Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn

Chương 103: Trốn chạy dưới hoàng hôn



Từ rừng cây nhìn lại, những người đang đứng tụ tập trước cửa viện bảo tàng bỗng chạy ùa vào trong như có chuyện gì vừa xảy ra, trong nháy mắt chỉ còn dư lại hai ba người còn canh ở bên ngoài.

Tình huống này chỉ có thể là có không ít người đã bị chôn vùi dưới lòng đất hoặc là bọn họ đã mang ra được thứ gì đó. Người bên đó đông như vậy, lại còn trang bị rất đầy đủ, cho dù thật sự muốn đưa xác sống ra thì cũng không phải là không thể.

Hướng Gia Quân lặng lẽ lên nòng, chỉ còn đợi quái vật xác sống xuất hiện. Thế nhưng khoảng cách quá xa làm cậu không thể nhìn rõ tình hình ở bên trong bảo tàng, cậu muốn đến gần hơn thì lại bị thầy Hạ kéo về.

"Đừng tới gần, bên dưới đã sập rồi, mặt đất cũng có nguy cơ sụt lún đấy."

Cậu nghe lời quay lại dựa lưng vào thân cây, tầm mắt vẫn nhìn về hướng viện bảo tàng nhưng trong đầu lại suy nghĩ chuyện khác, mở miệng nói thẳng: "Chắc bọn họ đều nghĩ Minh Hòa có huyết thanh, cho rằng nếu cướp được thì có thể cứu vớt thế giới này. À, cũng không đúng, mục đích của họ không phải là cứu chữa, mà là khống chế."

Hướng Gia Quân không có tư cách chê cười những người này, chỉ là cậu tình cờ biết được sự thật trước bọn họ mà thôi. Đều là người bình thường với nhau, cậu chỉ cảm thấy tất cả trò hề này khiến cho người ta quá mệt mỏi, cũng may khi còn sống Khấu Tư Niên đã quyết định phá hủy toàn bộ tòa nhà.

Người này từng phản đối Minh Hòa chế tạo virus, lại cũng là người tiếp quản mớ hỗn độn khi virus vượt khỏi tầm kiểm soát, trước khi chết còn làm một việc rất đúng đắn. Nhưng Khấu Tư Niên lại coi mình như một vị thần, xem nhẹ mạng sống của người khác, thậm chí còn ra tay giết chết Hạ Khang.

Cậu nghĩ ngợi một lát, cuối cùng chỉ còn lại suy nghĩ là loại người như Khấu Tư Niên chết đi cũng khá tốt.

Chỉ là không biết nút thắt ở trong lòng thầy Hạ có thể cởi ra được hay không.

"Em nói không sai," Hạ Trầm nhận ra mãi mà cậu vẫn không rời mắt khỏi người mình, bèn quay sang nhìn cậu, "nhưng tốt nhất là em đừng phân tâm, đừng nhìn tôi nữa, nhìn bên kia kìa."

Hướng Gia Quân bối rối xoay đầu đi, đúng lúc trông thấy sự hỗn loạn ở phía viện bảo tàng. Có vài người đang vội vàng chạy ra, dáng vẻ hoảng hốt giống như đang trốn tránh gì đó. Cậu bật người dậy nheo mắt nhìn, nhận ra trên quần áo mấy người đó dính máu.

"Là xác sống thoát ra ư? Chúng mình qua đó nhé?" Cậu quay đầu hỏi ý Hạ Trầm.

Hạ Trầm cũng nhìn thấy động tĩnh ở bên kia, "Chờ chút đã, đợi bọn họ giải quyết gần xong rắc rối trong đó thì hẵng qua."

Lời vừa dứt thì bên trong bảo tàng vang lên tiếng súng nổ liên hoàn, giữa những tiếng súng ấy còn lẫn cả tiếng quái vật gào thét.

Hướng Gia Quân từ bỏ lần nữa, đám người này đúng là đang tự chuốc lấy khổ.

Sự hỗn loạn càng ngày càng lan rộng, nhưng cũng may chỉ có vài chục người nên số người bị lây nhiễm không quá nhiều. Trong số những người đầu tiên chạy ra ngoài, đã có hai ba người bắt đầu xuất hiện những biểu hiện khác thường.

Một người đàn ông đang chạy như điên thì bước chân đột nhiên khựng lại rồi ngã lăn ra đất, chưa đến hai giây sau thì đứng dậy với một tư thế vặn vẹo quái dị, sau đó lao về phía người đồng nghiệp bên cạnh.

Hướng Gia Quân đã nhìn thấy không ít cảnh xác sống vồ mồi, nhưng không lần nào đẫm máu và kinh khủng như bây giờ.

Bình thường xác sống đều nhắm vào cổ hoặc vai để cắn vì hai điểm này thuận lợi với chúng nhất, một khi đã cắn thì sẽ không nhả ra. Nhưng loại quái vật này lại như phát rồ vậy, sau khi cắn thủng cổ con mồi thì lập tức tiếp tục chuyển sang mặt, một gương mặt đẹp đẽ bị nó gặm đến mức nát bươm bong tróc hết da thịt, gần như không chỗ nào lành lặn.

Cho dù đứng cách hai mươi ba mươi mét Hướng Gia Quân vẫn cảm thấy buồn nôn.

"Đúng là không thể để thứ chết tiệt này thoát ra, bằng không những người còn sống đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa, cứ ở trong nhà cả đời thì mới an toàn được." Cậu than thở, rời mắt đi để áp cơn buồn nôn xuống.

Hạ Trầm giúp cậu vỗ vỗ lưng, lên tiếng nhắc cậu: "Chúng nó đến đây này, thử xem nhé?"

Hướng Gia Quân nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, quay đầu thì trông thấy con quái vật vừa cắn xé đồng loại giờ đây đã thỏa mãn, đang nghiêng nghiêng ngả ngả đi tới chỗ bọn họ. Dù khoảng cách hơi xa nhưng cũng đủ để cậu giơ súng lên nhắm thẳng vào nó.

Nhưng thời điểm không khéo, cậu bỗng cảm nhận được chấn động truyền tới từ lòng đất.

Ngay sau đó viện bảo tàng phía xa bắt đầu sụp, tường gạch đổ vỡ, nóc nhà sập xuống, cả tòa nhà to lớn đang dần trở thành đống đổ nát.

Trong khoảnh khắc tầm mắt cậu lệch đi thì Hạ Trầm lập tức nắm lấy bả vai cậu, "Đừng phân tâm, cầm thật chắc, cẩn thận sức giật."

Hướng Gia Quân nghe vậy thì vội kéo lại sự tập trung của mình vào việc bắn súng. Tuy mặt đất rung chuyển nhưng cậu dựa theo hướng dẫn của thầy Hạ, cố gắng nhắm trúng đầu xác sống, không do dự quá lâu mà dứt khoát bóp cò.

Sau một tiếng súng nổ, xác sống hét lên rồi ngã gục.

Hướng Gia Quân giật mình một lát, đến khi đã quen với cảm giác bắn súng thì quay đầu liếc thầy Hạ một cái, "Anh không khen em à?"

Hạ Trầm không nói gì, đột nhiên giơ tay lên nã một phát súng về phía sau lưng cậu.

Cậu vội vàng quay lại thì phát hiện người vừa rồi bị cắn cũng đã mất lý trí, đang chạy như điên về phía họ thì giữa đường bị Hạ Trầm tặng cho một viên đạn.

"Bắt đầu khá nhanh, làm tốt lắm." Lúc này Hạ Trầm mới mở miệng khen cậu, rồi lại kéo cậu nhanh chóng lùi về sau vài bước, "Bắt đầu sụp rồi, đừng đứng gần quá."

Lấy viện bảo tàng làm tâm, mặt đất xung quanh bắt đầu xuất hiện những vết nứt trải dài, chẳng mấy chốc đã lan ra bốn phía như mạng nhện. Bọn họ vừa lùi lại thì chỗ đứng vừa rồi cũng xuất hiện một khe nứt chừng vài centimet, cúi đầu xem thử thì sâu không thấy đáy.

Tòa nhà dưới lòng đất rất lớn, chỉ sợ mọi thứ trong phạm vi tường vây đều không tránh khỏi kiếp nạn này.

Thế nhưng rắc rối bên trong viện bảo tàng còn chưa giải quyết xong.

Vẫn không ngừng có người chạy ra ngoài, nhưng vì mặt đất đang rung chuyển nên chưa được vài bước đã loạng choạng té ngã. Mà tiếng súng bên trong cũng chưa dừng, cuộc chiến tranh giành mạng sống vẫn còn đang tiếp tục.

Bỗng nhiên có một âm thanh đinh tai nhức óc thình lình vang lên giữa không trung.

Hướng Gia Quân ngửa đầu nhìn, mây đen dày đặc cuồn cuộn đan vào nhau, có ánh sáng lóe lên, ngay sau đó lại là một tiếng sấm rền nữa, đất trời vì thế mà rung chuyển.

Sét đánh rồi.

Dường như tiếng sấm này mang đi mọi phiền muộn trong lòng cậu, cứ như toàn bộ thế giới bỗng trở nên yên lặng, ngoại trừ tiếng sấm rền thì chẳng còn một âm thanh nào khác.

Viện bảo tàng vẫn đang sụp xuống, tòa nhà kiên cố ấy giống như biến thành một chiếc bánh kem bơ, mềm mại và yếu ớt đến mức không chịu được một cái chạm khẽ, chỉ cần hơi đẩy nhẹ là toàn bộ cấu trúc sẽ lập tức sụp đổ. Đá vụn và bụi bay đầy trời, dưới lòng đất như thể có một con quái vật khổng lồ đang há miệng nuốt cả tòa nhà xuống, chẳng bao lâu đã tạo thành một cái hố sâu hoắm.

Trận chiến bên trong rốt cuộc cũng hiện ra. Cả đám quái vật không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà chỉ biết lao tới tấn công con người, hai bên vẫn vật lộn đấu đá, đến cuối cùng nhau rơi xuống đáy vực sâu.

Các vết nứt xung quanh viện bảo tàng bỗng nhanh chóng tách rộng, không những thế còn mở rộng từng vòng từng vòng ra bên ngoài, sau đó mặt đất cũng dẫm vào vết xe đổ của bảo tàng, ầm ầm sụp xuống dưới.

Hạ Trầm giơ súng giải quyết thêm hai xác sống vừa lao ra rồi kéo Hướng Gia Quân xoay người chạy.

Cậu không cần anh nhắc cũng lập tức quay người chạy như điên. Tiếng đất nứt trời sập phía sau giống như bùa đòi mạng, kết hợp với tiếng sấm rền vang như tạo thành một bản giao hưởng với âm điệu dữ dội. Cậu dốc toàn lực chạy, mấy giây sau đã đến cạnh tường vây.

Bức tường không quá cao, sau khi chạy vài bước lấy đà thì Hướng Gia Quân bật lên bám lấy bờ tường rồi hai tay dùng sức kéo người lên. Thầy Hạ thậm chí còn nhanh hơn, leo lên bờ tường rồi thì đỡ lấy cánh tay giúp cậu đứng vững.

Hai người quay đầu nhìn lại, khung cảnh yên bình lúc trước bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, vực sâu lớn như một cái sân vận động đột ngột xuất hiện, hơn nữa còn đang tiếp tục mở rộng ra.

Có không ít bóng dáng vẫn còn vùng vẫy bên cạnh đống phế tích, cố gắng chạy thoát khỏi thảm cảnh sạt lở. Con người leo lên lớp đất đá phía trước, xác sống phía sau thì đuổi theo không bỏ, chẳng đến vài giây thì tất cả đã rơi xuống cùng với đất cát và đá vụn.

Không còn ai hết, bao gồm cả xác sống.

Nhưng quá trình sạt lở vẫn tiếp tục, lan đến cả vị trí của hai người.

Hướng Gia Quân và Hạ Trầm nhìn nhau rồi cùng nhảy xuống khỏi bờ tường. Có không ít ô tô đang đỗ ở bên ngoài, nhìn qua tất cả cửa xe đều đóng chặt, bọn họ không có thời gian để cướp xe nên quyết định chạy thẳng đến nơi đã hẹn với Trang Phàm.

Lát sau đã trông thấy hai chiếc ô tô đỗ bên cạnh bức tường.

Có cái đầu ló ra khỏi cửa sổ của chiếc xe đằng trước, Trang Phàm vẫy vẫy tay với họ, Hạ Trầm và Hướng Gia Quân nhanh chóng chui vào hàng ghế sau, cửa còn chưa kịp đóng mà xe đã lập tức lao đi.

Trang Phàm tập trung lái xe, nhưng thay vì đi xuống thì hắn lại lái lên đỉnh núi.

Hướng Gia Quân ngồi thẳng người dậy, sờ sờ túi, may mà huyết thanh của virus Ám Thất vẫn ở đây. Đến khi cậu nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ thì mới giật mình ngạc nhiên, vội vàng hỏi: "Sao anh lại đi lên?"

Trang Phàm giơ tay chỉ lên trên, "Vì sấm sét, vừa rồi tôi thấy toàn bộ xác sống dưới chân núi đều đi hết ra ngoài."

Cậu chợt hiểu ra.

Lúc trước Khấu Tư Niên từng nói một trong những triệu chứng của virus Ám Thất là kỵ nắng, mà virus xác sống và virus Ám Thất lại có chung nguồn gốc. Chẳng trách suốt dọc đường họ đi lũ xác sống đều trốn bên trong những tòa nhà mà không chạy ra ngoài, tuy chúng không đến mức sợ sệt nhưng vẫn có sự nhạy cảm nhất định khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.

Bây giờ tiếng sấm sét vang trời, toàn bộ xác sống đều thức tỉnh, lao ra ngoài đường phố.

Họ không thể xuống núi, giờ đi xuống chỉ có đâm đầu vào chỗ chết.

Hướng Gia Quân lấy lọ thuốc trong túi ra rồi nhìn sang Hạ Trầm, "Anh mang ống tiêm chứ? Lúc này đang tạm thời an toàn, tranh thủ chữa khỏi hoàn toàn đi."

Hạ Trầm đắn đo một lát, sau cùng vẫn lấy một ống tiêm chưa bóc vỏ từ trong túi áo ra.

Cậu vừa đưa lọ huyết thanh cho anh thì đằng sau lại vang lên một âm thanh rất lớn. Cậu vốn tưởng đó chỉ là tiếng sấm nhưng rồi lại loáng thoáng nhìn thấy cảnh tượng lạ thông qua kính chiếu hậu, ánh lửa ngập trời tỏa ra từ hướng viện bảo tàng, lại thêm một vụ nổ lớn nữa.

Tốt lắm, lũ quái vật đó dù có mạnh đến đâu cũng chẳng sống sót nổi.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, để cho thầy Hạ rút chất lỏng từ lọ huyết thanh ra rồi tiêm vào tay mình.

Lần này cũng không hề dễ chịu, thậm chí vì liều lượng tăng lên mà còn đau hơn trước.

Toàn thân Hướng Gia Quân đau nhức, cố nhịn hồi lâu mà vẫn không thấy xong, cắn răng hỏi: "Tại sao vẫn chưa tiêm xong thế..."

Hạ Trầm đẩy nốt chút huyết thanh cuối cùng rồi ném cả ống tiêm và lọ thuốc rỗng đi, sau đó vội vàng giơ tay sờ trán cậu, "Em thấy thế nào?"

Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm nhận được động tác của thầy Hạ thì buồn cười trả lời: "Không sốt nhanh đến vậy đâu."

Nửa người trên được Hạ Trầm ôm vào trong lòng anh, cậu an tâm nằm trên đùi đối phương nghỉ ngơi, chịu đựng đau đớn cứ nhói lên từng cơn trong cơ thể.

Không biết qua bao lâu ô tô mới dừng lại. Ý thức của Hướng Gia Quân đã mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy có tiếng người xuống xe rồi ngay sau đó là câu chửi của Trang Phàm.

Cậu mở mắt ra, đối diện với ánh mắt lo lắng và rầu rĩ của thầy Hạ thì không nhịn được mà khẽ cong khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Em muốn ra ngoài xem."

"Có gì đẹp mà xem, nghỉ ngơi đi."

"Anh đỡ em đi mà."

Hai người nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn là Hạ Trầm nhượng bộ, thật cẩn thận dìu cậu xuống xe.

Hai chiếc xe đỗ ở mép vách đá, từ đây có thể nhìn bao quát hơn một nửa thành phố.

Những đám mây trên đầu dường như ở gần hơn, cả tiếng sấm cũng càng thêm rõ ràng. Hướng Gia Quân mở mí mắt nặng trịch, chỉ mới thoáng nhìn một cái thôi đã sửng sốt bởi cảnh tượng của thành phố bên dưới.

Dòng người đông đúc chen chúc khắp đường lớn ngõ nhỏ, nhưng đều chẳng phải người, mà là đám xác sống lúc trước trốn trong những tòa nhà.

Giờ cậu mới nhận ra số lượng của xác sống đáng sợ đến nhường nào.

Giống như núi, tựa như biển, hoặc có thể so sánh với nạn dịch châu chấu ngấm ngầm chiếm toàn bộ thành phố, không buông tha cho bất cứ ngóc ngách kẽ hở nào. Tiếng gào rú kỳ dị mà nguyên thủy xen lẫn với sấm sét truyền đến từ bốn phương tám hướng, gần như bao phủ khắp mọi nơi.

Ánh chớp lóe lên, tiếng sấm vang vọng giữa đất trời.

Nỗi sợ sấm chớp của con người ẩn sâu trong bản năng, trước đây khi còn sống trong cảnh màn trời chiếu đất, mưa bão chính là sự can ngăn vô tình của thiên nhiên dành cho loài người.

Trải qua hàng nghìn năm, sau khi nền văn minh xuất hiện và phát triển mạnh mẽ trong một thời gian dài, nhân loại lại một lần nữa quay trở về tình cảnh như lúc trước. Các tòa nhà cao tầng chỉ còn cái vỏ rỗng, trốn chạy và lưu lạc mới là chủ đề chính của bữa tiệc tận thế này. Người sống tránh né quái vật, giống như tổ tiên của hàng ngàn năm trước trốn tránh sấm chớp và bão giông.

Trong giây phút này rốt cuộc Hướng Gia Quân cũng hiểu được câu mà Khấu Tư Niên từng nói, rằng hết thảy chính là sự thanh lọc của tự nhiên đối với con người.

Nhưng đây chẳng phải là lỗi của tự nhiên, mọi sự chỉ diễn ra như cách mà trái đất này đã hoạt động suốt cả hàng tỉ năm mà thôi.

Hướng Gia Quân yếu ớt dựa vào người Hạ Trầm, được anh lặng lẽ siết chặt lấy bàn tay.

Bởi vì sốt nên chỗ nào trên người cậu cũng nóng, nhưng nháy mắt đã được lòng bàn tay hơi lạnh của thầy Hạ xoa dịu.

"Sợ à?" Hạ Trầm nghiêng đầu hỏi nhỏ bên tai cậu.

Trên đầu là bầu trời âm u, dưới chân là địa ngục trần gian, e rằng bất cứ ai rơi vào tình cảnh này đều không thể tránh khỏi cú sốc tâm lý.

Nhưng cảm giác hai bàn tay nắm chặt giúp cậu nhận ra rằng cho dù nhân loại phải đối mặt với bóng tối sâu thẳm thì bản thân cũng không cần sợ hãi.

Tự nhiên thanh lọc cũng được, chạy trốn lưu lạc cũng chẳng sao, cậu vẫn muốn sống sót, vẫn muốn trải qua tháng ngày sau này cùng Hạ Trầm.

Chạng vạng, vài tia nắng mỏng manh vẫn len lỏi được qua những khe hở giữa tầng mây dày nặng ở phía tây. Hướng Gia Quân chỉ về phía chân trời, mỉm cười nói: "Thầy Hạ ơi, chúc mừng hoàng hôn tới."

~ hết chính văn ~