỳ cường đại. Cây roi trong tay bọn chúng có thể đánh thần hồn, gọi là Đả Hồn tiên, nếu bị quất trúng sẽ đánh vào thần hồn, cực kỳ đau đớn!”

 

Hứa Ứng vội vàng đổi hướng, đi ngược đội ngũ kia, lao thẳng về phía bọn họ , nói: “Tiểu Thất, ngươi tự cẩn thận!”

 

Đám Ngưu Ma này cũng giống như Vô Thường, là quỷ thần cực kỳ mạnh mẽ của cõi âm, gặp ai đánh nấy, thấy Hứa Ứng chạy dọc bầy đàn, ai nấy vung Đả Hồn tiên, quất về phía Hứa Ứng.

 

Hứa Ứng lắc mình tránh né từng ngọn roi, phía sau có từng thanh phi kiếm hương hỏa bắn tới nhưng đều bị những cây roi kia đánh trúng, nổ ầm ầm.

 

Hứa Ứng thầm giật mình: “Đám thần linh cõi âm này có thực lực cực kỳ cao cường,có thể đánh vỡ phi kiếm hương hỏa! Nơi này có nhiều thần linh cõi âm như vậy, chẳng lẽ cõi âm lại xâm lấn?”

 

Y nhìn bốn phía, chỉ thấy địa hình xung quanh đã thay đổi rất nhiều, núi sông trở nên lớn hơn, có thêm núi non sông ngòi kỳ quái, như đao tước rìu đục, cực kỳ hiểm trở.

 

Hứa Ứng nhìn về phía Vô Vọng sơn, nhưng lại thấy Vô Vọng sơn cũng không còn tăm hơi!

 

“A Ứng cẩn thận!”

 

Giọng nói của Ngoan Thất vang lên, một ngọn Đả Hồn tiên xé gió quất tới, Hứa Ứng kinh hãi tới mức đổ mồ hôi lạnh, vội vàng tung người né tránh, nhưng ngọn roi thứ hai đã quất bốp một cái lên người y!

 

Ngọn roi này đánh lên người y nhưng y không hề có cảm giác đau đớn thấu xương, chỉ cảm thấy thần hồn mình như bị ngọn roi đánh vào, khiến hồn phách bản thân dao động.

 

Hứa Ứng ngớ người, nhìn những kẻ bị ngọn roi đánh cho kêu la thảm thiết, cảm thấy khó hiểu.

 

 

 

Y vốn tưởng mình cũng bị đánh đau thấu tâm gan, kêu la thảm thiết không ngừng, không ngờ lại hầu như không có cảm giác gì.

 

Con Ngưu Ma đánh trung Hứa Ứng cũng khó hiểu, lại quất một roi sang, đám Ngưu Ma xung quanh cũng dồn dập vung roi, đánh đùng đùng lên người Hứa Ứng!

 

Lúc này Hứa Ứng mới kịp quan sát cái gọi là Đả Hồn tiên, chỉ thấy ngọn roi đó do cột sống của con người tạo thành, từng đốt nối tiếp nhau, trắng toát.

 

Phía trước ngọn roi còn có một khúc xương gáy, trước xương gáy là một cái đầu lâu, miệng khép mở lách cách, vui vẻ ra mặt, dường như đang rất sung sướng!

 

Có điều, khi Bạch Cốt Đả Hồn tiên này quất người khác thì rất sung sướng, khi đánh Hứa Ứng thì ai nấy mặt mày ủ rũ, có vẻ như quất Hứa Ứng không phải chuyện sung sướng gì!

 

Ngoan Thất lo lắng, lao tới cứu viện Hứa Ứng nhưng lại bị quất một roi lên người, lập tức đau thấu thần hồn, bị đánh tới mức thân thể vặn vẹo, kêu la thảm thiết.

 

Cây roi quất trúng hắn lại nở nụ cười lách cách.

 

Hứa Ứng bị đám Ngưu ma thay nhau quất mười mấy roi nhưng vẫn không cảm thấy đau đớn gì. Mười mấy thần linh trong miếu hoang đuổi tới gần, Hứa Ứng thầm lo lắng, giơ tay bắt lấy một cây Bạch Cốt Đả Hồn tiên đang đánh về phía mình.

 

Ngưu Ma kia giận tím mặt, giành giật cây roi với y, nhưng lực lượng của Hứa Ứng kinh khủng tới mức nào? Sau khi y tu thành Tượng Lực Ngưu Ma quyền, thần linh bình thường còn không thể chống lại lực lượng của y, giờ còn đột phá tới Khấu Quan kỳ, nguyên khí tăng vọt, lực lượng cũng mạnh mẽ hơn hẳn!

 

Ngưu Ma kia bị y kéo cả roi cả Ngưu Ma lên trời. Ngưu Ma hai mắt ngơ ngác, đang lúc không thể khống chế bản thân thì nghe bộp một tiếng, ngọn roi kéo cả Ngưu Ma này đập vào Ngưu Ma khác.

 

“Ụm bò~”

 

Ngưu Ma đau đớn tới mức kêu thành tiếng, nước mắt lập tức giàn dụa, cho dù là chủ nhân của cây roi cũng bị đánh đau thấu hồn phách, bất giác buông tay.

 

Hứa Ứng vung roi, đánh ra xuống ào ào, quất cho đám Ngưu ma lăn lộn dưới đất.

 

Sau lưng y, thần linh đầu trâu kéo rời mặt nạ Vô Thường của Hứa Ứng của vừa đuổi tới, nổi giận gầm lên một tiếng, tung người nhảy lên nhào về phía Hứa Ứng, Hứa Ứng không hề nghĩ ngợi, vung roi lên đánh.

 

“Đùng!”

 

Tiếng roi vang dội, ngọn roi này đánh lên người thần linh đầu trâu. Thần linh đầu trâu chỉ cảm thấy thần hồn đau đớn kịch liệt, cứ như thân thể cũng chia năm xẻ bảy theo, còn đau đớn hơn cả ngũ mã phanh thây, không khỏi kêu thảm một tiếng, ngã từ trên không xuống.

 

 

 

Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ, lại vung roi lên đánh, cho dù thần linh đầu trâu này có khí hương hỏa cực kỳ thâm hậu nhưng cũng bị đánh tới mức hồn phách đau đớn, không nhịn được kêu la thảm thiết, mười ngón tay vặn vẹo, thân thể co quắp, đau đớn tới mức mặt mũi biến dạng.

 

Cảm giác đau đớn do thần hồn bị xé rách quá khủng khiếp, khiến hắn không thể tập trung tinh thần, càng không nói tới tụ tập pháp lực tới giết Hứa Ứng.

 

Đám Ngưu Ma vừa bị Hứa Ứng đánh tới mức lăn lộn dưới đất nhân cơ hội bò dậy, ai nấy cầm roi trên tay.

 

Hứa Ứng trong lòng căng thẳng, không ngờ đám Ngưu Ma này lại đứng về phe y, vung roi lên, không nói một lời mà quất về phía thần linh đầu trâu!

 

“Đùng! Đùng! Đùng!’

 

Tiếng roi vang dội, đánh tới mức thần linh đầu trâu gào thét liên hồi.

 

Hứa Ứng lại quất roi đánh thần linh đầu trâu gào khóc dưới đất, đám Ngưu Ma nâng tay quất roi, thần linh đầu trâu gào khóc rung trời, giãy dụa liên tục nhưng không cách nào phản kháng Hứa Ứng và đám Ngưu Ma.

 

Ngoan Thất ở phía khác thấy vậy sững sờ: “Lúc nào A Ứng cũng có thể nhanh chóng hòa mình với người khác... Nếu ta cũng có một cây roi, ta có thể gia nhập với bọn họ rồi.”

 

Mười mấy thần linh trong miếu hoang đuổi tới nơi, Hứa Ứng thấy vậy vội vàng vứt roi lại bỏ chạy.

 

Đám Ngưu Ma cũng cuống quít thu roi, nhanh chóng đuổi theo Hứa Ứng, chạy ngược phương hướng bầy đàn.

 

Ngoan Thất kinh ngạc khó tả, chỉ thấy đám Ngưu Ma này không quất hắn và Hứa Ứng nữa, cứ như coi bọn họ là người mình.

 

Lại có thần linh trong miếu hoang đuổi theo, Hứa Ứng và đám Ngưu Ma ra tay, quất roi đánh ngã bọn chúng, khiến chung lăn lộn dưới đất. Nhắc tới cũng lạ, sau khi bị Hứa Ứng đánh cho một trận, đám Ngưu Ma này như đã chấp nhận y, Hứa Ứng đánh ai thì bọn chúng đánh theo!

 

Ngoan Thất đoạt lấy Bạch Cốt Đả Hồn tiên từ tay một vị Ngưu Ma, dùng đuôi cuốn roi, hung hăng quất một kẻ xui xẻo dưới đất, đánh tới mức phát nghiện.

 

“Không nên ở lại đây quá lâu, mau đi thôi!” Hứa Ứng lớn tiếng nói.

 

Lúc này Ngoan Thất mới lưu luyến dừng roi, vội vàng đuổi theo y.

 

Hứa Ứng và Ngoan Thất dẫn theo đám Ngưu Ma chạy liền hai ba mươi dặm nhưng vẫn không thấy Vô Vọng sơn, đang lúc lo lắng thì thấy bên bờ Nại Hà đằng trước có một cây liễu, trên cây liễu treo một chiếc đèn màu xanh.

 

Dưới đèn là một người, một bàn, hai ghế dựa, một bình trà, hai chén trà, một cây dù.