Vạn Cổ Thần Đế

Chương 3: Huyền Cực Cảnh



Vương hậu nương nương ngồi bên dưới tế đàn, trong một trướng nhỏ, đầu đội mũ phượng, người mặc phượng bào, tuổi tác khoảng hai mươi tám, hai mươi chín, dung nhan thanh lệ, không hề già nua như tưởng tượng của Trương Nhược Trần, ngược lại cả người vương hậu đều tản ra khí chất cao quý.

Bà nói: “Đại vương đang bế quan tu luyện ở Sinh Tử điện, đại điển tế tự lần này là do bổn hậu chủ trì. Quốc sư, kiểm tra được phẩm cấp Thần Võ ấn ký của Cửu vương điện hạ chưa?”

Quốc sư cầm một quyển sách trong tay, lên tiếng: “Trong “Thần Võ ấn ký toàn thư” có nói đến tất cả những Thần Võ ấn ký xuất hiện từ trước đến nay, bao gồm từ nhất phẩm đến Cửu phẩm ấn ký. Tuy nhiên không có ấn ký nào giống như ấn ký của Cửu vương điện hạ.”

Vương hậu nương nương nhìn Trương Nhược Trần một chút, giọng nói lạnh nhạt: “Kiểm tra đo lường không có kết quả thì chính là Thần Võ ấn ký không có phẩm cấp. Ở quốc gia khác, cũng có vài người mở được Thần Võ ấn ký kì lạ, nhưng thành tựu cũng chỉ có hạn.”

Bát vương tử cũng đứng ở đó, lập tức góp lời: “Vương hậu nương nương nói không sai, dù sao Cửu đệ cũng đã mười sáu tuổi, bỏ lỡ thời gian tu luyện tốt nhất, coi như mở được Thần Võ ấn ký tứ phẩm hay ngũ phẩm thì tương lai cũng sẽ không có thành tựu gì.”

Vương hậu nương nương gật đầu đồng ý với Bát vương tử: “Tất nhiên rồi, Cửu vương tử dù sao cũng đã mười sáu tuổi, hiện giờ lại mở ra Thần Võ ấn ký không có phẩm cấp, chúng ta cũng phải tiết kiệm tài nguyên tu luyện cho vương tộc, vì vậy Cửu vương tử chỉ có thể nhận một phần Tẩy Tủy dịch mà thôi.”

Lâm phi biến sắc nói: “Vương hậu nương nương, năm đầu tiên mở ra Thần Võ ấn ký là năm quan trọng nhất. Năm đó Thất vương tử mở được Thần Võ ấn ký đã được mười hai phần Tẩy Tủy dịch, mỗi tháng đều có thể tẩy tủy một lần. Vì sao Trần nhi lại chỉ được một phần?”

Âm thanh vương hậu nương nương trở nên lạnh lùng: “Thất vương tử ba tuổi đã mở được Thần Võ ấn ký thất phẩm, Cửu vương tử có thể so được với Thất vương tử sao?”

Bát vương tử nịnh nọt: “Thất ca chính là con trai trưởng của vương hậu nương nương, kế thừa huyết mạch cường đại, có được Thần Võ ấn ký thất phẩm, cả Vân Vũ quận quốc này ai có thể so được với Thất ca? Tương lai của Vân Vũ quận quốc đều phải dựa vào Thất ca rồi…”

Ngừng một chút, hắn nói tiếp: “Bổn vương tử mạo muội nói một câu, một đầu ngón tay của Thất ca cũng quan trọng hơn tính mạng của Cửu đệ gấp trăm, gấp nghìn lần. Cửu đệ vĩnh viễn không thể so sánh với Thất ca được.”

Lâm phi cắn chặt răng, tiếp tục nói: “Nhưng khi Bát vương tử mở ra Thần Võ ấn ký cũng nhận được bốn phần Tẩy Tủy dịch.”

Vương hậu nương nương không vui: “Thiên phú càng cao, đạt được càng nhiều tài nguyên. Cửu vương tử thiên phú thấp nhất, đương nhiên không thể so sánh.”

“Nhưng…”

Lâm phi còn chưa kịp nói thì vương hậu nương nương đã ngắt lời: “Bổn hậu đã quyết định rồi, Lâm phi, nếu ngươi còn dám nói nhiều thêm một câu, ngươi có tin bổn hậu sẽ cho người kéo ngươi ra ngoài phạt trượng (*) lần nữa không?”

“Lần nữa?” Trương Nhược Trần nghe được lời nói của vương hậu nương nương, hắn bỗng ngẩng đầu lên.

Chẳng lẽ vương hậu nương nương đã từng phạt trượng mẫu thân hắn?

Lâm phi nghe được lời của vương hậu nương nương, toàn thân khẽ run lên, giống như nhớ tới chuyện gì đó đáng sợ, lập tức im lặng không nói gì.

Giờ phút này, có người đưa một phần Tẩy Tủy dịch tới, đưa vào tay Trương Nhược Trần.

Trương Nhược Trần nhận Tẩy Tủy dịch xong, lập tức đi tới bên cạnh Lâm phi, xoay người nhìn vương hậu nương nương một chút, sau đó nói với Lâm phi: “Mẫu thân, chúng ta trở về đi.”

“Ừm.” Lâm phi nhếch miệng, chua xót gật đầu.

Vương hậu nương nương nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần và Lâm phi, sau đó nói: “Ba tháng sau chính là khảo hạch của vương tộc, Cửu vương tử nhất định phải nỗ lực tu luyện, tranh thủ trong vòng ba tháng tẩy tủy sạch sẽ, trở thành võ giả chân chính. Đến lúc đó, khi quận vương xuất quan, hi vọng người sẽ vì ngươi mà vui vẻ…”

Âm thanh khinh thường của Bát vương tử vang lên: “Cho dù có ba phần Tẩy Tủy dịch thì cũng không thể hoàn thành tẩy tủy trong ba tháng được. Ta cũng phải tốn mất nửa năm mới có thể hoàn thành, dựa vào tư chất của Cửu đệ, có lẽ phải hơn một năm mới có cơ hội.”

Trương Nhược Trần cũng không quay đầu, trong lòng xuất hiện một tia kiên định: “Các ngươi đợi đi, ta tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi thất vọng.”

Trở lại Tử Di thiên điện, Trương Nhược Trần lập tức tu luyện.

Tuy không biết mở ra Thần Võ ấn ký cấp bậc gì, nhưng chỉ cần có Thần Võ ấn ký thì có thể tu luyện chân khí rồi.

Bước đầu tiên, phải mở ra Khí trì.

Cái gọi là Khí trì chính là nơi dung nạp chân khí. Khí trì càng lớn, càng có thể dung nạp được nhiều chân khí. Dựa theo tu vi tăng lên, Khí trì này sẽ dần dần mở rộng.

Người bình thường muốn mở được Khí trì thì đều phải có trưởng bối chỉ điểm.

Nhưng Trương Nhược Trần vốn có kinh nghiệm phong phú nên mở Khí trì cũng không phải việc khó, chỉ mất nửa canh giờ hắn đã thành công mở ra Khí trì.

Đối với tu sĩ bình thường, có lẽ phải mất vài ngày mới mở được Khí trì, nhưng Trương Nhược Trần lại chỉ mất nửa canh giờ.

“Thân thể này quá yếu, chỉ mở được một Khí trì bé bằng quả trứng gà, dung nạp được quá ít chân khí.”

Mở ra Khí trì thật sự có lẽ phải mất rất lâu.

Khí trì chỉ là nơi chứa đựng chân khí mà thôi.

Chân khí muốn vận hành trong cơ thể thì phải đả thông được kinh mạch.

Chỉ có hoàn thành được bước này mới có thể trở thành võ giả chân chính.

Sau khi mở khí trì, bước thứ hai chính là tẩy tủy.

Trương Nhược Trần lấy ra bình ngọc nhỏ đựng Tẩy Tủy dịch, dùng mũi ngửi thử, xác định đây là hàng thật, lập tức rót hết vào miệng.

Tẩy Tủy dịch chảy xuống cổ họng có cảm giác mát lạnh, nhưng chỉ một giây sau, sự mát lạnh đó đã biến mất, thay bằng cảm giác nóng rực thiêu đốt.

Dường như có một ngọn lửa đang muốn thiêu hắn thành tro tàn.

Từng ngọn lửa nhỏ tiến vào trong kinh mạch Trương Nhược Trần, sau đó chậm rãi dung nhập.

Chính là lúc này!

“Cửu Thiên Minh Đế Kinh, tầng thứ nhất, Thái Hoàng Hoàng Cảnh Thiên.”

Công pháp tu luyện khác nhau thì sẽ mở ra kinh mạch khác nhau.

Càng là công pháp cao thâm thì số đường kinh mạch càng nhiều, càng phức tạp.

Sau khi vận dụng Cửu Thiên Minh Đế Kinh thì sẽ phải đả thông ba mươi sáu kinh mạch.

Đương nhiên, hiện giờ Trương Nhược Trần cũng không cần mở ra toàn bộ kinh mạch, chỉ cần mở được kinh mạch đầu tiên thì cũng coi như tẩy tủy bước đầu hoàn thành.

“Bọn họ nói tốn ba tháng thời gian cũng không thể tẩy tủy thành công, nhưng Trương Nhược Trần ta sẽ dùng thực tế chứng minh, tối nay ta có thể hoàn thành tẩy tủy kinh mạch, trở thành võ giả chân chính.”

Trương Nhược Trần dựa vào kinh nghiệm ở kiếp trước nên rất nhanh đã đả thông được hơn phân nửa kinh mạch thứ nhất.

Một cảm giác đau đớn từ cơ thể truyền đến, giống như kinh mạch bị kéo giãn ra khiến cho toàn thân Trương Nhược Trần run rẩy.

Nếu là người khác gặp phải tình huống này thì khẳng định sẽ thất bại.

Nhưng Trương Nhược Trần chỉ cắn chặt răng, dùng ý chí cường đại của hắn để kiên trì, mặc cho mồ hôi liên tục rơi xuống đất cũng không từ bỏ.

“Chỉ còn một chút… một đoạn ngắn nữa thôi…”

Hi vọng đang ở ngay trước mặt, hắn nhất định phải thành công.

Nhất định phải thành công.

Trương Nhược Trần hít sâu một hơi, dùng toàn bộ chân khí để đả thông kinh mạch.

“Ầm!”

Một tiếng vang lớn từ trong cơ thể truyền đến, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, khiến Trương Nhược Trần bị chấn động.

Sau đó cảm giác đau đớn biến mất, Trương Nhược Trần chỉ cảm thấy có một luồng chân khí lưu động ở trong kinh mạch, cảm giác sảng khoái chưa từng có truyền khắp toàn thân.

“Ha ha! Thành công rồi! Thành công rồi! Hiện giờ ta đã trở thành võ giả chân chính!”

Bát vương tử làm được bước này phải mất bốn phần Tẩy Tủy dịch, ròng rã nửa năm.

Trương Nhược Trần chỉ dùng một đêm, cũng chỉ sử dụng một phần Tẩy Tủy dịch.

Hoàn thành tẩy tủy kinh mạch cũng coi như đạt đến tu vi Hoàng Cực cảnh sơ kỳ.

Tu luyện võ đạo chia thành bốn cấp bậc: Hoàng, Huyền, Địa, Thiên. Bên trong gồm có bốn cảnh giới: Hoàng Cực cảnh, Huyền Cực cảnh, Địa Cực cảnh, Thiên Cực cảnh.

Mỗi cảnh giới chia làm bảy cảnh giới nhỏ: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, tiểu cực, trung cực, đại cực, đại viên mãn.

Bốn lớn, bảy nhỏ!

Tu vi của Trương Nhược Trần hiện giờ chính là Hoàng Cực cảnh sơ kỳ.

Hoàng Cực cảnh sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ chỉ là khai thông kinh mạch, dùng chân khí bình ổn thân thể, tăng thực lực của thân thể lên. Mỗi một cảnh giới nhỏ sẽ tăng được không ít thực lực.

Bát vương tử là tu vi Hoàng Cực cảnh hậu kỳ, có thể dùng tay không nâng được khối đá nặng ba trăm cân, cầm khối đá đó ném ra xa mười trượng. Một quyền của hắn có thể so với lực tấn công của dã thú.

Võ giả tu vi Hoàng Cực cảnh hậu kỳ đa số đều như vậy.

Trong Hoàng Cực cảnh hậu kỳ chính là bốn cảnh giới nhỏ: Tiểu cực, trung cực, đại cực và đại viên mãn.

Đột phá Hoàng Cực cảnh hậu kỳ thì cũng có thể đạt tới Hoàng Cực cảnh tiểu cực, chỉ có điểu Hoàng Cực cảnh tiểu cực có sức mạnh gấp bốn lần Hoàng Cực cảnh hậu kỳ. Vì vậy võ giả Hoàng Cực cảnh tiểu cực đấu với Hoàng Cực cảnh hậu kỳ thì có thể dùng một chọi mười, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Hoàng Cực cảnh trung cực, đại cực, đại viên mãn thì càng khủng bố hơn, người bình thường khó có thể tưởng tượng được.

Những cảnh giới kia còn cách Trương Nhược Trần khá xa, nên hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều, chăm chỉ tu luyện mới là quan trọng, mỗi bước chân vững chắc sẽ giúp hắn đi được xa hơn.

Bát vương tử tu luyện tám năm mới tới Hoàng Cực cảnh hậu kỳ, cũng chỉ có thể coi như thiên phú bình thường.

“Bát vương tử tốn thời gian nửa năm để tẩy tủy kinh mạch, ta chỉ cần dùng thời gian một đêm.”

“Bát vương tử tốn thời gian tám năm mới tu luyện đến Hoàng Cực cảnh hậu kỳ, ta nhất định phải dùng thời gian ba tháng.”

Ba tháng sau chính là khảo hạch thường kì của vương tộc, những võ giả trẻ tuổi trong vương tộc, bao gồm các vị vương tử, quận chúa, hoàng thân quốc thích đều sẽ tham gia khảo hạch, kiểm nghiệm thành quả tu luyện trong một năm.

Ở vương tộc, muốn có địa vị, muốn được người tôn trọng, muốn có được nhiều tài nguyên tu luyện thì phải chứng minh được thực lực của mình.

Ba tháng!

Trong thời gian ba tháng, nhất định hắn phải tu luyện tới Hoàng Cực cảnh hậu kỳ, cho dù không vì bản thân thì cũng phải vì mẫu thân của hắn, phải lấy lại những tôn nghiêm đáng lẽ thuộc về bà!

***

(*) Phạt trượng: Hình phạt thời cổ xưa, bắt người chịu hình nằm sấp, sau đó người hành hình sẽ dùng gậy gỗ bản to đánh xuống phần mông của người chịu hình.