Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 6: Đã chữa khỏi chứng ám ảnh sợ xã hội, giờ chuyển sang bị điên...



Sau khi bỏ việc, Hàn Phi đã chơi rất nhiều game. Hắn làm vậy chủ yếu là để xả stress, hy vọng có thể nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, tìm được động lực sống.

Hiện tại, hắn đã đạt được mục đích. Sau khi chơi game “Cuộc Sống Hoàn Hảo”, hắn mới hiểu rõ cuộc sống này tươi đẹp đến nhường nào; hoá ra bất công mà hắn phải chịu bấy lâu thật tầm thường khi đứng trước đám lệ quỷ và bọn biến thái.

Cũng có thể nói, hắn đã được chữa khỏi.

Chẳng qua, cách chữa trị này tương đối thô bạo. Đại loại như, nếu bị một chiếc dằm gỗ đâm vào trong ngón tay, hắn sẽ trực tiếp chém đứt cả cánh tay để không cảm giác đến ngón tay bị đau nữa.

Yếu ớt ngã xuống đất, cơn đau đớn và sự uể oải hành hạ mỗi đầu dây thần kinh, Hàn Phi cũng không biết rốt cục mình đã ngủ, hay là hôn mê.

...

Cốc! Cốc! Cốc!

7 giờ sáng, Hàn Phi bị tiếng gõ cửa làm cho thức giấc. Hắn từ dưới đất bò dậy, đầu óc vẫn còn chút mơ hồ.

Mãi cho đến khi nhìn thấy mũ trò chơi trên bàn cùng với vết máu trong mũ, hắn mới hiểu được trò chơi tối hôm qua không phải là một giấc mơ.

“Độ khó của nhiệm vụ tân thủ cao như vậy, sau này chắc chắn còn có những nhiệm vụ càng kinh khủng hơn, đây không phải là bảo mình đi chịu chết sao? Mình chỉ là một diễn viên hài kịch, không biết oánh lộn, làm sao có thể đấu nổi đám "Hàng xóm" cùng hung cực ác kia?”

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng đập cửa không ngừng truyền đến.

Nếu như là trước khi chơi game, kẻ mắc chứng ám ảnh xã hội nghiêm trọng như Hàn Phi sẽ làm bộ trong phòng không có ai, yên lặng chờ đối phương rời khỏi.

Nhưng sau khi chơi game, hắn không cần suy nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy đi mở cửa phòng.

“Chào cậu, chúng tôi là công an nhân dân ở đồn công an khu phố cổ Con Đường Hạnh Phúc. Tôi tên Triệu Minh, còn đây chính là đồng sự của tôi - Trương Tiểu Thiên.”

“Công an ư?”

Nhìn hai vị công an nhân dân mặc cảnh phục, mắt của Hàn Phi sáng rực, nhớ lại mình bị thứ gọi là “Hộp đen” doạ sẽ làm hắn chết não. Nó đã không cho hắn báo công an, nhưng bây giờ công an lại đã tìm tới cửa.

“Mời hai người vào!” Hàn Phi chưa từng nhiệt tình tiếp xúc với người khác như vậy. Hắn mời hai đồng chí công an vào phòng rồi chạy đến tủ lạnh tìm đồ uống.

“Chúng tôi tới là có chuyện muốn hỏi cậu. Trong khu vực quản lý của chúng tôi đã xảy ra hoả hoạn, camera giám sát cho thấy cậu từng xuất hiện ở hiện trường hoả hoạn ấy.” Nhìn dáng vẻ nhiệt tình của Hàn Phi, hai đồng chí công an đây thấy hơi là lạ. Triệu Minh còn cầm smartphone ra nhìn một chút, sau đó phát hiện rằng biểu hiện của Hàn Phi so với tài liệu điều tra của công an không khớp nhau cho lắm.

“Thật ra, tôi cũng có chuyện muốn báo cho các anh biết.” Hàn Phi đặt đồ uống xuống, ngồi đối diện với bên công an.

“Sao?” Hai đồng chí công an liếc nhìn nhau, nghiêm túc hẳn; hai người bọn họ chăm chú nhìn Hàn Phi: “Cậu muốn báo cho chúng tôi biết chuyện gì?”

“Tối hôm qua, tôi...”

“Cảnh cáo! Gamer number 0000 - xin chú ý! Xin đừng tiết lộ thông tin về phiên bản demo của [Cuộc Sống Hoàn Hảo] trước bất kỳ ai! Sau 3 lần cảnh cáo - Hộp đen sẽ nổ tung trong đại não của cậu!”

Dây thần kinh não bộ cứ như bị người ta túm lấy, nỗi sợ từ sâu trong đại não khiến Hàn Phi há miệng, nhưng không thể nào nói tiếp.

Hai đồng chí công an nhìn chằm chằm vào Hàn Phi đang trong tư thế há miệng; ba người cứ như vậy không nhúc nhích chừng mấy giây.

“Tối qua cậu làm sao?” Hai đồng chí công an vẫn chờ. Bọn họ không biết Hàn Phi lúc này đang phải chịu áp lực rất lớn. Mồ hôi to như hạt đậu chảy từ gò má của Hàn Phi xuống, nỗi kinh hoàng hủy diệt từng dây thần kinh não bộ của hắn, ám ảnh sâu tận óc.

Trán nổi gân xanh, Hàn Phi cắn chặt răng; hắn chợt đập mạnh lên ghế sa lon, cuối cùng vẫn không nói ra sự tồn tại của trò chơi.

Hai đồng chí công an sửng sốt trước hành vi này của Hàn Phi: “Cậu bình tĩnh một chút, có chuyện gì cứ nói, kẻ ngu mới dùng vũ lực để phản kháng.”

Vắt hết óc, Hàn Phi cố ý tránh nói về trò chơi. Hắn thử từ một góc độ khác nói ra rắc rối của mình.

Vì phòng ngừa hộp đen trong đầu nổ tung, mỗi một chữ mà hắn nói đều vô cùng cẩn thận: “0 giờ tối hôm qua, chú ý mốc thời gian này nhé, có bà cụ mời tôi ăn sủi cảo. Cháu của bà cụ bỗng vất nồi canh cá, nói nguyên liệu nấu ăn lấy từ trong quan tài, nhưng nguyên liệu nấu ăn vốn được lấy từ trong tủ lạnh mà. Tôi cảm thấy tủ lạnh trong nhà của bọn họ dường như có giấu xác chết.”

“Có thể sản sinh ý nghĩ như vậy, sao cậu không nghĩ đến mình trước?” Tập trung vào dáng vẻ nghiêm túc của Hàn Phi, Triệu Minh lặng lẽ bật máy ghi âm mang bên người, một tay của Trương Tiểu Thiên thì lặng lẽ đưa ra phía sau, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Tôi trở về nhà, bắt đầu ngủ. Cửa phòng vệ sinh tự di chuyển, có thứ gì đó từ bên trong đã đi ra ngoài. Hai anh tin trên thế giới này có quỷ hay không?”

“Gì?”

“Quỷ! Vừa mới ngồi xổm dưới đất, bỗng nhiên biến mất, sắc mặt trắng bệch, thân thể cứ như không có xương! Vừa mở mắt, nó bèn trốn ở cạnh đèn ngủ trên đầu giường!” Hàn Phi càng ngày càng kích động. Hắn rất sợ công an cứ vậy rời đi, bỏ qua cơ hội nhờ giúp đỡ, cho nên cố sức miêu tả, thể hiện đầy đủ năng lực diễn xuất của mình.

“Tôi cũng lấy ra cả biên bản lấy lời khai luôn rồi, cậu lại bảo tôi là có quỷ?” Triệu Minh hít sâu một hơi, tận lực để cho giọng của mình dịu lại: “Nếu như cậu chỉ muốn nói với chúng tôi chuyện này, vậy thì bỏ đi. Kế tiếp, chúng tôi sẽ hỏi cậu mấy câu hỏi, mời thành thật trả lời.”

“Trời đất chứng giám, tất cả lời tôi nói đều là sự thật!” Hàn Phi thật sự không có diễn. Hắn liều mạng chớp mắt, giống như con tin bị kẻ xấu bắt giữ, chẳng qua kẻ xấu ở đây không phải là cướp, mà là một trò chơi.

“Câu hỏi thứ nhất, 1 giờ 30 phút trưa ngày hôm qua, tại sao cậu lại xuất hiện ở đường đồ cổ ở khu phố cổ.” Triệu Minh không tiếp tục dây dưa với Hàn Phi, trực tiếp mở miệng hỏi.

“Tôi đi mua game second-hand, ok! Chúng ta có thể đi tìm chủ cửa hàng! Đồng chí công an! 2 người theo tôi cùng đi tìm chủ cửa hàng...”

“Làm gì có chủ cửa hàng nào? Con đường kia toàn là những căn nhà đã hư hỏng nghiêm trọng, 3 tháng trước tất cả cửa hàng đều đã phải đóng cửa.”

“Không thể như vậy! Tôi đã mua game ở cửa hàng game second-hand đó liên tục 3 ngày mà! Giờ chúng ta hãy lập tức qua đó! Tôi đưa hai anh tới cửa hàng đó!” Hàn Phi lập tức đứng lên.

“Cậu thật không biết hay đang cố ý giả vờ giả vịt? Chiều hôm qua đường đồ cổ ấy xảy ra cháy lớn, tất cả cửa hàng bán đồ cũ đều bị thiêu trụi, may mà các cửa hàng sớm đã dừng hoạt động, nên mới không có thương vong về người.” Triệu Minh và Trương Tiểu Thiên đều cảm thấy Hàn Phi có chút khả nghi.

“Tất cả cửa hàng bán đồ cũ đều bị thiêu trụi?” Hàn Phi kinh ngạc nhìn hai đồng chí công an, một lát sau ánh mắt của hắn lại trở nên kiên định: “Không thể nào! Có sơ hở! Tôi nhớ rất rõ vẻ ngoài của chủ cửa hàng! Chỉ cần hai anh tìm được người này, có thể chứng minh tôi không có nói xạo!”

Hàn Phi là diễn viên chuyên nghiệp, trí nhớ của hắn rất tốt. Lúc này, hắn lấy giấy bút, vẽ chân dung của lão chủ cửa hàng: “Hai anh cứ dựa theo cái này đi tìm! Tuyệt đối có thể tìm được lão ta!”

“Tôi nói cho cậu biết, nơi đó không thể có cửa hàng doanh nghiệp...” Triệu Minh còn muốn nói thêm thì smartphone của gã đột nhiên rung lên. Gã ra dấu Trương Tiểu Thiên quan sát Hàn Phi, còn mình thì đi ra khỏi phòng.

“Alô? Đội trưởng Vương à?”

“Hai chú đã đến nhà của kẻ tình nghi trong vụ án phóng hoả ở đường Đồ Cổ rồi chứ? Có phát hiện được gì không?” Smartphone bên kia truyền đến giọng của một người đàn ông trung niên.

“Chúng em đã đến, sau khi nói chuyện và hỏi vài câu thì phát hiện người này quả thật có chút không ổn.” Triệu Minh nhìn vào phòng trong, sau đó nhỏ giọng đáp.

“Nói rõ hơn.”

“Căn cứ vào mô hình tính cách được thiết lập bởi dữ liệu lớn về thông tin công dân, cậu ta là một diễn viên hài rất hướng nội và chăm chỉ. Chúng em còn tra ra được hồ sơ tư vấn tâm lý của cậu ta, trong hồ sơ nói cậu ta mắc chứng bệnh ám ảnh sợ xã hội vô cùng nghiêm trọng.”

“Diễn viên hài mắc chứng ám ảnh sợ xã hội ư?”

“Tin tức công dân và số liệu phân tích đều lưu như thế, nhưng sau khi chúng em tiếp xúc trực tiếp thì nhận thấy kẻ tình nghi khá kích động, hành vi rất kỳ quái. Em nghi ngờ chứng ám ảnh sợ xã hội của cậu ta đã được chữa khỏi, chẳng qua...”

“Chẳng qua làm sao?”

“Chẳng qua... có vẻ như cậu ta đã bị điên rồi.”