Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 44: Na thuật



Lão già u sầu thở dài, biết hôm nay không cách nào ép Hứa Ứng uống trà, tiếp đó ống tay áo cuốn một cái, thu hồi bàn ghế ấm chén, chậm rãi rời khỏi.

 

Tốc độ của lão trông thì có vẻ chậm nhưng thật ra rất nhanh, không bao lâu sau đã biến mất trên Vô Vọng sơn.

 

Còn Vô Vọng sơn lại đột nhiên phát ra tiếng vang như trời long đất lở, sườn núi hơi xê dịch, vô số đất đá bắn tung, ngọn núi chậm rãi nghiêng sang một bên.

 

Ngọn núi này quá khổng lồ, cho dù là núi lở cũng phải mất một thời gian mới đập được xuống đất.

 

Hứa Ứng vẫn chạy như bay dưới tấm khăn lụa càng lúc càng khổng lồ kia, nhưng giờ phút này y đã nhỏ như hạt đậu, cho dù tốc độ nhanh hơn nữa, trong lúc nhất thời cũng không thể chạy khỏi phạm vi bao phủ của chiếc khăn lụa.

 

“A Ứng, là ngươi à?:” Đột nhiên phía trước xuất hiện một con rắn lớn, dò hỏi.

 

Con rắn kia đầu mọc ra hai sừng một đen một trắng, toàn thân là lớp vảy như gương sáng, chính là Ngoan Thất, tuy trông vẫn lớn như trước kia, nhưng đó là đối với Hứa Ứng.

 

Bây giờ Hứa Ứng đã bị thu nhỏ cỡ hạt đậu, Ngoan Thất cũng bị thu nhỏ, chỉ dài khoảng một tấc, nhưng vẫn lớn hơn gấp mười gấp trăm lần Hứa Ứng.

 

Một người một rắn đồng bệnh tương liên, đều bị Chu Vũ Bà thu nhỏ thân thể.

 

Hứa Ứng nhảy lên lưng Ngoan Thất nói: “Tiểu Thất, tốc độ của ngươi nhanh hơn, chúng ta mau trốn khỏi nơi này thôi!”

 

Ngoan Thất chở y trườn ra phía ngoài nói: “Bà già này dùng thủ đoạn gì thế? Sao lại lợi hại như vậy?”

 

Giọng nói của quả chuông vang lên: “Chắc là na thuật Tát Đậu Thành Binh, chẳng qua bà ta sử dụng ngược lại. Tát Đậu Thành Binh có thể khiến hạt đậu rơi xuống đất hóa thành thần nhân giáp vàng, đón gió hóa lớn, còn to hơn người bình thường nhiều. Bà lão này dùng ngược lại có thể khiến người ta trở nên bé đi, thu nhỏ lại thành hạt đậu. Trong luyện khí sĩ cũng có pháp thuật tương tự.”

 

Hứa Ứng ánh mắt lấp lóe nói: “Ta đã mở bí tàng Nê Hoàn, thông hiểu sinh tử âm dương, có thể khống chế hoạt tính thân thể, tuy na thuật của bà ta rất tinh diệu nhưng không thể vây khốn ta bao lâu, ta sẽ nhanh chóng khôi phục hình dạng bình thường. Ngoan Thất, trong [Ba Xà chân tu] và [Long Xà kinh Trập công] có ghi thuật biến hóa lớn nhỏ, nếu ngươi hiểu được cũng có thể phá giải na thuật của bà ta.”

 

Ngoan Thất nhanh chóng trườn về phía trước, nhớ lại thuật biến hóa trong [Ba Xà chân tu] mà Hứa Ứng đã dạy, quả nhiên có pháp môn liên quan tới biến hóa thân thể, trong lòng vui mừng: “Vẫn là A Ứng đáng tin cậy. Y chỉ cần gợi ý một chút thôi là ta biết cách phá giải rồi.”

 

Đột nhiên, bọn họ nhìn xuyên lớp khăn lụa, thấy Vô Vọng sơn đang đổ xuống, trong lòng không khỏi tuyệt vọng. Vô Vọng sơn đang đổ về phía này, không bao lâu sau sẽ đè chết bọn họ!

 

Nếu là lúc bình thường, bọn họ còn có thể chạy được, nhưng bây giờ bọn họ tay chân ngắn ngủn, không cách nào chạy khỏi phạm vi ngọn núi bao phủ!

 

Nhưng đúng lúc này, chiếc khăn lụa bị một bàn tay lớn nhặt lên, Hứa Ứng và Ngoan Thất cũng bị chiếc khăn cuốn theo, thân thể không khống chế được bay lên không trung.

 

 

 

Bà lão của Chu gia, Chu Vũ Bà nhếch miệng cười khà khà, rũ cái khăn lụa vào cái giỏ mà mình đang đeo. Hứa Ứng và Ngoan Thất chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã từ trong khăn lụa xuống, rơi vào trong giỏ.

 

“Lão thân đã mời được Hứa công tử, đi trước một bước đây!” Chu Vũ Bà cười nói, không biết đang nói chuyện với ai.

 

Trong giỏ xách còn có phân nửa là hạt đậu, Hứa Ứng và Ngoan Thất rơi vào trong đó, đập vào mấy hạt đậu, khiến chúng kêu ai da liên tục.

 

Hứa Ứng và Ngoan Thất sợ hết hồn, lại thấy những hạt đậu này dồn dập đứng dậy như người, thân mặc giáp vàng, đầu đội mũ giáp, cầm kiếm màu xanh, giữa hai hàng hàng mi mang vẻ khí khái bừng bừng, ai nấy tuấn lãng bất phàm.

 

Ngoan Thất sợ hết hồn, cảnh giác nói: “Các ngươi là người phương nào, chẳng lẽ các ngươi cũng bị yêu phụ bắt giữ?”

 

Gã cao to mặc giáp vàng cách y gần nhất giơ hai tay chống nạnh, vẻ mặt khinh thường kêu lên: “Yêu phụ cái gì? Phải là Đãng Thiên phủ chủ! Con rắn xấu xa bất học vô thuật! Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe Tát Đậu Thành Binh? Chúng ta chính là quân của Đãng Thiên phủ, gọi là...”

 

Ngàn vạn người mặc giáp vàng đồng thời quay đầu nhìn về phía bọn họ, chỉnh tề như một, đồng thanh hô to: “Đậu binh!”

 

Khóe mắt Ngoan Thất giật giật, nhỏ giọng nói với Hứa Ứng: “Bọn chúng không phải là người?”

 

Hứa Ứng còn chưa kịp trả lời thì giọng nói của quả chuông đã vang lên: “Bọn chúng đều là hạt đậu trong Tát Đậu Thành Binh. Chu Vũ Bà kia cũng rất tài ba, còn có thể trao trí tuệ cho đám đậu binh này. Loại pháp thuật này không phải chỉ dùng hoạt tính bí tàng là làm dược. E rằng na pháp Chu gia đã có tiến bộ so với cơ sở ban đầu, còn tinh diệu nhiều so với pháp thuật tương tự của luyện khí sĩ.”

 

Xưa nay nó luôn cho rằng na pháp không bằng pháp thuật thời luyện khí sĩ, giờ phút này lại thừa nhận na thuật Tát Đậu Thành Binh vượt qua pháp thuật tương tự, đúng là hiếm thấy.

 

Người mặc giáp vàng đứng đầu hỏi: “Trong các ngươi ai là Hứa công tử? Đăng Thiên phủ chủ dặn dò, bảo chúng ta phải chăm sóc cho công tử, không thể để công tử bị tổn thương.”

 

Hứa Ứng không đáp, giẫm lên đầu một tên đậu binh trèo ra ngoài, định trốn ra khỏi rổ.

 

“Đừng ra ngoài!”

 

Đậu binh giáp vàng kéo hai chân y lại la lớn: “Bên ngoài có thần linh hai chân đáng sợ lắm! Móng vuốt lớn hơn ngươi tới mấy chục lần, miệng sắt họng thép, trên đầu có ngọn lửa đỏ rực, mọc ra hai cánh như kim loại, phun mây nhả khói, tiếng kêu như sấm! Rất nhiều huynh đệ của chúng ta chết trong miệng vị thần hai chân này!”

 

Ngoan Thất suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ngươi đang nói đến gà à?”

 

Hứa Ứng chỉ một lòng muốn trốn, leo lên bên trên. Đám đậu binh do dự, treo dưới chân y, định kéo y xuống. Hứa Ứng khó khăn lắm mới leo được tới rìa cái giỏ, vén khăn lụa lên nhìn ra ngoài.

 

 

 

Chỉ thấy lúc này bọn họ đang ở trên bầu trời, bà lão kia vác theo cái giỏ, sau lưng là cặp cánh đại bàng, vỗ cánh bay lượn, mang theo bọn họ lao vun vút trên không trung.

 

Cặp cánh đại bàng chắc là ẩn cảnh của bà lão biến thành, mang bà lão và bọn họ bay lượn trên bầu trời.

 

Đột nhiên, Hứa Ứng nhìn thấy dãy núi phía xa rung động, tiếp đó là luồng chấn động khủng khiếp ập tới. Những nơi sóng chấn động đi qua, áng mây trên bầu trời cũng bị san bằng!

 

“Gay rồi!”

 

Hứa Ứng biến sắc, vội vàng cất cao giọng hô: “Ngài chuông, mau ra đây cứu mạng!”

 

Quả chuông bay ra từ sau đầu y, lập tức căng đứt cái giỏ. Hứa Ứng, v và từng chuỗi đậu binh giáp vàng nắm lấy mắt cá chân Hứa Ứng, dồn dập ngã vào trong quả chuông.

 

Quả chuông vốn là pháp bảo của luyện khí sĩ thượng cổ, lại trốn trong đầu Hứa Ứng, na thuật của Chu Vũ Bà không thể thu nhỏ nó, vì vậy nó vẫn giữ được hình dạng ban đầu.

 

Ngay khoảnh khắc cái giỏ nổ tung, Chu Vũ Bà lập tức phát hiện ra. Bà lão thầm giật mình, vội vàng giơ tay nắm lấy quả chuông nói: “Hứa công tử, đừng phản kháng lại lão thân, lão thân không có ác...”

 

Bà lão còn chưa nói hết câu, đột nhiên luồng sóng chấn động khủng khiếp kia ập tới, pháp thuật Kim Sí Đại Bằng sau lưng Chu Vũ Bà lập tức bị phá hủy, lực xung kích đáng sợ đánh lên người bà lão, Chu Vũ Bà lập tức hộc máu, văng ra ngoài!

 

“Coong!”

 

Luồng chấn động hủy diệt đó va vào quả chuông lớn, quả chuông rung động, vách chuông hiện lên đủ loại phù văn rực rỡ, xoay tròn vù vù, hóa thành tường ánh sáng vững chắc ngăn bên ngoài.

 

Nhưng trên vách tường có một vết tay rất lớn, chính là vết thương là thiếu nữ trong quan tài đã lưu lại trên quả chuông, trở thành sơ hở trên vách chuông!

 

Ngay sau đó, lớp tường ánh sáng đã vỡ tan, quả chuông kêu coong coong vang vọng, vừa xoay tròn vừa bay ra ngoài.

 

“Xong rồi!”

 

Quả chuông thầm buồn bã: “Mấy hôm nay ta vất vả lắm mới trộm được một chút khí huyết, chữa trị được một chút thương tích, chỉ e lần này công sức lại đổ xuống sông xuống biển!”

 

Trong quả chuông, Hứa Ứng, Ngoan Thất và hơn trăm đậu binh giáp vàng nghiêng nghiêng ngả ngả, va tới va lui. Có đậu binh la hét: “Đè chết ta rồi! Đè chết ta rồi!”

 

Nói xong bị ép thành bã đậu, chết oan chết uổng.

 

---------------

 

Một lúc lâu sau, chấn động kịch liệt bên ngoài mới tạm dừng, quả chuông từ trên không trung rơi xuống, đập vào trong rừng núi, lăn lông lốc kêu leng keng suốt ba bốn dặm rồi mới đừng lại.

 

Hứa Ứng khó nhọc leo ra khỏi miệng chuông, ngồi bên rìa quả chuông, hai chân vẫn còn loạng choạng, thân thể run lẩy bẩy. Một lúc lâu sau y mới lấy lại sức, nối lại xương cốt cho Ngoan Thất đã bị rung tới mức nằm bẹp một chỗ.

 

Trong lúc nghiêng ngả vừa rồi, xương cốt trên người Ngoan Thất đều bị xô lệch, may thay Hứa Ứng là người bắt rắn, cho nên y nối liền xương cốt cũng không khó khăn gì.

 

Ngoan Thất đi tới bên cạnh Hứa Ứng, nhìn Vô Vọng sơn đang rạn nứt từ giữa núi, khóc không ra nước mắt, miệng lẩm bẩm: “Ta mất nhà rồi...”

 

Sau lưng bọn họ, đám đậu binh giáp vàng còn sống quỳ hai chân xuống đất, quay về phía thi thể đồng bọn, khóc lóc ngập trời. Chấn động thần thông vừa rồi đã khiến rất nhiều đậu binh bị ép thành bã đậu, chết oan chết uổng. Có điều, đám còn sống cũng phải hơn nửa, có tới ba bốn trăm người.

 

Đột nhiên một tiên đậu binh đứng dậy, đá đám đồng bọn còn đang khóc lóc một cái rồi la lớn: “Đại trượng phu sống trên đời là phải da ngựa bọc thây, kiến công lập nghiệp, sao lại khóc lóc như đàn bà con gái như vậy? Đứng hết dậy cho ta? Các ngươi quên công ơn bồi dưỡng đắng cay khổ sở của Đãng Thiên phủ chủ rồi à?”

 

Đám đậu binh phấn chấn như tiêm máu gà, ai nấy bừng bừng ý chí.

 

Hứa Ứng kinh ngạc quan sát bọn chúng, đám đậu binh này có thể sống sót sau đợt xung kích khủng khiếp như vậy, chứng tỏ bọn chúng không yếu ớt như mình tưởng.

 

Ngược lại mỗi người trong đám đậu binh đều rất mạnh, có thực lực bất phàm!

 

“Sau khi Chu Vũ Bà luyện bọn chúng thành đậu binh chắc chắn đã rèn luyện không ngừng, nâng cao chiến lực của đám đậu binh này.” Hứa Ứng thầm nghĩ.

 

“Ngài chuông, ngươi không sao chứ?”

 

Hứa Ứng gọi hai tiếng, giọng nói uể oải của quả chuông mới vang lên: “A Ứng, ta vốn bị thương, nay lại càng nặng, cần trốn vào Nê Hoàn động thiên của ngươi để chữa thương.”

 

Nó lảo đảo bay lên, càng ngày càng nhỏ, đột nhiên chui vào sau đầu Hứa Ứng, biến mất không còn tăm hơi.

 

Một khắc sau, quả chuông loạng chà bay vào bí tàng Nê Hoàn của Hứa Ứng, lơ lửng trong Nê Hoàn động thiên.

 

“Ngài chuông bị thương rồi, trước mắt chỉ có thể dựa vào chính chúng ta. Kỳ quái, rốt cuộc là người phương nào đang giao chiến? Thần thông cường hãn tới mức này, chỉ dư âm xung kích thôi cũng khiến ngài chuông bị thương nặng hơn!”

 

Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, thần thông như vậy, uy lực đã vượt xa na tiên áo trắng, thật sự quá cường hãn.

 

Trong số những cường giả mà y biết, không mấy người chống chọi được quái vật dưới lòng đất, từ biểu hiện của na tiên áo trắng, có lẽ cũng không phải đối thủ của quái vật dưới lòng đất. Quả chuông trong thời toàn thịnh thì chắc chắn là có thể, thiếu nữ trong quan tài đương nhiên cũng có thể.

 

Còn lão già mặt mày ủ rũ, chắc cũng có thể làm được.

 

Những người khác thì không có bản lĩnh như vậy.

 

 

 

“Lần này Chu gia phái không ít người tới đây, cầm đầu là Thứ sử Chu Hành, còn có cả bà lão tên Chu Vũ Bà này nữa, đều là cao thủ của Chu gia. Chẳng lẽ lão tổ của Chu gia ra tay, giao chiến với con quái vật khổng lồ dưới lòng đất?”

 

Hứa Ứng cực kỳ động tâm, quái vật khổng lồ dưới lòng đất rất có thể là chủ nhân của Nê Hoàn cung, còn lão tổ cao giọng nói lại là người bắt rắn đã đi vào căn nhà đá hơn ba trăm năm trước, cũng tức là truyền nhân của chủ nhân Nê Hoàn cung. Trận chiến giữa bọn họ sẽ đặc sắc tới mức nào?

 

Y chỉ hận không thể lập tức quay về Vô Vọng sơn quan sát, nhưng chỉ một đợt dư âm thần thông xung kích cũng khiến bọn họ suýt nữa mất mạng, huống chi tới gần quan sát?

 

“Không nên ở lại đây quá lâu, e rằng chẳng mấy chốc người của Chu gia sẽ tìm đến nơi này!”

 

Hứa Ứng nhìn bốn phía xung quanh, nhưng lại thấy đâu đâu cũng có cây cối to lớn tới mức khó mà tin nổi. Còn những dãy núi lúc trước lại trở nên hùng vĩ tới khó mà hình dung, không thể vượt qua được!

 

“Các ngươi không được đi!”

 

Đám đậu binh ngăn Hứa Ứng và Ngoan Thất lại, tên đậu binh cầm đầu nói: “Đãng Thiên Phủ chủ căn dặn, các ngươi phải ở lại đây, đợi Phủ chủ!”

 

Đột nhiên một đậu binh chỉ lên trời hô to: “Người khổng lồ hai chân tới rồi!”

 

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bầy chim xanh không biết tên phát hiện ra bọn họ, đang bay về phía này. Đám chim xanh này là giống chim dị chủng của cõi âm, Hứa Ứng là người bắt rắn, đã thấy nhiều loại chim chóc muông thú, nhưng chưa bao giờ thấy loại dị điểu màu xanh lam như vậy.

 

Chỉ thấy bầy chim hạ xuống rào rào, lao về phía bọn họ. Đám dị điểu này chẳng khác nào thần linh trong truyền thuyết viễn cổ hồng hoang, khoác cặp cánh sặc sỡ, mình đồng da sắt, có hình thể to hơn bọn Hứa Ứng tới ngàn vạn lần!

 

Chúng đặt chân xuống là đất đai rung chuyển, vỗ cánh chim là cuồng phong gầm thét!

 

Dưới cái mổ của chúng, đám đậu binh hoàn toàn không có sức chống cự, xương cốt gãy nát, bị nuốt sạch cả người, đi đời nhà ma!

 

Xung quanh Hứa Ứng, khắp nơi đều là đậu binh cuống quýt chạy trốn, kêu khóc không ngừng, cứ như đại kiếp nạn diệt thế sắp diễn ra.

 

Một con dị điểu mổ xuống, cắt đậu binh bên cạnh Hứa Ứng thành hai nửa, cái chết cực kỳ thê thảm, một nửa thân thể của hắn bị con dị điểu trực tiếp nuốt lấy, nửa thân thể còn lại vẫn kêu gào thảm thiết.

 

Cũng có đậu binh xốc lại tinh thần, hai tay cầm kiếm xanh, giao chiến với dị điểu. Nhưng loài chim này vốn không phải vật phàm mà là dị chủng tới từ núi non trong cõi âm, không sợ đao kiếm, cứ một mỏ một người, mổ chết đám đậu binh dám phản kháng!

 

Cuối cùng Hứa Ứng cũng tỉnh táo lại, lập tức cao giọng hô: “Tiểu Thất, đi mau!”

 

Ngoan Thất sống bao lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng đáng sợ đến vậy, hét lên một tiếng rồi vội vàng đuổi theo Hứa Ứng!

 

Sau lưng hắn, một con dị điểu cúi đầu kêu gào lao tới, mổ vào đuổi Ngoan Thất, xách hắn lên. Hứa Ứng hét lớn, tung người nhảy lên, tới chỗ đầu chim, giơ chân quét sang.

 

Sau lưng y hiện lên Tượng Vương thần thể cao cỡ hai hạt đậu, cũng giơ chân đá ngang ra như y.

 

 

 

“Đùng!”

 

Con dị điểu kia bị đá lệch mỏ, vứt Ngoan Thất ra, nhưng lực phản chấn dữ đội cũng khiến Tượng Vương thần thể sau lưng Hứa Ứng bị chấn tan, hóa thành làn sương máu tiêu tán.

 

Hứa Ứng vừa sợ vừa giận, sau khi hạ xuống lại thấy con dị điểu kia thò móng vuốt ra, lập tức dùng chiêu Cự Mãng Phiên Thân, ba xà to bằng ngón tay quấn quanh người y, bộp bộp bộp, cuốn lấy hai chân con dị điểu!

 

“Ngã cho ta!” Hứa Ứng hét lớn.

 

Hai chân con dị điểu kia phát lực, không ngờ lại đánh gãy Ba Xà do khí huyết của y biến thành.

 

Hứa Ứng ngơ ngác.

 

Ba Xà là y tham khảo bức vẽ đạo tượng Ba Xà trong [Ba Xà chân tu], tìm hiểu được hình tượng đại đạo, nhưng lại bị một con chim không biết tên mổ vỡ!

 

Mắt thấy y sắp bị dị điểu mổ chết, Ngoan Thất lao ngang sang, đuôi quấn lấy Hứa Ứng, lao vun vút đi, tránh khỏi cú mổ của con dị điểu kia!

 

“Yển hộ Hứa công tử chạy trốn!” Một tên đậu binh hô to.

 

Mấy chục đậu binh giáp vàng lao tới, dũng mãnh quên mình, lao về phía đám dị điểu xanh lam đang truy kích Hứa Ứng, ai nấy liều mạng chém giết.

 

Dị điểu xanh lam đại khai sát giới, tứ chi của đám đậu binh bay tứ tung, chẳng khác nào chiến trường địa ngục!

 

“Hộ tống Hứa công tử!”

 

Đám đậu binh giáp vàng dồn dập lao tới, vung vẩy thanh kiếm màu xanh, liều mạng chém giết với đám chim khổng lồ, rồi lần lượt ngã xuống.

 

Hứa Ứng ngơ ngác, cảnh tượng này khiến y hơi cảm động.

 

“Tiểu Thất, thả ta xuống.” y nói khẽ.

 

Ngoan Thất nghe vậy, duỗi đuôi ra, thả y xuống.

 

Hứa Ứng bước từng bước trở lại, không bỏ trốn nữa. Ngoan Thất thúc giục: “A Ứng, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Chúng ta đi mau!”

 

Hứa Ứng lắc đầu, trầm giọng nói: “Ta mở được bí tàng Nê Hoàn, đã là na sư. Để ta nghĩ cách suy ngược na thuật Tát Đậu Thành Binh xem sao, không thể để đám đậu binh này hy sinh vô ích vì chúng ta được!”

 

Đột nhiên, y điều động Nê Hoàn động thiên, sau đầu lập tức hiện lên một khoảng không gian hỗn độn, vén lớp mây mù hỗn độn, để lộ Nê Hoàn động thiên.