Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 10: Tủ lạnh



Nghe đạo diễn Khương khích lệ, Hàn Phi hơi xấu hổ. Hắn không tài nào nói cho ông ấy biết những chuyện mình đã gặp phải.

"Xem ra anh nhặt được bảo vật rồi. Bộ phim này có chú áp trận, mấy cảnh mở đầu yên tâm rồi." Đạo diễn Khương nhìn Hàn Phi, mỉm cười vui vẻ: “Anh đã nói mà, kỹ năng diễn xuất của chú tốt như vậy, sao đến giờ vẫn chưa nổi tiếng. Giờ xem ra là do chú đi sai đường, sau này chú nên thử đóng nhiều phim kinh dị hơn."

"Ước mơ của em là trở thành diễn viên hài, em thích nhìn mọi người cười, em rất tận hưởng loại cảm giác này."

"Người sống thì phải ăn cơm, chú có thể nổi tiếng nhờ vào phim kịnh dị, sau đó mới đi diễn hài." Đạo diễn Khương rất hài lòng với Hàn Phi: “Chú đã cast vai thành công, hôm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chính thức vào đoàn."

"Em..." Hàn Phi còn không biết mình có thể sống quá đêm nay hay không. Dựa theo quy định của game, hắn mỗi ngày đều phải đăng nhập vào trò ấy.

"Anh sẽ cố giúp chú tăng thêm cát-sê, yên tâm đi." Đạo diễn Khương rất thẳng tính, mọi cảm xúc đều biểu hiện ở trên mặt. Đương nhiên, đây cũng có thể là nguyên nhân cho đến giờ ông vẫn chưa trở thành đạo diễn lớn.

Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc buổi thử vai, tổng cộng chỉ mất mười mấy phút. Hàn Phi ăn ké cơm hộp của đoàn làm phim xong, vừa định rời đi thì smartphone bỗng rung mạnh; người gọi cho hắn lần này là Lệ Tuyết.

"Cô tra được gì rồi sao?"

"Số 21 phố Bắc, Khu phố cổ, tôi ở chỗ này chờ anh. Tôi đã tìm được Mạnh Thi."

"Tốt! Tôi qua ngay!"

Đoàn làm phim Hoa Tội Ác ở số 15 Phố Bắc, cách số 21 cũng không quá xa, Hàn Phi dựa vào chỉ dẫn của map trên smartphone để chạy đến đó.

Băng qua những toà nhà cổ kính, cuối cùng Hàn Phi dừng trước cổng của một khu tập thể công nhân nhiều năm.

"Bên này!" Giọng của Lệ Tuyết vang lên trong khu tập thể công nhân. Cô ấy vẫn mặc bộ đồ buổi sáng, ngoại trừ một chiếc mô-tô Phantom đang đậu bên cạnh.

"Mạnh Thi sống ở trong khu tập thể công nhân Phố Bắc à?"

"Toàn thành phố có 12 người có tên là Mạnh Thi. Tôi đã tra từng người nhưng không phát hiện được người giống như lời miêu tả của anh. Tôi nghĩ, trông anh không giống như đang nói dối nên mới mở rộng phạm vi điều tra, rốt cuộc tìm được Mạnh Thi." Lệ Tuyết nói đến đây, nhìn chằm chằm mặt của Hàn Phi, nhìn thật lâu.

"Cô nói tiếp đi, nhìn tôi làm gì?"

"Đi theo tôi." Lệ Tuyết dẫn Hàn Phi bước vào toà nhà, cùng đi đến lầu ba.

Trước cửa căn hộ đầu tiên ở bên phải lầu ba đặt một chậu than, bên trong là tiền giấy đã đốt dở. Nhìn vào trong phòng, trên bàn thờ đen kịt đặt một di ảnh màu đen trắng.

"Trong phòng lấy lời khai, anh bảo tôi tối hôm qua đã gặp Mạnh Thi, nhưng trên thực tế Mạnh Thi phù hợp với miêu tả của anh đã qua đời từ 10 năm trước."

"Qua đời?" Hàn Phi đứng tại chỗ, ngay cả cửa cũng không dám vào.

Chủ cửa hàng đã qua đời từ mấy hôm trước, Mạnh Thi thì 10 năm trước đã qua đời - Hàn Phi phát hiện tất cả những người có liên quan đến trò chơi này, trừ mình ra, dường như đều đã chết.

"Không đúng, còn có một người." Ôm tia hy vọng cuối cùng, Hàn Phi nhìn về phía Lệ Tuyết. Hắn chưa kịp mở miệng, Lệ Tuyết đã biết hắn muốn hỏi gì.

"Thần Thần là cháu của Mạnh Thi, tên đầy đủ là Mạnh Thần, thời gian chết cũng là ở 10 năm trước."

"Đều là người chết sao?" Hàn Phi cảm thấy lạnh cả sống lưng. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới NPC trong game lại là người đã qua đời trong hiện thực 10 năm trước.

Nghĩ tới mình tối hôm qua còn ngồi chung với bọn họ ăn sủi cảo, thậm chí còn cảm thấy rất ấm áp, Hàn Phi đã cảm thấy tê cả da đầu.

Đây là một trò chơi Địa ngục à?

"Hai vị, nếu như các người không có chuyện gì thì đi đi. Tôi không muốn lại bị quấy rầy." Một người đàn ông trung niên tóc hoa râm bước ra khỏi căn phòng khá chật chội. Ông ta chỉ khoảng 40 - 50 tuổi, nhưng tóc bạc phơ, thân thể cũng không quá tốt.

"Bác ơi, bọn cháu không cố ý quấy rầy bác. Vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển hơn so với trước đây, có rất nhiều vụ án nổi cộm đều đã có đột phá, chẳng phải bác cũng muốn sớm ngày đưa hung thủ ra công lý sao?" Lệ Tuyết luôn không sợ trời không sợ đất, trước mặt người nhà của người bị hại lại rất dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, biểu hiện vô cùng kiên trì.

"10 năm rồi, vẫn không tìm được hung thủ. Sức khoẻ của bác ngày càng yếu, không chịu được bao lâu nữa." Người đàn ông trung niên đi vào phòng bếp, đặt một chén sủi cào vừa mới làm xong lên bàn thờ, sau đó lại đốt một nén nhang, lạy 3 lần về phía di ảnh đen trắng.

"Có phải vào đêm 30, mùng một Tết hàng năm, lúc bà còn sống đều làm sủi cảo?" Hàn Phi nhìn di ảnh của bà cụ trên bàn thờ, thình lình bước vào trong phòng: “Cháu nhớ bà nói sủi cảo vào 0 giờ đêm giao thừa, ngụ ý đoàn viên phúc lộc, ăn sủi cảo có thể xóa hết mọi xui xẻo trong cả một năm."

Câu nói của Hàn Phi như chạm đến hồi ức từ tận đáy lòng của bác trai này. Ông nghi ngờ nhìn về phía Hàn Phi, dường như lúc còn sống bà cụ đúng là từng nói lời tương tự.

"Bà nấu ăn rất giỏi, chưng canh cá rất tươi, màu trắng sữa, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi hương…"

"Sao cháu biết chuyện này?" Người đàn ông trung niên chủ động đi về phía Hàn Phi: “Cháu từng gặp mẹ của bác? 10 năm trước, chắc cháu chỉ mới mười mấy tuổi thôi?"

"Cháu đúng là đã gặp bà, bà còn mời cháu ăn sủi cảo." Hàn Phi không biết nên nói như thế nào, cũng không muốn bị người ta nghĩ mình mắc bệnh tâm thần, thế nên hắn rất lý trí đổi trọng tâm của câu chuyện: “Thưa bác, bác có thể kể cho cháu vài chuyện về bà không?"

Có vài hồi ức là hết sức đau khổ, người đàn ông trung niên do dự một lúc lâu mới để Lệ Tuyết cùng Hàn Phi vào nhà.

"Mẹ của bác là người tốt, là một người vô cùng tốt. Cả đời mẹ không kết hôn, nhận nuôi 3 cô nhi, mẹ dùng tất cả số tiền mình vất vả dành dụm được để nuôi dưỡng 3 đứa trẻ." Người đàn ông trung niên ngồi trên sô pha nói tiếp: “Bác là anh cả, từ nhỏ sức khoẻ kém, mẹ đặt cho bác cái tên Mạnh Trường Thọ, bác là người không có sự nghiệp bết bát nhất trong 3 anh em.

Chú hai là Mạnh Trường Hỉ, một đứa trẻ bị bỏ rơi, khuôn mặt hơi dị dạng. Tuy vậy, em ấy rất thông minh, từ nhỏ đến lớn luôn đạt thành tích loại ưu. Nhưng có thể vì ngại chuyện mặt mũi, chú ấy có chút tự ti, tính cách hướng nội.

Chú ba tên là Mạnh Trường An, người tài giỏi nhất trong 3 anh em. Chú An ấy có thành tích học tập tốt nhất, bạn bè nhiều nhất, những giấy khen mà chú ấy nhận được dán đầy cả bức tường. Giờ chú ấy còn vào làm ở Vĩnh Sinh Pharmaceutical nữa, công ty đó lớn lắm đấy. Có người nói cậu ta đã là quản lý chi nhánh cao cấp rồi."

Nhắc tới chú ba Mạnh Trường An, ánh mắt của người đàn ông trung niên có chút sáng lên, song rất nhanh lại nhạt dần: “Chú ba mỗi tháng đều gửi tiền cho bác. Nhưng từ sau khi mẹ gặp chuyện không may, chú ấy chưa từng trở về.”

"Rốt cuộc, 10 năm trước bà đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Phi muốn biết nhất chính là chuyện này.

"Thật ra, việc này ngay từ đầu bác cũng không biết, cho đến khi chú hai mất tích, sau đó công an tới cửa. Lúc ấy, bác mới thấy có gì đó không ổn." Người đàn ông trung niên tỏ vẻ đầy tự trách và đau khổ: “Sau khi về hưu, mẹ của bác mở quán bán cafe. Công an đã tìm thấy nhiều xác động vật và cả một người chết trong tủ lạnh tại cửa hàng của bà."

"Giấu xác trong tủ lạnh à?"

"Pháp y suy đoán thời gian tử vong là từ một tuần trước. Trong một tuần lễ này, chắc chắn mẹ bác biết trong tủ lạnh có giấu xác nhưng bà lại không báo án." Người đàn ông trung niên siết chặt hai bàn tay lại với nhau.

"Lẽ nào, chính bà là hung thủ giết người nọ?" Việc tìm hiểu xem bà cụ là người tốt hay người xấu là chuyện rất quan trọng đối với Hàn Phi. Đây là bước đột phá mấu chốt để hắn có thể sống sót trong game.