Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 8: Quan Tài Trong Giếng, Thiên Thần Ngoài Miếu



Hoàng Tư Bình, Vi Trử và xà yêu Ngoan Thất thấy Hứa Ứng ngây ngốc nhìn trừng trừng vào đáy giếng, cũng lao nhao nhìn xuống.

 

Một người một thần một yêu, ánh mắt tiếp xúc với con mắt khổng lồ trong giếng, con ngươi cũng ngây dại, trợn trừng nhìn con mắt trong giếng.

 

Con mắt khổng lồ kia như có một loại lực lượng kỳ dị, khiến bọn họ đã nhìn vào nó là khó mà dứt ra được.

 

Đột nhiên, tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên, đánh thức đám người Hứa Ứng.

 

Hai người một thần một yêu nhìn nhau chằm chằm, chi thấy trên tay trên người mình dính đầy máu, đang cầm sợi dây xích thô to trong giếng, ra sức kéo ra ngoài!

 

Xà yêu Ngoan Thất không có tay, nhưng nó lấy đuôi quấn lấy sợi xích kéo ra ngoài.

 

Đây xích trong giếng đã bị bọn họ kéo ra mấy chục trượng, không ngờ đoạn sau của sợi xích lại dính đầy máu đen, mùi tanh hôi nồng nặc, khiến người ta buồn nôn.

 

Đồng thời, còn có mười mấy bộ xương người bị kéo lên!

 

Mọi người sởn cả tóc gáy.

 

Bọn họ thậm chí không biết mình mất đi thần trí lúc nào, cũng không biết đầu óc mình bị thứ gì khống chế, không biết mình kéo bao lâu, lại càng không biết xiềng xích bên dưới đang khóa thứ gì!

 

Bọn họ chỉ cảm thấy xiềng xích cực kỳ nặng nề, hơn nữa càng ngày càng tặng, cứ như bên dưới buộc thứ gì đó.

 

Trong giếng, con mắt khổng lồ đã đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ có huyết thủy dâng trào, bọt khí nổi lên sùng sục, huyết thủy càng lúc càng dâng cao, đã lên tới miệng giếng!

 

Đám người Hứa Ứng vội vàng buông sợi xích ra, tiếng chuông lại vang lên, xiềng xích rơi rầm rầm vào trong giếng, huyết thủy trong giếng cũng tự hạ xuống.

 

Đột nhiên trong giếng vang lên một tiếng thở dài yếu đuối, hết sức dễ nghe, cứ như trong giếng có một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân than thở về nỗi bất hạnh của bản thân, không thể thoát khỏi chiếc giếng này.

 

Âm thanh này càng êm tai, đám người Hứa Ứng càng sởn tóc gáy.

 

Hứa Ứng đứng bên cạnh giếng nhìn xuống dưới, chỉ thấy huyết thủy hạ xuống, xiềng xích đang khóa một chiếc quan tài, đang hạ xuống dọc theo thành giếng.

 

Một lát sau, quan tài rơi xuống đáy giếng.

 

Đáy giếng có một cái miệng hình tam giác, bên trong đầy răng nhọn, ngậm lấy cái quan tài rồi nuốt vào trong, xiềng xích như chòm râu treo trên mép con quái vật khổng lồ đó!

 

 

 

Trái tim Hứa Ứng đập thình thịch, chỉ thấy con quái vật khổng lồ kia nuốt xong cái quan tài là đi tới dưới giếng, há miệng ra.

 

Hứa Ứng vội vàng rụt đầu lại, kéo đuôi xà yêu Ngoan Thất bỏ chạy!

 

Hoàng Tư Bình và Vi Trử không hiểu, đột nhiên trong miệng giếng vang lên tiếng gầm kinh thiên động địa, khiến Hoàng Tư Bình và Vi Trử chấn động đến mức ai nấy kêu rên, tai mắt mũi miệng tràn trề máu tươi!

 

Trong giếng, con quái vật khổng lồ không đưa được chiếc quan tài ra khỏi đáy giếng, cực kỳ phẫn nộ, gầm lên kinh thiên động địa, thậm chí quả chuông đồng lớn bên trên cũng bị chấn động tới mức như lá liễu trước gió, lung lay bất định!

 

Toàn bộ ngọn núi đá cũng rung chuyển kịch liệt, như bị chấn động tới mức tan nát!

 

Cho dù Hứa Ứng và Ngoan Thất đã tránh khỏi đợt xung kích đầu tiên của tiếng gầm, nhưng dư âm khi tiếng gầm và chuông đồng va chạm vẫn hất bay y và Ngoan Thất, khiến cả hai văng đi mấy trượng!

 

Cùng lúc đó, Nại Hà bên ngoài căn miếu đổ nát cũng trở nên điên cuồng, mặt sông càng lúc càng cao, trong Nại Hà như có ma quái khổng lồ gì đó đang dời sông lấp biển, tấn công bức tường ánh sáng do hào quang của chuông đồng tạo thành!

 

Dưới tình hình nội ứng ngoại hợp, hào quang của quả chuông đồng trong đình ảm đạm, thậm chí bức tường ánh sáng bao phủ quanh núi đá cũng càng ngày càng mỏng manh, ánh sáng cũng càng lúc càng yếu ớt!

 

Hứa Ứng vận toàn bộ lực lượng, điều động khí huyết đối phó với tiếng gầm, lại dùng hết sức kéo xà yêu Ngoan Thất về phía Đại Hùng bảo điện.

 

Bên ngoài da thịt của y, khí huyết khuấy động, thậm chí từ trong lỗ chân lông chảy ra từng giọt máu nho nhỏ, nhuộm đỏ quần áo!

 

Xà yêu Ngoan Thất đã bị chấn động tới mức hôn mê bất tỉnh.

 

Hứa Ứng cắn chặt răng, con mắt đã chảy máu, trong lỗ mũi cũng có mùi tanh, máu tươi ấm áp chảy ra!

 

Tiếng gầm trong giếng không hề dừng lại, trong lỗ tai Hứa Ứng cũng có máu tươi chảy ra, tim đập như trống, dường như lúc nào cũng có thể nổ tung, mỗi bước đi lưu lại một vết chân dính máu, đi về phía Đại Hùng bảo điện.

 

Hứa Ứng khó khăn lắm mới đi tới Đại Hùng bảo điện, ngã quỵ xuống đất.

 

Trong Đại Hùng bảo điện, tiếng gầm nhỏ hơn nhiều, cuối cùng y cũng có cơ hội thở lấy sức.

 

“Răng rắc!”

 

Trên trời có hàn quang lóe lên, có vẻ như là một thứ binh khí sắc bén, chỉ có điều binh khí này lớn tới kinh người, chém thành một lỗ thủng trên quả chuông ánh sáng.

 

 

 

Nước sông Nại Hà lập tức chảy xuống qua lỗ hổng.

 

Hứa Ứng ngọ nguậy đứng dậy, nhìn ra ngoài, chỉ thấy trên Nại Hà, bốn phía xung quanh quả chuông ánh sáng có từng thân hình cao lớn nguy nga hiện lên mơ hồ, giống người mà không phải người, cầm binh khí khổng lồ tấn công bức tường ánh sáng hình quả chuông, tạo ra càng nhiều lỗ hổng!

 

Đó là những bóng người hùng vĩ như thiên thần, hoàn toàn khác với thần ngọn cỏ, yêu thần, liếc mắt nhìn thôi là trong đầu nảy sinh tạp niệm lộn xộn, có cảm giác kích động chỉ muốn quỳ xuống cúng bái!

 

Một bàn tay trắng bệch từ trong Nại Hà nhô ra, thò qua lỗ hổng trên không trung của căn miếu, mỗi ngón tay dài tới vài trượng, lướt qua Đại Hùng bảo điện.

 

Hứa Ứng nhanh chóng chạy ra phía sau điện, chỉ thấy bàn tay khổng lồ trắng bệch đó mò vào trong gian đình, nắm lấy quả chuông đồng, cố gắng tháo quả chuông đó ra.

 

“Boong~”

 

Tiếng chuông ngân nga, bàn tay khổng lồ chia năm xẻ bảy, máu thịt bắn tung tóe, một ngón tay rơi về phía Hứa Ứng, rầm một tiếng, đâm thủng Đại Hùng bảo điện, ghim vào cửa miếu.

 

Ngoài cửa căn miếu cũ nát có ánh lửa lập lòe, hiện ra văn tự kỳ dị, vặn vẹo như con muỗi, ẩn chứa năng lực khó mà tin nổi, châm lửa đốt ngón tay nhợt nhạt kia!

 

Hứa Ứng đang kinh hãi nhìn văn tự ngoài cửa, đột nhiên có một cái roi dài từ mặt sông bay ra, lướt qua đỉnh đầu y, ‘xoạt’ một tiếng quấn lấy phần móc của quả chuông, ra sức kéo ra ngoài.

 

Căn đình nghỉ chân treo quả chuông lập tức chia năm xẻ bảy!

 

Quả chuông lớn cũng bị kéo ra khỏi miệng giếng, tiếng gầm trong giếng càng nôn nóng.

 

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn cái roi đang nhanh chóng kéo về trên đỉnh đầu mình, từng khúc roi đều được tạo thành từ những gương mặt người nghiêm nghị, mỗi gương mặt đều khác biệt, hai mắt nhắm chặt.

 

Cây roi kỳ dị này kéo theo quả chuông đồng, rung rung bay qua Đại Hùng bảo điện, như rồng bay lượn.

 

Trên sông Nại Hà lại có từng dải lụa trắng bay tới, chui soàn soạt vào trong giếng!

 

Hứa Ứng thấy vậy, thầm suy nghĩ: “Hay là Nại Hà đổi đường không phải là ngẫu nhiên.”

 

Cảnh tượng trước mắt giống như có người cố ý khiến cho Nại Hà đổi đường, để có thể áp chế quả chuông lớn trong miếu hoang, nhằm giải cứu quan tài trong giếng!

 

“Có người muốn giải thoát quan tài trong giếng nên bất chấp, gây ra chuyện gì đó khiến rất nhiều người chết! Rốt cuộc trong quan tài đang mai táng ai?” Hứa Ứng nghĩ thầm trong lòng.

 

Chuông đồng như đã nổi giận, đột nhiên vang lên coong coong, đập vỡ cây roi, bay ra khỏi căn miếu.

 

---------------

 

Ngoài miếu tiếng sóng vỗ, tiếng chuông ngân vang lên liên miên.

 

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng người trên vách quả chuông ánh sáng lay động, đột nhiên một bóng dáng giống người mà không phải người nổ tung đầu, bị quả chuông chấn động tới mức tan nát!

 

Còn một bóng người khác giống người mà không phải người, thân hình đong đưa, máu thịt toàn thân đột nhiên tan sạch, tiếp đó cái bóng của bộ xương trên bên vách quả chuông ánh sáng cũng tan thành bột phấn!

 

Hứa Ứng thấy vậy cực kỳ kinh hãi, những bóng người này khiến y có cảm giác cực kỳ cường đại, thâm sâu khó lường, giống như ngọn núi Tu Di, vực sâu âm u!

 

Nhưng dưới đòn tấn công của quả chuông đồng này, bọn chúng lại chết rất nhanh chóng, còn đơn giản hơn đập chết con giun cái dế!

 

Nước sông Nại Hà cuồn cuộn đổ xuống từ bốn phương tám hướng, làn nước đã đi tới Đại Hùng bảo điện, Hứa Ứng không kịp nghĩ nhiều, kéo xà yêu Ngoan Thất tung người nhảy lên, lao qua lỗ thủng trên nóc Đại Hùng bảo điện, đặt chân lên nóc nhà.

 

Y nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy trong sân sau, Thạch Sơn Thần - Hoàng Tư Bình đang đứng trên thanh trảm mã đao của mình, trảm mã đao cắm xuống đất, nước sông Nại Hà đã lên tới bàn chân hắn.

 

Tai mắt mũi miệng của Hoàng Tư Bình đầy máu tươi, vị yêu thần này đã lộ vẻ tuyệt vọng.

 

Vừa rồi hắn và Vi Trử nhận ra chuyện hơi muộn, bị tiếng gầm trong giếng xung kích, cả hai đều bị trọng thương. Tới khi tỉnh táo lại thì nước sông Nại Hà đã chảy vào sân sau của căn miếu, khiến bọn họ không thể chạy vào Đại Hùng bảo điện tránh né.

 

Bây giờ nước sông Nại Hà vẫn đang dâng lên!

 

Nước sông tạt qua bàn chân hắn, máu thịt trên chân trái của Hoàng Tư Bình đã không còn, chỉ còn xương trắng!

 

Nước sông Nại Hà lại từ từ ăn mòn chân trái, không bao lâu sau chân trái của hắn sẽ trơ xương!

 

Chẳng mấy chốc, Nại Hà sẽ nuốt trọn Hoàng Tư Bình.

 

Trên một cây liễu khô héo ở sân sau, quan giám ngục Vi Trử cũng chẳng dễ chịu gì. Gốc cây đó đã mục nát, chỉ còn lại thân cây, hắn cũng phải làm theo Hoàng Tư Bình, đứng bằng một chân, có nén cơn đau từ bỏ một chân để đổi lấy tính mạng bản thân.

 

Nhưng cây liễu bị nước sông Nại Hà xô vào, lung lay như muốn đổ, có thể bị nhổ tận gốc bất cứ lúc nào, đến lúc đó hắn sẽ chết mà không có chỗ chôn!

 

Càng kinh khủng hơn là đầu của hắn không cao bằng Hoàng Tư Bình, cho dù cây liễu không bị xô đỏ thì hắn cũng chết trước Hoàng Tư Bình!

 

Ánh mắt Hứa Ứng nhìn vào cái giếng, chỉ thấy từng dải lụa trắng quấn vòng quanh sợi xích, kéo nó ra ngoài. Trong giếng, một chiếc quan tài đem từ từ bay lên, đã lên tới miệng giếng.

 

“Đám người này thành công rồi!” Hứa Ứng nghĩ thầm.

 

Quả chuông bị điệu hổ ly sơn, quan tài đã lên tới miệng giếng.

 

 

 

Ngay lúc này, một tia sáng mặt trời hiện lên, chiếu lên mặt thiếu niên.

 

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời đã nhô dần ở đằng đông, ánh lên gương mặt y rồi dần dần rọi sáng toàn thân y.

 

Nước sông Nại Hà đổ xuống càng ngày càng mờ nhạt, cả Nại Hà đang dâng trào mãnh liệt cũng phai nhạt, tiếng chuông thì càng lúc càng xa xăm, con sông lớn của cõi âm đột nhiên biến mất không còn tung tích ngay khi mặt trời lên!

 

Hứa Ứng nhìn ra chỗ xa hơn. Xa xa Nại Hà đang từ từ mờ nhạt rồi biến mất, chỉ để lại “con đường” bị ăn mòn giữa dãy núi.

 

Trong “con đường” này không còn chút sinh cơ nào, khắp nơi là cây cối khô héo mục nát, như bị đốt cháy khét lẹt.

 

Trong con sông cách đó không xa, còn có từng bộ xương trắng bị đánh dạt vào bờ, chồng chất lên nhau.

 

“Quả chuông đâu rồi? Đám người khổng lồ thì sao?”

 

Thiếu niên nhìn bốn phía xung quanh, không những Nại Hà không còn tung tích, quả chuông đồng cũng biến mất không còn tăm hơi, thân hình như thiên thần bao vây quanh miếu hoang chém giết với chuông đồng cũng biến mất không còn tăm hơi!

 

Sân sau của miếu hoang không một vệt nước, thậm chí ngọn lửa cũng không còn ánh sáng màu xanh lục, trở thành ngọn lửa bình thường.

 

Hứa Ứng lấy lại bình tĩnh, nhìn ra sân sau, chỉ thấy căn đình nghỉ chân trên giếng đã sụp đổ, cái giếng cũng trở lại tĩnh lặng, không có động tĩnh gì.

 

Trên miệng giếng là một thiếu nữ áo trắng đang ngồi, quay lưng về phía y, chậm rãi chải mái tóc rối tung.

 

Thiếu nữ quay đầu nhìn lại, đôi mắt giao với ánh mắt của Hứa Ứng, nở nụ cười yêu kiều, khiến Hứa Ứng cảm thấy năm tháng và ánh mặt trời thật tuyệt diệu.

 

Ánh mặt trời chiếu tới sân sau của căn miếu, thiếu nữ biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại một chiếc quan tài dựng bên cạnh giếng.

 

Bên cạnh quan tài là vài sợi xích sắt màu đen.

 

Đột nhiên quan tài bay lên, thoát khỏi xiềng xích, xé gió bay đi!

 

“Thứ bị trấn áp trong cái giếng này đã trốn thoát.”

 

Hứa Ứng nhớ lại dung mạo của thiếu nữ kia, thầm nghĩ: “Nhưng trông cô ấy rất xinh đẹp, chắc chắn cha nuôi và tổ phụ sẽ thích con dâu như vậy, đáng tiếc lại là một nữ quỷ.”

 

Đột nhiên lại nghe thấy một tiếng thịch vang lên, quan giám ngục Vi Trử ngã ngửa từ trên cây xuống, nằm dưới đất, hôn mê bất tỉnh.

 

Chân phải của hắn đã biến thành xương trắng khô khốc, không còn chút máu thịt nào.

 

Ở một phía khác, Thạch Sơn Thần Hoàng Tư Bình nhảy xuống, thân hình lảo đảo, sắc mặt âm trầm, máu thịt trên cẳng chân bên trái của hắn đã biến mất, chỉ còn xương trắng!

 

 

 

Hắn vốn là kẻ hung ác bẩm sinh, đối với bản thân cũng vậy, cố nén cơn đau, không tạo ra bất cứ âm thanh gì.

 

Hoàng Tư Bình ngẩng đầu nhìn Hứa Ứng trên Đại Hùng bảo điện.

 

Hứa Ứng nhìn về phía đông, vận hành đạo dẫn công, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, từng hạt ánh sáng trong không khí bay tới càng ngày càng rõ rệt, theo nhịp hô hấp của y tạo thành một cơn bão ánh sáng quy mô nhỏ, được y hấp thu vào thân thể!

 

Trong cơ thể thiếu niên vang lên từng tiếng sấm, lại có khí huyết hóa thành vầng mặt trời, vận công song song, rèn luyện thân thể, đẩy máu bầm do bị thương tối qua ra ngoài.

 

Hiện giờ nguy cơ Nại Hà đổi đường đã giải trừ, nguy hiểm mà Hứa Ứng phải đối mặt không phải là Nại Hà mà là bị thần lão gia và quan lão gia săn đuổi!

 

Hoàng Tư Bình hít một hơi dài, cũng đang điều chỉnh khí tức, vận chuyển đạo dẫn công mà mình tu luyện, khai thác tinh khí thái dương.

 

Thương thế của hắn nghiêm trọng hơn Hứa Ứng nhiều, ngoài nội thương ra còn mất một cái chân trái. Nhưng cũng may hắn là yêu vương, tu vi khí huyết vẫn còn, chỉ cần kiềm hãm được thương thế là có thể ra tay như sấm sét giải quyết Hứa Ứng!

 

Lúc này một người một thần đều lạnh lẽo điều tức, ý đồ kiềm hãm thương thế, khôi phục phần lớn lực lượng, tranh thủ ra tay trước chiếm tiên cơ!

 

“Hứa Ứng, ngươi có thể đi trước một bước.”

 

Hoàng Tư Bình vừa điều chỉnh hơi thở vừa thản nhiên nói: “Ngươi rất nhanh nhạy, tránh được tiếng gầm trong giếng, thương tích rất nhẹ. Ta mất một chân, ngươi bỏ trốn, ta không đuổi kịp ngươi. Ngươi không cần ở lại.”

 

Hứa Ứng nhìn theo hướng đông, vận hành Thái Nhất Đạo Dẫn Công, cơn bão ánh sáng trong không trung càng ngày càng kịch liệt.

 

Thiếu niên nghênh đón ánh mặt trời mới mọc, thân thể hiên ngang như ngọn núi trước vực sâu, mang khí thế hào hùng nói: “Bằng hữu hôn mê, sao ta có thể đi một mình được?”

 

Hoàng Tư Bình ánh mắt lấp lóe, nắm chặt trảm mã đao trong tay: “Bằng hữu? Ngươi coi xà yêu là bằng hữu? Ngươi quên rồi à, ngươi là người bắt rắn! Ngươi và xà yêu là thiên địch! Dị xà giết người bắt rắn các ngươi, ngươi cũng từng giết dị xà!”

 

“Nhưng không thể ngăn cản chúng ta trở thành bằng hữu!”

 

Hứa Ứng đột nhiên hét lớn một tiếng, chân dậm mạnh xuống, một tiếng nổ ầm ầm vang lên trong Đại Hùng bảo điện.

 

Hậu điện nổ tung!

 

Khí huyết của Hứa Ứng truyền khắp người, khí huyết ngưng tụ sau lưng, hóa thành Tượng Thần Sát Thể, bả vai huých một cái đã xô ngã một cái cột đồng ở hậu điện.

 

Hứa Ứng ôm lấy cột đồng, vung cột đồng nặng vạn cân quét về phía Thạch Sơn Thần Hoàng Tư Bình!

 

Trận chiến này, y nhất định phải tốc chiến tốc thắng, giải quyết Hoàng Tư Bình, trước khi những thần lão gia và quan lão gia khác đến, dẫn theo xà yêu đang hôn mê rời khỏi nơi này!

— QUẢNG CÁO —