Vĩ Cầm Trong Sương

Chương 15: Thẩm bách kiêu biết chuyện



Học viện Giang Nam...

Vu Nhuận Đông diện trên người bộ đồng phục thể dục trung học. Trông anh lúc này rất giống nam sinh thời thanh xuân của biết bao thiếu nữ. Đứng cạnh anh là một nữ sinh ở bên trong học viện mà Trần Hạo đã cất công mời đến.

- "Được rồi. Hai người mau đứng sát lại gần nhau một chút có được không? Tôi vẫn chưa cảm nhận được phản ứng couple gì cả."

Thợ chụp ảnh nhíu mày lên tiếng nói trước điệu bộ cứng ngắc của Vu Nhuận Đông. Nữ sinh đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt có chút cau có của anh mà có phần e dè, sợ hãi cứ đứng cách ra xa một khoảng. Ngay lập tức, Vu Nhuận Đông hướng về phía Trần Hạo lên tiếng nói:

- "Tôi nghĩ cô gái này không thích hợp, chúng ta nên chọn người khác thì hơn."

Ngay khi anh vừa dứt lời thì đúng lúc Thẩm Trúc Chỉ đi ngang qua. Ngay khi vừa nhìn thấy anh, hàng lông mày cô khẽ nhíu lại mà tỏ ra như chưa có chuyện gì liền sau đó nghe giọng nói vang lên của thợ chụp ảnh từ xa:

- "Này cô ơi. Tôi muốn mời cô tham gia chụp ảnh liên quan đến chủ đề thanh xuân."

Nội tâm Thẩm Trúc Chỉ lúc này đắn đo suy nghĩ. Kể từ vụ việc va chạm xe cùng với những gì mà Lạc Chi Dao đã kể về con người này khiến cô cảm thấy có cái nhìn không mấy thiện cảm với Vu Nhuận Đông. Nhưng vì lời hứa giúp Lạc Chi Dao trả thù, tạm thời cô cố gắng tiếp cận anh ta vậy.

Bản thân Vu Nhuận Đông cũng cảm thấy bên trong người cô gái này đang chứa đựng bí mật gì đó cho nên ngay lập tức trở nên thân thiện mà bước về phía trước, gỏn gọn nói:

- "Chào cô, chúng ta gặp nhau mấy lần rồi đúng không? Mong rằng cô không để bụng những hiểu lầm lúc trước."



Nghe những lời này khiến cô chỉ biết cười trừ liền sau đó vui vẻ đáp:

- "Tôi cũng đã từng làm anh bị thương chi bằng chúng ta xóa bỏ hiểu lầm vậy."

Nói rồi, cả hai vui vẻ bắt lấy tay của đối phương nhưng trong lòng thực sự muốn biết đằng sau lớp vỏ bọc này chứa đựng điều gì.

- "Không ngờ anh hóa trang cũng giống mỹ nam vườn trường ấy chứ. Nếu không biết chắc hẳn người khác sẽ nhầm tưởng anh chỉ mới học trung học, nhưng thật ra cũng sắp đến ngưỡng ba mươi."

Chẳng biết những lời thốt ra từ miệng Thẩm Trúc Chỉ là khen hay cố tình xoáy sâu vào vấn đề tuổi tác của anh. Thật ra anh chỉ hơn cô có bảy tuổi, cũng không đến mức phải xưng hô chú cháu.

- "Cảm ơn vì những lời khen có cánh của cô."

Dứt lời, cả hai nhanh chóng thực hiện theo những hướng dẫn của thợ chụp ảnh. Chẳng hiểu tại sao khi chụp với Thẩm Trúc Chỉ lại tạo nên hiệu ứng couple đến vậy khiến ông ta bấm máy liên tục, miệng không ngừng tắm tắc khen ngợi:

- "Ánh mắt hai người nhìn nhau tình tứ thật đấy. Nếu vậy chi bằng thêm một vài cảnh lãng mạn nữa. Phía đối tác chắc hẳn sẽ càng hài lòng."

- "Cái gì? Lãng mạn sao?"

Cả hai bất ngờ đồng thanh lên tiếng phản đối. Trần Hạo đứng gần đó chỉ biết đưa tay che miệng bật cười khúc khích, anh lên tiếng nói:

- "Vu tổng, chẳng phải anh nói cần có sự chuyên nghiệp trong công việc sao, như vậy mới có được lòng tin từ phía đối tác."



Về phía Thẩm Trúc Chỉ lúc này đã trở nên căng thẳng. Cô chưa từng có kinh nghiệm diễn xuất mà ao ước rằng Lạc Chi Dao có thể xuất hiện ngay thời khắc này, cô lẩm bẩm trong miệng:

- "Lạc Chi Dao, tôi cần cô giúp."

Ngay lập tức, giọng nói của Lạc Chi Dao vang lên bên tai cô:

- "Tôi lúc này chẳng thể nhập hồn vào xác cô được bởi vì hiện tại, người anh trai đáng kính của cô đang giữ lấy chiếc vĩ cầm. Thẩm Trúc Chỉ, hãy giúp tôi tiếp cận tên xấu xa Vu Nhuận Đông mà từng bước tiêu diệt đường dây tổ chức tội ác của hắn ta."

Nghe đến đây, Thẩm Trúc Chỉ lúc này chợt nhận ra rằng cô đã quên mang theo chiếc vĩ cầm bên mình. Ở nhà lúc này, Thẩm Bách Kiêu hai tay không ngừng gãy mạnh chiếc vĩ cầm trên tay. Chỉ có điều âm thanh phát ra vô cùng chói tai, miệng anh không ngừng lớn tiếng gọi:

- "Cô mau ra đây. Tôi biết tất cả mọi chuyện rồi. Đừng lúc nào cũng mượn thân xác em gái tôi mà hãy xuất hiện đường hoàng đi."

Một lúc sau, hiện ra trước mắt anh là một thân ảnh mờ ảo, Lạc Chi Dao lên tiếng đáp:

- "Anh sớm biết bí mật giữa tôi và Thẩm Trúc Chỉ rồi có phải không?"

Nghe cô hỏi, Thẩm Bách Kiêu dõng dạc nói:

- "Đúng vậy. Hồn ma lang thang như cô tốt nhất nên biết thân biết phận mà tìm đường tái sinh đi."