Ưng Nô

Chương 10



Đêm khuya, Hứa Lăng Vân khép lại cuốn sách.

Lý Hiệu chậm rãi nói: “Ngươi lại tự biên tự diễn.”

Hứa Lăng Vân cười: “Thần không dám nói dối nửa lời, sự thật đúng là như thế.”

Lý Hiệu bỗng đứng dậy, đi thẳng ra trước điện, chắp tay nói: “Phương Thanh Dư không quan tâm tính mạng ba vạn tướng sĩ, có thể thấy được y căn bản không đặt an nguy của Đại Ngu trong lòng. Cô lại hỏi ngươi, vì sao văn võ toàn triều lại nghe lệnh của cô?”

Hứa Lăng Vân hạ thấp giọng nói: “Bởi vì bệ hạ là thiên tử, một thân bệ hạ gắn liền với vận khí của cả Đại Ngu, bệ hạ vinh thì đất nước hưng thịnh, bệ hạ nhục thì đất nước suy vong.”

Lý Hiệu thản nhiên nói: “Đúng là như thế, cho nên trung quân, nói cho cùng, bản chất chính là ‘yêu dân’. Trước có quốc gia, sau mới có quân thần, từ đây mở rộng ra, trước có trung với Đại Ngu rồi mới có tư cách tự xưng hai chữ trung quân, nếu không thì dù làm được bao nhiêu cũng chỉ là gian nịnh.”

Khóe miệng Hứa Lăng Vân khẽ nhếch: “Nhưng qua bao triều đại đổi thay, vẫn có những kẻ cố tình đảo lộn thứ tự, mặc kệ ý dân, chỉ biết nịnh vua, loại gian thần này trong lịch sử còn ít sao?”

Lý Hiệu nói: “Với học thức cùng bản lĩnh của Phương Thanh Dư, cô không tin ngay cả điều ấy mà y cũng không hiểu.”

Hứa Lăng Vân chậm rãi gật đầu: “Có lẽ vẫn còn nội tình chưa rõ, bệ hạ anh minh.”

Lý Hiệu nói: “Cho nên cô mới nói ngươi tự biên tự diễn. Về trận hoả hoạn năm ấy, thái sử các đời mỗi người nói một kiểu, trong đó nhất định còn có ẩn tình. Hứa Lăng Vân, ngươi lại nói thử xem, Trương Mộ với Phương Thanh Dư, ai trung ai gian?”

Hứa Lăng Vân thản nhiên nói: “Thần không dám cuồng vọng phán xét, cũng không rõ tường tận vụ cháy ngày ấy, nhưng dưới thời Thái Tổ trị vì từng xảy ra hai sự kiện, không chừng có thể cho bệ hạ biết thủ phạm thật sự cuộc chính biến này.”

“Sự kiện thứ nhất: Lúc Thành Tổ còn nhỏ, người từng theo Thái Tổ đến Giang Nam vi hành, thưởng thức cảnh xuân, Phương Thanh Dư và Trương Mộ cũng đi theo. Thành Tổ thấy vùng đất Giang Nam phồn hoa rực rỡ thì không khỏi xúc động. Thái Tổ thích thú nói: ‘Phong cảnh tươi đẹp này mai sau đều là của con, hoàng nhi, con thích thứ gì đều có thể tùy ý lấy.’ Thế là Thành Tổ bèn đi hái một đóa hoa kỳ lân. Bệ hạ đã bao giờ nhìn thấy hoa kỳ lân chưa?” Hứa Lăng Vân giương mắt hỏi.

Lý Hiệu gật đầu: “Hoa này còn tên gọi khác là Thiết Hải Đường, trên cành mọc đầy gai nhọn.”

Hứa Lăng Vân nói say sưa: “Thái Tổ sợ tay Thành Tổ bị thương, ngài tiến lên hái hoa giúp tiểu thái tử, đầu ngón tay cầm lấy đuôi nhành hoa rồi nói ‘Cho con’. Thành Tổ không dám cầm, Thái Tổ thấy vậy thì nhấc kiếm chặt hết gai nhọn, tự mình đặt hoa vào trong tay Thành Tổ. Ngài vuốt râu, nói: “Những thứ phụ hoàng cho con, tất nhiên đều là những thứ con có thể cầm được, là những thứ con có thể yên tâm nắm giữ.”

Nói xong chuyện này, cả Lý Hiệu và Hứa Lăng Vân đều trầm mặc rất lâu.

Cuối cùng, Lý Hiệu mở miệng: “Sát hại công thần là chuyện xa xưa đã có, vụ hỏa hoạn kia, không nghi ngờ gì nữa, nhất định là do Thái Tổ châm ngòi.”

Hứa Lăng Vân nhỏ giọng: “Thần không dám mạo hiểm phán đoán.”

Lý Hiệu gật đầu nói: “Chỉ là vụ hỏa hoạn đó lại chọn sai thời điểm, sơ suất ngẫu nhiên cuối cùng lại biến thành cục diện có lợi cho hoàng hậu, ông trời đúng là không phù hộ Đại Ngu ta.”

Hứa Lăng Vân nói: “Thiên hạ không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, Thái Tổ năm đó sức khoẻ suy yếu, Thành Tổ vừa tròn mười sáu, đã đến tuổi có thể giám quốc, nếu lúc nào cũng nhăm nhe đề phòng, kẻ có tâm cơ đều sẽ chọn đúng thời điểm đó.”

Lý Hiệu gật đầu nói: “Không sai, chuyện như thế, chỉ cần bỏ ra nhiều tiền mua chuộc quân Ngự Lâm với hạ nhân trong cung là có thể dễ dàng tìm ra đầu mối từ những thứ nhỏ nhặt nhất, ví dụ như việc sắp đặt củi lửa, lượng đèn dầu được thắp, trung thu đêm đó, vị trí yến tiệc… chẳng hạn như thế. Chỉ có thể nói, Thái Tổ một đời cưỡi mây đạp gió, đánh đâu thắng đó, cuối đời lại nhất thời sai lầm, trăm lần cẩn thận không bằng một lần sơ suất, thậm chí còn dẫn đến một trận họa loạn.”

Hứa Lăng Vân không dám đánh giá, chỉ giữ im lặng, Lý Hiệu nói: “Đêm hôm đó lúc lửa cháy, Trương Mộ đi đâu?”

Hứa Lăng Vân chậm rãi nói: “Thần cho rằng Phương Thanh Dư là một trong các gián điệp hai mang, Phương Thanh Dư thông báo kế hoạch này cho hoàng hậu, hoàng hậu liền ra lệnh y đưa Thành Tổ xuất cung. Nhưng cả Phương Thanh Dư và Trương Mộ đều không thể ngờ Thái Tổ lại băng hà đúng lúc ngọn lửa bùng cháy giữa đêm. Tình tiết bên trong rắc rối phức tạp, đêm ấy miệng người nhốn nháo, cũng khó nói rõ, chỉ có thể từ một vài chuyện trong đó mà suy đoán, chính là sự kiện thứ hai.”

“Sự kiện thứ hai: Trung thu đêm đó lửa cháy, sau khi Thái Tổ băng hà, Trương Mộ tiến về điện Minh Hoàng lấy một thứ được lấp dưới viên gạch ở cuối hành lang.”

Lý Hiệu cau mày: “Là thứ gì?”

Hứa Lăng Vân nói: “Nghe nói chỗ đó có đặt một cơ quan, bên trong cất giấu di chiếu của Thái Tổ. Ngay từ năm Thành Tổ mới được phong làm thái tử, ngài đã sớm viết mật chiếu đăng cơ, việc này chỉ có mình Thái Tổ và Trương Mộ biết. Nhưng Trương Mộ còn chưa kịp vào điện Minh Hoàng thì đã bị quân Ngự Lâm đến trước một bước ngăn cản.”

Lý Hiệu nói: “Cuối cùng phong mật chiếu kia đâu? Bảo người lấy ra đây, cô muốn xem thử.”

Hứa Lăng Vân cười nói: “Đã sớm bị đốt rồi, bây giờ bên dưới cơ quan chôn thứ khác, không phải thứ bệ hạ hứng thú.”

Lý Hiệu nói: “Bây giờ đang chôn thứ gì?”

Hứa Lăng Vân thản nhiên nói: “Một bình sứ nhỏ và hai chén lưu ly. Trên có gián niêm phong của Phương Thanh Dư.”

Lông mày Lý Hiệu động đậy, Hứa Lăng Vân không kể tiếp mà đứng lên nói: “Ngày mai thành hôn rồi, bệ hạ nên nghỉ ngơi sớm.”

Lý Hiệu tọa hạ: “Đêm khuya khó ngủ, ngươi nói tiếp đi.”

Hứa Lăng Vân cười nói: “Bệ hạ thứ cho thần nhiều chuyện, ngày mai là… đại sự cuộc đời bệ hạ, cũng là đại sự của cả Đại Ngu.”

Khác với mọi khi, Lý Hiệu không nổi giận, chậm rãi nói: “Cô biết, nhưng mấy năm gần đây cô chưa từng thấy đêm nào khó say giấc như đêm nay, ngươi cứ nói, cô nằm nghe, như vậy cũng dễ tự nhiên chìm vào giấc ngủ. Lần này Phương Thanh Dư có cùng theo về không?”

Hứa Lăng Vân đành phải mở sách lần nữa, giọng nói nhỏ đi:

“Đêm hôm đó…”

Lý Khánh Thành nằm ở trên giường, cả đêm ngủ không ngon. Phương Thanh Dư nối lại xương, dựa người ngoài cánh cửa đổ nát. Bình minh chưa tới, dãy núi cùng cánh đồng tuyết hoàn toàn chìm trong bóng đêm, Lý Khánh Thành khoác thêm áo ngoài bước ra sảnh, nhỏ giọng gọi: “Ưng ca?”

Lý Khánh Thành ngồi xuống, hỏi: “Có áp giải Phương Thanh Dư về không?”

Trương Mộ nằm yên lặng, khuôn miệng sắc bén phun ra một chữ: “Không.”

Đầu óc Lý Khánh Thành mờ mịt, con ngươi Trương Mộ sáng rỡ, gã trầm giọng: “Không được nhắc đến y ở ngoài.”

Lý Khánh Thành cực kỳ nghi ngờ, nhưng mà dường như giữa Trương Mộ và Phương Thanh Dư lại tồn tại một loại ăn ý ngầm hiểu. Bình minh, các binh sĩ tập hợp tại đống phế tích trong thành Hà Gian, Lý Khánh Thành với Đường Hồng và Phương Thanh Dư, ba người đứng cùng một chỗ, Trương Mộ đứng cách xa bọn hắn, không muốn đối mặt cùng Phương Thanh Dư.

“Đi đâu đây?” Đường Hồng không tin tưởng đánh giá Phương Thanh Dư.

Phương Thanh Dư lấy một tấm vải rách che kín nửa mặt, mày kiếm màu mực anh tuấn thẳng tắp, đôi mắt y đẹp đến mức khiến Lý Khánh Thành cảm thấy tự ti, hắn cùng Đường Hồng nhìn Phương Thanh Dư một hồi, Đường Hồng hỏi: “Trước cứ về Lang Hoàn nhé?”

Lý Khánh Thành gọi: “Phương Thanh Dư, ngươi lại đây.”

“Ngươi biết ta đúng không?” Lý Khánh Thành hỏi.

Phương Thanh Dư nghiêng đầu, quan sát thật kỹ Lý Khánh Thành rồi đáp: “Không biết.”

Hắn không thấy được mũi cùng môi y, lại thấy hai mắt y hơi hấp háy như đang cười.

Lý Khánh Thành hơi dao động, một cảm giác quen thuộc không nói ra được ập đến, hắn vừa cố nhớ lại một lát, đầu đã bắt đầu đau âm ỉ, hai mắt Phương Thanh Dư tràn ngập lo lắng, y đặt một tay lên vai hắn, hỏi: “Làm sao thế? Không thoải mái à?”

Lý Khánh Thành đẩy tay Phương Thanh Dư ra: “Ngươi đưa binh đi đâu, nói thật đi, nếu không ta sẽ giao ngươi cho triều đình.”

Đôi mắt đẹp đẽ của Phương Thanh Dư híp lại: “Người không nỡ đâu.”

Lý Khánh Thành cau mày trách mắng: “Đứng đắn một chút!”

Phương Thanh Dư: “Quân của Tham tri và ta cũng không phải cùng phe, người hiểu không?”

Lý Khánh Thành trầm mặc không đáp lời, Phương Thanh Dư lại nói tiếp: “Chuyện này nói ra có thể rất dài, bắt đầu từ hoàng hậu đi, người có nhớ đêm trung thu năm ngoái kinh thành xảy ra biến cố gì không?”

Lý Khánh Thành nói: “Ta không ‘nhớ’, nhưng mà ta biết.”

Như có một tiếng rơi lộp bộp trong lòng Phương Thanh Dư, y không ngờ Lý Khánh Thành lại cẩn mật như vậy, suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm: “Hoàng hậu giết Đại học sĩ, giết Phù tướng quân thống lĩnh quân Cấm Vệ, tịch biên nhà Đường đại tướng quân trấn bắc, tru di cả nhà Bình Đông Vương Hầu, nhưng vẫn còn một người bà ta vẫn chưa giải quyết được, người này chính là phó tướng đi đánh Hung Nô cùng ta, Liêu Viễn.”

“Liêu Viễn đại nhân vốn trấn thủ Ngọc Bích Quan ở vùng đông bắc, nổi tiếng chuyên sử dụng lưỡi mác sắt, năm xưa từng được Đường tướng quân đề bạt, cũng không kết bè kết đảng cùng đám đại thần trong triều, ông ta giữ mình rất trong sạch, không để người ta lợi dụng một sơ hở nào, đối với hoàng hậu mà nói là một cái gai khó nhổ.”

Lý Khánh Thành: “Vậy nên để thanh trừ Liêu Viễn, bà ta định bán cả tướng sĩ bảo vệ quốc gia cho Hung Nô, ra là vậy hả.”

Phương Thanh Dư vuốt cằm, nói: “Có thể nói như vậy, mặc dù Liêu Viễn lập nhiều chiến công hiển hách, tính tình lại vội vàng nóng nảy, không chịu nghe khuyên bảo, tiên đế cho Liêu Viễn trấn thủ Ngọc Bích Quan vùng đông bắc là để đè ép tính nết ông ta, nhưng hoàng hậu lại điều ông ta đến thủ thành ngoài Phong Quan, bà biết ông ta nhất định sẽ không kiềm chế được mà tự tiện xuất chiến.”

“Hôm đó, lúc chúng ta xuất quân ra quan ngoại, Liêu Viễn đại nhân nhận được tin báo giả từ mật thám, tưởng người Hung Nô đang tấn công thành Lang Hoàn, thế là vừa sắp xếp ổn định xong, nước còn chưa uống được hớp nào đã lập tức dốc toàn bộ lực lượng đi cứu viện Lang Hoàn, chỉ để lại cho ta chưa đến hai ngàn binh thủ thành Hà Gian.”

Lý Khánh Thành lạnh lùng nói: “Sau khi Liêu Viễn xuất binh, nửa đường tới núi Đoạn Khả thì trúng ngay tập kích của đại bản doanh Hung Nô.”

Phương Thanh Dư cười nói: “Đúng vậy.”

Lý Khánh Thành nói: “Như vậy, kẻ đến đưa tin báo mà Vương Tham tri đã nói lúc đầu là thủ hạ của ngươi…”

Phương Thanh Dư nói: “Chính bọn chúng đã làm giả tin báo, lúc ấy ta phái một đội đưa tin đi Lang Hoàn. Lang Hoàn không hề có chiến sự, vậy mà khi trở về bọn chúng lại nói với Liêu Viễn là Lang Hoàn đang lâm vào chiến sự nguy nan, Vương đại nhân một lòng trung nghĩa dẫn đầu quân dân toàn thành chống lại năm vạn đại quân Hung Nô.”

Lý Khánh Thành: “Quả nhiên vẫn là ngươi hãm hại ông ta.”

Phương Thanh Dư: “Trong chuyện này ta vô can, người bên cạnh ta đều là triều đình phái cho, chỉ một mình Thanh ca ở đó không quyết định được gì. Hoàng hậu đã quyết tâm mượn tay Hung Nô giết chết Liêu Viễn, ta cũng không còn cách nào cả, không phải ư? Chưa kể đội truyền tin giả đã sớm nhận chỉ thị của hoàng hậu, tập diễn nhiều lần, vừa về đã bày ra đủ loại bộ dạng hoảng sợ, nói như nhìn tận mất nghe tận tai, ngay cả ta cũng suýt thì tin luôn…”

Lý Khánh Thành tức giận, nói: “Im miệng! Cứ cho như Liêu Viễn phải chết đi, nhưng ba vạn quân chinh bắc có tội tình gì?”

Phương Thanh Dư miễn cưỡng, nói: “Ba vạn binh mã kia chính là quân trung thành của Liêu Viễn đại nhân.”

Đường Hồng đứng bên cạnh nghe, đột nhiên nói: “Người đàn bà ngu xuẩn kia, bà ta không sợ cuối cùng bị người Hung Nô giết vào kinh sư sao?”

Phương Thanh Dư đáp: “Không, hoàn toàn không ngu, đương nhiên hoàng hậu đã thoả thuận xong với người Hung Nô, sau khi quét sạch phe phái Liêu Viễn, hai bên sẽ nghị hòa. Nhưng mục đích hàng đầu vẫn là giải quyết Liêu Viễn, tiên đế vừa chết, người nói Liêu Viễn sẽ chịu để yên sao?”

“Chính biến đêm trung thu, nếu là mưu kế của hoàng hậu thì thôi, chuẩn bị đầy đủ, giữ bí mật không phát tang, gửi một phong thư triệu hồi Liêu Viễn về kinh rồi khử là xong. Nhưng chuyện tồi tệ lại bất ngờ xảy ra trong trận hoả hoạn kia, thiêu chết không ít đại thần, sau hoả hoạn tiên đế không lộ diện, nếu lại lập tức triệu hồi đại tướng biên thuỳ, không phải tỏ ý rõ ràng muốn giết người sao?”

Lý Khánh Thành chậm rãi gật đầu, Phương Thanh Dư lại nói: “Người Hung Nô không sớm không muộn, vừa đúng lúc này xâm lấn biên thuỳ, cũng coi như đã thực hiện đúng giao hẹn, hoàng hậu không dám để Liêu Viễn nhiều chuyện, trực tiếp điều ông ta từ biên cương đông sang tây, để ông ta với Hung Nô vương A Luật Tư đánh một trận sống mái. Ngoại tộc đang xâm lấn, dù Liêu Viễn có nghi kỵ lớn đến đâu cũng phải tạm bỏ đấy trước, đến Phong Quan chiến một trận rồi quay lại nói sau.”

“Mà trận chiến này.” Phương Thanh Dư chậm rãi nói: “Dù thắng hay bại đều đúng ý hoàng hậu cả, một Liêu Viễn chỉ thuần phục tiên đế, quân cờ bất ổn nhất cuối cùng cũng giải quyết xong. Cứ cho là đánh thắng đi, dự trước cũng không còn mấy binh sỹ sống sót, hợp nhất lại là được. Còn nếu chiến bại, thì viết phong thư quở trách, khiến ông ta không còn đường lui, cho cơ hội tự vẫn tại trận để tạ tội, thế là xong.”

Lý Khánh Thành nói: “Như vậy đêm đó Hà Gian bị tập kích thật đúng ý ngươi, cuối cùng cũng buông được gánh nặng lớn, trở thành đào binh.” Lý Khánh Thành lạnh lùng nói.

Phương Thanh Dư cười: “Không phải sao, đúng là gãi đúng chỗ ngứa, binh không thấy tướng liền thất thủ, phải rút về binh doanh, còn bị người Hung Nô đuổi giết, chỉ dư vài mống còn sống, thành Hà Gian cũng bị một trận hoả hoạn thiêu rụi.”

Lý Khánh Thành thực sự không còn lời nào để nói với hắn, sao triều đình có thể để một tên vô lại hại nước hại dân như thế dẫn ba vạn binh mã xuất chinh?

Trước mắt đã đến Phong Quan, Đường Hồng giục ngựa lại gần, từng tốp binh sỹ tập kết trước cổng thành vây quanh Phương Thanh Dư, Trương Mộ nhìn từ phía xa, cũng không tới gần.

Đường Hồng: “Tại sao ngươi lại làm đào binh?”

Phương Thanh Dư không đáp.

Lý Khánh Thành rút kiếm Vân Thư bên hông ra, gác trên cổ Phương Thanh Dư: “Lời của hắn cũng là lời của ta. Trả lời sai một câu thì đầu ngươi rơi xuống đất.”

Phương Thanh Dư nhướng mày, nói một cách nho nhã lễ độ: “Vì ta còn chuyện quan trọng hơn phải thực hiện.”

Lý Khánh Thành: “Chuyện gì có thể quan trọng hơn bảo vệ đất nước?”

Phương Thanh Dư đáp: “Tìm kiếm một người.”

Lý Khánh Thành: “Ai?”

Phương Thanh Dư nghiêng đầu, chăm chú nhìn ngắm tuyết bay trước cổng thành.

Đường Hồng nói: “Nói vậy tức là Liêu Viễn đã đến núi Đoạn Khả.”

Lý Khánh Thành nói: “Không có tin báo từ Phong Quan, ba vạn đại quân cũng không thể tự nhiên biến thành không khí, khả năng duy nhất chỉ có thể ở núi Đoạn Khả. Để bảo đảm an toàn, cứ phái vài người đến núi Đoạn Khả điều tra thử, còn lại toàn quân khởi hành về Lang Hoàn trước.”

Thế là Đường Hồng phái trinh sát lên thượng lưu sông Tiêu Cốt thám tính tin tức, Lý Khánh Thành thì xuất quân khởi hành về Lang Hoàn.

Một ngày trôi qua, trinh sát trở về hợp quân ở khu vực mười dặm ngoài thành, thông báo tìm được dấu vết giao tranh trên thượng lưu sông Tiêu Cốt, đồng thời cũng mang về được một di vật, chính là mũ giáp của đại tướng quân Liêu Viễn.

Mọi chuyện đúng y như dự liệu của Lý Khánh Thành. Mọi người vào thành, Vương tham tri vừa nghe xong lập tức điểm binh, dặn dò Lý Khánh Thành chờ tại Thủ phủ Lang Hoàn, rồi gọi đội trưởng thủ thành Ân Liệt đến căn dặn phương thức ứng phó.

Lý Khánh Thành vừa đến thành Lang Hoàn đã thấy Ân Liệt làm đội trưởng, lĩnh bốn ngàn bộ kỵ binh đảm nhiệm tuần tra trong thành, phòng ngự trọng yếu, tính cách ngay thẳng nhưng không kiêu ngạo, không hề bởi Lý Khánh Thành là kẻ từ bên ngoài mà sinh lòng khinh thường.

Vương Tham tri tự mình dẫn sáu nghìn kỵ binh xuôi theo sông Tiêu Cốt đến núi Đoạn Khả, tìm hiểu hướng đi của đội quân chinh Bắc, tùy tình hình chuẩn bị tiếp ứng. Trong khoảng thời gian này, Ân Liệt và Lý Khánh Thành cùng nhau thủ thành.

Lý Khánh Thành tự biết bản thân không đủ kinh nghiệm, không dám lỗ mãng, sau khi Vương Tham tri xuất chinh, mọi người bàn bạc kỹ lưỡng trong phủ, cuối cùng quyết định Lý Khánh Thành sẽ không tham gia quản lý phòng thành, nhưng nếu Ân Liệt gặp phải vấn đề không thể tự quyết, có thể tùy tình hình mà đến hỏi ý kiến hắn.

Ân Liệt nhận binh phù rời đi. Để cho thuận tiện, Lý Khánh Thành nhờ người chuyển hành trang ra khỏi phủ Tham tri, tạm thời trú tại một dinh thự gần cổng thành, nằm trên con đường dài phía tây thành Lang Hoàn.

Sau khi cư dân thành Lang Hoàn rút bớt về Phong Quan, người trong thành mười chỉ còn năm, chọn đại một nhà nào đó cũng có thể vào ở được. Trong thành còn có gần nửa số hộ không muốn bỏ nhà di tán, kiên trì thủ vững thành Lang Hoàn.

Cũng may mà còn những người này ở đây, sau khi bắt đầu mùa đông, toàn thành Lang Hoàn bế quan, cuộc sống cũng không đến mức quá quạnh quẽ.

“Đi.” Lý Khánh Thành chuyển mấy chiếc hòm nhẹ nhàng ra.

Phương Thanh Dư ôm cánh tay đứng ngoài phủ Tham tri, cúi đầu nhìn mặt đất chăm chú, nhất quyết không tới gần quân dân Lang Hoàn, đỡ bị lộ thân phận.

“Đường Hồng đâu?” Phương Thanh Dư hỏi.

Lý Khánh Thành đáp: “Ta chính là Đường Hồng.”

Phương Thanh Dư cười nói: “Người không phải Đường Hồng.”

Lý Khánh Thành: “Ngươi từng gặp Đường Hồng à?”

Phương Thanh Dư không trả lời, đánh xe xuất phát.

Lý Khánh Thành ngồi cuối thùng xe, một chân đung đưa kéo theo tuyết bay trên đất hắn cũng không bận tâm, thầm nhủ: “Rốt cuộc thì ta là ai đây?”

Phương Thanh Dư nói: “Tên câm kia không cho ta nói, nhưng cho dù người là ai, Thanh ca vẫn sẽ bảo vệ người.”

Lý Khánh Thành cất lời lãnh đạm: “Biến đi.”

“Phương tướng quân, binh ngươi cũng để mất rồi, giờ chỉ còn một thân một mình.” Lý Khánh Thành lạnh lùng nói: “Thứ cho ta nói thẳng, mặc dù việc của ngươi không liên quan gì đến ta, nhưng ta lại không thể không lắm lời mấy câu.”

Phương Thanh Dư cười tự giễu.

“Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách (*).” Lý Khánh Thành không nể nang mà chỉ trích: “Ngươi không trung quân, càng không ái quốc, cho dù thống lĩnh nghìn quân đấu vạn địch, người như ngươi, nói không chừng ngày nào đó bảo phản liền phản, chỉ làm theo ý thích của mình, loại người như vậy giữ lại có ích gì?”

(*) Đất nước hung thịnh hay diệt vong là trách nhiệm của tất cả mọi người

Phương Thanh Dư thản nhiên nói: “Có ích.”

Lý Khánh Thành: “Sau khi trở về ngươi đi luôn đi, giờ không có kẻ nào biết ngươi là ai, ta cho ngươi mượn con ngựa về Trung Nguyên. Người không chung đường không thể hợp tác, sau này còn ngày gặp lại, Phương tướng quân.”

Phương Thanh Dư nói: “Chủ công.”

Lý Khánh Thành nói: “Ta không phải chủ công của ngươi, vị trí này ta không kham nổi.”

Xe ngựa dừng ở trước cửa nhà, Phương Thanh Dư quan sát thật kỹ Lý Khánh Thành, ánh mắt ánh lên một tia vui cười: “Tấm lòng trung của Thanh Dư như nhật nguyệt sáng soi, tuyệt đối sẽ không phản bội người.”

Lý Khánh Thành ngồi lặng yên, không biểu lộ cảm xúc buồn vui, Phương Thanh Dư lại nói: “Thời gian qua đi rồi người sẽ biết, trên đời này ai trung thành với người, ai lén nuôi lòng riêng. Dù người đuổi ta đi, ta cũng không đi đâu hết, cứ ngồi ngoài cánh cửa này đến chết vì rét cũng được.”

Lý Khánh Thành cười lạnh, nói: “Nói nghe thật dễ dàng.”

Phương Thanh Dư không trả lời, nói tiếp: “Nếu người đồng ý cho ta một chốn dung thân thì cứ thoải mái ra lệnh, ta có thể dẫn binh vì người, kể chuyện cho người, giúp người làm việc nặng nhọc, mùa đông làm ấm giường, ngày hè quạt gió mát, lúc vui vẻ ta sẽ cười cùng người, không vui người có thể mắng ta, đánh ta, đạp ta, đối xử khắc nghiệt với ta, Thanh Dư quyết không đánh trả, cũng không dám oán hận nửa câu.”

“Không cần, ý tốt của ngươi ta xin ghi nhớ.” Lý Khánh Thành nói: “Ưng ca! Phụ ta một tay!”

Trương Mộ phi ra như một trận gió, một tay ôm hòm gỗ hướng vào trong nhà. Trong sân, Đường Hồng cầm roi da phạt quất roi, binh sĩ ở trần, quỳ gối trên tuyết, phía sau lằn bốn năm vết roi.

Phương Thanh Dư lẽo đẽo theo sau Lý Khánh Thành, lúc vào phòng, Trương Mộ buông cái hòm xuống, quay đầu nhìn y, Phương Thanh Dư vẫn khoanh tay nghiêm chỉnh đứng đấy.

Lý Khánh Thành: “Ai cho ngươi vào đây? Ưng ca, huynh hãy cho hắn một đạp, đạp hắn ra ngoài đi.”

Trương Mộ đột ngột quay người, Phương Thanh Dư biến sắc lùi ngay ra sau, Trương Mộ đá liên hoàn, Phương Thanh Dư chạy vọt ra ngoài sân, cả đám binh sỹ nhất thời ngừng động tác, xem hai người đọ sức.

Trương Mộ tung một chưởng “Đại Phách Sơn”, thương cũ trên cổ tay Phương Thanh Dư chưa lành hẳn, lúc y lách mình, nửa chuồng ngựa sụp đổ oanh một tiếng.

Lý Khánh Thành mỉa mai: “Lúc nãy ngươi mới nói gì? Sẽ không đánh trả ư?”

Phương Thanh Dư nói: “Người có thể chửi đánh ta thế nào cũng được, chỉ cần người vui vẻ…”

Trương Mộ trở tay rút đao, Phương Thanh Dư quát: “Dừng tay!”

Lý Khánh Thành tiến lên, Phương Thanh Dư dừng động tác, đứng trên mặt đất ngập tuyết, lẫm liệt tuyên bố: “… Nhưng không thể cho phép kẻ bên cạnh làm nhục ta, nếu không ta sẽ chết ngay trước mặt người.”

Lý Khánh Thành nhìn Phương Thanh Dư một lát, tay tung ra một đấm, mọi người xung quanh đều lộ vẻ sửng sốt.

Phương Thanh Dư không tránh không né, tự nguyện nhận cú đánh này, mặc dù thể lực Lý Khánh Thành không mạnh mẽ, nhưng cũng có chút nền tảng, một quyền kia giáng xuống lập tức khiến máu mũi Phương Thanh Dư chảy dài.

“Người xem.” Phương Thanh Dư quệt máu mũi, mỉm cười nói: “Chính là như vậy, Thanh ca nói được thì làm được.”

Lý Khánh Thành nói: “Bỏ đi, ngươi có chết bao nhiêu lần cũng không trả nổi món nợ này, ta cũng không có quyền phán xử ngươi.”

Phương Thanh Dư cúi người quỳ một chân trước mặt Lý Khánh Thành.

“Thôi đứng lên đi, tạm để ngươi làm chân tạp dịch.” Lý Khánh Thành nói: “Ưng ca tìm cho y bộ quần áo tạp dịch mặc vào đi.