Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 7: Chuyện Nại Hà Đổi Đường



Tiếng nổ như trời long đất lở vang lên dưới ngọn núi, dòng nước Nại Hà đã thôn tính toàn bộ chân núi, nước sông dâng trào càng lúc càng cao, bắt đầu tràn lên trên núi, gặm nhấm mọi thứ dọc đường!

 

Hứa Ứng và xà yêu Ngoan Thất một trước một sau lao vào trong gian miếu đổ nát, đột nhiên cảm thấy xung quanh biến thành cực kỳ lạnh giá, xà yêu mơ mơ màng màng suýt nữa bị đông cứng tới mức chìm vào ngủ đông.

 

“Ngoan Thất, mau thôi thúc khí huyết, nếu không sẽ chết cóng đấy!” Hứa Ứng lớn tiếng nhắc nhở.

 

Bọn họ điều động khí huyết, làm ấm thân thể, nhưng luồng hàn khí kia vẫn chui vào tận cốt tuỷ, kể cả khí huyết cũng khó lòng khu trừ.

 

Hứa Ứng run rẩy thôi thúc Đại Nhật Luyện Thể, thân thể mới ấm hơn một chút.

 

Hai tay y chập lại trước ngực, đột nhiên đan vào nhau, một ánh lửa lóe lên từ lòng bàn tay, châm lại lửa trại đã sắp tắt.

 

Một người một rắn đi tới bên cạnh đống lửa, chỉ thấy màu sắc của ngọn lửa kia bỗng trở thành xanh léT, thi hoảng trong ngọn lửa xanh lá lại có từng gương mặt già nua hiện lên, con mắt trắng dã, kêu gào thảm thiết nhưng lại không có âm thanh, khiến người ta cực kỳ kinh hãi!

 

“Chẳng trách cái miếu này hoang tàn như vậy, phong thuỷ nơi này không tốt!” Xà yêu Ngoan Thất sợ tới mức run rẩy.

 

Dưới chân núi, một nam nhân áo vàng dẫn theo năm quái nhân đang chạy như bay lên đỉnh núi.

 

“Chân dương khí huyết, âm tà bất xâm!”

 

Nam nhân áo vàng vừa chạy vừa lẩm bẩm, đột nhiên trong cơ thể hắn bắn ra chân dương khí nồng đậm, bức lui tà khí âm khí do Nại Hà mang tới.

 

Khí huyết chân dương của hắn cực kỳ hùng hồn bá đạo, bốn phía như trong một lò lửa lớn, nóng bức khó chịu, nhưng ẩn chứa yêu khí dày đặc.

 

Bị yêu khí của hắn quấy nhiễu, năm quái nhân bên cạnh đều không khống chế được hiện ra nguyên hình, hóa thành từng yêu vật hình thể khổng lồ.

 

Nam nhân áo vàng này chính là sơn thần của ngọn núi này, tên là Hoàng Tư Bình, lúc bình thường sinh sống trong miếu sơn thần, được tôn là Thạch Sơn Thần. Năm quái nhân dưới trướng hắn là yêu quái bảo vệ miếu sơn thần, đơn giản là những yêu vật như con hoẵng, chồn hoang, chó hoang, mèo rừng.

 

Bọn họ canh giữ trên núi đá, phụng lệnh Thành Hoàng truy tìm tung tích Hứa Ứng, nửa đêm định về miếu sơn thần, không ngờ lại nghe tiếng voi gầm của xà yêu Ngoan Thất khi đột phá, cho nên tìm tới.

 

 

 

Bọn họ vừa lên trên núi thì Nại Hà đã ập tới mãnh liệt, trực tiếp cắt đứt đường lui của họ, không còn cách nào khác đành phải chạy lên trên núi.

 

Thạch Sơn Thần Hoàng Tư Bình thống lĩnh đám yêu quái tăng tốc, nhưng làn nước của Nại Hà dâng lên quá nhanh, chẳng bao lâu sau đã nuốt trọn một con hồ yêu!~

 

Hồ yêu kia rơi vào trong nước, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà da lông máu thịt đã tan rã, chỉ còn lại một bộ xương khô bị làn sóng cuốn đi.

 

Đám yêu quái tê dại da đầu, liều mạng bỏ chạy, dưới ánh trăng chỉ thấy cách đó không xa cũng có bóng người lay động. Thạch Sơn Thần Hoàng Tư Bình nhìn sang, không khỏi ngạc nhiên: “Lũ thần ngọn cỏ trong mấy thôn xóm ở đường Đặng gia, dãy núi Ngũ gia với bến đò Lão! Chết cũng đến đây!”

 

Thần linh trong thôn trấn là thần ngọn cỏ, tức là người có đức sau khi chết đi, hồn phách phong thần, nhập vào trong tượng thần. Còn Hoàng Tư Bình là đại yêu tu chân, luyện thành tầng thứ bảy võ đạo, được phong làm sơn thần, có thể nói là thân thể thành thần.

 

Hai bên tuy đều hấp thu hương khói của lê dân, hưởng dụng tế lễ, nhưng lại khác biệt về bản chất.

 

Đám thần ngọn cỏ kia liều mạng bỏ chạy, từng người bị cuốn vào sóng nước Nại Hà, tượng thần tan nát, hồn phách bị Nại Hà cuốn đi, không còn bóng dáng.

 

Bốn yêu quái xung quanh Thạch Sơn Thần Hoàng Tư Bình cũng không trốn nổi, lần lượt bị Nại Hà nuốt trọn.

 

Hoàng Tư Bình chạy gần tới gian miếu đổ nát, lại thấy ở một phía khác của gian miếu cũng có người lao tới, lại là một nam tử mặc trang phục của quan lại, một bộ quần áo đỏ đen.

 

Hai người đối mặt, đều thấy kinh ngạc, vào tư thế phòng bị.

 

“Hóa ra là giám ngục Vi đại nhân.” Lông vàng trên mặt Thạch Sơn Thần Hoàng Tư Bình run run.

 

Vị quan lại mặc quần áo đỏ đen chính là người đã cứu giúp Đinh Tuyền, tên là Vi Chử, là một trong tám vị quan giám ngục ở Linh Lăng huyện. Ban sáng, hắn thống lĩnh hai vị quan giám ngục khác truy đuổi Hứa Ứng, cứu Đinh Tuyền. Nhưng truy đuổi suốt vẫn không tìm thấy Hứa Ứng.

 

Hắn cũng nghe tiếng voi gầm lúc xà yêu Ngoan Thất đột phá nên mới chạy tới, vừa lên núi thì gặp phải Nại Hà đổi đường, nước sông nuốt trọn hai vị đồng liêu của hắn!

 

Chết liền hai vị Na Sư, khiến trong lòng Vi Chử cũng cực kỳ kinh hãi.

 

 

 

“Hóa ra là Thạch Sơn Thần.” Vi Chử khóe mắt run run, ngoài cười nhưng trong không cười.

 

Thành Hoàng và huyện lệnh Chu Dương vốn bất hòa, cả hai đều muốn nắm giữ Linh Lăng, minh tranh ám đấu đã rất nhiều năm, vì vậy quan lại ở Linh Lăng và chư thần dưới trướng Thành Hoàng cũng có phần đối chọi.

 

Đặc biệt là bản án Hứa Ứng giết thần lần này, khiến cho hai bên giương cung bạt kiếm, đều hạ lệnh tất sát đối với thế lực của đối phương!

 

Vi Chử không sợ bất cứ thần ngọn cỏ nào, nhưng Thạch Sơn Thần Hoàng Tư Bình là yêu vương phong thần, thực lực cường đại, có thể nói là kình địch của hắn!

 

Sau lưng Thạch Sơn Thần Hoàng Tư Bình dắt một thản nhiên Trảm Mã Đao dài một trượng làm bằng tinh cương bách luyện, hắn nắm lấy vỏ đao, tăng thêm can đảm, nói: “Nại Hà đổi đường, chúng ta đang gặp tai họa ngập đầu. Vi đại nhân, nếu chúng ta giao đấu sẽ là lưỡng bại câu thương, nhưng nếu liên thủ hợp tác còn có đường sống. Ngươi thấy sao?”

 

Vi Chử nhíu mày nhìn về phía sau Hoàng Tư Bình, Nại Hà vẫn đang dâng lên, có thể thấy đã sắp nuốt trọn nơi này, bây giờ chỗ cao nhất trên núi đá chính là căn miếu đổ nát trước mặt.

 

Nếu như bọn họ khai chiến, rất có khả năng sẽ rơi vào trong nước, chết oan chết uổng.

 

Vi Chử gật đầu nói: “Đại nạn lâm đầu, chúng ta nên hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, không nên nhắc tới những ân oán trước đây.”

 

Hai người đi vào căn miếu đổ nát, chỉ thấy một tn và một con rắn lớn đang ngồi bên đống lửa sưởi ấm, ngọn lửa đó xanh mướt, có quỷ hồn không ngừng nhô ra trong ánh lửa.

 

“Nghi phạm Hứa Ứng, có nhận ra bản quan không?” Vi Chử nói với vẻ già dặn, mang đầy uy thế quan sai.

 

Hứa Ứng vội vàng cầm lấy bạc trong áo, cảnh giác nói: “Vi lão gia, ta không có tiền cho ngươi đâu.”

 

Y đã thấy quan lại vơ vét tiền của, dân đen thường phải vừa mỉm cười vừa giơ hai tay dâng tiền của lên, quan lại không nhìn vào tiền, ra vẻ cực kỳ do dự, tay thì lặng lẽ cất tiền đi, nhưng vẫn nói lần sau không được làm như vậy.

 

Trước đây Hứa Ứng không có tiền, bây giờ lần đầu lấy được mấy lạng bạc vụn, định chạy trốn sang chỗ khác để làm tiền hồi môn lấy vợ, không muốn đưa cho hắn.

 

“Điêu dân! Trong tay áo ngươi là cái gì?” Vi Chử cười lạnh nói: “Bản quan luyện được hỏa nhãn kim tinh, trên người ngươi có bạc hay không, ta nhìn cái là biết! Chẳng qua bản quan không thể nhận bạc của ngươi. Ngươi phạm phải bản án quá lớn, bản quan không thể tha tội cho ngươi được. Huyện lệnh lão gia đã căn dặn, phải lấy mạng nhà ngươi.”

 

Hứa Ứng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu khá vui vẻ: “Lão gia muốn mạng không muốn tiền thì tốt rồi. Muốn mạng thì ta đánh chết lão gia, đòi tiền thì ta thật sự không muốn đưa.”

 

---------------

 

Vi Chử hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Hoàng Tư Bình nói: “Thạch Sơn Thần muốn mạng hay muốn tiền?”

 

“Tiền với mạng, ta đều muốn!” Hoàng Tư Bình vẻ mặt hờ hững nói: “Thành Hoàng đã căn phải lấy mạng hắn, ta làm việc cho Thành Hoàng, đương nhiên không tiện đòi tiền. Giết chết hắn rồi ta vơ vét tiền bạc trên thi thể hắn, không thể làm không công được!”

 

Vi Chử híp mắt, lạnh lẽo đưa tay vào tay áo, cười nói: “Tên dân đen loạn Hứa Ứng giết Tưởng viên ngoại, đây là vụ án của dương gian.”

 

Lông vàng trên mặt Hoàng Tư Bình rung rung, bàn tay nắm chặt lấy thanh trảm mã đao bằng tinh cương: “Thần ở khu ruộng Tưởng gia là được Âm Đình phong thần, Hứa Ứng giết thần linh là vi phạm luật pháp âm phủ.”

 

Vi Chử ngoài cười nhưng trong không cười, rút bàn tay ra khỏi tay áo, nói: “Nại Hà đang chảy tới, hợp tác thì cùng có lợi, đấu đá nhau thì đôi bên cùng bị thương. Thạch Sơn Thần, chúng ta đều lùi lại một bước, đợi Nại Hà qua đi rồi mới tranh chấp, thấy sao?”

 

Hoàng Tư Bình lặng lẽ gật đầu.

 

Vi Chử ngồi xuống bên đống lửa, liếc mắt nhìn Hứa Ứng nói: “Ngươi là người bắt rắn, cũng có chút bản lĩnh, sao lại làm tội phạm.”

 

Ánh mắt Hứa Ứng vẫn nhìn những quỷ hồn bị thiêu đốt kêu gào thảm thiết trong ngọn lửa, khóe miệng nhúc nhích: “Thần lão gia và quan lão gia không cho đường sống, thảo dân đành phải giết chết thần lão gia và quan lão gia, tự tìm đường sống cho mình.”

 

Hoàng Tư Bình ngồi đối diện Vi Chử, nở nụ cười hiếm thấy: “Hứa đại thiện nhân, ngươi có tư chất mất đầu bẩm sinh đấy.”

 

Vi Chử cười nói: “Đây là yêu tính. Hứa Ứng, yêu tính của ngươi rất khó thuần phục, sớm muộn gì cũng phạm tội. Ngươi nhìn Thạch Sơn Thần xem, hắn được thuần phục rất tốt.”

 

Hoàng Tư Bình thản nhiên nói: “Vi đại nhân, ngươi làm chó cho Chu gia, ta làm chó cho Âm Đình, chúng ta là cá mè một lứa, sao phải chó chê mèo lắm lông?”

 

Vi Chử mỉm cười, không mấy để ý.

 

Hứa Ứng đứng dậy nhìn ra ngoài miếu, chỉ thấy nước lũ cuồn cuộn, vẫn đang dâng lên, đã tới cửa căn miếu. Tốc độ nước dâng đang chậm lại, nhưng không bao lâu sau sẽ nhấn chìm căn miếu.

 

Y nhìn quanh bốn phía, ngoài căn miếu này đã không có chỗ cao hơn để tránh né Nại Hà.

 

“Hai vị lão gia có biết rốt cuộc Nại Hà đổi đường là sao không?” Hứa Ứng quay người lại, dò hỏi.

 

Hoàng Tư Bình và Vi Chử đang ngồi trước ngọn lửa ma quái, sưởi ấm, sắc mặt hai người đều bị nhuộm thành màu xanh lục.

 

Nụ cười của Vi Chử đã nhuốm vẻ âm u, nói: “Người xưa kể lại, cõi âm có một dòng sông tên là Nại Hà, là con sông vận chuyển hồn phách người chết, con sông này tự có quy luật vận hành riêng trong cõi âm, sẽ không dễ dàng đổi đường. Có thể khiến Nại Hà đổi đường, chỉ có một chuyện.”

 

Hứa Ứng dò hỏi: “Chuyện gì?”

 

Con mắt Vi Chử phản chiếu ánh lửa, tạo thành màu xanh lục, cười híp mắt nói: “Dương gian có rất nhiều người chết.”

 

Hứa Ứng không hiểu: “Vì sao có rất nhiều người chết thì Nại Hà lại đổi đường?”

 

 

 

Vi Chử không đáp.

 

Hoàng Tư Bình nói: “Nại Hà là con sông tiếp đón linh hồn người chết, vốn dĩ ở mỗi nơi trên dương gian đều có nhánh sông Nại Hà, số lượng người chết mỗi ngày có hạn, có thể tiếp đón từ từ qua các nhánh sông của Nại Hà. Nhưng nếu có rất nhiều người chết, vượt qua con số trước đây, nhánh sông Nại Hà không thể tiếp đón nổi, dòng sông chính của Nại Hà sẽ đổi đường!”

 

Hắn dừng lại một chút rồi lên tiếng tiếp: “Nói cách khác, hướng mà Nại Hà chảy tới đã xảy ra chuyện gì khiến rất nhiều người chết.”

 

Hứa Ứng nhìn theo hướng Nại Hà chảy tới, đó là phương tây.

 

“Rốt cuộc phía tây Linh Lăng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Nại Hà ở cõi âm lại chạy tới dương gian?”

 

Hứa Ứng tiếp tục dò hỏi: “Chẳng phải âm dương có trật tự à? Cõi âm là cõi âm, dương gian là dương gian, mỗi bên có đạo lý vận hành riêng, vì sao Nại Hà lại xâm lấn dương gian?”

 

“Hỏi rất hay!” Vi Chử khen nhưng không hề trả lời, vì hắn cũng không biết đáp án.

 

Hoàng Tư Bình cũng im lặng.

 

Ngoan Thất không nhịn được nói: “Cõi âm xâm lấn dương gian đã xảy ra từ rất lâu trước kia rồi. Chuyện Nại Hà đổi đường cũng xảy ra nhiều lần, tám trăm năm trước cũng có một lần Nại Hà đổi đường, cõi âm xâm lấn dương gian. Sau đó năm Thiên Bảo thứ mười bốn lại xảy ra một lần Nại Hà đổi đường.”

 

Vi Chử và Hoàng Tư Bình cùng nhìn sang phía hắn, ánh mắt nghi hoặc.

 

Năm Thiên Bảo thứ mười bốn Đông Bình Quận Vương phản loạn, chết rất nhiều người, đúng là sẽ khiến Nại Hà đổi đường. Nhưng tám trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì, ngay cả lão yêu quái như Hoàng Tư Bình cũng không biết.

 

Vì sao một con xà yêu nho nhỏ như Ngoan Thất lại hiểu rõ như vậy?

 

“Nhà ta có rất nhiều sách, ta thích đọc sách.” Ngoan Thất nho nhã nói: “Ông cháu ba đời nhà ta đều thích đọc sách, ba trăm năm qua cất giữ vô số sách vở. Ta gia học uyên thâm, là thế gia thư hương...”

 

Vi Chử ngắt lời hắn, nói: “Đọc sách có tác dụng quái gì? Có làm quan được không?”

 

Ngoan Thất uất ức, không nói tiếp.

 

Rốt cuộc nước sông Nại Hà cũng tràn vào trong miếu, đám người Hứa Ứng lập tức đứng dậy, ai nấy nhảy lên nóc miếu.

 

Nhưng bọn họ cũng biết, nếu mặt nước của Nại Hà lại dâng lên, chắc chắn sẽ nhấn chìm căn miếu này, nước sông Nại Hà sẽ hòa tan máu thịt của bọn họ!

 

Con mắt Vi Chử lấp lóe, liếc mắt nhìn Hứa Ứng, Hoàng Tư Bình và xà yêu Ngoan Thất, thầm nghĩ: “Tuy Nại Hà sẽ thôn tính máu thịt, nhưng không cách nào hòa tan xương cốt. Nếu nước sông còn dâng lên, vậy thì chỉ có cách giết chết bọn chúng, lấy xương cốt của chúng làm đá kê chân!”

 

Hắn đột nhiên chú ý thấp ánh mắt Hoàng Tư Bình cũng lấp lóe, lén lút quan sát mình, tâm thần tập trung cao độ: “Chắc chắn Thạch Sơn Thần cũng suy nghĩ như ta!”

 

 

 

Nước càng lúc càng dâng cao, dần dần tràn vào gian miếu và Đại Hùng bảo điện, sân sau cũng có nước sông Nại Hà đổ vào, làn nước đã sắp tới chỗ cái giếng dưới quả chuông trong căn đình.

 

Vi Chử đang định ra tay giết người, lấy thi thể làm chỗ đặt chân, đột nhiên trong miếu có ánh sáng rực rỡ lóe lên, chiếu rọi lên trời, khiến mọi người gần như không mở mắt ra được!

 

Thần quang rực rỡ đó xông lên giữa không trung, đột nhiên nổ tung!

 

“Boong ~”

 

Tiếng chuông vang dội lan truyền, hào quang bộc phát hóa thành một quầng sáng hình quả chuông khổng lồ, che khắp bốn phía xung quanh căn miếu, tiếng chuông ngân ép lui nước sông Nại Hà bốn phía xung quanh!

 

Trên nóc căn miếu, đám người Hứa Ứng kinh ngạc, nhìn bốn phía xung quanh, nhưng lại thấy bốn phía xung quanh căn miếu là một quả chuông khổng lồ hữu hình vô chất, là một bức tường ánh sáng dày đặc!

 

Trên bức tường ánh sáng hiện lên hoa văn kỳ lạ, không ngừng hiện lên rồi biến mất, tạo thành các hình thù khác nhau.

 

Còn bên ngoài quả chuông ánh sáng này, nước sông Nại Hà cuồn cuộn dâng lên, càng lúc càng cao, nước lũ ập tới, những gương mặt ác quỷ dữ tợn không ngừng va vào vách chuông, bị quả chuông lớn rung động đánh tan thành làn khói xanh!

 

Đám người Hứa Ứng chỉ cảm thấy nhiệt độ lại ấm áp trở lại, không lạnh lẽo thấu xương như vừa rồi.

 

“Là quả chuông trong gian đình ở sân sau!”

 

Hứa Ứng hiểu ra, nhìn về phía gian đình, chỉ thấy trong đình có hào quang rực rỡ tỏa ra từ bên dưới quả chuông đồng rỉ sét loang lổ.

 

Đám người nhảy từ trên nóc nhà xuống, đi tới bên gian đình, Vi Chử nghi hoặc nói: “Không ngờ trong căn miếu hoang này lại có một bảo vật quý giá như vậy, nhưng vì sao bảo vật này lại bị treo ở đây, không ai lấy đi?”

 

Đột nhiên, núi đá dưới chân họ bắt đầu rung chuyển kịch liệt!

 

Ba người Hứa Ứng vội vàng giơ tay bám lấy cây cột trong đình nghỉ chân mới có thể ổn định thân hình, ai nấy nghi hoặc không thôi.

 

Quả chuông đồng treo trong căn đình càng tỏa hào quang càng rực rỡ chói mắt, hào quang chiếu vào trong giếng, bóng tối dưới đáy giếng bị rọi sáng. Hứa Ứng đột nhiên nhìn thấy dưới đáy giếng có từng miếng vảy đen nhánh khổng lồ đang trượt qua!

 

Đó là thân thể của một con quái vật khổng lồ!

 

Y đi tới bên cạnh giếng, quan sát kỹ lưỡng.

 

Đột nhiên lớp vảy đen nhánh không di chuyển nữa mà kéo sang hai bên.

 

Trong cái giếng đen kịt, một con mắt xanh lam với phần đồng tử dọc đã lấp đầy đáy giếng, lặng lẽ nhìn y.

 

Vô số tiếng thì thầm tràn ngập đầu óc Hứa Ứng, khiến trong đầu y lập tức có thêm ngàn vạn ý nghĩ.